BƠ ĐI MÀ SỐNG - CHƯƠNG 07 - MÈO XÙ - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

BƠ ĐI MÀ SỐNG

Tác giả : Mèo xu
Thể loại: Ngôn tình, teen, cuộc sống

CHƯƠNG 07 : NƠI BÌNH YÊN NHẤT LÀ NHÀ

Chiếc quần rách của mẹ và đôi giày mới của tôi

Trả lời thành thật nhé, khi bạn thấy nhỏ bạn được ba mẹ mua cho chiếc xe đạp mới để đi học, còn bạn vẫn ngày ngày phải đạp cái xe đạp lạch cạch cũ mèm có từ thời tám tai ba đế, hẳn là bạn sẽ thấy chạnh lòng, hẳn là bạn sẽ có một chút nào đó ghen tị, hẳn là bạn sẽ thấy tủi thân. Tại sao mình lại không thể có được xe mới chạy như nhỏ bạn?

Tôi muốn nói với bạn rằng:

Nếu bạn sinh ra trong một gia đình giàu có, bố mẹ cho bạn mọi thứ, cho bạn quần áo đẹp, cho bạn xe đẹp, cho bạn một tương lai xán lạn chẳng phải lo nghĩ gì, thì bạn là người hạnh phúc. Nhưng nếu bạn sinh ra trong một gia đình nghèo, bố mẹ phải lo ăn từng bữa, mà vẫn lo cho bạn đủ quần áo mặc, nuôi bạn trưởng thành nên người, lo cho bạn được đi học, được có trí tuệ thì bạn không những là người hạnh phúc mà bạn còn là người vô cùng may mắn. Vì sao ư? Vì cái nghèo thường dễ khiến người ta yếu đuối, dễ khiến người ta thỏa hiệp, dễ khiến người ta có cái cớ để sống ích kỉ đi. Nhưng nghèo mà vẫn sống kiên cường, vẫn không hề thỏa hiệp, vẫn muốn dành những điều tốt nhất cho con cái, đó là điều đáng quý biết bao nhiêu phải không?

Năm tôi vào học lớp 10, mẹ hỏi đầu năm học mới tôi thích gì? Tôi nói thích có một đôi giày mới để đi. Thói quen thích mang những đôi giày đẹp dường như đã ngấm vào tôi từ lúc bé tí như thế. Mẹ nghe vậy thì cũng đồng ý liền, mặc dù trong nhà chẳng có tiền, nhưng tính bố mẹ tôi xưa nay vốn không muốn để con cái phải khổ cực.

Chiều đó mẹ chở tôi ra chợ để tìm giày, tôi đi vòng cả chợ mà không hề cảm thấy ưng đôi nào. Mẹ an ủi tôi, mẹ nói mai mẹ sẽ chở tôi lên chợ huyện tìm, chợ huyện rất lớn, chắc chắn sẽ tìm được một đôi ưng ý. Sáng hôm sau tôi hớn hở ngồi sau xe mẹ, mẹ chở tôi lên chợ huyện tìm giày, tôi và mẹ đi khắp cả chợ nhưng vẫn không thể nào tìm được một đôi ưng ý, mặt tôi buồn so phụng phịu nói con chẳng thích đôi nào cả, nên sẽ không mua đâu.

Mẹ nhìn tôi, rồi không hề lưỡng lự, mẹ quyết định chở thẳng tôi lên chợ tỉnh, cách nhà tôi 20 cây số, để tìm mua cho tôi đôi giày ưng ý. Mẹ gò lưng đạp xe, tôi ngồi ở sau, cũng giơ chân ra đạp cùng mẹ, hai mẹ con vừa đi vừa nói chuyện, tôi nói lớn lên tôi sẽ mua những đôi giày tốt nhất để đi, mẹ bảo ừ đúng rồi, chỉ khi con đi một đôi giày đẹp, con mới có cơ hội để tới những nơi tốt đẹp. Đạp xe chừng một tiếng thì cũng lên được đến chợ tỉnh, chợ tỉnh bạt ngàn giày dép, đôi nào cũng đẹp, tôi nhìn mà lóa mắt, không biết chọn đôi nào, mẹ nắm tay tôi đi vì sợ tôi lạc. Tôi sà vào hàng giày, chọn đúng đôi đắt nhất, bà bán hàng nhìn hai mẹ con tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh kêu: 

- Giày này là giày xịn, đắt lắm đấy, không nói thách không mặc cả, mua được thì mua.

Mẹ dè dặt hỏi đôi này bao nhiêu?

- Hai trăm nghìn.

 - Bà bán giày lạnh lùng đáp

Hai trăm nghìn thời đó đáng giá bằng cả một tạ thóc, tôi nghe thấy thì lè lưỡi kéo tay mẹ đi. Bà bán hàng nguýt dài nói với theo:

- Đồ nhà quê, không có tiền thì đừng có động vào.

Mẹ hỏi tôi:

- Con có thích đôi giày đó không?

Tôi thành thật trả lời:

- Con thích mà đắt quá, mua một đôi nào cũng đẹp mà giá rẻ rẻ là được rồi.

Mẹ nhìn tôi gật đầu, hai mẹ con lại tiếp tục đi vòng quanh chợ, cuối cùng cũng chọn cho tôi được một đôi giày ưng ý. Tuy không tới nỗi quá đắt nhưng cũng chẳng rẻ so với hoàn cảnh kinh tế gia đình tôi khi đó.

Lúc trở về, ra ngoài cổng chợ, mẹ còn chiều đãi tôi một cốc chè thập cẩm, mẹ bảo chè ở thành phố ngon nhất.

Mua xong giày hai mẹ con lại đạp xe về, đoạn đường 20km bỗng trở nên ngắn lại vì niềm háo hức có giày mới của tôi. Đôi giày của tôi đảm bảo đẹp nhất lớp, không đứa nào có. Tới khi về tới nhà, mẹ đi thay quần áo, rồi mẹ mới tá hỏa phát hiện, cái quần mẹ mặc sáng nay để lên chợ tỉnh bị rách một miếng to ở đằng sau mông, mẹ giơ cái quần ra cho tôi xem rồi mẹ còn cười ngặt nghẽo, mẹ bảo:

- Sao con cũng không nhìn thấy hả?

Tôi lắc đầu.

Mẹ cười, gương mặt hạnh phúc rạng rỡ vì cuối cùng mẹ cũng đã mua được cho tôi đôi giày mà tôi ưng ý, với mẹ làm được điều gì cho con cái thì mẹ hạnh phúc lắm. Còn tôi, bất chợt lúc này tôi không còn nghĩ đến đôi giày nữa mà tôi nghĩ đến chiếc quần rách mẹ đã mặc sáng nay.

Bây giờ tôi cũng như bao nhiêu người trẻ khác, lúc nào cũng thích có đồ mới để diện, quần áo hơi cũ một chút thì không thích mặc nữa. Thế nhưng hình như tôi cũng như bao nhiêu đứa con khác, chẳng bao giờ chịu để ý xem một năm mẹ của mình có nổi một bộ quần áo mới nào không...

*********

Những thứ bình dị và ấm áp nhất đều mang tên Mẹ

Tôi thực sự không biết mẹ tôi thích ăn gì nhất, vì lúc cả nhà ăn cái gì mẹ cũng đều bảo mọi người ăn đi mẹ không thích ăn. Nhưng tới lúc còn thừa thì mẹ sẽ cặm cụi ngồi ăn hết, rồi mẹ lại bảo ngon thế này mà không ăn, bỏ đi phí hoài ra.

Tôi ở một mình, lâu lâu mẹ sẽ lên thăm và mang theo rất nhiều đồ ăn cho tôi. Bữa đó mẹ hẹn lên, nhưng tôi thấy trời cứ mua không dứt nên bèn gọi điện về nhắc mẹ đừng lên nữa nhé, khỏi ướt hết mà vất vả ra. Mẹ ậm ừ rồi cúp máy.

Chiều trời vẫn mưa to, tôi đang lạch cạch làm việc, thì thấy mẹ xuất hiện, hai ống quần xắn cao lên quá gối, chân mẹ đi dép lê, tóc tai ướt sũng, hai tay xách hai túi đồ ăn khệ nệ.

Tôi hỏi mẹ:

- Sao bảo mẹ đừng lên mà mẹ lại cứ lên thế, trời mưa to thế này, mẹ đi gì lên?

Mẹ cười xòa bảo:

- Mẹ đi xe ôm ra tới chỗ điểm đỗ xe bus rồi mẹ bắt xe bus lên đây, đi có một tí ấy mà, lên mang đồ ăn lên cho con chứ không trót làm rồi, để đó nhà có ăn hết đâu, lại phí ra.

Tôi chẳng còn biết nói gì nữa, tấm lòng mẹ bao lâu nay vẫn thế, tôi chẳng cách nào lí giải nổi.

Tôi rất thích nước hoa, chính xác là nghiện mùi thơm của chúng. Nhưng tôi thấy trên đời này không có mùi hương nào tuyệt hơn mùi của mẹ. Nhiều lần tôi nằm ôm mẹ rồi bảo, sao con thích mùi của mẹ dã man, mẹ tôi bảo, con nào chả hám hơi mẹ. Mùi của mẹ là thứ mùi ngai ngái của mồ hôi, thứ mồ hôi kì lạ, ấm áp, quyến rũ không lẫn vào đâu được, một mùi hương ngửi từ năm nọ qua tháng kia không bao giờ biết chán.

******

Mẹ dùng trái tim của mẹ để nuôi dạy tôi nên người

Ngày xưa mẹ tôi luôn bảo bố mẹ nghèo, nên sẽ không có của cải hồi môn vàng bạc vốn liếng gì để cho các con. Bố mẹ cho mỗi đứa một cái nghề bằng cách nuôi cho các con ăn học tới nơi tới chốn, để sau này các con tự lao động tự kiếm tiền bằng trí tuệ, bằng bàn tay của mình, sẽ chẳng bao giờ lo chết đói. Mẹ tôi còn nói, ví thử mẹ có vài chục cây vàng cho con cũng chưa chắc đã tốt. Chẳng may con lấy chồng không tốt, nó cờ bạc vài hôm là hết, con phải ra đường tay trắng, chi bằng mẹ cho con cái nghề và những kinh nghiệm sống bổ ích sau này.

Mẹ luôn nghĩ mẹ chỉ là nông dân quê mùa, không hiểu biết gì cả, nhưng mẹ lại dùng trái tim của mẹ để nuôi dạy chúng tôi nên người, trưởng thành. Và trái tim của người mẹ thì chẳng bao giờ sai cả.

Tôi bây giờ có thể rất ăn diện, xách túi hàng hiệu, đi đôi giày thật mắc tiền. Còn mẹ tôi vẫn dép lê và quần hoa mộc mạc như chính mẹ của bao năm qua. Nhưng tôi vẫn luôn thích nắm tay mẹ đi khắp nơi và tự hào khoe với cả thế giới rằng đây là mẹ của tôi.

truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.