SỐNG RIÊNG KHÔNG ĐƠN GIẢN - CHƯƠNG 04 - ĐÀO NHẠC TƯ
SỐNG RIÊNG KHÔNG ĐƠN GIẢN
Tác giả : Đào Nhạc Tư
Thể loại: Ngôn Tình
CHƯƠNG 04:
"Vậy vị chủ cho thuê nhà này là nghệ thuật gia sao? Thoạt
nhìn cũng rất có tài hoa nha... "
Ba Tuấn Vi lại lộn trở lại phòng làm việc
thưởng thức tác phẩm cùng bằng khen trên tường.
Hi, ánh mắt cha thật đúng là không kém, tài chụp ảnh của
Phùng Cương Diễm quá rõ ràng, nếu không cũng sẽ không liên tiếp đoạt giải, giá
thị trường càng lúc càng tăng lên.
"Tại sao lại có nhiều bia như vậy? !"
Mẹ Tuấn Vi
đang đem đồ chua cùng dưa muối bỏ vào trong tủ lạnh thì thình lình lên tiếng
kinh hô, ngạc nhiên nhìn về phía con gái.
Hỏng bét! Quên dọn dẹp tủ lạnh rồi! Thi Tuấn Vi cả kinh,
không khỏi ngẩn ngơ.
Phùng Cương Diễm thích uống bia, thỉnh thoảng tâm huyết dâng
trào sẽ mở một lon ra uống, cho nên trong tủ lạnh cũng bỏ sẵn mấy lon.
"Cái đó... Lần trước bạn bè tới nhà chơi mua, không uống
hết nên con bỏ vô tủ lạnh."
Cô nhanh trí, thuận miệng trả lời.
Mẹ Tuấn Vi liếc ngang con gái, ánh mắt kia giống như là không
tin, lại mang theo mấy phần chỉ trích cùng không ủng hộ.
Nếu như lời này là thật, thì bạn bè tới nhà chơi còn uống rượu,
làm bà cảm thấy cuộc sống riêng của cô tựa hồ quá phóng túng, bà cũng lo lắng
Tuấn Vi chơi với bạn xấu; nhưng nếu như lời này chẳng qua là lấy cớ, vậy đại biểu
là Tuấn Vi tự mua tự uống, như vậy cũng không hay, con gái con đứa dính vào rượu
chè, còn ra thể thống gì!
Nhưng ngẫm lại con gái cũng đã trưởng thành độc lập rồi, bà
cũng không tiện vì mấy lon bia mà làm ầm ĩ.
"Con a, cũng hai mươi tám tuổi... "
Mẹ Tuấn Vi mở
miệng định nhắc đi nhắc lại một phen, lại lập tức bị tiếng kháng nghị của Thi
Tuấn Vi cắt đứt.
"Là hai mươi bảy."
Phụ nữ rất là so đo số tuổi.
"Tuổi mụ cũng đã hai mươi tám rồi!"
Mắt mẹ Tuấn Vi
trợn trắng bác bỏ.
"Con gái của bác Lý mới hai mươi bốn tuổi, hôm nay đã kết
hôn, trong bụng còn có em bé, còn con thì sao? Lúc nào thì mới có thể để cho
chúng ta ôm cháu ngoại đây?"
"Mẹ ơi, lên xe trước mới mua vé bổ sung sau như vậy thì
có gì hay ho!"
Đến lượt Thi Tuấn Vi trợn trắng mắt, bĩu môi, ngay sau đó
biểu đạt ý kiến.
"Hiện tại con muốn lấy sự nghiệp làm trọng, còn chưa tính
đến chuyện đó."
"Con gái nên coi trọng hôn nhân gia đình, không phải là
sự nghiệp."
Một giọng nam tham gia vào, ba Tuấn Vi đi ra khỏi phòng làm việc
khăng khăng với chủ nghĩa trọng nam khinh nữ.
"Đó là quan niệm cũ, hôn nhân cũng không chắc chắn trăm
phần trăm, hiện tại có rất nhiều phụ nữ đều tập trung tinh thần vào công việc."
Vì muốn phản bác lập luận của ba mẹ, Thi Tuấn Vi cố gắng thay đổi quan niệm lỗi
thời của bọn họ.
"Mấy người đó đều là hôn nhân không hạnh phúc, hoặc là
không ai thèm lấy nên mới lấy cớ an ủi mình."
Mẹ Tuấn Vi liếc nhìn về phía
cô, âm thầm tính toán làm sao để mau chóng bán con gái ra ngoài.
"Không phải như vậy đâu!"
Thi Tuấn Vi nhăn mũi
thon, không ủng hộ lập luận của bọn họ.
Cô có một công việc tốt, có tình yêu tuyệt vời, rất hài lòng
với tình hình trước mắt, cho nên tuyệt đối không muốn thay đổi! Ba mẹ đã lâu
không gặp, thôi thì cứ để bọn họ cằn nhằn đi, dù sao thì trời cao hoàng đế xa,
nam bắc cách xa nhau, đợi bọn họ trở về Cao Hùng rồi thì cũng chỉ có thể bó tay
thôi.
Nhìn cha chậm rãi đi về phía ban công muốn nhìn quang cảnh
chung quanh một chút, Thi Tuấn Vi không cảm thấy có gì bất thường, nhưng giây
lát liền chợt ý thức được có chuyện rất không ổn – vừa rồi cô và Cương Diễm, bỏ
sót ban công không có dọn dẹp, quần áo mới giặt ngày hôm qua còn treo ở trên
giá phơi áo, nếu như bị nhìn thấy thì lộ hết, ngoài đó có đồ lót của Phùng
Cương Diễm a!
"A!"
Cô đột nhiên kêu lên, hấp dẫn sự chú ý, ngăn cản
ba tiếp tục nhìn ra ngoài.
"Làm gì vậy con? Mẹ bị con hù sợ rồi đó!"
Mẹ Tuấn
Vi tức giận đánh cô một cái, vuốt vuốt lồng ngực.
"Sao vậy?"
Ba Tuấn Vi quay lại hỏi.
"A, cái đó... Gần đây có một quán cà phê rất khá, không
phải ba rất thích uống cà phê sao? Còn hơn hai giờ mới đi dự tiệc, ba có muốn
cùng đi nếm thử một chút không?"
Cô lập tức nghĩ cớ, vừa nảy ra ý kiến đã
khẩn trương lấp liếm.
"Vậy à?"
Ba Tuấn Vi vui mừng, lập tức đồng
ý.
"Được, đi ngay bây giờ đi!"
May quá, thành công dời sự chú ý của ba ba đi, không để đồ
lót ngoài ban công tiết lộ bí mật!
Thi Tuấn Vi thở phào nhẹ nhõm, liền vội vàng gật đầu như bằm
tỏi.
"Dạ dạ."
Nhờ có phản ứng bén nhạy, trước mắt coi như có kinh hoảng
nhưng không đến nỗi nguy hiểm, tạm thời an toàn vượt qua kiểm tra, chỉ cần nhịn
đến khi ba mẹ đi tham gia tiệc mừng, thì có thể bình an mà vượt qua nguy cơ lần
này.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Thi Tuấn Vi tưởng rằng đợi đến bữa ăn tối thì có thể bình an
vô sự, gọi Phùng Cương Diễm về, không nghĩ tới ba mẹ trước khi đi lại quăng cho
cô một quả bom.
"Mẹ và cha con tạm thời quyết định muốn ở chỗ của con ngủ
một đêm, sáng sớm mới lái xe về Nam."
"Hả?"
Cô ngây người, cằm thiếu chút nữa rớt xuống đất.
"Thế nào? Không tiện sao?"
Mẹ Tuấn Vi giận tái mặt
liếc cô.
Cô sửng sốt, vội vàng bày ra nụ cười lấy lòng.
"Không phải,
làm sao lại không tiện!"
"Ba thấy phòng làm việc có ghế sofa, nếu không thì trải
đệm nằm dưới đất cũng được."
Ba Tuấn Vi xem qua hoàn cảnh.
"Ba mẹ ngủ giường của con đi, con ra ghế sofa là được rồi."
Nếu không còn cách nào cự tuyệt, không thể thay đổi, vậy thì dứt khoát một
chút, trực tiếp an bài cho xong.
Chờ cha mẹ đi uống rượu mừng, Thi Tuấn Vi vội vàng tranh thủ
thời gian liên lạc với Phùng Cương Diễm.
"Anh đang ở đâu?"
"Anh đang ở tiệm áo cưới, ba mẹ em đi rồi à? Anh về nhà
đựơc rồi phải không?"
Phùng Cương Diễm vì giết thời gian, đi tới chỗ mấy đồng
ngiệp cũ, thấy Thi Tuấn Vi điện tới, liền cho rằng nguy hiểm đã giải trừ.
"Còn chưa được, anh ở đó chờ em, em sẽ đến gặp
anh."
Thi Tuấn Vi vội vàng gọi tắc xi, chưa đến mười lăm phút, cô
đã tới chỗ Cương Diễm, hai người gặp mặt.
"Thế nào?"
Phùng Cương Diễm đứng trước cửa tiệm chờ
đợi, buồn bực hỏi Thi Tuấn Vi mới vừa xuống tắc xi.
"Ba mẹ em muốn ở nhà chúng ta qua đêm tối nay."
Cô
công bố tin xấu, sự áy náy trong lòng sắp bao phủ toàn thân cô.
Phùng Cương Diễm ngây ra, chuyện phát triển ra ngoàii sự dự
liệu của bọn họ. Vậy tối nay hắn phải lưu lạc tới đâu?
"Ba em lái xe lâu tương đối mệt mỏi, cho nên phải nghỉ
ngơi qua đêm mới có thể lực lái xe trở về Nam."
Thi Tuấn Vi giải thích cho
hắn.
Cô có thể hiểu tại sao cha mẹ quyết định lưu lại qua đêm, dù
sao bọn họ cũng không mang quần áo tắm rửa, thật sự là đột nhiên nghĩ tới.
"Ừ."
Anh gật đầu một cái, có thể thông cảm, suy tư
một lát.
"Vậy... hôm nay anh tìm khách sạn hay nhà trọ gì đó ở là được."
"Thật xin lỗi a, chỉ có thể tiếp tục để anh chịu thiệt
thòi."
Cô áy náy lắc lắc cánh tay Cương Diễm làm nũng.
"Ngốc à, không cần nói xin lỗi với anh."
Anh xoa
xoa đầu của cô, cho cô một nụ cười trấn an.
"Bởi vì em thật sự cảm thấy băn khoăn!"
Cô cong môi
lên, trong đôi mắt ướt át, ngây thơ dễ thương như nai con Bambi.
"Làm chi mà khách sáo với anh như vậy!"
Nhìn bộ
dáng vô tội khả ái của cô, Cương Diễm không nhịn được nắm hông cô, hôn lên gò
má cô một cái.
Thi Tuấn Vi tươi cười, anh rộng lượng bao dung khiến cô an
tâm hơn rất nhiều.
"Vậy hiện tại hai đứa mình cùng đi tìm khách sạn
nhé."
Cô thân mật nắm cánh tay Cương Diễm, cố gắng muốn đền bù.
"Đương nhiên là được a, thuận tiện nằm thử với anh một
cái thì càng tốt."
Anh nhếch môi cười mờ ám, ánh mắt hấp dẫn làm cho người
khác run sợ nhìn về phía cô, thầm ám hiệu.
Tuấn Vi hơi đỏ mặt, liếc Cương Diễm không đứng đắn một
cái.
"Anh còn có tâm tình nói giỡn sao?"
"Tại sao không?"
Phùng Cương Diễm thoải mái nhếch
mày, dạy Tuấn Vi một cách nhận định mới về cuộc sống.
"Thích ứng trong mọi
hoàn cảnh thôi, nếu như chuyện đã không thể thay đổi, thì có để tâm vào chuyện
vụn vặt cũng vô ích a! Ai, anh đã nói với em chưa nhỉ, hồi trước anh có xem qua
cuốn 'nhà trọ tình yêu lãng mạn' cảm thấy khung cảnh của nó rất đặc biệt, hiện
tại vừa hay có cơ hội, phải đi xem xem... "
Anh nắm tay cô, đi về phía chiếc xe đỗ ở ven đường, còn vừa
tùy tiện thảo luận về những khách sạn nhà trọ mà mình tương đối có hứng thú,
hoàn toàn không bị tình huống ngoài ý muốn lần này quấy nhiễu tâm tình.
Thi Tuấn Vi nhìn bóng lưng rộng rãi của anh, lúc trước cô có
chút e ngại với với tính cách thoải mái thẳng thắn của Cương Diễm, nhưng lần
này, cô không thể không thừa nhận thoải mái thẳng thắn có lúc cũng là một loại
ưu điểm, hơn nữa làm cô rất thưởng thức.
Cô hiểu, sự bao dung của anh xuát phát từ chính tình yêu dành
cho cô, cho nên không xin lỗi nữa, chỉ biểu đạt lòng biết ơn với anh.
"Cám ơn anh."
Tuấn Vi kéo Cương Diễm dừng lại, nhón
chân lên, chủ động ịn một nụ hôn lên mặt anh.
Bao dung cùng thông cảm, quả thật đã khiến tình cảm bước lên
một bước dài, Tuấn Vi đã càng lúc càng hiểu được phải làm sao để đứng ở những
góc độ khác nhau mà thưởng thức Cương Diễm, cho nên, cũng càng lúc càng xác định
ánh mắt chọn lựa đàn ông của mình–Thật sự rất tốt!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment