BƠ ĐI MÀ SỐNG - CHƯƠNG 10 - MÈO XÙ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
BƠ ĐI MÀ SỐNG
Tác giả : Mèo xu
Thể loại: Ngôn tình, teen, cuộc sống
CHƯƠNG 10 : RỒI AI CŨNG BẬN SỐNG CUỘC ĐỜI NGƯỜI TA
"Rồi ai cũng bận sống cuộc đời người ta
Đâu thể vui buồn cùng mình mãi..."
******
Yêu thương có vị đắng
Trong tất cả những yêu thương thì có lẽ tôi sợ nhất
là màu yêu thương của tình nhân. Vì tôi thấy đó là yêu thương mang nhiều nước mắt
nhất, trong yêu thương của tình nhân bao giờ cũng đầy đủ cả đớn đau và hạnh
phúc. Thậm chí hai thứ này thỉ lệ thuận với nhau. Khi hạnh phúc càng lớn thì tới
lúc đớn đau cũng sẽ càng nhiều. Nhiều khi vì không muốn phải đau đớn, không muốn
phải gánh lấy tổn thương quá nhiều, tôi dặn lòng mình hãy yêu đương thật hời hợt,
thật nhạt nhòa thôi. Nhưng tôi lại thấy làm như vậy chẳng khác nào mình đang cố
gắng đạp một cái xe mà chỉ có một bánh, nó thật lỡ cỡ và mệt mỏi. Suy cho cùng
yêu đương của tình nhân xưa nay vốn vậy, chỉ có thể là hết mình để hạnh phúc với
nó, rồi sẽ có lúc đớn đau mà lau nước mắt để tự bước qua những tổn thương. Và rằng
chúng mình luôn cần nhiều lắm mạnh mẽ để ôm trọn một tình yêu như thế. Để có
gan yêu thì có gan chịu, để hạnh phúc với nó được, thì cũng phải bước qua tổn
thương mất mát được.
******
Tình yêu là thứ không bao giờ nên vội
Khi chưa yêu:
Đừng vội nói yêu một người chỉ vì những cảm xúc ào ạt
thoáng qua.
Đừng vội nhận lời yêu một người khi chưa hiểu gì về
người ấy.
Đừng vội tin một người khi chưa từng nhìn thấy những
điều họ thực sự đã làm.
Và khi đã yêu...
Đừng vội nói lời chia tay chỉ vì vài phút bốc đồng
nóng giận.
Đừng vội kết tội nhau khi chưa kịp nghe lời giải
thích.
Đừng vội buông bỏ khi cả hai chưa cố gắng hết mình.
******
Yêu thôi, đừng hứa
Tôi có một hình xăm nhỏ sau gáy, hình xăm đó khắc kí
hiệu tên của tôi.
Người yêu tôi, từng hôn lên hình xăm đó rồi quay qua
hỏi tôi:
- Em có thể xăm thêm kí hiệu tên anh ở ngay bên dưới
hình xăm này của em không?
Tôi trả lời thành thật và dứt khoát:
- Không bao giờ!
- Vì sao?
- Vì em không muốn tới một lúc nào đó phải xóa nó
đi.
- Em thiếu niềm tin vào anh như vậy sao?
- Em không thiếu niềm tin, chỉ là em không thích đặt
lên vai chúng ta một gánh nặng. Đời mà... có lúc mình phải sống cho mình, mà chấp
nhận phụ bạc một ai đó...
- Em nghĩ tình yêu của chúng mình là gánh nặng sao?
- Tình yêu không phải là gánh nặng, nhưng lời hứa,
những câu thề hẹn cho tình yêu chính là gánh nặng.
Nhiều khi tình yêu không còn nhưng người ta cứ cố gắng
ở bên nhau chỉ vì lời hứa không bao giờ bội phản. Ở cạnh nhau mà trái tim không
nhìn về phía nhau nữa, thì lời hứa, những câu thề hẹn còn có nghĩa lý gì.
Khắc tên lên người nhau cũng chẳng có nghĩa lý gì,
khi mà tên của nhau đã không còn tồn tại ở trong tim
"Vì thế chẳng cần thề hẹn đâu, cứ trân trọng và
sống tốt mỗi ngày còn đang ở bên nhau là đủ".
******
Tình yêu là thứ không bao giờ đổi thay
Thành thật mà nói tôi cũng đã đôi ba lần thất bại
trong tình yêu. Có nhiều khi tôi còn đang yêu người ta rất say đắm nhưng người
ta vẫn từ bỏ tôi. Lí do từ bỏ thì có nhiều, nhưng lí do cố hữu xưa nay người ta
vẫn luôn tin dùng, vì tin rằng nó là lí do khiến cho người còn lại không cảm thấy
đau, đó là lí do "chia tay vì mình không hợp". Nhưng tôi nghĩ lúc mà
người ta quyết định rời đi và bỏ lại mình, thì lí do nào cũng như nhau cả thôi,
bởi tim mình lúc đó chẳng thèm bận tâm tới lý do đâu, nó chỉ hiểu rằng mình đã
bị bỏ lại, và nó cảm thấy đau.
Cho dù tim tôi đã vài lần bị đau bởi tình yêu, nhưng
tôi chưa bao giờ tỏ ra hoài nghi với tình yêu.
Tôi quan niệm tình yêu là thứ không bao giờ thay đổi,
nó lúc nào cũng vậy. Nếu có đổi chỉ đổi người sở hữu nó mà thôi.
Tình yêu của tôi cũng có lúc thay đổi người sở hữu,
có lúc tôi quyết định rời bỏ một người khi họ vẫn còn đang yêu tôi đắm say. Tôi
thấy chẳng có gì sai trái cả, bởi chính chúng ta còn sẽ thay đổi thì trách gì
tình yêu không thay đổi.
Khi người ta không còn yêu nhau nữa, ngay cả nụ hôn
cũng trở nên nhạt thếch.
Những lúc như vậy, tôi đều cho phép bản thân được rời
đi.
Với tôi, hận thù là một cảm giác rất ngu ngốc của những
người vừa bị thất bại trong tình yêu.
Tại sao phải hận thù người mình yêu thương trân quý,
chỉ vì họ không thể ở bên mình, mà quay ra hận thù ư? Ở bên một người mà không
còn yêu mình nữa thì có ích gì đâu.
Khi một người từng rất yêu mình đề nghị chia tay, vậy
thì hãy đồng ý.
Hãy hiểu rằng trái tim họ không còn thuộc về mình nữa,
thì chẳng cách nào níu kéo lại được đâu, níu kéo chỉ làm cho trái tim mình trầy
xước thêm đau mà thôi.
Nếu họ từ bỏ, khi mình vẫn còn đang yêu họ đắm say,
thì mình chỉ cần nghĩ đơn giản rằng từ nay mình sẽ chuyển trạng thái từ yêu
thương và được yêu thương sang một trạng thái đơn giản hơn là chỉ còn mỗi yêu
thương.
Giống như mình đang yêu đơn phương một người ấy,
không cần nghĩ ngợi quá nhiều, khi nào muốn kết thúc thì tự mình kết thúc. Còn
cuộc sống thì không phải chỉ có mỗi tình yêu.
******
Đừng trách móc người cũ làm chi
Có người từng hỏi tôi, trải qua cuộc tình với người
cũ chắc là em chỉ hoặc đau hoặc tiếc nuối thôi phải không? Tôi bảo:
"Em
không đau cũng không tiếc nuối, với em, nó là một trải nghiệm mà em đã bước
qua, vậy thôi".
Thỉnh thoảng nghĩ về ai đó tôi vẫn thổn thức, nghe một bài
hát cũ vẫn thấy nhớ thương, ngửi một mùi hương quen, tôi lại thấy có chút chạnh
lòng...
Nhưng tất thảy những thứ đó, nó chỉ đơn giản là những
trải nghiệm cảm xúc nên có trong cuộc đời mỗi người.
Tôi có thói quen không bao giờ vương vấn tình cũ quá
lâu. Cũng không vì tổn thương người cũ gây ra mà đâm ngờ vực với người mới. Bởi
tôi luôn tự cho phép mình được chờ đợi và tận hưởng những thứ tốt đẹp hơn.
Để bắt đầu một tình yêu vốn không phải là chuyện khó
khăn, cứ thuận theo tim mình là được. Thế nhưng để dừng lại một tình yêu thực
chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Bởi lúc chia tay, không còn là câu chuyện riêng của
trái tim nữa, mà là câu chuyện của tổn thương, của lòng tự trọng cao ngút trời,
của những đớn đau mà ta cố ngụy tạo.
Lúc còn yêu nhau, mỗi khi nói về nhau, trong ánh mắt
nụ cười, chỉ toàn nhìn thấy những thứ tốt đẹp của nhau. Ấy vậy mà, sau khi chia
tay, ánh mắt nhìn nhau bỗng trở nên hằn học, những thứ tốt đẹp vốn từng ngự trị
trong mắt nhau, bỗng ta biến giống như chúng chưa bao giờ từng tồn tại.
Có nhiều
khi vì quá đau nên ta phải tìm cái gì đó để trút giận, để đổ lỗi, và rồi chẳng
biết trút giận vào đâu, đành trút giận lên chính con người của mình ở trong quá
khứ. Cứ tự dằn vặt, tự chửi rủa mình làm sao lại ngu ngốc như vậy, làm sao lại
có thể từng yêu thương một người tồi tệ như vậy. Cứ thế, cứ thế, vừa trách người
vừa trách mình, tưởng trách móc sẽ giúp cho nỗi đau hư hao đi, có ngờ đâu mỗi lần
trách móc là mỗi lần nước mắt của chính mình lại rơi.
Một tình yêu tan vỡ, một
tình yêu không trọn vẹn đã khiến cho tim đủ đau đớn rồi. Cớ sao phải hành hạ, dằn
vặt tim mình thêm làm chi nữa bởi những trách móc hận thù. Trách móc dằn vặt
người ta, nhưng người ta đâu có hay, người ta đâu có biết. Mà cho dù có hay có
biết, thì một khi đã bỏ ta đi rồi, họ sẽ chẳng để tâm đâu, suy cho cùng người
đau nhất, chẳng phải chính là mình thì còn là ai khác nữa đây?
******
Nếu hết yêu thì cứ phản bội nhau, chứ đừng lừa dối
Có thể anh sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy nước mắt em
rơi, có thể chẳng bao giờ anh thấy em buồn vì anh, có thể chẳng bao giờ anh được
nghe em nói ba từ:
"Em cần anh"...
Nhưng anh cũng đừng bao giờ phán xét rằng em không
yêu anh nhé. Vì với em, tình yêu không có nghĩa là vĩnh cửu, không có nghĩa là
phải cho cả thế giới biết, không có nghĩa là phải chết đi sống lại vì nhau,
không có nghĩa là phải nhất định ở bên nhau. Với em, tình yêu chỉ đơn giản là
em cảm thấy hạnh phúc khi em được yêu anh, như trái tim em mong muốn.
Em sẽ không bao giờ chúc anh hạnh phúc nếu anh bỏ em
đi yêu người khác. Nhưng em cũng sẽ không bao giờ níu giữ anh nếu như tim anh
không còn thuộc về em.
Đừng bao giờ lừa dối em, nếu không còn yêu em thì
hãy phản bội em. Vì sao ư? Vì lừa dối là trái tim anh không còn có em nhưng vẫn
cứ tỏ vẻ rằng còn yêu em nhiều lắm. Điều đó khiến em thấy mình ngu ngốc. Hãy phản
bội em một cách công khai, hãy để em thấy trái tim anh không còn em nữa, dù em
có đau nhưng em vẫn thấy biết ơn vì mình được tôn trọng, được đối xử thành thật.
Để em học cách chấp nhận mà buông.
Em không hoài nghi tình yêu, nhưng em cũng không bao
giờ tin cứ là tình yêu thì sẽ vĩnh cửu trường tồn cùng tháng năm. Có thể rồi
chính em sẽ là người bội phản anh trước, vì một người khác. Hoặc cũng có thể một
sớm mai thức dậy anh bỗng dưng thấy hết yêu em, anh bỗng dưng thấy việc ở bên
em không còn vui vẻ nữa, bỗng dưng trở thành một gánh nặng.
Vậy thì việc đau đớn vì phải chia ly với anh, em vẫn
thấy dễ chịu hơn là phải sống cùng một thứ hạnh phúc mang tên lừa dối. Dù chúng
ta đã từng yêu nhau bao nhiêu năm, nhưng chúng ta vẫn có thể chia tay, có nghĩa
rằng duyên tới đây đã hết. Em nghĩ, chúng mình sẽ không cần phải hối tiếc nếu
chúng mình đã từng thực sự hạnh phúc và thực sự thành thật với nhau cho những
ngày ở cạnh nhau. Và nếu hết yêu rồi thì cũng cứ thành thật với nhau. Sợ gì chứ,
bởi chia ly rồi biết đâu đấy em có cơ hội gặp người mới, anh cũng thế, cuộc đời
này vốn dĩ chẳng phải chỉ luôn luôn và duy nhất có một sự lựa chọn. Chúng ta
luôn có thể có nhiều lựa chọn, ngay cả khi đã chọn rồi mà nhận ra là mình đã
sai, thì hãy cho nhau cơ hội được chọn lại.
Khi không còn yêu em nữa, thì đừng cố lừa dối em anh
nhé! Bởi như thế, tim em sẽ phải gánh chịu nỗi đau những hai lần. Thay vì lừa dối
thì hãy thẳng thắn mà phản bội em.
Chúng mình cũng đừng mãi nhìn về quá khứ mà quên mất
rằng đường tương lai mình phải đi vẫn còn dài lắm.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment