BƠ ĐI MÀ SỐNG - CHƯƠNG 11 - MÈO XÙ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
BƠ ĐI MÀ SỐNG
Tác giả : Mèo xu
Thể loại: Ngôn tình, teen, cuộc sống
CHƯƠNG 11 : RỒI AI CŨNG BẬN SỐNG CUỘC ĐỜI NGƯỜI TA
Em vẫn ổn, chắc là em ổn!
Anh có biết không? Hôm nay thành phố của em chuyển
mình rất khẽ.
Nếu có thêm một tí mùi hoa sữa, chắc chắn sẽ là mùa
thu.
Mà nói chuyện mùa màng thời tiết với vanh làm gì, ở
thành phố miền Nam đó, anh chỉ có mỗi một mùa: mùa nắng. Nên cái thiếu hụt mơ
màng này, chắc chỉ mình em nhận ra rồi tự ôm vào mình mà chùng lòng xuống.
Dù anh đã quyết định chọn hít thở giữa vòm trời, chọn
sống trong miền thanh âm tiếng nói không hề có em.
Nhưng thật lòng em chưa biết làm cách nào để từ bỏ hẳn
những ngoan cố trong lòng em.
Em luôn dặn mình là em ổn, em đã sống bao nhiêu năm
trên đời mà không cần có anh, thì những ngày sau em cũng sẽ tiếp tục an nhiên hạnh
phúc mà chẳng cần đến anh.
Nhưng có lẽ đó là câu chuyện của những ngày sau, những
ngày em sẽ quên hẳn anh, hoặc anh sẽ chìm sâu trong kí ức của em.
Em biết chắc chắn sẽ có ngày đó.
Chỉ là em không biết bao giờ thì em mới bước được tới
ngày đó.
Cái ngày mà em thôi không nghĩ về anh trước khi đi
ngủ.
Cái ngày mà em không còn phải lén lút vào facebook của
anh để xem hôm nay anh có gì mới.
Cái ngày mà em không còn phải băn khoăn xem anh và
người ấy bây giờ có đang hạnh phúc không?
Còn ngày hiện tại thì sao?
Em vẫn ổn, chắc là em ổn!
Em cứ tự giả vờ dặn lòng như thế mỗi khi nhớ về anh.
******
Dự lễ cưới người yêu cũ
Anh mời em tới dự hôn lễ của anh. Anh do dự nhiều lần
trước khi mở lời.
Anh nói:
"Xin lỗi nếu điều đó khiến em buồn.
Nhưng anh muốn được tất cả những người thân yêu chúc phúc. Và em đã từng là người
mà anh yêu nhất. Chỉ là chúng ta có duyên nhưng không có phận".
Em mỉm cười nhận lời đồng ý.
Em trang điểm thật đẹp, ăn mặc thật nổi bật, em tự
tin trên đôi giày cao gót tới dự hôn lễ của anh.
Khoảnh khắc nhìn anh cầm tay người khác không phải
là em tiến vào lễ đường.
Tim em nhói lên một nhịp, miệng em cười nhưng em biết
mình không vui.
Em ích kỉ giống như một đứa con nít, người đã từng
thuộc về mình, em không muốn nhìn thấy thuộc về ai khác.
Cho dù, bản thân em thừa biết chúng mình, thực sự đã
không còn phù hợp từ lâu.
Nhìn anh cùng cô dâu cầm ly rượu đi mời quan khách.
Em sợ khoảnh khắc phải đối diện với cả hai.
Em vội vàng xách túi ra về khi rượu mừng còn chưa kịp
uống.
Em chợt nhận ra,
Đi dự đám cưới người yêu cũ cần nhiều hơn một lòng
dũng cảm.
Và em mãi mãi chỉ là kẻ hèn nhát mà thôi.
******
Thích một người không duyên phận
Tháng tư lá rơi khẽ bên cửa.
Mọi nhớ nhung mỏng manh đến mức khẽ chạm vào cũng đã
vỡ tan.
Em tự hỏi mình chờ đợi gì ở tháng tư?
Nhiều lắm mà cũng qua rồi
Chắc là mọi sự tùy duyên thôi.
Em chưa từng nghĩ sẽ mang lòng thương anh...
Một người hoàn toàn xa lạ.
Anh bảo mạng là ảo, nên người ta dễ dàng mang lòng
yêu thích nhau ở trên đó.
Mạng là ảo, em không chối cãi, nhưng tim em vui hay
buồn là những hiện hữu rõ ràng mà tự chính em cảm nhận thấy, có thể anh không
thấy vì anh không phải là em.
Em quyết định đáp máy bay tới miền nóng nhất để gặp
anh. Cứ cho là em phù phiếm nhưng em vẫn luôn là cô gái thích hành động hơn là
thích ngồi một chỗ mơ mộng hão huyền.
Anh nói trước khi gặp em, anh đã mang lòng yêu người
khác.
Anh rất mến em, rất mến, nhưng anh sẽ không vì điều
đó mà làm tổn thương người ấy, và tổn thương cả em.
Rồi anh hôn nhẹ lên má, chúng ta sẽ gặp nhau như hai
người bạn nhé.
Em mỉm cười gật đầu đồng ý, vì xét cho cùng em cũng
chẳng còn sự lựa chọn nào khác hơn.
"Khi chúng mình mang lòng yêu thích một ai đó,
cứ nên thể hiện cho họ thấy, có thể họ sẽ từ chối, nhưng điều đó vẫn dễ chịu
hơn việc chúng mình cứ ôm mối tình một mình mà mơ màng không có lời giải đáp.
Khi có câu trả lời rõ ràng rồi, tự tim mình sẽ biết phải làm gì."
******
Đừng để tâm tới một người vô tâm với mình
Trên đời này không có ai vô tâm cả, chỉ là tâm họ hướng
về đâu mà thôi. Một người thực sự yêu mình sẽ không bao giờ để mình phải cô đơn
với những nỗi niềm chơ vơ, rồi để lúc nào mình cũng phải tự nhủ với bản thân một
câu nghe rất đáng thương:
"Người ấy chắc là cũng thương mình, chỉ là họ
hơi vô tâm thôi".
Thật ra cho dù công việc có bận cách mấy, chỉ cần nếu
có để tâm tới nhau thì tự khắc sẽ có thời gian dành cho nhau. Khi tâm không hướng
về nhau thì chính sự bận rộn sẽ là lí do để thờ ơ với nhau, khi tâm không hướng
về nhau thì dù là vài giây để trả lời một tin nhắn cũng chẳng có.
Vậy nên đừng ngốc nghếch chờ đợi một người không để
tâm đến mình, vài phút vài giây dành cho mình họ còn không dành nổi, thì chờ đợi
gì ở việc họ dành cả một cuộc đời để yêu thương trân trọng mình.
******
Gửi anh, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng!
Người ta nhìn vào anh, sẽ nghĩ anh thật sung sướng,
vì anh thành đạt và giàu có.
Em thì khác, em nhìn vào anh, em tự hỏi, anh đã đi
qua những thăng trầm trong cuộc đời như thế nào để có ngày hôm nay.
Người ta có thể nhìn thấy anh lái xe hơi sang trọng,
có uy trước vài trăm nhân viên cấp dưới.
Nhưng em nhìn thấy anh những đêm ăn mì gói một mình
vội vàng bên bàn làm việc, có những ngày lo tới mất ngủ vì tới kì trả lương cho
nhân viên.
Anh biết không? Có lẽ anh hơi thiếu may mắn khi anh
gặp em vào lúc em 30 tuổi, vì vẫn là em, nhưng tình yêu lúc em 25 tuổi, khác với
tình yêu lúc em 30 tuổi.
Khi em 25 tuổi em sẽ yêu anh vì anh giàu có.
Khi em 30 tuổi, em sẽ yêu anh vì anh là người thành
đạt. Em nghĩ đàn ông thành đạt khác đàn ông giàu có. Đàn ông thành đạt là người
đã có đủ trải nghiệm và kinh nghiệm để đối mặt với mọi sóng gió trong cuộc đời.
Khi em 25 tuổi, nếu em hờn ghen hay hoài nghi, em sẽ
lu loa lên, khóc lóc, rồi tra khảo chất vấn anh đủ kiểu. Để phải có bằng được
câu trả lời, khi có câu trả lời rồi tự khắc em thấy thỏa mãn, mọi ấm ức cũng tự
nhiên bay biến.
Khi em 30 tuổi: Có những chuyện em không nói ra,
không phải làm em không biết. Chỉ là em không muốn chì chiết nhau để cả hai phải
bận lòng. Vì em nghĩ nếu ở lại được với nhau thì phải vui. Mệt lòng quá thì
buông tay.
Vì em biết cho dù em có tra khảo hay chất vấn anh,
nhưng một khi anh đã không thành thật từ trong tim, thì câu trả lời của anh
cũng sẽ chỉ là giả dối.
30 tuổi, em tự cho phép mình đặt niềm tin đứng ở một
cái ngưỡng. Quá ngưỡng rồi tự em sẽ lặng im mà buông ta anh.
Anh biết đấy, sự im lặng luôn đáng sợ hơn hàng nghìn
vạn lần câu nói.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment