BƠ ĐI MÀ SỐNG - CHƯƠNG 13 - MÈO XÙ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

BƠ ĐI MÀ SỐNG

Tác giả : Mèo xu
Thể loại: Ngôn tình, teen, cuộc sống

CHƯƠNG 13 : RỒI AI CŨNG BẬN SỐNG CUỘC ĐỜI NGƯỜI TA


Đừng cố gắng làm tổn thương nhau

Tôi không thích cách người ta cố gắng luận tội để làm tổn thương nhau mỗi khi có mâu thuẫn.

Tôi cho rằng trong một mối quan hệ, chuyện ai đúng ai sai không phải là điều cần bận tâm. Điều cần bận tâm là hãy nghĩ xem rút cuộc mối quan hệ ấy có thật sự quan trọng với mình không.

Người ta có thể đối xử tốt với nhau ở một thời điểm nào đó, và điều đó cũng không có nghĩa là người ta sẽ tiếp tục hoặc có trách nhiệm phải tiếp tục tốt với nhau suốt đời. Vậy nên đừng buồn, đừng tổn thương. Nếu như người ta quay lưng lại với mình, thì hãy cười để trân trọng những tốt đẹp đã qua, đừng cố níu kéo. Còn nếu như quá khứ họ từng tốt với ta, nhưng hiện tại họ lại làm ta tổn thương. Thì cứ đơn giản coi như ta và họ đã sòng phẳng, chẳng ai nợ ai, thênh thang mà tiễn nhau đi như hai người dưng. Vậy thôi!

Oán trách sẽ làm ta đau đớn, một khi họ đã bỏ ta đi, thì chẳng sức đâu mà quan tâm xem ta đang nghĩ gì... Người yêu cũng vậy, người tình cũng thế, và bạn bè cũng chẳng ngoại lệ.

******

Bạn tri kỉ

Liệu trong cuộc đời mỗi con người có nổi mấy người bạn có thể cùng mình đi qua những nốt trầm?

Cuộc sống nhiều khi hư vô nhưng sự tồn tại của bạn bè là sự hiện hữu chân thành nhất mà ta có thể cảm nhận thấy!

Thanh là đứa bạn tôi quen trên mạng, chúng tôi làm bạn với nhau trên mạng, nói chuyện với nhau trên mạng, nó ở trời Nam tôi ở phương Bắc, tới tận hai năm sau mới có điều kiện gặp nhau. Lần đầu tiên gặp mặt, hai đứa nhào tới ôm nhau, xúc động rưng rưng chẳng nói thành lời.

Tôi nghe dân mạng truyền tai nhau một nghiên cứu mới nào đó của tâm lý học, họ bảo, nếu chúng ta có một mối quan hệ bạn bè với một người nào đó kéo dài hơn 7 năm, thì mối quan hệ ấy sẽ kéo dài suốt phần đời còn lại. Tình bạn của chúng tôi đã kéo dài hơn 10 năm, nhiều người luôn thắc mắc vì sao chúng tôi có thể duy trì được thứ tình cảm ấy bền lâu đến lạ kì như vậy. Nếu họ hỏi tôi lí do ngọn nguồn vì sao thì chính bản thân tôi cũng không lí giải được.

Nhớ có lần nó hỏi tôi:

- Bà biết cho đến bây giờ, những giai đoạn nào trong cuộc đời bà khiến tôi lo lắng nhất không?

Tôi bảo không nhớ.

Nó lần lượt kể ra bốn sự kiện tồi tệ nhất trong đời tôi, nó bảo, bốn lần đó là bốn lần tôi khiến nó lo sợ nhất, nó sợ tôi không thể vượt qua nổi.

Nó nhớ tất cả những sự kiện ấy, không sai sót một chi tiết nào. Nó có thể quên ngày sinh nhật của tôi, nhưng nó không hề quên những chuyện đã khiến tôi đau lòng mà khóc, nó không hề quên những nốt trầm trong cuộc đời mà tôi đã bước qua. Vậy nên tôi không gọi nó là bạn thân nữa, mà tôi gọi nó là tri kỉ.

Tôi có nó như là sự hiện hữu chân thành nhất cho một niềm tin vào tình bạn vĩnh cửu mà tôi có.

Thực ra, tình bạn của chúng tôi chẳng phải lúc nào cũng thuận hòa tốt đẹp. Chúng tôi cũng vẫn có những lúc cãi vã giận hờn, thậm chí có đôi lần còn quyết định tuyệt giao cả đời chẳng nhìn mặt nhau. Ấy vậy mà, chỉ cần một đứa nghe tin đứa kia có chuyện là lại hốt hoảng lo lắng, nhấc điện thoại lên, và chỉ hỏi một câu khẽ khàng "Bà ổn chứ", thế là mọi giận hờn trước đó đều được hóa giải.

Nó bảo, mỗi lúc giận nhau nó thường im lặng, không phải vì nó không có gì để nói, mà nó sợ lúc không kiểm soát được sẽ nói những điều làm tổn thương lẫn nhau.Đúng vậy, khi giận dỗi, chúng ta thường cố gắng tìm cách để luận tội nhau, để chỉ ra rằng mình đúng còn người kia sai, điều đó chẳng giúp ích được gì mà chỉ khiến cho người còn lại tổn thương hơn mà thôi. Để khi cơn giận qua rồi, cái gì sẽ còn lại? Chẳng phải chính là những lời nói khiến trái tim tổn thương ư? Vị ngọt thì tan nhanh nhưng vị đắng thì lâu lắm, sự tổn thương trong tâm hồn cũng vậy, rất khó phai mờ nếu như đã từng. Hóa ra im lặng không có nghĩa là buông xuôi, mà đôi khi im lặng để giúp trái tim quay trở về đúng chỗ của nó, bởi vì đã là thân và thương thì chẳng dễ gì mà buông bỏ như vậy đâu.

Ngày tôi ra cuốn sách đầu tiên, nó thu xếp hết mọi công việc, vượt nghìn cây số để có mặt. Nó nói đó là ngày đặc biệt trong cuộc đời tôi, làm sao vắng mặt nó được. Buổi ra mắt sách, tôi có quá nhiều khách khứa bạn bè lu bu đủ chuyện, nó thay mặt tôi chạy đi chạy lại lấy nước cho người này, tiếp đón người kia. Tôi chụp ảnh với đủ các khách mời bạn bè tới dự, mà cuối cùng quên không chụp ảnh cùng nó. Mấy hôm sau về nhà xem lại ảnh, tôi thấy duy nhất một bức ảnh chụp có nó. Nó ngồi ở một góc xa, mồ hôi vẫn còn vương trên trán, mắt nó hướng về phía sân khấu, nơi tôi đang ở đó, đôi mắt ánh lên nụ cười lặng lẽ, ấm áp và chân thành. Nụ cười biểu đạt rằng nó cũng đang vui, đang hạnh phúc, khi nhìn thấy tôi thành công.

Hóa ra tôi ở trong tim nó như một lẽ tự nhiên, như một phần máu thịt của nó. Hóa ra một tình bạn tri kỉ là như vậy, là không cần phải quá phô trương ồn ào, chỉ cần luôn có nhau ở trong tim.

Không phải ai sống ở đời cũng có thế may mắn tìm được cho mình một người bạn tri kỉ, để cho dù giận hờn đến bao nhiêu lần, cũng vẫn tìm cách quay về bên nhau, vì tình bạn đã không còn là tình bạn nữa, mà tình bạn đã hóa thành tình thân. Vì tình gì cũng có thể buông bỏ được, chỉ có tình thân là không bao giờ.

******

Bạn chung đường

Có một dạo rõ ràng mình chỉ thích mặc quần bò rách te tua, mình chán ghét những chiếc quần âu già nua cũ kĩ, ấy thế mà bỗng dưng một ngày mình lại nhận ra chiếc quần bò rách te tua kia trông thật dở hơi ngốc nghếch, mình xỏ lên người chiếc quần âu, rồi ngắm nhìn mình trong gương, mỉm cười thật hài lòng vì thấy hình như mình đã thực sự trưởng thành.

Ừ! Đúng rồi, mình sẽ đổi thay theo từng ngày, và ngay cả con đường mình đi cũng sẽ thay đổi, chẳng bao giờ mình đi mãi trên một con đường.

Trong mỗi hành trình cuộc đời chúng mình đi, chúng mình sẽ gặp, sẽ làm quen, sẽ có thêm bạn bè. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc mình sẽ cùng với họ tiếp tục đi chung suốt phần đời còn lại. Khi đi hết một đoạn đường cần phải đi, mình sẽ phải chuyển sang một đoạn đường mới, và đoạn đường ấy không giống như đoạn đường bạn bè mình định đi, bởi họ cũng cần rẽ sang một đoạn đường khác. Mỗi người vì mải miết đi trên con đường của mình mà dần dần lãng quên nhau.

Đừng trách họ vô tâm, cũng đừng trách họ vô tình, trái tim và thời gian của mỗi người là có hạn, làm sao có thể chứa đựng một lúc bao nhiêu người, bao nhiêu mối bận tâm.

Cũng đừng quan trọng việc đi cùng nhau được bao lâu, đừng bận tâm đến việc khi đường đi chung đã hết, ta còn có nhớ về nhau không? Chỉ cần nhớ luôn đối đãi với nhau thật chân tình cho những ngày tháng còn ở cạnh, vậy là cũng đủ hạnh phúc rồi.
truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.