SỐNG RIÊNG KHÔNG ĐƠN GIẢN - CHƯƠNG 03 - ĐÀO NHẠC TƯ
SỐNG RIÊNG KHÔNG ĐƠN GIẢN
Tác giả : Đào Nhạc Tư
Thể loại: Ngôn Tình
CHƯƠNG 03:
Hạnh phúc bình thường của Phùng Cương Diễm và Thi Tuấn Vi
trôi qua trong sự hài lòng, thỉnh thoảng có cãi vã nho nhỏ, lại làm tình yêu
thêm ngọt ngào, cuộc sống làm bạn bên nhau, khiến tình cảm hai người dành cho
nhau càng sâu sắc hơn.
Hai người cũng rất hài lòng với tình hình trước mắt, mà Phùng
Cương Diễm ba mươi mốt tuổi, Thi Tuấn Vi hai mươi bảy tuổi, chính là thời điểm
sự nghiệp ở phong độ đỉnh cao, bọn họ đều xác định, ở giai đoạn này, kết hôn
quá trầm trọng, sống chung là hợp lý nhất.
Vì vậy cho dù cha mẹ đã bắt đầu có khuynh hướng thúc giục cưới,
hai người vẫn hi vọng tạm thời duy trì tình hình hiện tại, cho nên chuyện ở
chung cũng không cho cha mẹ hai bên biết, tránh rước phải sự xét nét cùng áp lực
không cần thiết.
Không ngờ vào buổi trưa mới ăn cơm xong đang nhàn nhã nghỉ
ngơi, Thi Tuấn Vi lại đột ngột nhận được một cuộc điện thoại, giống như nhận được
một trái bom, khiến hai người như lâm đại địch, luống cuống tay chân.
"Cái gì? !"
Đang nói điện thoại Thi Tuấn Vi ngạc
nhiên cất giọng, ống nghe trong tay suýt nữa rơi xuống, ngay cả Phùng Cương Diễm
bên cạnh đang lau ống kính máy ảnh cũng bị phản ứng kịch liệt của cô hù dọa.
"Ba
mẹ đang trên đường tới đây?"
"Đúng vậy a, tối hôm nay ba mẹ muốn đi uống rượu mừng của
con gái bác Lý, thuận tiện đi tới chỗ của con một chuyến, con nói mới chuyển
nha, còn nói lễ mừng năm mới muốn đi nước ngoài chơi với bạn bè, không thể về
nhà, cho nên ba mẹ mới tới thăm con trước."
Mẹ Tuấn Vi nói qua điện thoại
di động.
Trên trán Thi Tuấn Vi xuất hiện ba gạch đen, trong lòng thầm
kêu không ổn. Thảm, nếu để cho ba mẹ biết cô ở chung với đàn ông, đại khái ngày
mai sẽ ép bọn họ kết hôn!
"Cái đó... con có chuyện đang định đi ra ngoài ! Ba mẹ đừng
tới đây nữa, mấy ngày nữa con sẽ về Cao Hùng một chuyến."
Cô vội vàng lấy
cớ, cố gắng ngăn cản bọn họ tới chơi.
"Như vậy à ..."
Mẹ Tuấn Vi do dự, rất nhanh đã nghĩ
ra biện pháp giải quyết.
"Vậy con đem chìa khóa cửa giao cho nhân viên quản
lý tòa nhà, thông báo chút nữa chúng ta sẽ qua, mẹ đã ngâm dưa vàng cùng đồ
chua con thích ăn nhất, không bỏ tủ lạnh sẽ hư mất."
Oa ... Thật là một lời đề nghị lợi hại, dễ dàng phá hỏng con
đường chạy trốn của cô!
Trời rất lạnh, sống lưng cô lại đổ mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.
Lấy cớ thất bại, không cải biến được quyết định muốn tới tìm
hiểu của cha mẹ, cũng chỉ có thể nhắm mắt đón nhận.
"Được rồi, vậy để con hủy hẹn, ở nhà chờ ba mẹ tới."
Cô bất đắc dĩ nghiêng mặt, quăng ánh mắt "Phiền toái lớn" đến Phùng
Cương Diễm đang ngồi bên cạnh nhìn cô.
"Đúng rồi đúng rồi, như vậy là tốt nhất."
Mẹ Tuấn
Vi hài lòng cúp điện thoại.
Chán nản ngã ra ghế sa lon, tựa như trời sắp xập xuống, Phùng
Cương Diễm nghi ngờ hỏi:
"Mẹ em muốn tới đây?"
"Ừ, ba mẹ em muốn lên Đài Bắc uống rượu mừng của con gái
người bạn, thuận đường tới nhà thăm em."
Cô than thở liếc về hướng hắn,
báo cáo tình huống."
Làm sao bây giờ?"
"Đã như vậy, em cứ nói cho bọn họ biết luôn!"
Giấy
không thể gói được lửa, tình hình lại đột nhiên như vậy, anh cho rằng cứ thuận
theo tự nhiên là được.
"Như vậy sao được!"
Cô ngồi bật dậy, phản ứng kịch
liệt.
Bình thường chừng hai tháng cô sẽ về Nam thăm nhà một chuyến,
cho nên ba mẹ rất ít khi nói muốn lên Đài Bắc thăm cô, lần này bởi vì mua nhà mới
muốn cùng Phùng Cương Diễm đón năm mới, lấy cớ nói muốn cùng bạn bè ra nước
ngoài chơi, không thể trở về Nam mừng năm mới, lúc này ba mẹ mới cao hứng nghĩ
ra ý tưởng tới thăm cô.
" Dáng dấp anh cũng không phải xấu xí, dị dạng, hai người
nhìn thấy anh nói không chừng sẽ rất hài lòng."
Anh tự tin xoa xoa cằm
nhíu mày với cô, còn có tâm tình đùa chơi.
"Vấn đề không phải là chuyện này."
Cô phiền não liếc
anh.
"Chẳng lẽ anh muốn bị ép cưới? Em nói rồi nếu để cho bọn họ biết em sống
chung với đàn ông, chúng ta sẽ thảm lắm, em trốn không được, anh cũng đừng hòng
thoát."
Hình như hơi nghiêm trọng... Bọn họ tạm thời còn chưa có dự
tính kết hôn, nhất là với loại phương thức bức bách bất đắc dĩ đó!
"Vậy bây giờ bọn họ đang ở đâu rồi?"
Ý thức được tầm
quan trọng của sự việc, ngữ điệu của anh cũng khẩn trương lên.
"Xe đã lái đến Đài Trung."
Cô cau mày trả lời.
Chỉ còn dư hơn hai giờ! Phùng Cương Diễm ngẩn ra, trố mắt
nhìn về phía cô.
"Vậy em còn chờ gì?!"
Cương Diễm kinh ngạc hỏi.
"Đúng, không còn thời gian nữa!"
Cô phản ứng kịp, mặt
kinh hoảng.
"Mau, tiêu diệt chứng cớ!"
Gặp nạn liền thấy ăn ý, lúc này hai người đồng lòng nhất trí,
tốc độ còn nhanh hơn thỏ, bắt đầu đồng tâm hiệp lực, phân công hợp tác tiêu diệt
chứng cớ trong các phòng.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Dấu vết sinh hoạt tồn tại trong mỗi góc phòng, quần áo giày
dép, bàn chải đánh răng khăn lông... Một đống lớn đồ linh tinh, phải dọn dẹp sạch
sẽ trong hơn hai giờ ngắn ngủi cũng không phải là chuyện đơn giản.
Trải qua hai giờ luống cuống tay chân, cuối cùng Phùng Cương
Diễm cùng Thi Tuấn Vi cũng làm xong.
Một bước cuối cùng, chính là đem tất cả đồ đạc của Phùng
Cương Diễm chất đầy hai cái rương, bưng xuống tạm thời để ở bãi đậu xe dưới mặt
đất.
"Thật ngại quá,anh tạm thời chịu thiệt thòi vậy."
Trong thang máy, Thi Tuấn Vi vuốt ve gò má của Phùng Cương Diễm, biểu đạt sự áy
náy.
"Không sao."
Anh kéo bàn tay mềm mại của cô xuống,
cùng cô mười ngón đan nhau, dịu dàng an ủi để cô an tâm mỉm cười.
"Buổi chiều anh đi đâu đó giết thời gian nhé, chờ ba mẹ
em đi uống rượu mừng rồi, em sẽ lập tức gọi điện thoại cho anh."
Ngày nghỉ
êm đềm bị tình huống đột phát này làm cho rối loạn, trên mặt cô tràn đầy vẻ thẹn
thùng.
"Đừng lo lắng, anh biết mà."
Anh hôn một cái lên
lưng bàn tay cô, hai người vốn định cùng nhau đi ra ngoài đi một chút , vào lúc
này đột nhiên chỉ còn một mình Cương Diễm, phải ngẫm lại nên đi đâu lần nữa.
Thang máy xuống đến lầu một dưới đất, bọn họ mỗi người đẩy một
cái rương đến chỗ dừng xe.
Phủi phủi bụi bặm trên tay, lấy chìa khóa xe hơi ra, Phùng
Cương Diễm biết cô không nỡ, mở miệng trước:
"Được rồi, em mau lên lầu chuẩn
bị đi."
"Ừ, em nhìn anh đi rồi sẽ trở lên lầu."
Hai tay Thi
Tuấn Vi cắm trên túi quần jean, mỉm cười nói. để cho anh đi lang thang như vậy,
lương tâm thật sự không an ổn nổi.
Phùng Cương Diễm ngồi lên ghế lái nổ máy xe, quay cửa xe xuống
tạm biệt cô.
"Anh đi."
"Lái xe cẩn thận, cỡ năm, sáu giờ em sẽ gọi điện thoại
cho anh."
Cô cúi đầu nhìn vào bên trong xe, nói lại một lần nữa.
"OK."
Anh ôm cổ cô, cho cô một nụ hôn tạm biệt thật
sâu.
Đưa mắt nhìn anh lái ô-tô rời đi, Thi Tuấn Vi lập tức quay lại
phòng, nhanh chóng sửa sang dọn dẹp căn nhà vì dọn dẹp đồ của Phùng Cương Diễm
mà lung tung hết cả lên, quả nhiên không tới mười lăm phút, điện thoại liền reo
vang lên.
"Thi tiểu thư, có khách nói là cha mẹ của cô."
"Dạ, phiền các anh để cho bọn họ đi lên."
Cúp điện thoại, cô vội vàng nhìn chung quanh xác nhận lại lần
cuối cùng, chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch, tránh bại lộ bí mật.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Mặc dù Thi Tuấn Vi dời đến nhà mới đã hơn bốn tháng, nhưng
cha mẹ ở Đài Nam xa xôi vẫn là lần đầu tiên tới chơi, cho nên vừa đến trong
nhà, không khỏi đi thăm thú hoàn cảnh trước.
" Giá thuê phòng ở Đài Bắc mắc như vậy, một mình con tại
sao còn mướn phòng lớn thế này? Lãng phí quá!"
Mẹ Tuấn Vi lập tức nghĩ đến
vấn đề tiết kiệm.
"Ách... Do con làm trong phòng thiết kế quen với chủ phòng,
cho nên giá cả cũng phải chăng."
Con ngươi chuyển một vòng, Thi Tuấn Vi cười
khan chống đỡ.
"Diện tích rất lớn nha, ba thấy cũng phải bốn mươi mấy
bình* nha... "
Ba Tuấn Vi chắp tay sau lưng lượn lờ chung quanh, mỗi gian
phòng đều vào coi, thấy bày biện rất nhiều đồ nghề chụp ảnh, trên tường phòng
làm việc bày vô số cúp và các bức hình thì rất tò mò.
"Những thứ này là của
con sao? Còn có phòng tối nữa, con chơi chụp ảnh ở đây à?"
(*Bình: đo theo thước Nhật Bản, khoảng hơn mười mét vuông là
một bình)
"Không phải là, đó là của chủ cho thuê nhà, căn phòng
này hắn muốn giữ nguyên, cho nên tiền mướn phòng mới rẻ."
Thi Tuấn Vi lập
tức nói ra lý do sớm đã bàn bạn trước với Phùng Cương Diễm.
Phòng tối không có cách nào che giấu, văn bằng trong ngăn
kéo, lại còn một đống giải thưởng, hình treo trên tường quá nhiều, máy chụp
hình đắt giá cùng dụng cụ không có phương tiện di chuyển, cứ bỏ vào rương đặt ở
chỗ đậu xe lại không yên lòng, cho nên bọn họ quyết định để nguyên phòng làm việc,
nghĩ cách giải thích ổn thoả trước.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment