ANH CHỌN AI ? SIÊU MẪU HAY OSIN - CHƯƠNG 02 - LAN RÙA - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

ANH CHỌN AI ?
SIÊU MẪU HAY OSIN 

Tác giả: Lan Rùa
Thể loại: Ngôn tình, truyện teen, tình cảm

CHƯƠNG 02 : TÌNH YÊU CỦA ANH - CUỘC HỘI NGỘ BẤT NGỜ

Nói nấu ăn khó thì không phải, nhưng nói dễ với một người hoàn toàn không có cả đam mê lần năng khiếu như Ngọc thì quả thật không hề đúng tý nào. Buồi học đầu tiên, Uyên cũng không ngờ lại khó khăn tới vậy, nói khản cả cổ mà cô bạn cũ lúc thì quên mắm, lúc thì quên muối, cầm dao mổ cá thôi mà hét lên inh cả nhà, thương tích đầy tay.

Cuối cùng thì đôi bạn ấy cũng bỏ cuộc. Ngọc băn khoăn lắm, với một người hoàn hảo như Minh, thì nhất định cô phải thêm được khoản nấu ăn ngon làm điểm cộng. 

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Ngọc không thuê Uyên làm người dạy nấu ăn nữa, mà lớp trưởng trở thành người nấu ăn thay cho Ngọc. Hai nàng kí hợp đồng, từ giờ nàng Uyên sẽ tới nhà nàng Ngọc nấu ăn, bất cứ khi nào nhận được điện thoại, tuy nhiên nàng Uyên phải bí mật mọi chuyện, nếu ai hỏi về đồ ăn, dứt khoát là nói nàng Ngọc nấu, ngược lại, nàng Uyên sẽ nhận được 7 triệu một tháng, cộng với việc nàng Ngọc sẽ hạn chế gọi nàng Uyên trong giờ học.

Vâng, hợp đồng là thế đấy, vậy là mỗi lần Minh nhắn tin sắp về ăn cơm thì cũng đồng nghĩa với việc Uyên ba chân bốn cẳng đi chợ rồi phi như bay tới nhà Ngọc. 

Nấu nướng xong xuôi rồi trao lại mọi thứ cho Ngọc. Lúc Uyên về cũng là lúc Ngọc rời khỏi chiếc ipad thân yêu, đeo tạp dề, nàng cũng búi lại tóc, chấm chấm chút nước, vờ làm mồ hôi nhễ nhại, xuống bếp vờ đứng đó, khi Minh về thì dọn đồ ăn ra. 

Đôi khi nàng còn ứng dụng cả nghiệp diễn viên vào, nghe thấy tiếng người yêu, nàng liền đưa tay lên xoa mồ hôi trên trán hay lấy đũa đảo đảo thức ăn. Minh thông minh bao nhiêu, trên thương trường lừa bao nhiêu kẻ, lãi lời bao nhiêu, thì chắc cũng chả thể đoán được.

Mà đôi khi nếu giả dối khiến người ta hạnh phúc, thì đâu cần biết sự thật??? Chỉ biết, Minh yêu cái cảm giác mỗi lần về chạy vào bếp ôm chầm lấy Ngọc, trò chuyện mỗi tối, thỉnh thoảng Ngọc cũng kể Minh nghe chuyện nghề, chuyện bị người ta ăn hiếp, Ngọc thường nói, em kể là kể thế thôi chứ đừng anh làm gì người ta nhé, tội nghiệp lắm. 

Trời ạ, Ngọc của anh thật ngây thơ, tội nghiệp, anh ậm ừ thôi, chứ nổi tiếng côn đồ máu mặt như anh mà lại để mấy con tép bắt nạt người yêu mình à, chẳng đúng là anh.

-"Mày thay con Hằng làm giám khảo chấm siêu mẫu năm nay đấy, biết chưa?"        

Dương phấn khích.

Nhìn cái mặt thằng quản lý mà Ngọc phì cả cười. Biết chưa ư? Biết từ đêm bố mày thỏ thẻ với người yêu rồi. Thấy nét mặt Ngọc, Dương cũng đoán qua đôi ba phần:

-"Lại lợi dụng tình yêu hả cưng, mày giỏi vãi chưởng, mày kể kiểu éo gì thế?"

-"Cũng phải cảm ơn mày đã nhờ người giới thiệu cho tao, tình yêu, hũ vàng, và cũng chính là may mắn của tao, haha."

Nở nụ cười sung sướng, Ngọc kể lại tất cả cho Dương, hào hứng, rằng đêm hôm ấy, nằm trong lòng Minh, Ngọc thở dài ra sao, nước mắt rơi như thế nào, phải vừa đủ để Minh cảm thông, nhưng cũng không quá nhiều để tỏ vẻ mình là người cam chịu, không muốn nói xấu đồng nghiệp, chuyện bé xé ra to, cứ nhìn Ngọc nức nở sụt sịt, nói em chịu  được mà anh, máu điên trong Minh nổi lên cuồn cuộn.

-"Đkm, mày phải nhận được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của năm con ạ". 

Dương cười khoái trá.

*******
 CUỘC HỘI NGỘ BẤT NGỜ

-"Moa moa, chụt chụt,...tiền ơi là tiền, em đã về với đội của chị." 

Uyên cười tít mắt, sung sướng đếm từng tờ polyme mới cóng.

-"1,2,3...,14...7 triệu của chị...haha..."

 Từ ngày đi học, chưa bao giờ nàng được sở hữu số tiền lớn như thế. Nàng quyết định phải tự thưởng cho mình một cái gì đó mới được. 

Nghĩ rồi, nàng không về vội mà rẽ vào trung tâm mua sắm gần nhà Ngọc. Nàng đi hết cửa hàng này tới cửa hàng khác, nhìn nhìn ngắm ngắm, ánh mắt hết từ tò mò sung sướng rồi tới tiu ngỉu. 

Nàng chưa bao giờ dám vào đây, vì nó quá là cao cấp, mãi tới hôm nay có nhiều tiền vậy, nàng mới đủ tự tin để vào, nhưng nàng quả thật là khờ khạo, cái số tiền mà nàng cho là nhiều đó, cũng chẳng đủ mua một nửa cái túi trong đây.

Thực ra xem đi xem lại, đôi lúc cũng vào hẳn phòng thử đồ, rốt cuộc thì nàng cũng nhận ra là chả thích chúng tẹo nào, nếu nàng có tiền thì nàng chắc chắn sẽ mua thức ăn ngon, máy đánh trứng, máy ép hoa quả, lò nướng...cho thỏa niềm đam mê nấu nướng, nhiều hơn nữa thì mua nhà hay cho bố mẹ đi du lịch.

Nghĩ vẩn nghỉ vơ, nàng cũng không ngờ vừa mới kiên quyết như thế mà bị trúng tiếng sét ái tình với sợi dây chuyền có hình ngôi sao pha lê màu xanh lục bích, sợi dây đó rất đẹp, rất tinh xảo, một mình em ấy nằm trang trọng trong chiếc hộp kính trong suốt. 

Nàng ngắm ngắm, tự nhiên muốn có, nàng muốn hỏi giá quá, mà ngại, ăn mặc quê  mùa như nàng, hỏi giá sợi dây này liệu có bôi bác.

-"Giá cái này bao nhiêu?"

- "Dạ 50 triệu ạ, nhưng đang có chương trình khuyến mãi, nếu anh mua chiếc dây này anh sẽ được tặng một lắc tay xinh xắn kèm theo ạ."

Chị bán hàng đon đả trả lời chàng trai bên cạnh. Uyên tý sốc chết.

-"Hả.."

Cái hả của nàng không quá to nhưng cũng đủ để cả chàng trai kia lẫn chị bán hàng nhìn nó với một ánh mắt rất là...Uyên ngượng chỉ muốn độn thổ,  lí nhí hỏi chữa ngượng:

-"Có ...có màu tím không chị" .

Chị bán hàng chẳng thèm trả lời nàng, quay sang giới thiệu tiếp cho chàng trai.

-"Okie, anh lấy, em gói cho anh nhé."

Uyên chưa kịp nghĩ gì thì có tin nhắn khẩn cấp của Ngọc, nàng chạy luống cuống.

Minh cầm gói quà, nhìn con bé đang ngẩn tò te rồi chạy đi mà buồn cười, thực ra anh cũng không định mua chiếc vòng rẻ tiền này tặng Ngọc đâu, nhưng mà anh vẫn nhớ con bé đó, con bé xe đạp xanh dép tổ ong, anh cũng không biết anh muốn mua chiếc vòng để trêu tức, trả đũa hay chỉ đơn giản là gây sự chú ý với nàng nữa. 

Chỉ biết nhìn dáng điệu của nàng, anh đoán nàng ngượng mà chạy mất, thấy rất thú vị. Anh tò mò không biết nàng có nhớ anh?

...

Bing bong bing bong.

- "Tớ đặt thêm ít dâu tây, chắc người ta mang tới đấy, mở cửa hộ với".

Uyên vội đặt túi thức ăn vừa mua xuống, chạy ra mở cửa.

-"Không phải...không phải người đưa dâu tây Ngọc ạ."

Người đàn ông khi nãy là ai? Sao lại tới nhà Ngọc, chả nhẽ là bạn trai mà Ngọc hay kể sao? Không những trong đầu Uyên tràn đầy thắc mắc mà Minh cũng tò mò không kém. Sao dép tổ ong lại ở nhà người yêu anh? Đúng lúc hai bên chưa biết nói gì với nhau thì Ngọc ra, lắp bắp.

- "Sao anh bảo một tiếng nữa mới bay ra cơ mà?"

- "Ừ, nhưng anh muốn cho cưng của anh bất ngờ, hehe". 

Minh bẹo má Ngọc, cười gian trá, đoạn liếc mắt nhìn Uyên.

Hiểu ý Minh, Ngọc nhanh nhảu giới thiệu:

- "À, đây là bạn em, Uyên, đây là anh Minh, người yêu mình". 

Ngọc mà cũng có bạn như này ư, trước đây Minh chưa bao giờ nghe Ngọc nói tới Uyên cả, chỉ thoáng qua trong đầu là thế, Minh vui vẻ quay lại nựng người yêu:

-"Anh về sớm để giúp vợ nấu cơm, mọi khi toàn vợ chuẩn bị một mình, anh về muộn quá chỉ biết ăn, thương vợ lắm".

-"Ngọc nấu ăn là tuyệt nhất trên đời." 

Minh quay sang khoe Uyên tự hào.

-"Dạ..."

 Uyên cười nhẹ nhàng, nụ cười của nàng được mệnh danh lôi kéo cả thiên hạ. Quả không sai, Minh nhìn Uyên, cảm giác gì đó vui vui, Uyên có vẻ thân thiện.

Tuy nhiên, khác với cái dạ nhẹ nhàng của Uyên thì Ngọc lại tím tái mặt mày, toát cả mồ hôi, nàng công chúa hoàn hảo thật không biết phải làm sao bây giờ.
truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.