BƠ ĐI MÀ SỐNG - CHƯƠNG 12 - MÈO XÙ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
BƠ ĐI MÀ SỐNG
Tác giả : Mèo xu
Thể loại: Ngôn tình, teen, cuộc sống
CHƯƠNG 12 : RỒI AI CŨNG BẬN SỐNG CUỘC ĐỜI NGƯỜI TA
Chuyện của ngày đã qua
Chuyện qua rồi, đừng nhắc lại khiến ai phải khóc vì
những vui buồn của ngày cũ. Cho dù chỉ là mới hôm qua, nhưng dẫu sao cũng đã là
HÔM QUA. Hãy gọi nó là những chuyện đã qua...
Em chưa từng gục ngã bởi bất cứ tổn thương nào cả.
Vì sau cùng em vẫn luôn là cô gái rất mạnh mẽ theo cách của em. Trước anh, em
cũng đã trải qua nhiều tổn thương rồi, lần nào em cũng vượt qua.
Anh biết không? Trên đời này mệt mỏi nhất là khi phải
chờ đợi, một thứ quá mong manh! Nếu một người thực sự thương em, họ sẽ tìm cách
thay vì tìm lý do.
Anh là giấc mơ phù hoa của nhiều cô gái. Nhưng em
thường không bao giờ ôm những giấc mơ để sống!
Chúng ta không có niềm tin nơi nhau, là do cả hai đều
quá kém cỏi.
Buông tay đi, chúng ta sẽ gặp được người mới. Chắc
chắn trên đời này, chúng ta không phải là lựa chọn duy nhất và mãi mãi duy nhất
của nhau.
Em sẽ gặp người mới, yêu họ, và một lúc nào đó sẽ lại
nói cho họ nghe về anh, như một câu chuyện đã qua.
******
Đàn bà mạnh mẽ là do đâu?
Có người từng cầm tay tôi và bảo, em đừng mạnh mẽ
quá, đàn ông họ chẳng thích đàn bà mạnh mẽ đâu. Đàn ông dù ở địa vị nào cũng đều
giống nhau, luôn thích cái cảm giác được che chở cho người đàn bà của mình,
luôn thích cái cảm giác người đàn bà nhỏ bé yếu đuối dựa vào mình.
Nghe vậy tôi lặng thinh chẳng nói gì, bởi lẽ người ấy
và tất cả đàn ông đều không hề hiểu một điều. Đã là đàn bà thì chẳng có ai mạnh
mẽ đâu, chẳng qua vì không có ai để dựa vào, hoặc không có ai đủ tin tưởng để họ
dám dựa vào, nên họ mới phải cố gắng gồng lên như vậy, để tự an ủi mình rằng
mình vẫn ổn, lâu dần thành quen, thành ngộ nhận mình mạnh mẽ.
Mà phàm là đàn ông, trước khi nhắc người đàn bà đừng
quá mạnh mẽ, hãy biết mềm yếu, để dựa vào vai mình, thì trước hết, anh phải
nhìn vào vai mình đi. Xem có đủ vững, đủ chắc, đủ mạnh để mà che chở cho người
đàn bà hay không? Có đủ tin cậy để người đàn bà của mình dựa vào hay không?
Nếu người đàn bà ở bên cạnh anh, mà họ mỗi lúc càng
trở nên mạnh mẽ hơn, thì phải chăng bởi vì trái tim, bởi vì bờ vai của anh chẳng
đủ ấp áp, chẳng đủ tin tưởng để người ta dựa vào.
Đàn bà, ai cũng muốn trọn vẹn đặt niềm tin ở người
đàn ông của mình, thế nhưng có phải đàn ông cũng thường lợi dụng niềm tin đó để
làm đau đàn bà.
Mà đàn bà vốn dĩ là những sinh vật thù lâu nhớ dai,
người làm cho họ đau một lần thì họ ghi sâu vào trong lòng mãi mãi. Nếu họ có
nói rằng sẽ thứ tha, thì cũng đừng vội mừng, họ có thể thứ tha nhưng họ sẽ chẳng
bao giờ quên đâu. Lâu lâu khi có ai đụng tới, nỗi đau lại túa ra, thậm chí mỗi
lần như vậy nỗi đau càng thêm đậm sâu hơn.
Đàn bà sinh ra chẳng ai muốn mình trở nên mạnh mẽ hết,
nhưng chính đàn ông là những người đã dạy, đã khiến cho đàn bà phải học cách sống
mạnh mẽ hơn mỗi ngày
******
Phận tình nhân
Lúc còn nhỏ, lũ trẻ hay cùng đám bạn leo qua vườn
nhà hàng xóm hái trộm trái cây ăn. Dù có khi quả xanh lét hay chua loét nhưng
ăn sao mà vẫn cứ thấy ngon thế. Rồi cũng loại trái ấy, lúc mẹ mua về, bày ra
trước mặt lại chẳng muốn ăn.
Người ta lý giải rằng, cái gì vụng trộm lén lút lại thường
hấp dẫn và cuốn hút hơn những thứ bình thường. Có lẽ bởi vậy nên em mới cảm thấy
thích thú anh đến kì lạ.
Lúc em leo trộm qua nhà hàng xóm hái quả, em lo sợ sẽ
bị ông hàng xóm bắt được, sẽ mách với mẹ, em sẽ ăn đòn, thế nhưng em vẫn cứ liều
mình leo sang, với một hi vọng mong manh "chẳng ai biết đâu". Em
thích anh cũng là vì cảm giác đó, cảm giác nơm nớp lo sợ một ngày kia chuyện
chúng mình bị phát giác. Lòng tự tôn của em làm sao còn nữa, bạn bè gia đình sẽ
nhìn nhận em thế nào khi biết em đang là người thứ ba xen vào cuộc tình của hai
người khác? Vậy nhưng em vẫn cứ liều lĩnh yêu anh, cứ tự nhủ, cứ tự an ủi rằng
em chẳng sao đâu. Tình nhân ư? Bây giờ ra đường, đếm xem sau cái lớp mặt nạ phấn
son của bao nhiêu cô gái xinh đẹp ngoài kia, thì có đến bao nhiêu cô đang là
tình nhân, đang là kẻ thứ ba, em tự nhủ mình chẳng phải là ngoại lệ.
Thế nhưng rồi tim em tự đau khi thấy mình thừa thãi
mỗi lúc anh bên người ta.
Tim em tự đau khi em nhận ra những lúc em cần anh
thì anh không tới, còn những lúc anh cần em thì lúc nào cũng ở bên.
Tim em tự đau khi em thấy ngay cả quyền được ghen,
được đau em cũng không có, giả sử nếu có cũng chỉ là trong nỗi câm lặng của
riêng em.
Đứa trẻ năm xưa liều mình qua hái trộm trái cây, nếu
có bị bắt gặp cũng chỉ bị đánh vài roi, rồi ngày mai vẫn lại cười được ngay.
Còn em của bây giờ, nếu cứ cố chấp mà trở thành kẻ
ăn cắp hạnh phúc của người khác, thì những ngày sau em làm sao cười nổi nữa
đây. Chẳng ai giày vò em thì em cũng cứ tự giày vò chính mình mà thôi.
Em ngạo nghễ để làm gì, khi nhìn thấy anh đi bên người
ta em cũng chỉ có thể cúi đầu quay đi.
Bất hạnh nhất là em thấy mình cô đơn trong chính cuộc
tình của mình.
Và một ngày em quyết định buông.
...
"Hạnh phúc không bao giờ là hạnh phúc nếu nó được
xây dựng trên nỗi đau của người khác."
******
Em sẽ không bao giờ từ bỏ cả thế giới chỉ vì yêu anh
Cô gái ấy đi giày đỏ
Cô gái ấy hứa sẽ từ bỏ cả thế giới để yêu anh
Còn em,
Em cũng là cô gái đi giày đỏ
Nhưng em sẽ không bao giờ từ bỏ cả thế giới chỉ để
yêu anh
Vì sao ư?
Vì em trân trọng giá trị cuộc sống của mình. Vì với
em, muốn yêu thương một ai đó, trước hết mình phải học cách yêu thương bản
thân mình đã.
Vì nếu anh yêu em thật lòng thì anh sẽ chẳng đành
lòng để em phải từ bỏ cả thế giới...
Anh sẽ biết yêu em nghĩa là yêu tất cả những gì thuộc
về em và đương nhiên anh sẽ học cách yêu cả thế giới của em.
Em đi giày đỏ
Và em không có thói quen thề hẹn.
Em thấy lúc yêu nhau người ta cứ luôn cố gắng hứa hẹn
thề thốt với nhau thật nhiều điều, có khi biết là phi lí mà vẫn cứ thề.
Vậy nhưng anh biết không? Khi chúng ta thề, chúng ta
hứa tức là chúng ta đang thiếu niềm tin ở nhau, bởi nếu cái gì nó là hiển nhiên
rồi thì sẽ chẳng cần phải thề, cũng chẳng cần phải hứa.
Em sẽ không thề, em sẽ không hứa.
Chỉ đơn giản em là một cô gái thích đi giày đỏ.
Em yêu cả anh, và yêu cả thế giới nhỏ của em.
******
Con cần có bạn
Mẹ tôi bảo:
Con sống không nhất thiết phải làm vừa lòng tất cả bạn
bè, và chắc chắn tất cả bạn bè không bao giờ hài lòng hết về con, dù con có làm
gì đi nữa. Nhưng con cũng đừng sống để bạn bè phải chọn cách xa lánh con, bởi
vì:
Bố mẹ có thể nuôi con khôn lớn, yêu thương che chở
cho con nhưng bạn bè mới là người dạy cho con trưởng thành.
Bố mẹ vì tình thương dành cho con có thể đối xử
thiên vị với con. Nhưng bạn bè sẽ là những người dạy cho con cách sống công bằng.
Bố mẹ là mái nhà của con, là nơi bình yên của con nhưng
khi con ra ngoài, con không thể nào đơn độc được, con làm gì cũng phải cần có bạn
bè.
Gia đình là tài sản sẵn có của con, con sinh ra đã
có một gia đình, nhưng bạn bè là "tài sản" phải do chính hai bàn tay
con tạo dựng nên. Nếu con không thể tạo dựng được những "tài sản"
mang tên bạn bè thì con chính là người thất bại!
Và nếu suốt cả đời con không thể có bạn tốt, thì điều
đó không phải lỗi của bạn con mà là lỗi của chính con
******
Bạn bè thật sự là không cần phải ngã giá
Với tôi yêu thương của tình bạn là những yêu thương
của lòng nhiệt thành vui vẻ. Tôi có rất nhiều bạn bè, nhưng tôi chưa bao giờ
nghĩ xem trong số họ có bao nhiêu người thực sự tốt với tôi, bởi tôi quan niệm
tình bạn không phải là một hợp đồng làm ăn theo kiểu hai bên cùng có lợi, hôm
nay mình tốt với họ thì mai họ sẽ lại tốt với mình. Bạn bè thật sự là không cần
phải ngã giá hay mặc cả, lòng nhiệt thành sẽ dẫn dắt, giúp cho bạn bè biết cần
làm gì cho nhau. Bởi vậy nếu thiếu đi lòng nhiệt thành, tình bạn sẽ dần hư hao
rồi chìm vào quên lãng.
Ngày xưa tôi thường xuyên mang trong mình cảm giác
thất vọng về bạn bè. Ban đầu, tôi thấy họ thật tốt với tôi, thế nên dành hết
tình cảm của mình cho họ, yêu quý, trân trọng. Nhưng sau đó tôi phát hiện
ra họ không "tốt" như tôi luôn nghĩ về họ, thế là tôi quay ra giận dỗi
thất vọng này kia, có khi tôi còn quyết định rời bỏ họ, để mình không bị tổn
thương.
Tôi từng nghĩ mình là thế là đúng, nhưng sau này tôi
nhận ra đó là sự ích kỉ của tôi, và cũng của rất nhiều người.
Tôi nhận ra mỗi người bạn sẽ mang cho tôi một niềm
vui, một sự trải nghiệm, và một lòng nhiệt thành khác nhau. Mặc dù ở khía cạnh
nào đó họ không hoàn hảo như tôi mong đợi, hoặc có đôi khi họ sẽ làm tôi buồn.
Nhưng nghĩ mà xem, trong mắt họ, tôi cũng đâu có hoàn hảo, tôi cũng nhiều lần
làm cho họ buồn đấy thôi.
Nhiều người hay kêu ca thất vọng nọ kia vì bạn bè,
vì lúc khó khăn chẳng thấy mặt bạn bè đâu. Tôi thì nghĩ, nếu chỉ lúc khó khăn
mình mới nghĩ đến bạn bè, thì mình còn tệ hơn cả chúng nó.
Chơi với bạn bè cũng đừng kì vọng nhiều, cứ nhiệt
thành mà đối đãi với nhau, còn chơi được với nhau đến chừng nào thì hay chừng đấy.
Cuộc đời dài rộng, bao nhiêu điều khó nói trước, bản thân mình còn chẳng định
liệu nổi mình sẽ phải rẽ bao nhiêu ngả, thì làm sao dám chắc có thể cầm tay bạn
bè đi cùng với nhau tới chân trời góc bể.
******
Bạn bè muốn ở cạnh nhau cũng cần phải có Nhân -
Duyên
Một trong những điều tôi luôn tự hào, đó là chữ
"Bạn" mà tôi đang có. Bạn không phải tự nhiên mà quen biết nhau, bạn
thân lại càng không. Bạn quen được với nhau bởi chữ Duyên, nhưng chơi được với
nhau là ở chữ Nhân, Nhân trong ý nghĩa này có nghĩa là Người. Có duyên quen biết
nhưng không phải người bạn nào cũng có thể chơi được với nhau lâu dài.
Nếu mình mang một con người giả tạo ra đối đãi với Bạn
thì họ sẽ sớm bỏ mình để đi, bởi vậy tôi luôn dặn lòng mình phải sống thành thật.
Mọi người vẫn hay khen tôi có nhiều bạn tốt, có thể
là do cách tôi kể về bạn bè của mình nên mọi người nghĩ như vậy. Tôi luôn nói tốt
về bạn bè của tôi với một niềm say mê, hiếm khi ai nghe thấy tôi đi kể xấu bạn
bè.
Vài năm trước tôi từng chịu sự tổn thương rất lớn từ
chính một người bạn mà tôi hết mực yêu thương.
Ngày đó tôi khóc rất nhiều, lúc chia tay người yêu
tôi cũng không khóc nhiều như vậy, đó là một khoảng thời gian tồi tệ, khủng hoảng
trong cuộc đời tôi. Nhưng những người bạn khác đã ở cạnh giúp tôi vực dậy.
Cho đến bây giờ, tôi lúc có người yêu lúc không có,
nhưng tôi không thể sống thiếu bạn bè.
Nhiều người vẫn hay dằn vặt tại sao mình đối xử tốt
với bạn này vậy mà bạn ấy không đổi xử tốt với mình? Bản thân tôi đã sống và nhận
ra, tôi thường xuyên nhận được sự giúp đỡ của nhiều người, nhưng tôi lại không
bao giờ có cơ hội trả ơn lại họ, ngược lại tôi vẫn thường xuyên giúp đỡ những
người khác, và chưa bao giờ những người ấy có thể giúp lại được tôi điều gì. Cuộc
sống sẽ có cách bù trừ riêng của nó, vậy nên đừng quá so đo, việc của chúng
mình là cứ cố gắng sống tử tế với nhau. Nhất là bạn bè.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment