CHƯƠNG 75 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 75:

A Tùng thấp giọng nói:“Tiểu thư, chúng ta nhận được tin tức, thiếu gia ở Bành Thành bị đâm.”

Tô Mạt cả kinh, theo bản năng nắm chặt lan can,“Bị ám sát? Có thể có nguy hiểm?”

A Tùng thấp giọng nói:“Tạm thời không rõ ràng lắm, hình như là bị thương một chút.”

Tô Mạt kinh ngạc nói:“Tĩnh thiếu gia võ công xuất thần nhập hóa, sao có thể bị thương?”

A Tùng cũng không giải thích được, cho nên không thể đưa ra đáp án.

Tô Mạt lo âu nói:“Ngươi tức khắc đi thăm dò nghe ngóng, nhất định phải xác định thông tin của Tĩnh thiếu gia, sau đó gửi thư cho ta.”

A Tùng do dự,“Tiểu thư, Tĩnh thiếu gia sai tiểu nhân đi theo bảo vệ tiểu thư .”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mạt trầm xuống,“Ta có cái gì cần đi theo chứ. Ta còn có thể chạy đi đâu. Lại nói hiện nay còn có Tô quốc Công nữa chi.”

A Tùng tưởng nhớ thiếu gia, lại nhớ kỹ mệnh lệnh thiếu gia đã giao phó, nhất thời không thể đoạn tuyệt.


Tô Mạt quyết định thật nhanh nói:“Thiếu gia cho ngươi đi theo ta, phải nghe ta . Ngươi đi ta sẽ không có nguy hiểm, ta cam đoan.”

A Tùng nghĩ một chút, hiện nay Quốc Công gia cùng nhị thiếu gia đối với tiểu thư che chở chu đáo, không có một chút ủy khuất cùng nguy hiểm, đi theo Tô gia, quả thật khá an toàn.

Thêm nữa Tô Mạt không thích dong dài, mệnh lệnh hắn tức khắc khởi hành, A Tùng không khăng khăng nữa, liền đi đến đội trưởng hộ vệ bên người Tô Nhân Vũ dặn dò bọn họ lưu tâm nhiều hơn, bảo hộ tiểu thư.

A Tùng đi rồi, Tô Mạt cũng không có tâm tình chơi đùa, Tĩnh ác ma luôn là một bộ dáng lười biếng tính trước kỹ càng hết thảy, không nghĩ tới cũng sẽ bị thương, không biết là ai có lá gan lớn như vậy, lại khiến hắn bị thương.

Nàng ý thức được, bản thân còn phải làm điều gì đó.

Ngoài kiếm tiền ra, còn phải nên có một đội quân sĩ bí mật.

Một đoàn bộ đội đặc chủng thần bí.

Ở thời đại vũ khí nóng đều phải có, thời đại binh khí lạnh như vậy sẽ càng thêm hữu dụng.

Dù sao đương thời võ công tuyệt đỉnh cao thủ vẫn thiếu, hơn nữa người võ công cao cường, thích hợp làm sát thủ, mà không thích hợp làm binh sĩ, vì không thích hợp hợp tác chiến đấu cùng kẻ khác.

Nếu có được một đoàn quân sĩ bí mật như thế, số lượng không cần nhiều, mấy trăm người là đủ, chấp hành đánh úp bất ngờ, ám sát, trinh sát các loại nhiệm vụ khác nữa, đối với đại cuộc sẽ có tác dụng to lớn.

Tô Mạt đầu óc linh lợi, lập tức đã nghĩ đến các hạng mục tương quan, muốn thành lập đội đặc chủng, đòi hỏi phải có tiền, cần vũ khí hoàn mỹ nhất, ngựa, nhân lực ưu tú nhất, cần một căn cứ bí mật đến huấn luyện bọn họ......

Nàng nghĩ đến mê mẩn, nhìn xa trông rộng, vốn là người có chỉ số thông minh cao, nay đã có trong tay kế hoạch khái quát.

Đột nhiên, sau đầu có dòng khí bắt đầu khởi động, tiếng xé gió truyền đến.

Tô Mạt theo bản năng chợt né tránh, tuy rằng nàng hiện tại còn chưa biết võ công, nhưng Tĩnh thiếu gia dạy cho nàng nội công tâm pháp cũng là độc nhất vô nhị.

Bộ nội công tâm pháp vô danh kia, ba trăm năm trước từng gây ra cho võ lâm một trận tai kiếp, phân tranh không ngừng, sau lại chết vô số, kết cục tâm pháp đó thất truyền.

Đoạn chuyện xưa này, Tô Mạt đương nhiên sẽ không biết.

Nhưng nội công tâm pháp này, tuyệt đối là độc nhất vô nhị, nàng tuy rằng tu luyện thời gian ngắn, nhưng thắng là ở sự kiên trì, thông minh, có sư phụ tốt.

Cho nên nay đã có chút thành công. Bên trong cơ thể so với trước thư thái hơn, động tĩnh sau lưng cũng có thể cảm thấy được.

Đợi khi thần công đại thành, cho dù nhắm hai mắt lại, cũng có thể hiểu rõ như lòng bàn tay thế giới đang biến hóa xung quanh.

Vừa nghe tiếng gió đến gần, Tô Mạt lập tức quay đầu né tránh, trong lòng giận dữ, lại đến đánh lén, thật sự là chán ghét!

Nàng ghét nhất bị phá rối sau lưng!


Tô Mạt lần này không chút nào nương tay, theo bản năng đánh úp xuống, đem người đánh lén mình lập tức ném lên thành thuyền.

“A -- cứu mạng...... Bùm......”

Dĩ nhiên là Tô Hinh Nhi, nàng ta trực tiếp bị Tô Mạt ném xuống nước, không biết bơi lội, chìm nổi giãy dụa ở trong nước.

Có binh lính thủ vệ nhìn thấy, lập tức nhảy xuống nước đem nàng ta cứu lên, có người ném dây thừng cùng bè, kéo bọn họ lên.

Tô Hinh Nhi oán độc nhìn chằm chằm Tô Mạt, lão phu nhân bên kia được tin tức lập tức lại đây tra hỏi.

“Sao lại thế này?”

Lão phu nhân vẻ mặt uy nghiêm, lạnh lùng quét một vòng,“Đang yên lành làm sao có thể rơi xuống nước?”

Tô Mạt cười lạnh không nói.

Tô Hinh Nhi lúc này quả thực là tiểu bạch hoa, lại liều mạng như vẻ mặt nhị tiểu thư hay diễn, run run người, nức nở, một bộ dáng ủy khuất đến cực điểm.

Đại tiểu thư đi đến bên người Tô Mạt, cầm tay nàng, vẻ mặt thân thiết.

Tô Mạt lắc đầu, nàng ta nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn tới hai người chạy đến quan tâm là Kim Kết cùng Hoàng Oanh nói:“Lập tức phái người đi nói cho lão gia, làm cho hắn nhanh trở về.”

Kim Kết lập tức đi.

Nàng có quan hệ tốt với hạ nhân trong phủ, còn có vị ca ca ở trong đội hộ vệ, đương nhiên rất thuận tiện làm việc.

Lão phu nhân cho người cầm khăn lông đến, đem Tô Hinh Nhi ôm vào khoang thuyền, cũng bảo người ta ngừng hát hí khúc, kêu đại phu tiến lên chẩn trị cho Tô Hinh Nhi.

Bận bịu một hồi xong xuôi, bởi vì là cuối tháng tám, nước dưới sông lạnh lẽo, Tô Hinh Nhi có chút cảm lạnh, đại phu kê đơn, còn cho cả loại thuốc giải nhiệt tránh bị sốt.

Lão phu nhân nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái, hỏi Tô Hinh Nhi,“Rốt cuộc sao lại thế này?”

Tô Hinh Nhi cắn môi không nói lời nào,“Không, không có việc gì.”

Nàng ta không nói Tô Mạt đương nhiên cũng không mở miệng.

Nếu chính mình là tiểu thư của Tô gia, lão phu nhân khả năng muốn sửa trị mình , đáng tiếc, hiện nay mình không phải.

Bên trên còn có Tĩnh thiếu gia kia.

Đương nhiên, lão phu nhân nếu coi nàng là có ý định giết người ra làm lí do, đem nàng giam cầm lại, giao cho nha môn, cũng đúng là một chiêu quá ác độc đi.

Đáng tiếc, chẳng lẽ nàng sẽ ngồi chờ chết sao?


Tô Mạt thản nhiên cười, chờ xem Tô Hinh Nhi muốn diễn trò như thế nào.

Loại kỹ xảo hãm hại người khác kiểu này, mấy chiêu đơn giản như vậy, nàng liếc mắt một cái có thể khám phá ra, lão phu nhân sao lại không biết?

Bất quá là muốn tìm kẻ thế mạng đến giáo huấn chính mình một chút thôi.

Lúc này nha hoàn của tam tiểu thư gọi là Minh Tâm nói:“Lão phu nhân, tam tiểu thư nói muốn đi tìm ngũ tiểu thư xin lỗi, nô tỳ muốn đi cùng, nhưng tam tiểu thư nói đi nhiều người sợ không hay, sẽ ngại ngần.”

Tô Mạt cười lạnh, Minh Nguyệt, Minh Tâm đều là nha hoàn lão phu nhân mang đến, phân cho các tiểu thư sai khiến.

Vương phu nhân kêu Vương Minh Lan, bọn hạ nhân nha hoàn là không thể kêu chữ Minh này, nhưng lão phu nhân lại để nha hoàn kêu tên đó, có thể thấy được......

Lão phu nhân nhìn về phía Tô Mạt,“Ngũ nha đầu, sao lại thế này?”

Tô Mạt nhìn lão phu nhân có bộ dạng đem nàng coi như nữ nhi của thê thiếp trong Tô gia sinh ra để vặn hỏi, rất muồn buồn nôn a.

Nàng thản nhiên nói:“Lão phu nhân vẫn là hỏi tam tiểu thư một chút đi.”

Lão phu nhân nhìn về phía nàng ta, Tô Hinh Nhi khóc nức nở ,“Lão Tổ Mẫu, ngài, ngài đừng hỏi. Đều do ta không tốt. Là ta trước kia quá xấu, làm cho người ta chán ghét. Ta về sau nhất định sẽ cải tà quy chánh, làm lại từ đầu, làm cho mọi người sớm một chút nhận ra sự thành tâm hối cải của ta, một lần nữa chấp nhận ta.”

Ngụ ý chính là Tô Mạt chán ghét nàng ta, không tiếp nhận nàng ta, đem nàng ta đẩy xuống sông ?

Tô Mạt thoải mái liếc nàng ta một cái, thản nhiên nói:“Tam tỷ tỷ là tới tìm ta xin lỗi ư? Vậy tại sao lại không lên tiếng?!”

Nàng tiếp tục nói:“Ta vốn là ghé lên trên lan can thuyền ngắm sông nước, đột nhiên cảm thấy đầu có chút choáng váng, liền xê dịch sang bên cạnh, không có nghĩ đến tam tỷ tỷ đột nhiên phóng đến đây, vô tình tự mình lại rớt xuống sông.”

“Thì ra tam tỷ tỷ là muốn trêu ta thôi, ta còn nghĩ đến ngươi muốn đẩy ta xuống sông. Aizz......”

Nàng vỗ vỗ ngực, cười nói:“Thì ra là hiểu lầm, ta còn tưởng tam tỷ tỷ có ý định muốn đẩy ta xuống nước, kết quả không cẩn thận chính mình lại ngã xuống. Nay nhìn lão tổ mẫu thiện tâm, lại muốn vu tội cho ta đẩy tỷ tỷ xuống nước kìa. Nếu là tam tỷ tỷ muốn đến trò chuyện làm bạn với ta,vậy thì ta đáng trách quá. Nếu tam tỷ tỷ quang minh chính đại tiến lên trước mặt ta, ta làm sao có thể không chú ý đến chứ? Lén lút như thế, khó tránh khỏi sẽ làm người khác nghi hoặc a.”

Sắc mặt Tô Hinh Nhi biến đổi hết xanh ngắt lại đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi chỉ có thể giả vờ đáng thương,“Ta, ta là sợ ngũ muội muội không thích ta, cho nên mới lén lút đi qua, không cho hạ nhân biết, như vậy, cho dù là ngũ muội muội cự tuyệt, ta cũng sẽ không bị mất mặt. Ai biết gió lớn quá, ta bị trượt một chân, liền ngã xuống. Không phải cố ý hù dọa ngũ muội muội .”

Nói xong nàng ta ho khan đứng lên, tựa hồ không dám làm thế với Tô Mạt, một bộ dáng sợ hãi khúm núm.

Tô Mạt cười nói:“Một khi đã như vậy, vậy thì tốt quá. Mọi người đem hiểu lầm nói hết ra, tránh khỏi khó chịu trong lòng a.”

Lão phu nhân nhìn Tô Hinh Nhi, rất âm trầm hỏi:“Tam nha đầu, thật sự có chuyện như vậy không?”

Tô Hinh Nhi sợ run cả người, quét mắt liếc Tô Mạt một cái,“Lão tổ mẫu, sự thật là như vậy, cũng chỉ có như thế.”

Lão phu nhân nhìn về phía Tô Mạt,“Ngũ nha đầu a, mau đi nghỉ ngơi, các ngươi cũng vậy đều đi đi.”

Đại tiểu thư dạ vâng, lôi kéo tay Tô Mạt trở về phòng mình.

Nhị tiểu thư lại đang trên đường về phòng lại lộn ngược trở lại, nàng mới vừa rồi không nói chuyện, hiện tại lại quay lại nói với lão phu nhân:“Tổ mẫu, tuy rằng tam muội muội muốn thay đổi tính tình, nhưng cũng là một sớm một chiều khó có thể thành. Huống hồ đường xa mới biết sức ngựa, nếu muốn người khác thấy thành ý của tam muội, cũng cần có thời gian. Cũng không trách được ngũ muội muội hiện tại không tiếp nhận.”

Nàng nói như vậy chính là tặng cho Tô Mạt một tội danh không tiếp nhận sự xin lỗi của Tô Hinh Nhi, cho dù không hại người, ít nhất bị chụp cho cái mũ không khoan dung chấp nhận người khác.

Lão phu nhân hừ một tiếng, lập tức nói:“Cũng thôi đi. Tóm lại các ngươi mới là cháu gái của ta, với nha đầu đó bất quá là khách sáo thôi. Tóm lại không phải người một nhà.”

Nhị tiểu thư cảm thấy vui vẻ, cũng không biểu lộ ra mặt, cười nói:“Cháu gái tự nhiên là nghe lời lão tổ mẫu nhất. Lão tổ mẫu sai bảo ta làm cái gì, thì ta liền làm cái đó.”

Lão phu nhân thở dài:“Ta có năng lực bảo các ngươi làm cái gì, nghĩ đi nghĩ lại cũng là muốn các ngươi tốt, Tô gia càng thêm hưng vượng.”

Nhị tiểu thư vội dạ vâng, lại tiến lên bóp vai cho lão phu nhân, lão phu nhân híp mắt lại dựa sát trên vách giường rất thoái mái.

Đại tiểu thư kéo Tô Mạt trở về phòng, đóng cửa phòng lại, để Kim Kết cùng Hoàng Oanh ở bên ngoài canh giữ, nàng cả giận:“Nhất định là Tô Hinh Nhi muốn hại ngươi, đúng không?”

Tô Mạt cười cười,“Tỷ tỷ, nàng ta không thực hiện được đâu. Ngươi không cần lo lắng, ngược lại tỷ mới cần chú ý nhiều vào.”

Đại tiểu thư lạnh lùng nói:“Bọn họ còn muốn thao túng ta sao. Ta dù sao cũng là nữ nhi do chính thất sinh ra của Tô gia.”

Tô Mạt nhìn bộ dáng đơn thuần của đại tỷ tỷ, thở dài, cầm tay nàng ta, trong lòng âm thầm thề, chính mình sẽ bảo hộ đại tỷ thật tốt, cứ để nàng ta vẫn đơn thuần, thanh cao như vậy thì có làm sao, đó là bản chất của nàng ta a.

Hai người ở trong phòng nói chuyện chốc lát, bên ngoài nói lão gia cùng hai vị thiếu gia đã trở lại.

Tô Mạt phân phó Kim Kết,“Ngươi lập tức đi tìm hiểu một chút.”

Kim Kết lĩnh mệnh đi.

Tô Nhân Vũ vốn là dẫn hai vị thiếu gia đi tuần phủ Lai Châu nơi đó uống trà, bàn luận một chút về con người và khung cảnh trong kinh, đột nhiên nhận được người nhà truyền lời tới, nói tam tiểu thư cùng ngũ tiểu thư nổi lên tranh chấp, một người rơi xuống nước, hắn lập tức cáo từ trở về.

Vừa lên thuyền liền đến gặp Tô Mạt, lại bị lão phu nhân gọi đến.

Tô Nhân Vũ thỉnh an lão phu nhân,“Mẫu thân, rốt cuộc là chuyện gì?”

Ngữ khí của hắn gấp gáp.

Lão phu nhân thản nhiên nói:“Không có gì, bất quá là tam nha đầu muốn cùng ngũ nha đầu làm hòa, ngũ nha đầu không đáp ứng, tiểu hài nhi trong nhà nghịch ngợm bướng bỉnh thôi. Không biết như thế nào, tam nha đầu lại bị rớt xuống sông.”

Tô Nhân Vũ âm thầm thở ra, Mạt nhi không có việc gì là tốt rồi.

Lão phu nhân lại nói:“Ngươi phải nhớ kỹ, ngũ nha đầu chung quy cũng không phải đứa nhỏ nhà chúng ta.”

Tô Nhân Vũ muốn phản bác, lão phu nhân nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:“Mặc kệ ngươi muốn nói gì, ta đều biết. Nhưng lấy tình huống trước mắt mà nói, đây là sự thật, nó chỉ là nghĩa nữ của nhà chúng ta, không phải ngũ tiểu thư chân chính. Muốn cân nhắc thế nào, trong lòng ngươi nên xác định rõ.”

truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.