MỐI LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐÁNH - CHƯƠNG 10 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC

MỐI LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐÁNH

truyenhoangdung TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
Tác giả : Hoa Thanh Thần
Thể loại: Ngôn Tình, hài hước, hiện đại

CHƯƠNG 10: XẤU BỤNG 3


Kỷ Ngôn Tắc nhìn về phía Viên Nhuận Chi sau đó mới nói: 

“Về vấn đề thể chất của người bên Bộ phận Thị trường, tôi nghĩ đợi sau khi đợt đấu thầu này kết thúc, lấy thời gian ba ngày sẽ tổ chức cho toàn thể các nhân viên trong Bộ phận Thị trường đi dã ngoại tập huấn, nhân tiện rèn luyện sức khỏe, hy vọng Tang tổng có thể phê chuẩn”.

Nói xong, anh lại lườm Viên Nhuận Chi một lần, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười đầy nham hiểm.

Viên Nhuận Chi vừa nghe dứt câu, liền phẫn nộ trợn mắt lườm Kỷ Ngôn Tắc, đôi mày nhíu chặt lại thành một đường.

Viên Nhuận Chi chỉ hận không thể xông tới móc đôi mắt nhạt màu kèm theo nụ cười kia xuống.

Đi dã ngoại tập huấn? Giữa mùa hè nóng nực này lại còn giở trò dã ngoại tập huấn gì chứ? Tên tiện dâm tặc vừa nham hiểm vừa biến thái này rõ ràng muốn thêm dầu vào lửa mà. Hôm nay đã giầy vò cô đến mức chết đi sống lại, bây giờ lại còn nghĩ ra cái trò đáng ghét này nữa. Hừ! Cái gì mà bế cô về công ty, cô biết chắc rằng, anh ta chỉ đang vừa đấm vừa xoa mà thôi. Lần này lại muốn đả kích cô mãnh liệt hơn cả lần trước. Cô đến võ đường cùng với sư tỷ, nếu như không chịu được, cô sẽ giả chết, dù gì người bị đánh cũng không chỉ mỗi mình cô, hơn nữa cũng không bị đánh từ đầu đến chân. Nếu như đi theo tên Kỷ Ngôn Tắc này tham gia dã ngoại tập thể gì đó, chẳng nói trước được việc gì cả, chưa chắc đã toàn thây mà về nhà được. Ngang dọc gì cũng chết, cô thà đi theo sư tỷ đến võ đường còn hơn, ít nhất ở đó còn có điều hòa, có phòng ốc đàng hoàng.

Cô nắm chặt lấy Tang Du rồi nói:

 “Tang tổng, chị em mình nên đến võ đường sớm thôi. Muộn quá, để môn sinh của chị đợi lâu không hay lắm”.

Tang Du gật gật đầu, sau đó nói với Kỷ Ngôn Tắc: 

“Kỷ tổng, đề nghị này của cậu không tệ chút nào. Người của Bộ phận Thị trường đích thực là vất vả, nếu như trong lúc rèn luyện thân thể, nâng cao sức khỏe mà có thể được gần gũi với tự nhiên thì chính xác là một kiểu lao động kết hợp nghỉ ngơi. Được, tôi phê chuẩn!”

Lao động kết hợp nghỉ ngơi…

Viên Nhuận Chi suýt chút nữa là nôn ra máu, thì ra thẳm sâu trong trái tim của sư tỷ, bị giày vò đến chết giữa thiên nhiên được gọi là lao động kết hợp cùng nghỉ ngơi…

Công phu sư tử gầm của Tang Du vĩnh viễn chỉ dành riêng cho một mình Viên Nhuận Chi mà thôi.

 “Viên Nhuận Chi, em còn đứng ngây người ra đấy làm cái gì chứ? Không mau theo chị đi!”

Viên Nhuận Chi định thần lại, lúc này Tang Du đã bước ra khỏi phòng làm việc. Cô không quên gửi Kỷ Ngôn Tắc một cái nhìn thiếu thân thiện, sau đó nhanh bước đuổi theo Tang Du nói:

 “Sư tỷ, không phải sắp phải đi dã ngoại tập huấn sao? Tại sao em vẫn còn phải đến võ đường cùng chị?”

“Chị đâu có nói đi dã ngoại tập huấn thì không phải đến võ đường nữa?” 

Tang Du vừa nói vừa nhún vai bày tỏ vô tội.

Viên Nhuận Chi âm thầm bi phẫn trong lòng:

 “Thiên lý còn đâu hả cái thế giới ngập tràn bi ai này?”

Bước ra khỏi võ đường, Viên Nhuận Chi không ngừng xoa bóp đôi vai đang đau nhói của mình. May mà tối nay chỉ bị Tang sư tỷ giày vò hơn nửa tiếng đồng hộ.

Trước đó cô lại chưa ăn cơm, cho nên sau khi vận động, chiếc bụng cô đang reo lên ầm ĩ. Cô quyết định đi dùng bữa tối tại một ngõ nhỏ cách đây khá gần.

Ở gần đó có một vũ trường rất lớn tên Kim Bích Huy Hoàng. Có một lần, Viên Nhuận Chi bị Tang Du lôi tới đó chơi trò “ba theo” (Theo ăn, theo uống, theo oẳn tù tì), sau khi theo xong, bước ra khỏi vũ trường, cô vô tình phát hiện đối diện nơi đây có một ngõ nhỏ. Trong ngõ nhỏ này có rất nhiều những quầy quán ăn vặt, có canh chua cay, thịt nướng, sủi cảo… hơn nữa có mấy quán còn là quán ăn vặt thường xuyên được các Tạp chí ẩm thực giới thiệu.

Sau đó, do ở một mình, cô cũng lười nấu ăn nên thường lái xe tới đây, ăn từ đầu đến cuối con ngõ. Hoặc buổi tối, mỗi khi thấy buồn chán, cô lại hẹn Tằng Tử Kiều cùng tới đây thưởng thức ẩm thực.

Sau khi đỗ xong chiếc QQ bảo bối, cô mua đồ ăn từ đầu phố đến cuối phố, sau cùng dừng lại tại một quán sủi cảo, cô lên tiếng gọi: 

“Ông chủ, cho cháu một bát sủi cảo!”

Ông chủ vừa nhìn thấy Viên Nhuận Chi liền cười tít mắt nói: “

Hôm nay lại lười nấu ăn ở nhà sao? Vẫn như mọi khi, không ăn hành, nhiều tôm khô đúng không?”

“Đương nhiên không phải là cháu lười biếng, mà là cứ mấy ngày không ăn món sủi cảo của quán này là cháu lại cảm thấy khó chịu trong người!” 

Viên Nhuận Chi chẳng có ưu điểm gì ngoài chiếc miệng ngọt như kẹo.

“Hôm nay miễn phí cho cháu một quả trứng gà!”

“Cảm ơn ông chủ!”

 Ha ha, hôm nay cô đã “kiếm” được một quả trứng, giá trị tám hào! Cô thầm tính nhẩm trong lòng.

Chỉ một lúc sau, mấy món thịt nướng, cánh gà rán, quẩy nóng đều được mang lại. Viên Nhuận Chi cầm một xiên cánh gà rán tẩm mật ong, đưa lên mũi ngửi, quả thực là thơm ngon, cô cắn một miếng đầy mãn nguyện.

Đang đúng lúc ăn ngon miệng thì bỗng nghe thấy tiếng nữ giới thánh thót vang lên giữa bầu trời đêm tuyệt hảo:

 “Nick, anh đứng lại cho tôi!”

Nick?

Viên Nhuận Chi tạm ngừng “công tác” gặm cánh gà rán.

Mười năm trước, cô đặc biệt hâm mộ anh chàng Nick trong ban nhạc Backstreet Boys, cho dù cô có tiết kiệm, yêu tiền đến mức nào, mỗi lần Backstreet Boys ra album mới, cô đều mua đầy đủ. Có điều, rốt cuộc người đàn ông mà cô gái gọi tên là Nick kia là người Trung Quốc hay người ngoại quốc.

Xuất phát từ tính tò mò, cô muốn xem người đàn ông mang tên Nick kia có đẹp trai giống như thần tượng của mình hay không. Thế là cô ngước mắt lên, nhìn về phía phát ra tiếng gọi, liền nhìn thấy một thân hình cao lớn quen thuộc đang đứng cách chỗ mình vài mét đường.

Tiện dâm tặc.

Viên Nhuận Chi không ngừng chớp mắt, lại tự nhéo vào tay mình hai phát vì không dám tin vào thực tại. Có điều, đó đích thực là tiện dâm tặc.

Anh ta cũng tên là Nick?

Vậy người phụ nữ gọi anh ta là Nick, nhìn dáng vẻ cùng phải gần 50 tuổi rồi, xinh đẹp, quyến rũ, quý phái mặc trên người một bộ váy lấp lánh phát sáng dưới ánh đèn. Chỉ dùng mắt thường đánh giá cũng biết được chiếc váy đó giá trị không nhỏ. Bên cạnh vị quý phu nhân này còn có một cô gái trẻ tuổi hơn, độ chừng 30 tuổi, trông cũng khá xinh xắn, trang điểm nhã nhặn, đứng dưới ánh đèn trông rất tự nhiên, nhưng khí chất lại không quý phái bằng người phụ nữ cạnh bên.

Vị quý phu nhân kia kéo lấy bàn tay của Kỷ Ngôn Tắc, không biết đang nói những gì, có điều hắn lại mím chặt môi từ đầu đến cuối, không nói tiếng nào. Một lúc sau, cô gái trẻ tuổi hơn liền lại gần trước mặt anh ta, vừa hay che khuất tầm nhìn của Viên Nhuận Chi.

Hai người ấy cùng nói điều gì đó với Kỷ Ngôn Tắc.

Viên Nhuận Chi sờ chiếc cằm của mình, ngước mắt lên nhìn vũ trường đối diện, sau đó đưa mắt nhìn vào ba người: vị quý phu nhân, cô gái xinh đẹp và Kỷ Ngôn Tắc. Trong lòng cô thầm nghĩ: Lẽ nào cô đã đoán trúng phóc, tên khốn này thật sự làm ngành đó? Tên khốn này tối nay gặp phải hai vị khách đang ghen tị lẫn nhau, nên đang cãi lộn?

Kỷ Hữu Mai nhìn đứa con trai của mình đã trưởng thành đến mức này mà không khỏi lo lắng, mỏi mệt. Bảo nó ra nước ngoài du học, nó không chịu. Thi đỗ vào trường Đại học H của thành phố, ban đầu bà vốn cho rằng con trai mình có hứng thú với ngành nội thất, nên cũng đành mở một mắt, nhắm một mắt cho qua mọi việc. Ai ngờ sau khi tốt nghiệp đại học, con trai bà liền dọn ra khỏi nhà, chạy đi làm nhân viên nghiệp vụ, cả ngày chạy đôn chạy đáo ở công trường, nắng nôi cực nhọc khiến làn da trắng trẻo của cậu biến thành màu đen. Gọi cậu về nhà, thì toàn nửa đêm mới trở về khiến bà đến chừng tuổi này rồi vẫn còn phải thức dậy vào lúc nửa đêm chỉ vì muốn gặp mặt con trai. Bảo cậu đổi sang làm ngành khác thì lúc nào cũng im lặng phớt lờ, không phản đối cũng không nghe theo. Đợi đến khi bà nói xong, cậu mới bình thản như không, đáp lại một câu:

 “Mẹ nói xong chưa? Nói xong rồi, con lên lầu đi ngủ đây”.

Chuyện công việc, chỉ cần cậu thích là được, không nhắc đến cũng đành thôi. Thế nhưng con trai bà ngày một lớn, cũng chẳng thấy dắt được người phụ nữ nào về nhà. Từ nhỏ đến lớn, những cô gái thích con trai bà nhiều vô kể, nhưng cậu lại chẳng vừa lòng ai hết. Mỗi lần thấy con gái sang nhà chơi, bà đều vui mừng vô cùng, thế nhưng chưa được năm phút, đã thấy con gái người ta hoặc mặt mày tái nhợt, hoặc sầm sì tức giận bỏ đi.

Bắt cậu đi xem mặt, cậu cũng không phản đối, lần nào cũng đến buổi hẹn, nhưng lần nào cũng khiến cho người ta tức giận đến mức mắng nhiếc người giới thiệu. Lấy ngay chuyện tháng trước làm ví dụ, cô gái tên Eva gia thế tốt, tính tình ngoan ngoãn cũng tức giận bảo Sara giới thiệu cho mình một trai bao.
Trời đất quỷ thần ơi, nếu con trai bà là một trai bao thì bà đã a di đà phật, cúi đầu tạ ân rồi. Có một khoảng thời gian, bà luôn nghi ngờ khuynh hướng giới tính của con trai mình, có lần định nói rồi lại thôi, sau cùng con trai bà liền nói:

 “Con không hề hứng thú với đàn ông”.

Lúc nghe được những lời này, nỗi lo lắng day dứt trong lòng coi như cũng có thể tan biến, nhưng một lúc sau, con trai bà lại bổ sung thêm một câu: 

“Thế nhưng cũng chẳng cô gái nào có thể khiến con hứng thú cả!”

Bà chỉ biết tức giận thét lớn:

 “Khách hàng của mẹ anh không ai là shemale[2] cả!”

[2]Giới tính thứ ba.

Bà mở một trung tâm môi giới hôn nhân khá nổi tiếng, đã ghép đôi thành công cho không biết bao người, nhưng chẳng thể nào giải quyết được vấn đề của con trai, tấm biển kim bài quý giá của bà đã bị hủy bởi chính đứa con yêu dấu.

Kỷ Hữu Mai than dài một tiếng nói cùng Kỷ Ngôn Tắc: 

“A Tắc, nếu như con không thích Eva, vài ngày nữa, con gái của bác Tạ sẽ quay về từ Úc, con thu xếp thời gian đi gặp người ta đi!”

“Con không muốn đi!”

 Kỷ Ngôn Tắc chẳng buồn suy nghĩ, thẳng thắn từ chối.

truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.