SỐNG RIÊNG KHÔNG ĐƠN GIẢN - CHƯƠNG 05 - ĐÀO NHẠC TƯ
SỐNG RIÊNG KHÔNG ĐƠN GIẢN
Tác giả : Đào Nhạc Tư
Thể loại: Ngôn Tình
CHƯƠNG 05:
Rèm cửa sổ dày cộm nặng nề che đi nguồn sáng, bên trong căn
phòng âm u, máy sưởi tỏa ra hơi ấm, ngăn cách với sự lạnh lẽo ngoài phòng, tạo
nên bầu không khí ấm áp yên tĩnh.
Trên giường lớn có bốn cột, màn tơ êm ái nhẹ buông, kèm theo
tiếng ngáy rất nhỏ, chăn bông chậm rãi phập phồng theo quy luật.
Bỗng dưng, cửa phòng mở ra, một đôi giày bốt màu đen bước
vào, đi qua thảm, đi tới trước giường ngủ thì ngừng lại.
Ngủ say như vậy a... Thi Tuấn Vi nhìn gương mặt say ngủ của
Phùng Cương Diễm, khóe miệng vô thức khẽ cong lên.
Ba mẹ ngủ sớm dậy sớm, hơn sáu giờ liền tỉnh, cô cũng rời giường
theo, chuẩn bị cháo trắng rau dưa, để cho bọn họ ăn xong bữa ăn sáng mới rời
đi. Sau đó, cô vốn là muốn gọi điện thoại thông báo cho Phùng Cương Diễm, nhưng
đoán chắc anh còn đang ngủ, vừa đúng ngày hôm qua khi cùng anh tới đặt phòng
thì có đặc biệt yêu cầu cấp thêm một thẻ mở cửa phòng, cho nên dứt khoát chạy đến
tìm anh, cho anh một niềm vui bất ngờ.
Nhìn anh ngủ ngon như vậy, hại cô cũng không nhịn được cảm thấy
hơi mệt mỏi.
Ngày hôm qua nói láo nhiều quá, lương tâm bất an, ngủ không
yên ổn... Hi, cô cũng ngủ thôi! Dù sao cách lúc trả phòng còn có một đoạn thời
gian không ngắn.
Để ví da xuống, cởi giày, cởi áo khoác, cởi quần jean, cô chỉ
mặc một chiếc áo len đan dáng dài, nhẹ nhàng vén chăn bông lên bò vào giường, dựa
vào cánh tay của anh, sưởi ấm cho anh.
"Ưm... "
Bị giật mình tỉnh giấc, Phùng Cương Diễm
khẽ mở mắt ra, lật người hít hà, ngay sau đó an tâm mỉm cười, duỗi cánh tay ôm
Tuấn Vi thật chặt, lười biếng nói:
"Là người đẹp từ đâu tới chủ động chui vào
lòng tôi đây nhỉ?"
"Không biết từ đâu tới, anh còn dám ôm?"
Cô cáu giận
đánh lên vai anh.
Cú đánh cứ như gãi ngứa, Cương Diễm chui vào trong cổ ngào ngạt
mùi thơm của cô, hà hơi cười đáp.
"Trừ em ra còn ai vào đây? Nếu như là người
khác, hiện tại cũng đã bị anh đạp xuống giường rồi!"
Phùng Cương Diễm rất
là kén chọn, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện ôm đàn bà được!
Nổi da gà một hồi, cô rụt cổ, so đo hỏi:
"Làm sao anh biết
là em?"
"Làm sao có thể không biết? Đối với người phụ nữ mình
yêu mến anh rõ như lòng bàn tay."
Phùng Cương Diễm tiếp tục tiến công, bàn
tay anh, trêu chọc ham muốn giấu kín của cô.
" Mùi thơm trên người em, xúc
cảm của mái tóc, đường cong của vóc người, còn có giải đất nhạy cảm ... "
"Đừng làm rộn!"
