ANH CHỌN AI ? SIÊU MẪU HAY OSIN - CHƯƠNG 04 - LAN RÙA - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
ANH CHỌN AI ?
SIÊU MẪU HAY OSIN
Tác giả: Lan Rùa
Thể loại: Ngôn tình, truyện teen, tình cảm
CHƯƠNG 04 : HẸN HÒ ĐÔI - NGỌC TRONG LÒNG MINH VÀ NGỌC THỰC SỰ
-"Em xin lỗi...em biết từ lần trước anh đã
không còn nhiều thiện cảm với Uyên. Nhưng tối qua, Uyên gọi điện nhờ em quen biết
thì giới thiệu cho ai đó nhà khá giả, em không thể không giúp."
-"Mẹ, cái loại...éo nói nổi, nhưng sao cô ta lại
ở đây?"
Minh bực mình.
-"Thì sáng nay bạn ấy cứ đến rồi nằng nặc đòi
em chỉ dạy cách trang điểm, làm đẹp để yêu được người như anh...rồi em đang chuẩn
bị đồ ăn cho mọi người, Uyên cũng đòi làm, em chả biết sao nữa, đành vào phòng
ngồi."
-"Trời ạ, sao lại có người vô duyên như cô ta
chứ, cô ngốc của anh ơi, em cứ hiền như thế này thì chỉ chịu thiệt thòi
thôi."
Minh dí tay vào trán Ngọc mắng yêu. Ngọc ôm anh cười
xuề xòa.
-"À, quên không nói với em, có lẽ hôm nay mình
đôi ta đi chơi thôi, Hùng nó gọi điện, nó mới bị cắm sừng, chắc hôm nay chả rủ
được ai đâu."
-"Ấy..hay là giới thiệu cho Uyên
đi."
Ngọc nói đắc chí, Hùng Uyên- thành đôi hay không
thành đôi thì cô cũng đã làm cho câu chuyện vừa bịa với Minh thêm tính chân thật.
-"Anh không muốn, Hùng là bạn chí cốt, anh
không muốn giới thiệu cho nó loại đàn bà như vậy..."
-"Anh thật, anh Hùng có phải trẻ con đâu mà phải
lo, mới cả nhỡ anh ấy thay đổi được cách sống của Uyên thì sao, cũng để anh ấy
vui vẻ nữa, anh ấy đang buồn mà...mà ai dám bảo họ sẽ yêu nhau đâu? Chỉ đi chơi
một hôm thôi. Nha, nha, nha..."
Vâng, bộ dạng người yêu chu mỏ nũng nịu thế thì làm
sao mà Minh từ chối được?
8h, Uyên đã chuẩn bị đâu ra đấy mọi thứ, đang
định ra về thì Ngọc gọi Uyên vào, đề nghị đi chơi đôi với cô, Minh và bạn
anh.
Lúc đầu, Uyên một mực từ chối vì cô vướng lịch đi dạy
thêm, vả lại cô cũng không quen với thế giới của Ngọc, của bạn Ngọc, đi
chơi thì cô cũng rất lạc lõng.
Ngọc phải dùng hết nước hết cái thuyết phục, nào là
cô sẽ trả lương gấp ba lương buổi dạy, nào là Uyên mà không đi thì anh Minh sẽ
nghi ngờ mất, tình yêu của Ngọc sẽ tan vỡ, nào là đi chơi thì cũng về lại quê của
hai đứa cắm trại trên đồi thôi.
Nhìn Ngọc nước mắt ngắn, nước mắt dài, Uyên cũng cảm
động, đành lâm trận vì bạn.
Họ quyết định ăn sáng ở nhà. Ngọc cố nói những chuyện
về thị trường nhà đất, giới người mẫu, kinh doanh, những thứ mà Uyên chẳng biết
gì nhằm cố tình làm nàng bị bẽ mặt, lạc lõng và cảm thấy cô đơn.
Cô cảm thấy đấy là cách trả thù tốt nhất cho những
năm tháng cấp ba, cả đống bạn bao vây hỏi bài Uyên, để lại Ngọc tủi thân, ghen
ghét một chỗ.
Nhưng Ngọc đã không thành công như mong đợi, con người
sinh ra đã có số làm "nam châm" thì mãi vẫn là "nam châm".
Cái vóc dáng nhỏ nhắn, làn da trắng ngần, khuôn mặt thanh tú toát lên khí chất
thông minh, lanh lợi của Uyên đã thu hút Hùng ngay lập tức.
Miệng anh tiếp chuyện Ngọc, nhưng toàn bộ tâm trí và
đôi mắt anh dán về phía Uyên, từ cách nàng ăn, nhỏ nhẹ, từ tốn, duyên dáng tới
chết người. Thấy bạn mình như vậy, Minh cũng không khỏi lo lắng, Minh lo Hùng sẽ
bị lợi dụng, đâm ra chốc chốc anh lại phải liếc liếc xem Hùng như thế nào?
Thành ra thì bữa ăn này, Ngọc vẫn là thành phần cô
đơn như xưa, điều này với Ngọc mà nói là sự xỉ nhục vô cùng lớn, tuy nhiên, do
năng khiếu bẩm sinh, lúc nào cô cũng giữ nụ cười hiền hòa nhất có thể trên môi.
Tình hình lúc đi xe cũng không có gì khá khẩm hơn với
Ngọc. Hùng xưa nay tán gái như vũ bão, vậy mà hôm nay ngồi im thin thít, thi
thoảng cũng lấy dũng khí lắm mới dám hỏi Uyên đôi ba câu, nàng cũng trả lời rất
ngắn gọn làm Hùng càng thêm ngại.
Thỉnh thoảng quan sát đôi bạn trẻ qua gương chiếu hậu
mà Minh bực cả mình, vừa sốt ruột cho thằng bạn vừa thắc mắc, đáng ra Uyên phải
vồ vập, phải làm hết sức thể hiện thật tốt chứ, hay là Hùng chưa đủ giàu với cô
ta, hay cô ta đang đóng bài kịch gái ngoan ngượng ngùng?
Cuối cùng thì Minh cũng không thể kiên nhẫn như Ngọc,
vừa xuống tới địa phận làng Mộc Lan, anh lấy lý do phải đi mua thêm đồ uống, rủ
Uyên đi cùng, được một đoạn, Minh dồn Uyên vào góc tường, bực bội.
-"Đkm, mày đinh giở trò gì với thằng Hùng hả
con rẻ rách?"
*********
NGỌC TRONG LÒNG MINH VÀ NGỌC THỰC SỰ
Uyên ngơ ngác nhìn Minh, mặt nàng tái mét. Chưa kịp
mở mồm nói điều gì thì Minh đã quát.
-"Con ranh, tao biết một vài chuyện bẩn thỉu
mày làm nhưng vì mày là bạn của Ngọc nên tao coi như không biết, nhưng nếu mày
có ý định đùa giỡn, lợi dụng ai thì đừng trách tao ác!"
Uyên nhìn Minh, cái nhìn đầy kinh sợ. Uyên là người
can đảm lắm cơ, nàng tính nói gì đó, nhưng nàng chẳng biết nói gì cả, nước mắt
cứ thế tuôn trào, đôi môi đỏ mím chặt.
Nhìn khuôn mặt ấy, cả mùi hương nhẹ nhàng phảng phất
từ người Uyên do cự ly quá gần, đã có một phút, tim Minh loạn nhịp, cảm giác có
khi mình đã hiểu lầm, tự thắc mắc sao mình lại muốn kéo dài khoảnh khắc này, muốn
đứng đây?
Phải cho tới khi Uyên cố vùng khỏi tay, anh mới bừng
tỉnh, trấn tĩnh rằng mình đã có người yêu, và rằng Uyên là con rắn độc, chỉ là
loại giả tạo muốn dụ trai giàu.
-"Cô đi đâu?"
-"Đi mua nước? Chẳng phải anh bảo đi mua nước
sao?"
Uyên mạnh mẽ bước đi, quả thật muốn hỏi Minh vì sao
lại như thế, nhưng cái suy nghĩ của bọn nhà giàu, nàng cũng chả thể hiểu nổi, tự
nhiên nàng thấy lo cho Ngọc, sống với cái con người thất thường, bạo lực như
này, liệu Ngọc có hạnh phúc? Nhưng có lẽ Ngọc biết cách trị anh ta, Uyên tự trấn
an mình.
.....
Buổi cắm trại diễn ra rất vui vẻ, vì ai cũng cố nghĩ
cho đại cuộc, tỏ ra vui vẻ, Hùng khá buồn vì xin số nhưng Uyên từ chối khéo, phần
nào cũng vì Uyên linh tính lời Minh nói ban nãy là ám chỉ cô muốn lợi dụng
Hùng.
Chiều về, để tránh khó xử, Uyên lấy lí do về thăm
nhà, sáng hôm sau sẽ lên Hà Nội sớm. Lúc đầu, cả ba định về nhà Ngọc ăn tối
nhưng Ngọc lại có lịch gặp đạo diễn gấp nên Minh và Hùng quyết định đi bar.
-"Mày thích con Uyên?"
-"Không chuyện gì qua được mày, thằng khỉ."
Hùng nhấp ngụm rượu.
-"Gái đầy ra đấy, con ấy quê bỏ mẹ."
-"Em ấy rất khác, chả nhẽ mày không nhận thấy?"
Hùng nhìn Minh, tò mò, sau rồi gà gật đắc chí.
-"À, à, mày giờ có người yêu rồi, làm sao mà thấy
gì được nữa, mà mày tính nghiêm túc với con Ngọc đó à?"
-"Mịa, ăn nói cho cẩn thận, khi nào tao cầu hôn
thành công là phải gọi chị Ngọc, nghe chưa? "
Minh khà khà, kể lể tự hào.
-"Ngọc không giả tạo như Uyên, cô ấy có tất cả
nhưng có thể bỏ tất cả vì tình yêu...nói chung là tuyệt vời."
-"Mày quen lâu chưa mà nói như đúng rồi thế?"
Hùng cười nhếch mép.
-"Chuyện tình của bọn tao tràn lan báo mạng, chả
nhẽ mày không đọc mà hỏi?"
-"Không tao hỏi em Uyên?"
-"Gặp thì cũng cùng ngày gặp em Ngọc đó, ấn tượng
khó phai, nhưng mới nói chuyện gần đây thôi, vì là bạn cấp 3 của Ngọc, mày nên
tránh xa thì tốt hơn."
-"Mày tránh xa con Ngọc thì có, tao có cảm nhận
của riêng tao."
-"Vãi thằng này, Ngọc nó làm gì mày mà mày ác cảm
thế?"
-"À, thì nó chả làm gì tao cả, nhưng tao biết
rõ về con người nó, chả nhẽ mày cũng không thèm đọc báo về người yêu mày? Mày
không biết nó qua tay bao đại gia trước khi gặp mày?"
-"Báo mạng vớ vẩn, mấy thằng già thích Ngọc
nhưng bị từ chối nên vứt tiền để bọn nhà báo dựng chuyện, tao còn lạ
gì."
Minh giải thích.
-"Nó bảo mày thế à, mẹ con bitch vãi cả đạn..."
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment