MỐI LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐÁNH - CHƯƠNG 11 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
MỐI LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐÁNH
Tác giả : Hoa Thanh Thần
Thể loại: Ngôn Tình, hài hước, hiện đại
CHƯƠNG 11: XẤU BỤNG 4
Trước kia cho dù con trai bà không hứng thú, nhưng cũng chưa
từng từ chối một cách thẳng thừng thế này.
Kỷ Hữu Mai cau chặt đôi mày nói:
“A Tắc, bây giờ rốt cuộc con
muốn làm cái gì? Nếu như con không muốn về nhà nữa, mẹ cũng không ép, con muốn
về nhà lúc nửa đêm cũng OK, không thành vấn đề. Nhưng có một số chuyện con phải
hiểu rõ, bây giờ mẹ muốn con hẹn hò yêu đương, không phải ép uổng gì con, chỉ
vì muốn tốt cho con thôi. Bởi vì bây giờ con còn có thể chọn lựa người thích hợp
hoặc người yêu thích. Nếu như đến một ngày nào đó, để cho bố con nhúng tay vào
chuyện này, con đừng mong có cơ hội chọn lựa. Đến lúc đó, cho dù con có chạy đến
chân trời góc bể, ông ấy cũng nhất định bắt về được!”
Kỷ Hữu Mai hao tâm tổn lực nói một tràng, hy vọng con trai
mình có thể nói ra suy nghĩ và mong muốn của bản thân. Thế nhưng đợi cả ngày trời,
cậu vẫn đứng ngây ở chỗ đó, vẫn cứ tỏ vẻ chẳng thèm để tâm đến bất cứ điều gì,
lúc này bà thật sự không còn biết nói gì hơn.
“Con đã có bạn gái rồi!”
Kỷ Ngôn Tắc quay sang một bên.
“Cái gì cơ?”
Chẳng hiểu tại sao vừa nghe thấy tin tức này, Kỷ
Hữu Mai lại cảm thấy bị kích động đến mức trái tim sắp nhảy bật ra khỏi lồng ngực.
Kỷ Ngôn Tắc đưa bàn tay tuyệt đẹp, khẳng khiu chỉ về phía chiếc
lều không xa rồi nói:
“Đó, chính là cô gái đang ngồi gặm cánh gà kia!”
Kỷ Hữu Mai nhìn theo hướng chỉ của con trai, thấy một cô gái
tóc dài miệng gặm cánh gà, đang trợn to đôi mắt ngây thơ nhìn về phía bọn họ,
chiếc cánh gà vẫn còn ngậm trong miệng.
Sara im lặng đứng bên cạnh nãy giờ cũng nhanh chóng nhìn
theo, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, nhìn cô gái tóc dài một cách kĩ lưỡng,
sau đó bĩu môi nói:
“Trông cũng bình thường thôi, đôi mắt khá to, mái tóc cũng
khá dài, nhưng tóc đang ướt đẫm nước, cô ta vừa gội đầu xong, chưa chải đầu đã
ra ngoài rồi sao? Còn chiếc áo phông trên người nữa, nhàu nhàu nhĩ nhĩ. Điều
đáng thất vọng nhất là cô ta ngồi ăn bên vỉa hè, nhìn cái dáng vẻ gặm cánh gà
kìa. Tại sao cô ta có thể vắt chân chữ ngũ kiểu kia, lại còn không ngừng rung
chân nữa. Đúng là tạo nghiệt…”
Kỷ Hữu Mai nhíu chặt đôi mày, hít một hơi thật sâu rồi nhìn
Sara xua xua tay nói:
“Xấu đẹp không quan trọng! Đầu tóc bù rù hay không, không
thành vấn đề! Quần áo chỉn chu hay nhăn nheo đều được cả! Vừa ăn đồ vừa rung
chân, không sao hết! Vắt chân chữ ngũ cũng chấp nhận được. Điều quan trọng nhất,
cô bé là một Female[1], không phải Male[2] hoặc Shemale!”
[1] Nữ.
[2] Nam.
Trước câu nói kinh điển của người dì, Sara hoàn toàn không biết
phải nói gì thêm, khóe miệng khẽ co giật rồi nói:
“Thế nhưng với dáng vẻ của cô
bé ấy, ông ngoại nhìn thấy liệu có bẻ gãy đùi không nhỉ?”
“Ông ngoại của cháu cũng đâu có bẻ gãy đùi của ta đâu?”
“Thế nhưng cũng phạt dì hai mươi năm trời không được bước vào
nhà”.
Kỷ Hữu Mai nhíu chặt mày nói:
“Sara, cháu có muốn nếm thử mùi
vì của việc hai mươi năm trời không dược bước vào nhà không?”
“Cháu thấy mình không nên theo xu hướng này”.
Đúng lúc Viên Nhuận Chi đang nghĩ xem Kỷ Ngôn Tắc dùng cách
gì để thu dọn chiến trường, chẳng ngờ được anh ta lại vô duyên vô cớ đưa tay
lên chỉ về phía cô, khóe miệng còn nhoẻn một nụ cười nham hiểm, gian xảo nữa.
Chiếc chuông cảnh báo trong lòng reo lên không dứt, cô từng nghe người khác nói
rằng, lúc đi làm trai bao, để làm khách hàng hài lòng, nhiều người cũng chuyển
sang làm tú ông, tú bà.
Quả nhiên, người phụ nữ tuổi tác khá lớn đứng cạnh bên anh ta
cũng nhìn cô nở một nụ cười ám muội. Khốn kiếp, tên trai bao đáng nguyền rủa
này nếu như còn dám chỉ tay về phía cô lần nữa, cô nhất định sẽ dùng chiếc cánh
gà trong tay chọc thủng họng hắn.
“Ô, hình như con bé thẹn thùng, xấu hổ rồi!”
Kỷ Hữu Mai nói.
Kỷ Ngôn Tắc nhoẻn miệng cười nói:
“Những người bình thường kiểu
gì cũng sợ chết khiếp trước đôi mắt thèm khát như thể ba ngày chưa ăn cơm của mẹ”.
Kỷ Hữu Mai quay sang lườm rồi đánh con trai một cái:
“A, cái
thằng tiểu tử đáng chết này, có bạn gái rồi cũng chẳng nói với mẹ một tiếng, hại
người làm mẹ này ngày ngày đều cảm thấy lo sợ, hãi hùng vì anh”.
Kỷ Ngôn Tắc liếc mắt nhìn mẹ rồi nói:
“Kỷ tiểu thư, nếu như
tiểu thư ăn no không có việc gì làm thì cứ quay về nhà ngủ cho sướng thân có được
không?”
“Ồ, ồ mẹ hiểu rồi. Hai đứa cứ đi hẹn hò riêng tư đi, mẹ sẽ
không làm phiền nữa. Nhớ là hôm nào rảnh hãy đưa con bé về để cả nhà làm quen
nhé!”
Kỷ Hữu Mai quay sang nhìn Sara nhướng mày lên rồi nói:
“Chúng ta về nhà
trước thôi, về nhà rồi nói!”
Nói xong, bà liền kéo Sara bước vào xe đi mất.
Tận mắt thấy mẹ với chị họ rời đi, phải một lúc lâu sau, Kỷ
Ngôn Tắc mới đi về phía quán ăn lề đường kia.
Viên Nhuận Chi cảm nhận được sau lưng có một bóng đen ập tới,
che khuất cả ánh đèn, cô vội vã ăn hết bát sủi cảo rồi đứng bật dậy thét lớn:
“Ông
chủ, tính tiền cho cháu!”
Kỷ Ngôn Tắc âm thầm ngồi xuống vị trí cạnh bên cô, thuận tay
lấy một chiếc cánh gà trong đĩa rồi gặm.
Ông chủ đi tới nhìn thấy Kỷ Ngôn Tắc đang ngồi gặm cánh gà liền
nhìn Viên Nhuận Chi mỉm cười tươi tắn.
“Bạn trai của cháu đã ăn xong đâu”.
Bạn trai của cháu?
Quỷ quái, cô làm gì có bạn trai bạn chiếc gì chứ?
Viên Nhuận Chi chẳng hiểu điều gì, liền nhìn theo hướng ông
chủ thấy Kỷ Ngôn Tắc đang gặm chiếc cánh gà cuối cùng còn sót lại. Cô vội vã
thét lên:
“Này, này, cái tên tiện tiện tiện… ai cho phép anh ăn cánh gà của tôi
hả?”
Kỷ Ngôn Tắc chẳng buồn để tâm đến câu hỏi của cô.
Nhìn thấy chiếc cánh gà sắp bốc hơi không còn chút tung tích,
Viên Nhuận Chi chẳng buồn để tâm mọi chuyện, đưa tay về phía miệng của Kỷ Ngôn
Tắc.
Kỷ Ngôn Tắc khẽ ngả người về phía sau, tránh né bàn tay của
Viên Nhuận Chi. Anh gặm một miếng trên chiếc cánh gà, sau đó đưa đến trước mặt
Viên Nhuận Chi hỏi:
“Cô cần sao?”
Lúc nãy Viên Nhuận Chi dùng sức hơi quá, suýt chút nữa thì đổ
cả người lên thân anh, khó khăn lắm mới giữ vững được thăng bằng nhưng lại thấy
chiếc cánh gà bị gặm đang gần ngay trước mắt mình.
Tuy rằng cánh gà có mùi hương quyến rũ nhưng đã không còn là
chiếc cánh nguyên lành như trước nữa.
Cần cái đầu hắn ta! Tại sao tên
khốn này lại có thể vô liêm sỉ đến mức độ này chứ? Cánh gà đã cắn một miếng lớn
rồi vẫn còn mặt mũi hỏi cô có cần nữa không? Ai thèm thứ mà anh ta đã ăn rồi chứ?
Một chiếc cánh gà ba đồng, vừa chớp
nhoáng hắn đã ăn hết ba đồng tiền của cô rồi, ngay cả tám hào khó khăn lắm mới
kiếm được cũng biến mất theo.
Cô lườm anh ta bằng đôi mắt căm hờn,
nắm chặt bàn tay lại, cố gắng khiến cho tâm trạng mình trở lại trạng thái bình ổn
nhất. Cô nghiến răng ken két, nở nụ cười mà bản thân cho rằng khá OK, nói với
anh ta:
“Kỷ tổng, người ta vẫn nói, anh em ruột rà cũng phải sòng phẳng, cho
nên…”
Viên Nhuận Chi vẫn còn chưa nói hết
lời thì Kỷ Ngôn Tắc đã ngắt lời:
“Tôi không nhớ mình có một thằng em trai nào cả”.
Viên Nhuận Chi trợn tròn mắt lên,
ai thèm quan tâm mẹ anh sinh mấy người con trai, thứ cô cần lúc này là tiền, tiền
tiền tiền. Có tiền mới là vương giả. Cho nên cô liền đưa tay về phía Kỷ Ngôn Tắc
nói:
“Kỷ tổng, phiền anh trả cho tôi ba đồng”.
Kỷ Ngôn Tắc đang ngon lành thưởng
thức chiếc cánh gà, ngước mắt lên nhìn cô nói:
“Ba đồng nào chứ?”
“Một chiếc cánh gà có giá ba đồng,
anh ăn một chiếc cánh gà của tôi thì chính là ăn mất của tôi ba đồng!”
“Ồ, vậy thì cứ trừ dần vào khoản
tám trăm đồng kia đi!”
Kỷ Ngôn Tắc đáp lại một câu ngọt ngào, sau đó còn gọi:
“Ông chủ, cho cháu thêm một bát sủi cảo nữa, tính luôn vào bát sủi cảo cô này gọi
khi nãy”.
“Tám trăm đồng? Tám trăm đồng nào
hả?”
Viên Nhuận Chi trợn tròn mắt lên, cô thiếu nợ tên khốn này tám trăm đồng
lúc nào chứ?
Bỗng nhiên, Kỷ Ngôn Tắc đứng bật
dậy, thân hình cao to, vạm vỡ áp sát trước mặt, khiến cô phải ngước đầu lên
nhìn.
Đỉnh chiếc lều có treo một bóng đèn điện, dưới ánh đèn vàng,
Viên Nhuận Chi nhận thấy đôi mắt màu hổ phách của anh ta đậm hơn mọi khi, trong
lòng lại réo lên hồi chuông cảnh báo. Mỗi lần đôi mắt chết tiệt của anh ta đậm
màu hơn, thì đồng nghĩa với việc tên đáng chết này sẽ có động cơ không tốt.
Kỷ Ngôn Tắc hơi nghiêng người về phía trước, hơi thở ấm nóng
của anh ta phả vào khuôn mặt của Viên Nhuận Chi. Khuôn mặt cô càng ngày càng
nóng hơn, chỉ cảm thấy khó thở, đối diện với anh ta ở khoảng cách gần thế này
cô thấy căng thẳng.
Khuôn mặt anh càng ngày càng tiến gần đến cô, Viên Nhuận Chi
bất giác lùi lại phía sau, lắp ba lắp bắp:
“Thiếu… thiếu nợ thì phải trả nợ,
đây… đây là điều quá đỗi bình thường. Anh đừng có nghĩ rằng… nghĩ rằng anh cao
hơn tôi, chức… chức vị cao hơn tôi, thì tôi… tôi sẽ sợ anh, như thế thì anh…
anh sẽ không phải trả nữa. Tôi phải nói cho anh biết, tính khí của tôi rất
ngang ngạnh, tuyệt đối không chịu thua trước anh đâu!”
Cô vừa nói vừa mỉm cười
để lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xắn bên má.
Kỷ Ngôn Tắc hoàn toàn không coi những lời nói của cô ra gì,
thân người lại nghiêng về trước một chút nữa, đúng lúc khuôn mặt sắp sửa chạm
vào mặt cô thì vội vã quay sang, đôi môi thì thầm bên tai cô:
“Cô lại suy nghĩ
quá nhiều rồi đấy, tôi chỉ muốn nói một chuyện cùng với cô thôi”.
Viên Nhuận Chi hít một hơi thật sâu, ưỡn ngực ra, lớn tiếng
nói:
“Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, làm gì mà phải ghé sát đến thế, lại còn
thì thì thầm thầm bên tai nữa. Anh bị bệnh à?”
“Cô thật sự muốn tôi nói lớn tiếng chuyện này giữa đám đông
sao?”
Kỷ Ngôn Tắc kéo rộng khoảng cách giữa hai người, bên khóe miệng lại thoắt
ẩn thoắt hiện nụ cười.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment