ANH CHỌN AI ? SIÊU MẪU HAY OSIN - CHƯƠNG 03 - LAN RÙA - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
ANH CHỌN AI ?
SIÊU MẪU HAY OSIN
Tác giả: Lan Rùa
Thể loại: Ngôn tình, truyện teen, tình cảm
CHƯƠNG 03 : MỐI HẬU HỌA - MAY MẮN CỦA UYÊN
-"Vợ anh hôm nay nấu cho anh món gì nào?"
Minh tỏ vẻ sốt ruột tò mò.
-"Em..."
Ngọc thì thào, tự nhiên sắc mặt
cô thay đổi hẳn, thở hổn hển, khụy xuống. Minh trông thấy Ngọc vậy, thất thần
lo lắng, gọi tên Ngọc mãi không thôi, anh xốc cô lên, bế vội vào trong phòng,
Uyên cũng hớt hải đi theo.
-"Em, em không sao...chỉ là lúc chiều quay ngoại
cảnh, trời nóng quá...đừng lo cho em..."
Nghe được câu này của cô bạn, lòng Uyên thở phảo nhẹ
nhõm, cả chiều nay nàng ta ở nhà chứ đi đâu. Uyên bây giờ mới càng hiểu, vì sao
Ngọc lại thành công tới vậy, không chuẩn bị gì mà Ngọc còn diễn xuất tốt thế
này nữa là có kịch bản, đạo diễn.
Uyên cũng đàng bất đắc dĩ diễn theo Ngọc.
-"Anh Minh cứ ở đây với Ngọc, bữa tối Uyên nấu
cho."
-"Ngại quá, mời Uyên tới nhà mà lại để vất vả
như thế, hay đi ăn ngoài?"
-"Trời, anh quên à, Ngọc ốm như thế này
đi sao nổi? Mà đồ Ngọc cũng mua rồi, em làm tý thì xong thôi, anh đừng ngại."
-"Ừ, Uyên nói cũng phải, vậy phiền Uyên
nhé!"
Khép cửa phòng Ngọc, Uyên đi xuống bếp, làm công việc
quen thuộc hàng ngày. Những ngón tay nhỏ xinh của nàng thoăn thoắt, điêu luyện.
Mỗi lần nấu ăn, nàng cảm thấy như nàng hòa làm một với nhịp đập của nồi niêu
xong chảo, bếp núc, những giọt mồ hôi rơi nóng hổi, tiếng dầu rán xì xèo.
Minh nhìn Uyên, có cái gì đó quá thu hút làm anh
quên mất rằng lý do anh xuống đây để phụ nàng chứ không phải để ngắm.
Người con gái này quả là khéo, một mình cô ấy có thể
xử lý hết mọi việc, cô ấy không quá nhanh, làm mọi thứ một cách cẩn trọng, như
đem tình yêu của cô ấy vào từng món ăn, nhưng cô ấy lại biết sắp xếp một cách
thông minh, chỉ một loáng đã xong.
Nhìn Uyên làm, Minh bỗng chốc tự tò mò về Ngọc, mọi
khi Ngọc cũng nấu nhiều thứ cho anh lắm, anh tự nhủ, nhất định một hôm phải về
xem Ngọc làm, anh sẽ phụ Ngọc vài việc vặt như rửa rau.
-"Anh xuống từ lúc nào thế?"
-"À, Ngọc đỡ rồi, tôi định xuống phụ Uyên thôi,
nhưng xem ra Uyên cũng chả cần tôi giúp."
-"Thì mọi khi anh cũng có bao giờ cần em giúp
đâu mà?"
Ngọc đùa Minh, chen vào.
-"Anh xin lỗi, nhất định sau này sẽ sửa. Em đỡ
chưa?"
-"Em đỡ nhiều rồi. Thôi chúng mình bắt đầu ăn
đi."
Cả ba trò chuyện, nào là chuyện Minh Ngọc yêu nhau
như thế nào, tới chuyện lớp trưởng Uyên ngày xưa uy quyền làm bao anh chàng mê
mẩn, biết Uyên sắp tốt nghiệp, Minh còn đề nghị Uyên thực tập ở công ty anh,
Minh cũng khen Uyên nấu ăn chẳng kém gì Ngọc.
Bữa ăn rất vui vẻ, nhưng có lẽ nó chỉ đúng nghĩa vui
vẻ với hai người, còn Ngọc, lòng nàng dâng trào nỗi bất an. Cô tự thấy mình
khinh xuất, quả thật Uyên đứng với Ngọc chỉ là con nhà quê, nhưng Ngọc đã quên
rằng, cô bạn mà cô học chung ba năm liền, có một khí chất rất khác, rất đặc biệt.
Dù Uyên ấy có không ăn diện, thì từ cách Uyên nói
chuyện cho tới cách nàng ăn, nàng uống, tất cả đều rất tinh tế, cuốn hút. Ngọc
mỉm cười theo câu chuyện của người yêu và cô bạn, nhưng lòng cô không ngừng
toan tính để diệt trừ mối hậu họa này.
10h, cũng đã muộn, Uyên xin phép ra về. Minh ra tiễn
Uyên thay Ngọc, ánh mắt bâng quơ của anh bỗng dưng dừng ở trước ngực Uyên như
có điều gì thắc mắc.
-"Sao vậy anh?"
Phần nào đoán được cái
nhìn kì lạ của Minh, Uyên hỏi.
-"À, không có gì, em về nhé...".
Có thể mình nhìn nhầm, hay có thể...Minh đóng cửa, vừa
quay vào thì gặp Ngọc nước mắt đầm đìa:
-"Anh ơi, anh đừng giận em nhé!"
- "Sao vậy em?"
-"Sợi...sợi dây chuyền anh tặng em lúc nãy, em
tìm khắp mà không thấy đâu, em xin lỗi...".
Ngọc nức nở.
Minh giật mình. Chả phải anh vừa thấy Uyên đeo nó
sao? Anh nghĩ là Ngọc cho Uyên chứ, chả nhẽ vì quá thích nó mà Uyên đã lấy mất...
-"Em xin lỗi, em thật vô dụng, em không thể nhớ
em để đâu nữa...huhu".
Nhìn Ngọc, Minh băn khoăn quá, anh có nên nói với Ngọc
rằng Uyên lấy không? Ngọc nhỏ bé, yếu đuối và thương người như vậy, liệu cô ấy
có bị tổn thương???
*******
MAY MẮN CỦA UYÊN
-"Hình như anh thấy Uyên đeo..."
Minh chần chừ, không muốn Ngọc bị tổn thương, nhưng
anh cũng không muốn Ngọc vì tự trách bản thân mà buồn.
-"Không thể nào, Uyên là bạn em, Uyên không thể
làm thế."
-"Anh cũng không biết, hay chúng ta gọi Uyên hỏi
cho ra nhẽ..."
-"Đừng anh, nhỡ Uyên cũng có dây chuyền giống của
em thì sao, nhưng Uyên lấy đâu tiền mà mua nó nhỉ? Có thể là hàng nhái thì
sao?"
-"Em đừng có ngây thơ tin người
quá."
Nói rồi Minh kể lúc chiều gặp Uyên ở trung tâm mua sắm
cho Ngọc nghe, rằng Uyên đã thích sợi dây đó như thế nào. Ngọc tỏ vẻ ngạc nhiên
lắm:
-"Sao anh không kể em sớm, nếu biết vậy, em đã
mua tặng Uyên sợi dây giống như thế này, dù gì cũng là bạn tốt, không ngờ Uyên
lại vậy..."
Ngọc thở dài buồn bã.
-"Anh Minh, xin anh đừng nói gì với Uyên hay
nói chuyện này với bất kì ai nhé, em xin anh đó, đừng làm to chuyện, dù gì cũng
là lỗi của em bất cẩn quá!"
Minh ôm Ngọc vào lòng, tại sao trên đời lại có cô
gái ngây thơ đáng yêu và lương thiện tới vậy? Anh hứa, và anh cũng hứa sẽ bảo vệ
cô mãi mãi.
Minh nghĩ, đồng thời trong lòng anh thấy hơi khó chịu,
anh từng có ấn tượng và cảm tình rất tốt dành cho Uyên, vậy mà cô ấy lại thế?
Anh coi khinh loại phụ nữ dối trá.
Trời đêm đã muộn, Uyên mệt mỏi xả nước định tắm qua
cho sảng khoái. Bất chợt, nàng nhìn vào trong gương, đưa tay mân mê sợi dây
chuyền. Quả là đẹp, nhưng nàng vẫn không hiểu sao Ngọc có thể cho nàng sợi dây
này.
Đối với Ngọc, quả là giá trị của sợi dây không là gì
nhưng mà, đây là do anh Minh tặng. Uyên lúc đầu một mực không nhận, nhưng thấy
Ngọc có vẻ buồn, Ngọc bảo Uyên giúp Ngọc nhiều, không nhận coi như không nể mặt
Ngọc.
Anh Minh tặng Ngọc nhiều đồ lắm, nhưng sợi dây này
cũng chẳng phải style của Ngọc, để cũng chẳng dùng.
Sau một hồi Ngọc năn nỉ, Uyên cũng gật đầu, Ngọc còn
tự tay đeo cho Uyên. Thực sự lúc đầu ngại ngại nhưng Uyên thật rất thích, nghĩ
lại lúc biết giá, Uyên nghĩ cả đời không bao giờ chạm được vào sợi dây ấy, vậy
mà, cuối ngày, nó lại thuộc về Uyên, nàng cảm giác như là may mắn tới với nàng
vậy, thầm cảm ơn người bạn tốt bụng.
...
Reng reng reng.
Chuông đồng hồ kêu inh ỏi, Minh vươn vai khó chịu,
chợt nhớ hôm nay có cuộc hẹn hò đôi với thằng bạn chí cốt. Háo hức làm bất ngờ
người yêu và muốn chuẩn bị đỡ Ngọc nên anh đã cố đặt đồng hồ dạy lúc 6h30.
Ai bảo Ngọc nhà anh nấu ăn ngon, trong khi đó bồ của
thằng bạn anh thì chẳng biết luộc cả trứng nên bữa sáng đã ấn định chỗ Ngọc,
cơm trưa cũng là Ngọc chuẩn bị nốt. Minh đi đường mà lòng đầy tự hào.
Cầm trên tay bó hồng thật to, anh bấm chuông inh ỏi,
hứng khởi.
-"Bất ngờ chưa? "
Minh vui vẻ, đưa bó hoa lên che mặt khi có tiếng mở
cửa. Rồi anh òa một phát. Tiếc rằng người trước mặt anh không phải Ngọc mà lại
là Uyên, Uyên làm gì ở nhà Ngọc vào sáng sớm như thế này?
Vì quá bất ngờ Minh cũng đứng hình luôn, cũng vì thế
mà anh có cơ hội nhìn kĩ Uyên. Nếu Ngọc có vẻ đẹp kiểu rất "người mẫu"
thì Uyên lại mang một nét gì đó nhẹ nhàng.
Này nhé, mái tóc búi gọn gàng, khuôn mặt thanh tú,
môi đỏ mọng, da trắng ngần, có thể Minh đã xao xuyến đôi chút nhưng nhìn thấy
chiếc vòng cổ Uyên đeo, ngôi sao pha lê xanh xanh ấy Minh lại thấy bực mình,
anh dằn giọng:
-"Sao Uyên lại ở đây? Ngọc đâu?"
Uyên đủ tinh tế để nhận ra sự khác biệt trong giọng
của Minh, dường như có sự chán ghét nào đó, Uyên chợt giật mình nhớ ra công việc
mình đang làm dở thay Ngọc trong bếp. Không thể nghĩ ra cách gì ứng phó, Uyên
đành trông chờ Ngọc xử lí, cố nói to, đánh tiếng để Ngọc cũng biết:
-"À...Ngọc ở trong phòng anh Minh ạ..."
Nói rồi, để Ngọc có thời gian chuẩn bị, cô cố hỏi
Minh vài câu linh tinh như sao anh tới sớm vây, dạo này anh như thế nào...
Vừa mở cửa phòng, Minh đã thấy Ngọc buồn bã ngồi
trên giường, Ngọc ra hiệu cho Minh đóng cửa, Minh cũng không kiểm nổi tức giận:
-"Sao em vẫn chơi với cô ta?"
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment