ANH CHỌN AI ? SIÊU MẪU HAY OSIN - CHƯƠNG 05 - LAN RÙA - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
ANH CHỌN AI ?
SIÊU MẪU HAY OSIN
Tác giả: Lan Rùa
Thể loại: Ngôn tình, truyện teen, tình cảm
CHƯƠNG 05 : HAI CON NGƯỜI VÀ TẬN CÙNG CỦA KHỔ ĐAU - NHỮNG NGÀY SAU ĐÓ
Minh nóng mặt, túm lấy cổ áo Hùng:
-"Ngậm cái mõm chó nhà mày
vào, tao không cho phép mày nói Ngọc như vậy..."
-"Mẹ kiếp, tao tưởng mày với
con đó chỉ chơi bời nên không nói, cho mày chơi cho vui, nhưng giờ có vẻ mày
đang chìm sâu vào cái tình yêu ngu xuẩn rồi. Được, cứ về nhà đi rồi khắc
rõ."
Hùng chỉ thẳng tay vào mặt thằng bạn
chí cốt, tuyên bố dõng dạc rồi nhanh chóng rời bar. Minh nán lại, tâm trạng quả
thật không tốt, những lời Hùng nói cứ vẩn vương trong đầu, khiến Minh rất khó
chịu, anh quyết định không về mà qua nhà Ngọc.
Chuông kêu tới mười phút phút mà
không ai mở cửa, ngó đồng hồ, 12 giờ đêm, sợ rằng có chuyện gì bất chắc, Minh vội
vã tìm chìa khóa dự phòng vào nhà.
Anh gọi và tìm mãi mà chẳng thấy Ngọc
đâu, điện thoại cũng tắt máy, đang lúc lo lắng chưa biết làm gì thì Minh nhận
được một vài video từ Hùng kèm tin nhắn.
"Tự mày khám phá."
Hồi hộp mở ra xem, khuôn mặt anh biến
sắc lạ thường, những tiếng cười lả lướt, thằng trai già và cô gái trẻ trần truồng
chạy quanh nhà, nhìn cô gái kia vui vẻ nịnh nọt, chăm sóc tên già này chẳng có
vẻ gì là bị ép buộc cả.
Anh nhấn lần lượt từng video một, mỗi
một thước phim lại một nhân vật nam chính khác, già hơn, quái hơn, nhưng nữ
chính chỉ có một. Ném tan chiếc điện thoại, đập hết đồ đạc trong phòng mà lòng
anh không hề nguôi ngoai.
Ngọc của anh, người mà anh yêu
thương, cô gái ngây thơ hiền dịu tới là vậy? Đâu mới là Ngọc của Minh, người
con gái hiện tại hay là nữ diễn viên trong những thước phim kia??? Chưa bao giờ
nghi ngờ tính chân thực của những video Hùng gửi, bởi nó chính là thằng giàu nhờ
lăng xê các em, ngầm thu thập một vài video để khi nào các chân dài có nổi tiếng
cũng chẳng thể quên người cũ là điều dễ hiểu.
Có lẽ chính vì quan hệ của anh và
Ngọc nên Hùng mới tạm chưa động tới Ngọc, nghĩ lại những cử chỉ yêu thương suốt
thời gian qua, Minh chợt không cam tâm. Anh cố lục lọi quanh nhà để tìm một
chút hi vọng, biết đâu vì quá yêu anh nên Ngọc mới phải che giấu mọi thứ, biết
đâu còn có nguyên nhân gì nên Ngọc mới phải làm vậy?
Những bữa cơm Ngọc nấu cho anh,
chăm sóc anh, đâu thể giả dối như quá khứ của cô ấy, Minh tìm, tìm và tìm, anh
như điên dại quanh nhà, đập phá mọi thứ, tay bị thương lúc nào cũng không hay.
Cuối cùng, anh cũng tìm thấy một thứ giá trị mà anh chẳng hề mong đợi, "Hợp
đồng giúp việc", người kí tên, Nguyễn Thị Tố Uyên và Lê Như Ngọc.
Những bữa cơm ấm áp thân mật đầy
tình cảm mà Ngọc bảo Ngọc bỏ vào mỗi lần cô nấu, chẳng phải là Ngọc nhờ Uyên bỏ
vào sao?
Minh choáng váng, lặng lẽ đứng dậy,
anh không thể nghĩ được gì ngoài việc cho người tới dọn dẹp tu sửa nhà Ngọc
trong đêm, trái tim đau đớn, tổn thương ghê gớm nhưng anh cũng không muốn Ngọc
biết theo cách đó. Anh tự hỏi mình nên làm gì với Ngọc? Bây giờ anh mới hiểu
câu nói thế gian không ai có được tất cả.
Trong lúc người yêu suy sụp thì Ngọc,
ở một phương trời khác cũng sốc không kém:
-"Cái gì?"
-"Ừ, nên tao nghĩ mày không thể
nhận vai này được đâu, lão già đó, mẹ kiếp, già lại còn đú, đéo chấp nhận được..."
Dương bực tức.
-"Nhưng đây là dự án trăm tỷ,
có đầu tư của nước ngoài, nếu nhận vai này sự nghiệp tao sẽ lên một tầm cao mới".
Ngọc phân vân.
-"Mày điên à, mày định chiều
lão ta thật ư? Thế còn anh Minh? Cẩn thận kẻo mất cả chì lẫn chài đó."
-"Mai là công bố nữ chính đúng
không?"
Ngọc nhìn Dương, thằng quản lý ngơ
ngác gật đầu, nghe Ngọc nói, nó linh cảm cô sẽ làm liều, toan ngăn lại, nhưng
thấy thái độ cương quyết của cô, nó biết ông trời cũng chẳng thể cản:
-"Mày yên tâm, trời không biết,
đất không biết, chỉ tao, mày và thằng cha đó thôi, xong phim này, một nửa
catxe của tao sẽ là của mày, về mà xây nhà thờ".
Gió thổi ngoài cửa sổ, trời mưa to,
sấm chớp đùng đoàng. Phòng 301 của khách sạn năm sao tràn ngập tiếng cười thích
thú.
Ngài đạo diễn cứ đuổi, cô người mẫu
cứ chạy quanh nhà khiêu khích. Ngài bắt được cô, trở thành con thú hung dữ lao
vào người cô, cắn xé, rạo rực như muốn nuốt trọn cơ thể cô.
Vờ kêu khe khẽ mà nước mắt tuôn
trào trên khuôn mặt cô, Ngọc vốn bán lương tâm cho quỷ từ lâu, vốn trơ từ bao
giờ nhưng không hiểu sao lần này cô lại thấy đau khổ tột cùng, kinh tởm thằng
cha đang lả lướt trên người cô, cô nhớ tới Minh, trong phút giây thấy hối hận,
tội lỗi nhưng mọi chuyện đã chẳng thể quay lại.
**********
Minh lấy cớ đi công tác châu Âu để
tránh gặp người yêu cũng như có thời gian bình tâm suy nghĩ mọi chuyện. Ngọc
náo nức chuẩn bị cho dự án phim mới nên không để ý lắm.
Uyên cũng bận không kém với những
bài kiểm tra giữa kì, lúc nào nàng cũng tự nhủ, mình nhan sắc tầm thường nên phải
cố gắng học thật giỏi, sau này mới có thể có cuộc sống sung túc ở cái đất này.
Con người đã thông minh, cộng thêm sự chăm chỉ nên điểm số luôn dẫn đầu lớp chẳng
có gì lạ với Uyên.
Tuy nhiên, đường tình duyên của
nàng thì không được suôn sẻ như đường học hành, theo như mấy đứa bạn trêu thì
do nàng có quá nhiều vệ tinh nên rốt cuộc chẳng biết chọn cái nào là tốt.
Uyên thì nghĩ khác, đối với nàng,
đơn giản là ai đó khiến trái tim nàng loạn nhịp, những đối tượng theo đuổi nàng
cứ gọi là xếp hàng dài, giàu nghèo đủ thể loại nhưng chưa có ai khiến nàng rung
động cả.
Hai mươi hai tuổi đầu, không có mảnh
tình vắt vai, bố mẹ thì lo nàng ế, nàng chỉ mỉm cười, chẳng qua là do nàng chưa
gặp được "người ấy" thôi, rồi một ngày, số phận sẽ tới, có khi nàng
còn kết hôn sớm nhất ý chứ.
Nàng – luôn mộng mơ và lạc quan như
thế đó.
Một tháng trôi qua, truyền thông
đưa tin ầm ầm về dự án phim mới của Ngọc. Một tháng qua cũng là thời gian khó
khăn nhất với Minh, đọc những bài báo phỏng vấn Ngọc, chuyện tình mặn mà của
anh và cô anh cũng không thể nguôi ngoai.
Anh muốn cho qua tất cả, làm lại từ
đầu với cô mà không thể, hình ảnh từ cái video đó và bản hợp đồng cứ quanh quẩn
trong đầu, rồi nghĩ tới cái hôm Ngọc ngất, giờ đây anh cũng không tin ấy là sự
thật.
Một thằng đàn ông chinh chiến trên
thương trường bao nhiêu năm mà vẫn bị lừa, anh cảm thấy phẫn nộ vô cùng, bao
lâu nay anh yêu một con người khác chứ không phải cái con người này.
Đóng quyển tạp chí, Minh sực nhớ ra
lần anh chửi Uyên, mường tượng lại những giọt nước mắt chảy trên khuôn mặt cô,
Minh thấy xót xa. Liệu anh làm thế có đúng, liệu có hay không những câu chuyện
Ngọc kể về Uyên, tại sao lúc đó anh lại quá nóng, đâu mới là sự thật?
Minh như phát điên, rút điện thoại
gọi cho Ngọc, hẹn dùng bữa 8h ở nhà cô, tối nay anh sẽ kết thúc tất cả.
Minh tới nhà Ngọc từ 6h30 chứ không
phải 8h như hẹn. Ngọc không có nhà, anh cũng biết thế, và anh biết, một người
khác nữa cũng sẽ tới đây, bất chợt nhận ra mình muốn gặp lại người đó nhiều hơn
là Ngọc, gặp làm gì thì Minh cũng không biết? Để xin lỗi chăng?
Đợi được một lúc thì cửa mở, cô gái
nhễ nhại mồ hôi xách đồ vào nhà. Cái con người nhỏ bé thế kia mà lại xách được
lắm thứ như vậy, Minh định ra phụ Uyên, chợt thấy Uyên ngẩng mặt nhìn anh, thần
thái có vẻ không tốt:
-"Sao..sao, sao anh lại ở
đây?"
-"Sao? Tôi ở nhà người yêu tôi
thì có gì bất thường hả?"
Minh cười nham hiểm, đoạn anh lấy
tay xách hộ Uyên đống đồ vào trong bếp.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment