BIỂN QUÁI VẬT - CHƯƠNG 19 - Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus - Rick Riordan
BIỂN QUÁI VẬT
Tác giả : Rick Riordan
Thuộc series Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus (tập 02)
PHẦN 8. CHÚNG
TÔI LÊN CON TÀU CÓ TÊN CÔNG CHÚA ANDROMEDA
CHƯƠNG 19:
Tôi đang ngắm những con sóng nhấp nhô khi Annabeth và Tyson tìm thấy
tôi.
“Có chuyện gì thế?”
Annabeth hỏi.
“Tớ nghe thấy cậu gọi kêu cứu.”
“Tớ cũng nghe thấy!”
Tyson nói.
“Nghe cậu kêu to, “Có chuyện tồi tệ
đang tấn công!’”
“Tớ không gọi các cậu!”
Tôi đáp.
“Tớ ổn.”
“Thế nhưng ai…”
Annabeth chợt nhận ra ba chiếc túi vải dùng để đi du lịch
màu vàng, rồi cả cái bình và cái lọ vitamin mà tôi đang cầm.
“Cái gì thế…?”
“Nghe này,”
Tôi nói.
“Chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”
Tôi kể cho họ về cuộc trò chuyện của tôi với thần Hermes. Và khi tôi vừa
kể xong, tôi có thể nghe thấy tiếng rít từ đằng xa – các nữ yêu quái mình người
cánh chim thuộc đội tuần tra đã ngửi thấy mùi của chúng tôi.
“Percy này,”
Annabeth nói,
“Chúng ta phải thực hiện cuộc tìm kiếm này.”
“Chúng ta sẽ bị trục xuất ra khỏi trại, cậu biết đấy. Hãy tin tớ. Tớ là
một chuyên gia bị đuổi mà.”
“Thì sao nào? Nếu chúng ta thất bại cũng chẳng còn trại nào để quay về
cả.”
“Ừ, nhưng cậu đã hứa với bác Chiron rằng…”
“Tớ hứa sẽ giúp cậu khỏi nguy hiểm. Tớ chỉ có thể làm được điều đó nếu
đi cùng cậu. Tyson có thể ở lại và nói với họ…”
“Tớ muốn đi,”
Tyson phản đối.
“Không được!”
Giọng của Annabeth gần như hoảng sợ.
“Ý tớ là… Percy, thôi nào. Cậu biết chuyện này không thể mà.”
Tôi lại tự hỏi tại sao cô ấy lại có mối hận thù đối
với người Cyclops tới vậy. Có điều gì đó cô ấy không kể cho tôi.
Cả Annabeth và Tyson đều nhìn tôi, chờ đợi câu trả
lời. Lúc này, con tàu biển đang tiến ngày càng xa hơn.
Vấn đề là, một phần trong tôi không hề muốn cho
Tyson đi cùng. Tôi đã có ba ngày qua quá gần gũi với cậu ấy, để rồi bị các trại
viên chòng ghẹo và xấu hổ tới hàng triệu lần trong một ngày. Điều này nhắc nhở
tôi rằng tôi có quan hệ họ hàng với Tyson. Tôi cần có một không gian riêng.
Hơn nữa, tôi không biết cậu ấy có thể giúp tôi đến
mức nào hoặc làm thế nào để giúp cậu ấy được an toàn. Chắc chắn rằng Tyson rất
khỏe mạnh nhưng cậu ấy vẫn chỉ là một đứa con nít theo ngôn ngữ của người
Cyclops, có lẽ cậu ấy chỉ như đứa trẻ bày, tám tuổi. Tôi có thể thấy được hình ảnh
cậu ta hoảng sợ và bắt đầu òa khóc khi chúng tôi đang cố để thoát khỏi một con
quái vật hay cái gì đó tương tự. Cậu ấy sẽ làm tất cả chúng tôi bị giết mất.
Mặt khác, tiếng của các nữ yêu quái mình người
cánh chim đang vọng tới ngày càng gần hơn…
“Chúng ta không thể để cậu ấy lại,”
Tôi quyết định.
“Tantalus sẽ trừng phạt cậu ấy vì đã để chúng ta đi.”
“Percy,”
Annabeth nói, cố gắng giữ điềm tĩnh,
“Chúng ta đang tới đảo của Polyphemus. Polyphemus là một… S-i-k… một C-y-k…”
Cô
ấy dậm chân với vẻ thất vọng. Thông minh như Annabeth mà giờ cũng như người mắc
bệnh khó đọc. Chúng tôi không thể ở đây cả đêm để chờ cô ấy đánh vần chữ
Cyclops.
“Cậu biết tớ có ý gì rồi đấy!”
“Tyson có thể đi cùng,”
Tôi khăng khăng,
“Nếu cậu ấy
muốn.”
Tyson vỗ tay reo lên.
“Muốn đi mà!”
Annabeth liếc tôi bằng con mắt khó chịu nhưng tôi đoán rằng cô ấy có thể
khẳng định rằng tôi sẽ không đổi ý. Hoặc có thể cô ấy biết rằng chúng tôi không
có thời gian để cãi nhau.
“Được thôi,”
Cô ấy nói.
“Giờ làm thế nào chúng ta lên được con tàu đó?”
“Thần Hermes nói rằng cha tớ sẽ giúp.”
“Vậy thì Óc Tảo Biển, cậu còn chờ gì nữa?”
Tôi luôn thấy khó khăn khi gọi cha mình hoặc cầu xin ông, hoặc bất cứ
thứ gì mà các bạn muốn gọi, nhưng tôi tiến thẳng vào các con sóng.
“Ừm, cha ơi,”
Tôi cất tiếng.
“Cha khỏe không?”
“Percy!”
Annabeth thầm thì.
“Chúng ta vội lắm đấy!”
“Chúng con cần cha giúp!”
Tôi nói to hơn.
“Chúng con cần lên con tàu
trước khi chúng con bị ăn thịt hay thứ gì tương tự như thế, nên…”
Thoạt đầu, không có gì diễn ra. Những con sóng vẫn vỗ bờ như bình thường.
Âm thanh từ đám nữ yêu quái mình người cánh chim vọng tới như thể họ đã ở ngay
sau đụn cát. Rồi khoảng một trăm mét trên mặt biển xuất hiện ba dòng nước trắng.
Chúng di chuyển rất nhanh về phía bờ, như thể những bộ vuốt xé rách đại dương.
Khi chúng tới gần bờ, những con sóng nổ tung và đầu của ba con ngựa trắng
nhô ra khỏi những con sóng.
Tyson nín thở, thầm thì ,
“Ngựa cá kìa!”
Cậu ấy đã nói đúng. Khi những sinh vật đó tiến lên nãi cát, tôi nhận thấy
thân trước chúng mang hình ngựa, còn nửa thân phía sau lại là mình cá màu bạc với
những chiếc vảy óng ánh và vây hình cầu vồng.
“Cá ngựa!”
Annabeth reo lên.
“Chúng mới đẹp làm sao!”
Con gần nhất hí vang tán thưởng và dụi mõm vào Annabeth.
“Chúng ta sẽ thưởng thức chúng sau,”
Tôi nói.
“Giờ đi thôi.”
“Chúng đây rồi! Một tiếng rít chói tai vang lên phía sau chúng tôi. “Lũ
trẻ hư trốn khỏi nhà kìa. Tới giờ ăn điểm tâm cho các nữ quái mình người cánh
chim may mắn rồi!”
Năm người trong số họ vẫy cánh đầy kích động trên đỉnh những đụn cát.
Chúng là lũ phù thuỷ béo mẫm lùn dí với những gương mặt nhăn nhó, đầy móng vuốt
và những đôi cánh lông vũ quá nhỏ so với thân hình. Chúng nhắc tôi nhớ tới những
quý bà trong các quán ăn tự phục vụ được thu nhỏ - những người được lai giống với
lũ chim cưu. Ơn trời, họ không được nhanh nhẹn cho lắm nhưng họ sẽ rất nguy hiểm
nếu tóm được chúng tôi.
“Tyson!”
Tôi giục.
“Cầm lấy chiếc túi đi”.
Cậu ấy vẫn đang há hốc mồm ngắm nghía không chán lũ ngựa biển.
“Tyson!”
“Gì thế?”
“Đi nào!”
Được Annabeth giúp đỡ, tôi cũng thúc cậu ấy chịu đi. Chúng tôi nhặt các
mũi tên và cưỡi lên lũ ngựa. Thần Poseidon hẳn phải biết có Tyson đi cùng vì một
con ngựa biển lớn hơn hai con kia rất nhiều – rất phù hợp để chở một Cyclops.
“Đi nào!”
Tôi hét vang. Con ngựa của tôi xoay người lại và lao thẳng
vào những con sóng. Ngựa của Annabeth và của Tyson cũng theo ngay sau tôi.
Các nữ yêu quái mình người cánh chim nguyền rủa chúng tôi, rền rĩ kêu
món điểm tâm của chúng quay trở lại. Nhưng lũ ngựa biển đã phi băng băng trên mặt
nước với tốc độ của những chiếc moto nước. Lũ yêu quái mình người cánh chim bị
bỏ lại phía sau và chẳng mấy chốc bờ biển của Trại Con Lai chỉ còn là một đường
mờ tối. Tôi tự hỏi liệu mình còn cỏ thể nhìn thấy nơi này nữa không. Nhưng ngay
lúc này tôi lại có những vấn đề khác.
Con tàu du lịch giờ đây đang hiện ra sừng sững trước mặt chúng tôi –
chuyến đi của chúng tôi về hướng Florida và Biển Quái Vật.
Cưỡi ngựa biển thậm chí còn dễ hơn cưỡi thần mã Pegasus. Chúng tôi lao
vun vút với gió sượt qua mặt, êm ái và vững vàng lướt nhanh qua những con sóng
khiến tôi hầu như không cần ôm chặt lấy nó.
Khi chúng tôi tiến sát gần con tàu, tôi nhận ra nó mới to lớn làm sao.
Tôi có cảm giác như mình đang ngắm một toà nhà ở Manhattan vậy. Thân tàu màu trắng
cao ít nhất mười tầng, phía trên đó lại có tới một tá tầng khác với những chiếc
ban công và ô cửa sổ được chiếu sáng. Tên con tàu được sơn màu đen ngay trên
mũi tàu và được chiếu sáng bằng các ngọn đèn pha. Tôi phải mất vài giây mới có
thể giải mã được nó:
CÔNG CHÚA ANDROMEDA
Đỉnh ở mũi tàu là một cột buồm khổng lồ - một phụ nữ cao ba tầng với áo
mặc trong của người Hy Lạp màu trắng, được chạm trổ như thể bị xích vào phía
trước con tàu. Cô ta nom rất trẻ và đẹp với mái tóc đen rủ xuống nhưng vẻ mặt lại
đầy khiếp sợ. Tôi thật không thể hiểu tại sao người ta lại muốn một công chúa
đang la hét được gắn vào phía trước con tàu nghỉ mát của họ?
Tôi nhớ lại thần thoại về Andromeda(1) và việc cô bị xích vào một tảng
đá bởi bố mẹ mình như một vật hiến tế cho một con thuỷ quái như thế nào. Có thể
cô ta có quá nhiều điểm F trong bảng điểm, hoặc điều gì đó. Dù thế nào đi chăng
nữa thì người trùng tên với tôi, Perseus, cũng đã kịp cứu cô ta và biến thuỷ
quái thành đá bằng đầu của Medusa.
(1) Là con gái của vua Cepheus xứ Ethyopia và hoàng hậu Cassiopeia, người
có sắc đẹp khiến thần thánh phài ganh tị. Quá kiêu hãnh về sắc đẹp của con gái
mình, hoàng hậu Cassiopeia đã xem thường nhan sẵc của các nữ thần biển. Để trừng
phạt, thần Poseiden đã sai thủy quái đến tàn phá đất nước Ethiopia. Nhà vua đã
cầu xin sự giúp đỡ của thần Zeus và được chỉ rằng để cứu đất nước ông phải hiến
tế cô con gái đồng trinh vủa mình cho thủy quái. Thương con nhưng để cứu đất nước,
ông đành nghe theo lời tiên tri, xích công chúa vào một tảng đá gần bờ biển để
làm mồi cho thủy quái. Cuối cùng cô đã được Perseus cứu thoát và trở thành vợ của
người anh hùng này.
Anh chàng Persius đó luôn chiến thắng. Đó là dý do tại sao mẹ tôi đã đặt
tên tôi giống tên anh ta, mặc dù anh ta là con trai thần Zeus và tôi là con
trai thần Poseidon. Perseus thứ thiệt là vị anh hùng duy nhất trong thần thoại
Hy Lap có cái kết có hậu. Những ngừơi khác đều chết do bị phản bội, thương tật,
bị đầu độc hoặc bị nguyền rủa bởi các vị thần. Mẹ tôi hy vọng rằng tôi được thừa
hưởng may mắn của Perseus. Xét thấy cuộc đời mình diễn ra từ trước đến nay, tôi
thật chẳng lạc quan chút nào.
“Làm thế nào lên được thuyền?”
Annabeth gào to hơn cả tiếng sóng ì ầm,
nhưng lũ ngựa biển như hiểu chúng tôi cần gì. Chúng bay sát mạn phải của con
tàu, nhẹ nhàng đi xuyên qua đường rẽ nước khổng lồ của nó, và dừng lại kế bên
chiếc thang được gắn cố định ở một bên thân tàu.
“Cậu lên trước đi!”
Tôi giục Annabeth.
Cô ấy đeo chiếc túi vải trên vai và chộp vội lấy thanh ngang bên dưới của
chiếc thang. Khi cô ấy đã nhấc được người lên trên cái thang, con ngựa biển mà
cô ấy cưỡi đã hí vang tạm biệt và lặn xuống mặt nước. Annabeth bắt đẩu trèo.
Tôi chờ cô ấy chèo lên trên được vài bậc liền theo sát.
Cuối cùng chỉ còn Tyson đang ở dứoi nước. Con ngựa biển của cậu ấy đang
thực hiện những cú xoay trên không một vòng 360 độ và cú nhảy giật lùi. Tyson
đang cừơi đầy vui vẻ, tiếng cừơi vang cả một mạng tàu.
“Tyson, suỵt!”
Tôi giục giã.
“Đi nào, anh bạn to lớn!”
“Chúng ta không thể mang Cầu vồng theo sao?”
Cậu ấy hỏi, nụ cười mất dần.
Tôi nhìn cậu ấy chằm chằm.
“Cầu vồng ư?”
Con ngựa biển hí vang như thể nó thích cái tên mới của mình.
“Ừm, chúng ta phải đi thôi”
Tôi nói.
“Cầu vồng… ừm, nó không thể trèo
cẩu thang được.”
Tyson sụt sịt. Cậu ấy giấu mặt trong bộ bờm ngựa.
“Tao sẽ nhớ mày lắm,
Cầu vồng à!”
Con ngựa biển hí lên một tiếng mà tôi có thể thề đó là tiếng khóc của
nó.
“Có lẽ sau này chúng ta sẽ gặp lại nó,”
Tôi gợi ý.
“Ôi, xin cậu đấy!”
Tyson nói và phấn khởi ngay lập tức:
“Ngày mai!”
Tôi không đưa ra lời hứa hẹn gì cả nhưng cuối cùng tôi cúng thuyết phục
được Tyson nói lời từ giã với con ngựa và nắm lấy cái thang. Với một tiếng hí
buồn rẩu cuối cùng, con ngựa Cầu vồng thực hiện một củ lộn ngược và lao vụt xuống
mặt biển.
Cái thang dẫn tới tầng bảo dưỡng chứa đầy những chiếc thuyền cứu sinh
màu vàng. Có cửa hai cánh bị khóa mà Annabeth đang thử mở bằng con dao của mình
và một số lời nguyền rủa bằng tiếng Hy Lạp cổ.
Tôi đoán chúng tôi phải lén lút đi vòng quanh, trở thành những kẻ đi lậu
vé. Nhưng sau khi kiểm tra vài hành lang và nhìn chăm chú từ một ban công vào
boong tàu dạo mát khổng lồ ở khu vực trung tâm với các cửa tiệm đóng kính, tôi
nhận ra rằng trên tàu không có ai để chúng tôi phải lẩn trốn. Ý tôi là, hẳn bây
giờ đang là nửa đêm và chúng tôi đi được nửa chiều dài con tàu và chẳng gặp một
ai. Chúng tôi băng qua bốn mươi hoặc năm mươi cánh cửa của các buồng trên tàu
và không hề nghe thấy bất kỳ tiếng động gì đằng sau chúng.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment