MỐI LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐÁNH - CHƯƠNG 09 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC

MỐI LƯƠNG DUYÊN TRỜI ĐÁNH

truyenhoangdung TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
Tác giả : Hoa Thanh Thần
Thể loại: Ngôn Tình, hài hước, hiện đại

CHƯƠNG 09: XẤU BỤNG 2


Ngoài mặt Viên Nhuận Chi hết lời nịnh nọt nhưng trong lòng lại nghiến răng nghiến lời nguyền rủa:

 “Cười, cười, cười, cười cái đầu anh. Rồi có một ngày tôi nhất định sẽ đánh cho đầu anh nở hoa từng chùm từng chùm một!”

Đôi mắt màu hổ phách của Kỷ Ngôn Tắc chăm chăm nhìn về phía Viên Nhuận Chi một phút rồi nói: 

“Ừm, ông trời đối với ai cũng rất công bằng. Tuy rằng thi thoảng ông trời cũng ngủ gật, quên mất nhiều việc, thế nhưng may mà ông trời vẫn còn nhớ ban cho cô sức mạnh. Mau cho xe vào bãi gửi, Mâu tổng đang chờ chúng ta đấy!”

 Kỷ Ngôn Tắc xách hai chai rượu đi vào bên trong tòa nhà Dụ Hâm trước.

Viên Nhuận Chi nghiến răng ken két, đỗ xe xong, liền chạy thật nhanh theo cấp trên. Vừa bước vào tòa nhà, cơn gió mát lạnh thổi đến, khiến Viên Nhuận Chi bất giác rợn người.

Cô theo chân Kỷ Ngôn Tắc bước lên bậc thềm cao đầy bùn đất, không có lan can, ngay cả mặt đất vẫn mới chỉ đang tráng bằng lớp xi măng. Leo được ba tầng, cô bất giác đưa mắt nhìn lên phía trên, lỗ hổng giữa các bậc thang to tướng, khiến cô cảm thấy hoa mày chóng mặt. Nếu như bất cẩn đôi chút, ngã xuống dưới coi như tan xương nát thịt.

Cô bất giác nuốt nước miếng, đưa tay ấn lên phần ngực, định thần lại, nhanh chóng theo sau Kỷ Ngôn Tắc.

Đột nhiên, Kỷ Ngôn Tắc dừng lại, cả người cô đâm sầm về phía trước, kêu lên đầy hãi hùng:

 “Á…”

Đôi mắt mày hổ phách của anh dường như hơi đổi màu, Kỷ Ngôn Tắc quay người lại, khóe miệng bất giác co giật: 

“Trợ lí Viên, cô giẫm vào giày của tôi rồi!”

 Nói xong, anh liền chỉnh lại chiếc giày bị Viên Nhuận Chi giẫm lên.

“Ha ha, thành thật xin lỗi, Giám đốc Kỷ”. 

Viên Nhuận Chi cười khan vài tiếng.
Kỷ Ngôn Tắc không thèm để tâm đến cô, tiếp tục bước lên trước.

Viên Nhuận Chi nghiến răng theo sau.

Lại leo lên hai tầng nữa, đến đúng chỗ ngoặt, Viên Nhuận Chi giẫm vào một hòn đá, cả người mất trọng tâm, đổ rầm về phía trước, hai tay không biết tóm vào đâu, liền vươn ra phía trước, vừa hay tóm trúng chiếc túi đeo ngang lưng của Kỷ Ngôn Tắc.

Thân người anh lại cứng đờ lần nữa.

Viên Nhuận Chi sợ hãi nhanh chóng rút tay lại, vội vã mỉm cười xin lỗi: 

“Xin lỗi nhé, Kỷ tổng, tôi không cẩn thận giẫm vào hòn đá, trơn quá, cho nên… việc này, tôi tuyệt đối không cố ý vô lễ với anh đâu. Anh yên tâm đi, cho dù đàn ông trên toàn thế giới này có chết hết, tôi cũng tuyệt đối không bao giờ có chút động lòng trước anh. Với anh, tôi chính là loại động vật khác giới an toàn nhất trên địa cầu”.

Khóe miệng của Kỷ Ngôn Tắc lại bất giác co giật, đứng thẳng người lên rồi lạnh lùng đáp: 

“Cô đúng là lắm mồm quá. Cẩn thận chút, đi thì nhìn đường cho kĩ, ngã xuống dưới kia là tôi không chịu trách nhiệm đâu”. 

Anh nói xong, bình thản như không tiếp tục tiến về phía trước.

“Ngã xuống dưới kia thì sẽ không chịu trách nhiệm”, những lời này khiến cho toàn thân Viên Nhuận Chi run lên sợ hãi, cô nhanh chóng bước lên, đi song song cùng với Kỷ Ngôn Tắc rồi nói:

 “Kỷ tổng, anh nói xem có người nào đang đi bình thường tự dưng lại rơi xuống phía dưới kia không?”

Kỷ Ngôn Tắc quay sang nhìn cô, khuôn mặt hiện rõ thái độ nhát gan sợ chết thay vì biểu hiện quyết không chịu thua kém trước đó.

Anh quay mặt lại, khẽ ho một tiếng rồi đáp bằng một chữ ngắn gọn: 
“Ừm”.

Viên Nhuận Chi nhanh chóng cau chặt đôi mày lại, hỏi thêm: 

“Chuyện này… trước kia mỗi một tòa nhà lớn hoàn thành đều có một vài người chết một cách vô duyên vô cớ, không hiểu chuyện này có thật không?”

“Ừm, nếu không cô nghĩ rằng tại sao chúng ta phải leo thang?”

“Như vậy là có nghĩa gì?”

“Hai ngày trước, có hai người công nhân lúc đi thang máy xuống, thang máy xảy ra sự cố, hai người đó chết ngạt trong đó đấy!”

“Ồ, ông trời phù hộ, đã có hai người chết rồi, vậy thì tôi chắc chắn không bị sao hết”.

Khóe miệng của Kỷ Ngôn Tắc lại bất giác co giật một hồi, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng khinh bỉ, lạnh lùng nói:

 “Có những tòa lầu lớn, phải chết ba mạng người thì mới đủ được”.

Trái tim bé nhỏ của Viên Nhuận Chi lại đập thình thịch như trống dồn, cô nỗ lực nuốt nước miệng.

Lại lên ba tầng nữa, đột nhiên, một con chuột xông ngang qua chỗ Viên Nhuận Chi, tiếp theo men theo bờ tường xi măng biến mất tông mất dạng, khiến cô sợ đến mức hét toáng lên, ôm chặt lấy cánh tay của Kỷ Ngôn Tắc.

Kỷ Ngôn Tắc dừng chân lại, quay sang nhìn cô nói: 

“Lại có chuyện gì nữa thế?”

“Lúc nãy có một con chuột rất to, rất to đang trèo tường”.

“Con chuột biết trèo tường có gì kì lạ lắm sao?”

“Không kì lạ, nhưng có thể trèo lên tòa lầu cao như vậy, con chuột này đích thực là quá khác người”.

Kỷ Ngôn Tắc lườm cô một cái rồi nói:

 “Con chuột đương nhiên là phải khác người rồi. Muốn biết tại sao nó có thể trèo cao như thế, cô phải mau bước trèo lên mà hỏi nó”.

Viên Nhuận Chi im bặt.

Lại leo thêm ba tầng nữa, Viên Nhuận Chi vịn vào tường, thè lưỡi thở hổn hển, mồ hôi như mưa, lưng sau chiếc áo phông ướt đẫm đầy mồ hôi. Trước đó, cô đã phải tốn nhiều công sức phi xe đến công trường, những tưởng rằng có thể đi thang máy lên gặp vị Mâu tổng người Sơn Tây nọ, ai mà ngờ đã leo bộ những mười một tầng mà vẫn chưa thấy Kỷ Ngôn Tắc nói là tới rồi.

Vị Mâu tổng kia không phải ở tầng trên cùng đấy chứ?

Cô cử động chiếc lưỡi khô cứng, hổn hển hỏi Kỷ Ngôn Tắc đang đứng cách mình hai mét:

 “Kỷ tổng, rốt cuộc phải leo bao nhiêu tầng nữa?”

Kỷ Ngôn Tắc quay đầu lại, bình thản nhìn cô rồi đáp:

 “Bảy mươi bảy tầng nữa!”

“Bảy mươi bảy tầng…”

 Vẫn còn phải leo thêm bảy mươi bảy tầng nữa mới có thể gặp được vị Mâu tổng người Sơn Tây trong truyền thuyết? Đừng nói là bảy mươi bảy tầng, chỉ cần thêm bảy tầng nữa thôi là cô có thể thăng lên thế giới cực lạc rồi.

Cô run run hít thở thật sâu, đầu óc quay cuồng, chẳng thể nào thở nổi, thân người mềm nhũn ngã xuống bậc thang.

Kỷ Ngôn Tắc nhíu chặt đôi mày lại, vội vã bước xuống, ngồi xổm trước mặt cô, dùng tay vỗ nhẹ lên bàn tay cô rồi hỏi: 

“Này, cô không sao đấy chứ?”

Viên Nhuận Chi ngất lịm, không có bất cứ phản ứng gì.

“Này, cô không sao đấy chứ? Tòa nhà này cả thảy có tám mươi tám tầng, vẫn còn bảy mươi bảy tầng chưa leo, có gì không đúng chứ?”

 Được thôi, anh thừa nhận mình đùa hơi quá, ai biết được cô lại sợ đến mức đấy, cứ hơi một tí là bất tỉnh nhân sự

Anh nhìn hai chai rượu trong tay mình, suy ngẫm xem làm cách nào mới có thể di chuyển cô lên trên.

Mỗi tay anh cầm chắc một bình rượu, sau đó một tay ôm chắc lấy phần cổ của cô, tay còn lại luồn qua phần đùi của cô, rồi bế bổng cô lên, leo nốt nửa tầng còn lại là đến nơi. Sau đó anh thở hắt ra đầy mệt nhọc:

 “Cô đúng là vẫn còn giữ thể diện đấy chứ, còn nửa tầng nữa là đến rồi”.

“Đại ca đầu trâu, người ta còn đang trong thời kì xuân sắc, đừng có lôi tôi đi. Đại ca mặt ngựa, người ta gầy chẳng khác nào thanh trúc, có cho vào vạc dầu cũng không chảy ra chút mỡ nào đâu”.

Tang Du nhìn vào chiếc váy bị níu chặt, thực lòng không thể nào nhẫn nhịn thêm được nữa, thét lớn vào mặt cô:

 “Viên Nhuận Chi, trợ lí Viên, em có thể thức dậy rồi đấy!”

Không phải là đầu trâu mặt ngựa sao? Chốn âm tào địa phủ sao lại nghe thấy tiếng sư tử rống của Tang sư tỷ được nhỉ? Không đúng, giọng nói này nghe ra vô cùng chân thực.

Viên Nhuận Chi lập tức mở mắt ra liền nhìn thấy Tang Du khoanh tay lại, nhìn cô bằng thái độ “Em chết chắc rồi” rồi đưa mắt nhìn xuống dưới, hai tay cô đang bất lịch sự nắm lấy chiếc váy xinh đẹp của sư tỷ.

Cô vội vã buông tay ra, ngồi bật dậy, đứng thẳng người, sau đó nở nụ cười tươi rói:

 “Tang… Tang tổng”.

“Có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?” 

Giọng nói của Tang Du dịu dàng mà thoải mái.

Chết toi rồi! Không ngờ sư tỷ lại nói chuyện với cô bằng giọng nói dịu dàng đến vậy, điều này khiến tim cô đập mạnh vô cùng. Cô lập tức xua tay:

 “À, không sao hết, không sao hết ạ”. 

Đôi mắt cô lay động, lén lút nhìn xung quanh, lúc này đã ở trong phòng làm việc của Bộ phận Thị trường của công ty. Cô đưa tay lên gãi đầu, nhớ rõ ràng mình leo lên đến tầng thứ mười một, do thể lực không đủ nên ngất ra đấy, còn chuyện sau đó thế nào, cô không hề hay biết gì, còn nữa, bao gồm cả việc làm thế nào để quay về công ty.

Tang Du nhìn cô rồi bình thản đáp: 

“Viên Nhuận Chi, lần này em phải cảm tạ Kỷ tổng đi, là cậu ấy đã bế em từ công trường về tận công ty đấy. Hầy, vốn dĩ còn mong rằng vị Trợ lí như em có thể giúp đỡ được gì, kết quả lại trở thành gánh nặng cho người ta”.

Lời nói của Tang Du khiến Viên Nhuận Chi không thể nào tin nổi mà trợn trừng mắt:

 “Làm gì có chuyện đó?”

Sư tỷ đang nói đùa sao? Tên khốn kiếp đó làm sao có thể tốt bụng ôm cô về tận đây được chứ? Còn nữa, nếu như không phải vì hắn, cô cũng chẳng bị ngất. Vào ngày trời nóng bức thế này, rất dễ bị cảm nắng, tất cả đều vì hắn, bắt cô đạp xe nửa tiếng đồng hồ dưới ánh mặt trời chói chang, sau khi đến được tòa nhà Dụ Hâm, không cho nghỉ ngơi giây phút nào, đã lại leo thang bộ liên tục.

Mồ hôi chảy như mưa, thể lực không đủ, cô không ngất mới là chuyện lạ.

“Tại sao lại không thể? Viên Nhuận Chi, nói cho cùng thì tất cả là do sức khỏe của em quá kém, vốn phải bắt em luyện tập từ trước rồi. Lúc nào cũng lười nhác, chốc nữa tan làm, cùng chị đi luyện võ”. 

Tang Du nói.

“Hả? Liệu có thể không đi được không…” 

Vừa nhắc tới luyện võ là đầu óc Viên Nhuận Chi lại quay cuồng.

Tang Du là cao thủ karate đai đen, không những đoạt giải quán quân nhiều năm ở thành phố N lại còn đảm nhiệm vị trí huấn luyện viên. Một khi Tang Du đã lên đến võ đài thì chẳng khác nào ma quỷ tái sinh.

Cô còn nhớ lúc mới vào công ty, để nịnh nọt sư tỷ, cô đã theo sát Tang Du đi học karate. Ai ngờ sau khi nhìn thấy được phương thức giáo dục không khác gì ma quỷ của sư tỷ, cô lập tức bỏ chạy mất dép, tìm ngay đến quầy lễ tân làm thủ tục hoàn tiền học phí ngay tức khắc.

Sư tỷ thật sự quá mức khủng bố, nếu như cứ bị người ta ném qua ném lại một cách vô nhân đạo như vậy, Viên Nhuận Chi cô chắc sẽ mất luôn cả tính mạng này. Nghe nói, trước đây vài ngày, sư tỷ cũng nhân cơ hội đánh cho Thẩm sư huynh một trận nên thân. Người phụ nữ hay thẹn thùng này, ngay người đàn ông của mình cũng không chịu buông tha, nếu như cô mà đi, không biết có thể được toàn thây mà ra khỏi đó không nữa?

“Em nói xem?” 

Giọng nói của Tang Du vang lên bên tai Viên Nhuận Chi không biết nham hiểm đến cỡ nào: 

“Sau này bất cứ hôm nào chị lên lớp dạy võ, em đều phải cùng đi với chị!”

Lúc này, một người có thân hình cao to, vạm vỡ bước vào trong phòng làm việc, không ai khác chính là Kỷ Ngôn Tắc. Viên Nhuận Chi nhìn vào đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp, cảm nhận thấy màu sắc này đậm hơn mọi ngày đôi chút. Cô bất giác ớn lạnh cả sống lưng, nhưng nhanh chóng hồi phục thần sắc. Cô đã hoàn toàn miễn dịch trước đôi mắt tràn đầy sức hấp dẫn này từ lâu rồi, chắc chắn không bị đắm chìm trong đó.

Cô âm thầm cằn nhằn trong lòng: Tên hung thủ hàng đầu, đừng tưởng bế tôi về đây là tôi sẽ ghi ân nhé! Chút ân huệ bé nhỏ này chẳng thể nào đổi lại hành động tội ác thâm hiểm của anh. Bây giờ lại còn liên lụy cô phải đi luyện võ cùng Tang sư tỷ, tội lại tăng thêm một bậc!

Kỷ Ngôn Tắc thu ánh mắt lại, bước tới gần chỗ Tang Du nói:

 “Hai ngày nữa là tiến hành đấu thầu rồi, sản phẩm mẫu phải đưa qua đó trước, ngày mai tôi sẽ cho người đưa qua bên nhà đầu tư”.

Tang Du gật gật đầu, sau đó vỗ lên vai của anh nói:

 “Ừm, cậu vất vả rồi. Hôm nay chắc mệt mỏi lắm, về nhà nghỉ ngơi sớm đi!”

 Tang Du lại quay người lại nói cùng với Viên Nhuận Chi: 

“Em thu dọn đồ đạc đi, sau đó cùng chị đi tới võ đường!”

“Đừng mà…” 

Viên Nhuận Chi khẩn cầu, hãi hùng.

“Muốn chị nói thêm lần nữa sao?”  

Tang Du trợn mắt lườm cô một cái.

“Được ạ…”. 

Viên Nhuận Chi thực lòng chẳng thể nào chối từ được nữa, mặt mày nhăn nhó, đi theo Tang Du.

Đúng vào lúc hai người bước ra khỏi cửa văn phòng, Kỷ Ngôn Tắc đột nhiên lên tiếng: 

“Tang tổng…”

truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.