Cô đè vạt áo lông lại, ngăn cản bàn
tay không an phận kia dò vào công thành chiếm đất.
Cương Diễm mới vừa tỉnh lại, giọng nói trầm thấp giống như tiếng
đàn cello mê người, ngón tay trêu đùa mang theo nhiệt độ nóng rực thiêu đốt
cô... Cô còn chưa ngủ, ý thức cùng lý trí đã có khuynh hướng muốn tan rã.
"Khó có dịp tới ở nơi này, chúng ta cũng nên tranh thủ,
đừng lãng phí!"
Một tay bị ngăn trở, Phùng Cương Diễm liền dùng cả tay lẫn
chân, chân dài chen vào giữa đùi cô, lật người đè lên cô, nằm ở phía trên cô
khàn khàn nói nhỏ.
" Tối hôm qua anh đã nghĩ, nếu có em ở đây thì tốt biết
mấy... "
Nhất thời, một cỗ tình ái nóng bỏng lập tức tràn ngập trong
không khí, nhiệt độ trong phòng dường như cũng nhanh chóng tăng lên vài độ.
Chủ đề của gian phòng này là phong tình Nam Dương, có giường
bốn trụ lãng mạn, đình nghỉ chân nhàn nhã, võng, còn có hồ tắm lớn nửa lộ
thiên, chung quanh trồng cây cảnh nhiệt đới để làm đẹp, tượng đá, tượng gỗ, đồ
đạc bằng trúc... Không khí cực kỳ tốt, quả nhiên là đặc biệt chế tạo vì nam nữ
yêu nhau.
Tối hôm qua khi anh nhìn những thứ này liền nghĩ đến cô,
không nghĩ tới khi tỉnh dậy giai nhân đã nằm ngủ bên người, đương nhiên phải nắm
chặt cơ hội, không để lãng phí thời gian thời gian tốt đẹp.
"Anh thật háo sắc, cả ngày nghĩ tới chuyện kia... "
Bàn tay mềm mại của cô chống lên lồng ngực của Cương Diễm, màu hồng phớt hiện đầy
hai gò má, Tuấn Vi lầu bầu nói.
"Anh nghĩ tới em không được à?"
Đốt ngón tay vuốt
ve hai gò má mềm mại của cô, tham lam nhìn gương mặt ửng hồng kiều diễm kia,
anh dịu dàng nói nhỏ, nửa người dưới khẽ dùng sức, để cho cô cảm thụ căn nguyên
dục vọng cứng rắn nóng bỏng vì cô.
Lời nói trêu đùa của anh giống như ma chú đầu độc, để cho thần
trí cô bay đến tận đẩu tận đâu, nhịp tim Thi Tuấn Vi như đánh trống, sóng mắt mềm
mại đáng yêu lườm Cương Diễm.
"Vậy hiện tại em chạy tới chẳng phải là tự chui đầu vào
lưới sao?"
"Em nói xem?"
Anh cúi người xuống, nhiệt tình hôn
lên cánh môi đỏ thắm kia, khóe miệng khẽ nhếch chứa đựng tình ý nồng nàn.
Đâu chỉ bây giờ mới tự chui đầu vào lưới, đây cũng không phải
là lần đầu tiên!
Ban đầu lúc bọn họ gặp gỡ thì Phùng Cương Diễm đang chỉnh ống
kính, bởi vì góc độ gây hiểu nhầm, Tuấn Vi phát hiện cử động của anh, cho là
anh đang chụp trộm cô, lập tức liền không vui chạy tới chất vấn, sau đó mới
phát hiện là một cuộc hiểu lầm, nhưng lại vì vậy mà thúc đẩy duyên phận của hai
người; sau khi hai người lui tới, cô lại tìm anh cùng mua phòng, thành quan hệ ở
chung một cách tự nhiên... Những việc này đều là ví dụ cô tự chui đầu vào lưới.
Anh thẳng thắn mà tùy ý dây dưa, khát vọng chiếm toàn bộ sự
ngọt ngào của cô, thế tới hung hãn nhiệt tình làm Thi Tuấn Vi rơi vào trong
dòng nước xoáy mê huyễn, hơi thở bị anh quấy đến rối loạn khó khăn, chỉ có thể
níu lấy cánh tay của anh, ngửa đầu hứng chịu sự đòi hỏi...
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Khó có được ngày nghỉ tết âm lịch, Phùng Cương Diễm cùng Thi
Tuấn Vi rất nhàn rỗi, bọn họ không có kế hoạch đặc biệt, làm cái gì đều là hứng
chí lên, nghĩ đến liền đi ngay.
Đối với Thi Tuấn Vi mà nói, nghỉ ngơi cũng không muốn động
não, hơn nữa ở bên cạnh Phùng Cương Diễm khôi hài căn bản sẽ không nhàm chán,
quan trọng nhất là, ở chung một chỗ với người mình yêu, bất luận làm cái gì
cũng vui vẻ.
Mùng ba tết, mới sáng sớm Thi Tuấn Vi liền bị Phùng Cương Diễm
dựng dậy chuẩn bị hành lý.
Ngáp một cái thật to, cô còn buồn ngủ nhìn về phía người đàn
ông tinh thần sảng khoái kia.
"Óap ~~ muốn đi đâu a?"
"Đi Hoa Liên đi."
Phùng Cương Diễm đang kiểm tra
máy chụp hình cùng ống kính trong túi đeo lưng, nhìn cô một cái, mỉm cười.
"Cầu xin anh lần sau nhớ nói trước, như vậy tối hôm qua
em cũng sẽ không xem ti vi đến hai, ba giờ sáng."
Cô dụi mắt, vừa oán hận
nói, cực kỳ muốn trở về phòng ngủ tiếp tục cùng giường chiếu thân mật một phen.
"Đột nhiên có hứng nha, dù sao cũng rảnh rỗi, đi chụp
vài bức hình."
Kéo khóa túi đeo lưng, anh đi về phía cô giúp cô một tay dọn
dẹp hành lý.
"Ai, em nói với trong nhà muốn ra nước ngoài chơi mới có
thể ở lại Đài Bắc, còn anh? Cũng không cần về nhà sao?"
Cô tò mò hỏi.
Mặc dù không muốn làm cho các bậc trưởng bối thân thiết quá độ,
nhưng quan hệ của hai người ngày càng ổn định, thế nhưng anh lại chưa từng nói
muốn đem cô về giới thiệu cho người nhà, khiến cô cảm thấy hơi hơi để ý, thậm
chí lòng dạ hẹp hòi suy đoán địa vị của mình ở trong lòng anh rốt cuộc có quan
trọng hay không?
"Không sao, anh có gọi điện thoại hỏi thăm rồi."
Nói về gia đình, ánh mắt Phùng Cương Diễm không khỏi ảm đạm buồn bã.
"Không bằng chúng ta đi trung bộ chơi thích hơn, anh có
thể thuận tiện... "
Cô hưng trí bừng bừng đề nghị, một mặt muốn hiểu rõ về
Cương Diễm hơn, một mặt không hy vọng anh vì cô mà bỏ quên người nhà.
"Không muốn."
Còn chưa nghe hết lời, đã một ngụm cắt
ngang, sắc mặt trầm xuống.
Thật hung dữ! Thi Tuấn Vi ngậm miệng, bị phản ứng cùng sắc mặt
của anh dọa cho sợ hết hồn, không khí trở nên đông cứng.
Thấy vẻ mặt cô kinh ngạc, Phùng Cương Diễm mới nhận ra mình
phản ứng thái quá, áy náy mềm giọng thẳng thắn nói.
" Tình cảm của anh và
gia đình không tốt lắm, cho nên có trở về nhà mừng năm mới hay không đối với bọn
họ mà nói cũng không có gì quan trọng."
Thì ra là như vậy! Cô mềm lòng,
không so đo nữa, đồng thời đau lòng ánh mắt không khỏi ảm đạm xuống.
Tuấn Vi còn tưởng rằng anh rất ít
nhắc tới chuyện trong nhà, là bởi vì tình cảm hai người không đủ sâu đạm, thì
ra sự thật là bởi vì tình cảm của anh và gia đình không tốt, đều do cô nghĩ quá
nhiều rồi.
"Thích Hoa Liên thì đi Hoa
Liên, dù sao em cũng mới đi qua có một lần."
Cô nói sang chuyện khác, xoa
dịu bầu không khí.
Phùng Cương Diễm cười nhẹ một tiếng,
đưa tay vỗ vỗ gương mặt của cô, biết cô uất ức, tự nhiên cũng nguyện ý lùi một
bước.
"Hôm nào có cơ hội anh dẫn
em đi Trung bộ chơi."
"Ừ."
Hiểu sự áy náy
trong lời nói của anh, cô gật đầu một cái, khẽ nhếch khóe miệng đồng ý.
Cô không biết tại sao tình cảm của
anh và người nhà không được tốt, nhưng nếu đã nói tới đề tài này rồi, tại sao
anh không chịu kể với cô?
Bọn họ cũng đã thân mật như thế,
anh còn không thể thoải mái mở lòng với cô sao?
Ai, thẳng thắn mà nói, thật đúng
là hơi thất vọng một chút!
Lúc nào thì, bọn họ mới có thể trở
thành bạn tri âm không có chút bí mật nào, hơn nữa có thể chia sẻ tất cả tâm sự
đây?
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Phùng Cương Diễm thiếu sót tình thân, nhưng ở phương diện bạn
bè thì một chút vấn đề cũng không có, bỏ qua một bên cá tính u ám tiềm tàng mỗi
khi nhắc tới chuyện gia đình, Cương Diễm thẳng thắn hào sảng lại có tài hoa,
các bạn bè cũng ai thích tiếp cận anh.
Người cùng sở thích chụp ảnh thường thường tìm anh tỷ thí
chia sẻ với nhau, bạn cũ sẽ tìm anh ôn chuyện, nhiếp ảnh gia trong cửa hàng áo
cưới muốn khai phá ngoại cảnh cũng sẽ tìm Cương Diễm đồng hành, mọi người có
chuyện phiền toái sẽ xin Cương Diễm giúp một tay, dĩ nhiên, tụ hội vui chơi
cũng sẽ không quên anh.
Ngày nghỉ của tiệm áo cưới, bảy, tám đồng nghiệp rủ nhau đi
ăn uống hát hò, cũng chạy tới nhà Phùng Cương Diễm chơi, vừa đúng lúc Thi Tuấn
Vi đi làm, chỉ có một mình Cương Diễm ở nhà.
Ăn uống no say, bắt đầu muốn tìm việc vui, có đồng nghiệp đề
nghị:
"Hắc, chúng ta chơi mạt chược đi!"
"Lấy mạt chược đâu ra a?"
Đồng nghiệp giáp cho là
Phùng Cương Diễm ở chung với tình nhân, không thể nào có loại đồ dùng giải trí
cần bốn người mới có thể chơi này.
"Không sao, gần đây có tiệm văn phòng phẩm."
Thân
là chủ nhân, dĩ nhiên muốn cho khách tận hứng, Phùng Cương Diễm thuận theo đề nghị
của bọn hắn.
"Ở đâu? Tôi đi mua."
Đồng nghiệp ất nhiệt tình, lập
tức muốn hành động.
"Khoan đã, nhà ngươi có bàn mạt chược sao?"
Đồng
nghiệp bính ngay cả chi tiết nhỏ cũng lưu ý đến.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment