CHƯƠNG 62 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI
Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại
Chương 62:
Tô Trì vội bảo hắn vào trong
khoang thuyền nói chuyện,“Rốt cuộc bệnh gì, ngươi tỉ mỉ nói ta nghe.”
Người này là do Tô gia phái đến, cố ý tới đón tiếp đại thiếu gia, muốn cho hắn mau chút về nhà.
Gia đinh đem sự tình trong nhà đại khái nói ra, lại nói:“Lúc cuối năm tháng giêng, trong nhà nổi lên một trận đại hỏa, nói tứ tiểu thư đã chết, Đỗ di nương thương tâm, nhảy cầu tự tử. Tam tiểu thư chân bị thương rất nặng, không thể khỏi. Lão gia trong lòng thương tâm, trong nhà lão phu nhân dẫn theo nhị gia, tam gia còn có nhị thiếu gia đến thăm. Ai biết vừa tới ngày đó, đại phu nhân liền bị bệnh, lão gia cũng bị đột quỵ, cũng bị bệnh rồi. Hiện nay lão phu nhân làm đương gia, sức khỏe đại phu nhân chuyển biến tốt, nhưng lão gia bệnh lại càng nặng thêm. Lão phu nhân cùng phu nhân làm cho tiểu nhân ra roi thúc ngựa, hy vọng đại thiếu gia sớm ngày trở về nhà.”
Tô Trì vừa nghe, sắc mặt lo lắng, phân phó nói:“Ngươi thả đồng hành theo ta, lui xuống nghỉ ngơi, ta tự phái người đi báo tin về nhà. Chút nữa, ta còn có chuyện hỏi ngươi.”
Gia đinh kia vâng dạ, đi nghỉ ngơi.
Tô Trì sai người chuẩn bị rượu và thức ăn, mời Tĩnh thiếu gia cùng Tô Mạt dùng bữa, Tô Mạt cũng không khách khí, ăn uống no nê.
Tô Trì nhìn nàng, cười nói:“Tô tiểu thư cùng họ giống ta, với lại bộ dáng cũng giống gia muội, đúng là duyên phận a .”
Tô Mạt trong lòng cười lạnh, ai cùng người Tô gia các người có duyên phận chứ.
Nàng hiện nay là từ trong tảng đá chui ra .
Nàng liếc Tĩnh thiếu gia một cái, cười nói:“Cùng Tô thiếu gia có duyên phận, chính là cầu còn không được. Nếu là hai năm trước, ta vui điên mất. Trong nhà không có cơm ăn, cha mẹ đều đã chết, nhị thúc liền đem ta bán đi. May mắn gặp được Tĩnh thiếu gia.”
Tô Trì cười cười, giơ lên ly rượu mời Tĩnh thiếu gia uống.
Ban đêm Tô Trì hỏi gia đinh, chuyện về tứ tiểu thư Tô Trì không rõ ràng lắm, hắn rời nhà sớm, thời điểm kia mơ hồ biết Đỗ di nương cùng nữ nhi bị đưa đến thôn trang, hắn không có ấn tượng.
Nhưng thư nhà hàng năm, hắn sẽ thỉnh mẫu thân tìm người vẽ bức họa những người trong nhà đưa cho hắn, đỡ tưởng niệm người thân.
Nhìn Tô Mạt này với tam muội muội có vài phần giống nhau, chính là mặt mày càng thêm dịu dàng, khí chất trong sáng thản nhiên, so với tam muội muội khí chất kiêu căng kia tốt hơn nhiều.
Nhưng Tĩnh thiếu gia nói là bé gái mồ côi ở Thương Châu, hắn đương nhiên không thể nghi ngờ.
Dọc theo đường đi này, hắn đối với mấy người bọn họ chiếu cố chu toàn, bước vào tháng năm, đoàn người đã đến Ninh Châu.
Người này là do Tô gia phái đến, cố ý tới đón tiếp đại thiếu gia, muốn cho hắn mau chút về nhà.
Gia đinh đem sự tình trong nhà đại khái nói ra, lại nói:“Lúc cuối năm tháng giêng, trong nhà nổi lên một trận đại hỏa, nói tứ tiểu thư đã chết, Đỗ di nương thương tâm, nhảy cầu tự tử. Tam tiểu thư chân bị thương rất nặng, không thể khỏi. Lão gia trong lòng thương tâm, trong nhà lão phu nhân dẫn theo nhị gia, tam gia còn có nhị thiếu gia đến thăm. Ai biết vừa tới ngày đó, đại phu nhân liền bị bệnh, lão gia cũng bị đột quỵ, cũng bị bệnh rồi. Hiện nay lão phu nhân làm đương gia, sức khỏe đại phu nhân chuyển biến tốt, nhưng lão gia bệnh lại càng nặng thêm. Lão phu nhân cùng phu nhân làm cho tiểu nhân ra roi thúc ngựa, hy vọng đại thiếu gia sớm ngày trở về nhà.”
Tô Trì vừa nghe, sắc mặt lo lắng, phân phó nói:“Ngươi thả đồng hành theo ta, lui xuống nghỉ ngơi, ta tự phái người đi báo tin về nhà. Chút nữa, ta còn có chuyện hỏi ngươi.”
Gia đinh kia vâng dạ, đi nghỉ ngơi.
Tô Trì sai người chuẩn bị rượu và thức ăn, mời Tĩnh thiếu gia cùng Tô Mạt dùng bữa, Tô Mạt cũng không khách khí, ăn uống no nê.
Tô Trì nhìn nàng, cười nói:“Tô tiểu thư cùng họ giống ta, với lại bộ dáng cũng giống gia muội, đúng là duyên phận a .”
Tô Mạt trong lòng cười lạnh, ai cùng người Tô gia các người có duyên phận chứ.
Nàng hiện nay là từ trong tảng đá chui ra .
Nàng liếc Tĩnh thiếu gia một cái, cười nói:“Cùng Tô thiếu gia có duyên phận, chính là cầu còn không được. Nếu là hai năm trước, ta vui điên mất. Trong nhà không có cơm ăn, cha mẹ đều đã chết, nhị thúc liền đem ta bán đi. May mắn gặp được Tĩnh thiếu gia.”
Tô Trì cười cười, giơ lên ly rượu mời Tĩnh thiếu gia uống.
Ban đêm Tô Trì hỏi gia đinh, chuyện về tứ tiểu thư Tô Trì không rõ ràng lắm, hắn rời nhà sớm, thời điểm kia mơ hồ biết Đỗ di nương cùng nữ nhi bị đưa đến thôn trang, hắn không có ấn tượng.
Nhưng thư nhà hàng năm, hắn sẽ thỉnh mẫu thân tìm người vẽ bức họa những người trong nhà đưa cho hắn, đỡ tưởng niệm người thân.
Nhìn Tô Mạt này với tam muội muội có vài phần giống nhau, chính là mặt mày càng thêm dịu dàng, khí chất trong sáng thản nhiên, so với tam muội muội khí chất kiêu căng kia tốt hơn nhiều.
Nhưng Tĩnh thiếu gia nói là bé gái mồ côi ở Thương Châu, hắn đương nhiên không thể nghi ngờ.
Dọc theo đường đi này, hắn đối với mấy người bọn họ chiếu cố chu toàn, bước vào tháng năm, đoàn người đã đến Ninh Châu.
Tô phủ lão phu nhân phái nhị
thiếu gia dẫn theo nhiều gia đinh mụ mụ tiến đến nghênh đón.
Tô Mạt thấy được nhị thiếu gia Tô Việt.
Huynh đệ hai người đứng chung một chỗ, quả thật có đối lập.
Tô Trì tuy này rằng lúc đối với nàng cùng Tĩnh thiếu gia thoạt nhìn rất là on nhu, thong dong, nhưng là xoay người một cái, hoặc là không cẩn thận Tô Mạt nhìn lén vẻ mặt của hắn, hắn đều có vẻ lạnh lẽo trầm ngưng.
Nàng đều thấy kỳ quái hắn làm như thế nào có thể làm ra được sự chuyển hóa đến mâu thuẫn như vậy.
Mà Tô Việt anh tuấn đẹp trai, tao nhã ôn tồn lễ độ, quả nhiên là quân tử như ngọc.
Tuy rằng còn trẻ, cũng đã ẩn có khí tượng.
Tô Việt đang cùng Tô Trì hàn huyên, Tô Trì vẻ mặt lạnh nhạt, đối với hắn cũng không nhiệt tình, hắn cảm giác Tô Mạt nhìn hắn, quay đầu nhìn qua đó, nhất thời ngây người.
Tô Mạt nhìn đến hắn trong mắt có kinh ngạc, cũng không kinh hoảng, thong dong cười nói:“Ngươi nhất định là cảm thấy ta giống tỷ muội nhà ngươi. Đại thiếu gia có nói qua rồi.”
Tô Mạt thấy được nhị thiếu gia Tô Việt.
Huynh đệ hai người đứng chung một chỗ, quả thật có đối lập.
Tô Trì tuy này rằng lúc đối với nàng cùng Tĩnh thiếu gia thoạt nhìn rất là on nhu, thong dong, nhưng là xoay người một cái, hoặc là không cẩn thận Tô Mạt nhìn lén vẻ mặt của hắn, hắn đều có vẻ lạnh lẽo trầm ngưng.
Nàng đều thấy kỳ quái hắn làm như thế nào có thể làm ra được sự chuyển hóa đến mâu thuẫn như vậy.
Mà Tô Việt anh tuấn đẹp trai, tao nhã ôn tồn lễ độ, quả nhiên là quân tử như ngọc.
Tuy rằng còn trẻ, cũng đã ẩn có khí tượng.
Tô Việt đang cùng Tô Trì hàn huyên, Tô Trì vẻ mặt lạnh nhạt, đối với hắn cũng không nhiệt tình, hắn cảm giác Tô Mạt nhìn hắn, quay đầu nhìn qua đó, nhất thời ngây người.
Tô Mạt nhìn đến hắn trong mắt có kinh ngạc, cũng không kinh hoảng, thong dong cười nói:“Ngươi nhất định là cảm thấy ta giống tỷ muội nhà ngươi. Đại thiếu gia có nói qua rồi.”
Tô Việt vội hành lễ, nhìn Tĩnh thiếu gia một cái, thấy hắn khí chất cao quý, giữa hai chân mày có cỗ khí cao cao tại thượng, làm cho người ta không dám nhìn gần, cả người rõ ràng thản nhiên cười, lại làm cho người ta có một loại bức bách, làm cho người ta nhịn không được bái phục.
Hắn nhìn về phía đại ca,“Vị này là?”
Tô Trì lạnh nhạt nói:“Vị này là Tĩnh thiếu gia.”
Tô Việt vội hành đại lễ, Tĩnh thiếu gia thản nhiên nói:“Không cần đa lễ, bất quá ngẫu nhiên đi ngang qua, tiện đường tiến đến bái phỏng Tô quốc Công.”
Tô Việt vôi vàng sai người đánh xe ngựa mang tới.
Đem cỗ xe ngựa quý giá đẹp đẽ nhất nhường cho Tĩnh thiếu gia ngồi, Tô Trì cùng hắn cưỡi ngựa.
Tô Trì nhìn hắn một cái, hỏi:“Phụ thân rốt cuộc bệnh gì?”
Tô Việt mím môi,“Cũng là không phải bệnh nặng, đại phu bọn họ đều không biết là bệnh gì, nói là tâm bệnh.”
Tô Trì hừ một tiếng,“Ngươi thuở nhỏ không ở bên cạnh phụ thân, tất nhiên là không lưu tâm .”
Tô Việt ngẩn ra, nhất thời thấy rất ủy khuất, nhưng cũng chỉ cúi đầu không dám cãi lại. Huynh trưởng vi phụ, kia cũng là sự tồn tại không thể vượt qua, nếu dám chống đối huynh trưởng, thì chính là đại nghịch bất đạo, cả đời này đừng mong có thể ngẩng đầu lên.
Huống chi lại ở trước mặt người bên ngoài cùng hạ nhân trong nhà.
Tô Mạt quay đầu nhìn bộ dáng không dám lên tiếng của Tô Việt, hừ một tiếng, đối Tĩnh thiếu gia thấp giọng nói:“Phỏng chừng hắn cũng chỉ là ở trước mặt người nhà chính mình đùa giỡn hoành hành, ở trước mặt chủ tử, cũng vẫy cái đuôi ...”
Tĩnh thiếu gia nhéo nhéo chóp
mũi của nàng, cười nói:“Nàng làm cho hắn bị oan uổng nha. Hắn trước nay mắt cao
hơn đỉnh, tự cao tự đại, ngoài tam đệ, hắn trong mắt cũng không có người khác
.”
Tô Mạt cười cười, chế nhạo nhìn hắn, xem như gián tiếp thừa nhận hắn là nhị hoàng tử Hoàng Phủ Cẩn sao?
Đương kim tam hoàng tử là thái tử, chỉ có một ca ca, cũng không chính là nhị hoàng tử?
Tô Trì là thư đồng của thái tử......
Lại nói tiếp, nàng tựa hồ hẳn là nghiên cứu một chút mối quan hệ hoàng tộc Đại Chu mới được a.
Hiện tại nàng chỉ biết là đương kim giữ ngôi vị hoàng đế là Thủ Chính đế là từ ngôi vua đạt được trong tay vị hoàng hậu quá cố.
Hoàng hậu vốn là tiền triều nữ đế, hoàng đế là tiền triều hoàng phu nhiếp chính vương, sau không biết tại sao lại nhường ngôi .
Việc nhường ngôi này, Tô Mạt tổng cảm thấy rất có ý tứ hàm xúc, một hoàng đế, một người đương quyền, cho dù là đương gia một nhà, đến chết đều luyến tiếc buông tay quyền lực .
Ai sẽ thật sự nhường ngôi chứ?
Tô Mạt cười cười, chế nhạo nhìn hắn, xem như gián tiếp thừa nhận hắn là nhị hoàng tử Hoàng Phủ Cẩn sao?
Đương kim tam hoàng tử là thái tử, chỉ có một ca ca, cũng không chính là nhị hoàng tử?
Tô Trì là thư đồng của thái tử......
Lại nói tiếp, nàng tựa hồ hẳn là nghiên cứu một chút mối quan hệ hoàng tộc Đại Chu mới được a.
Hiện tại nàng chỉ biết là đương kim giữ ngôi vị hoàng đế là Thủ Chính đế là từ ngôi vua đạt được trong tay vị hoàng hậu quá cố.
Hoàng hậu vốn là tiền triều nữ đế, hoàng đế là tiền triều hoàng phu nhiếp chính vương, sau không biết tại sao lại nhường ngôi .
Việc nhường ngôi này, Tô Mạt tổng cảm thấy rất có ý tứ hàm xúc, một hoàng đế, một người đương quyền, cho dù là đương gia một nhà, đến chết đều luyến tiếc buông tay quyền lực .
Ai sẽ thật sự nhường ngôi chứ?
Nhưng là làm cho người ta buộc phải nhường ngôi thì còn gì nói chứ.
Tĩnh thiếu gia mỉm cười, bộ dáng hiểu được nhưng không nói ra, tiểu nha đầu thông minh như vậy, chẳng lẽ còn cần hắn giải thích?
Nghĩ sắp bước vào Tô gia nơi mình vừa mới rời đi không lâu, Tô Mạt trong lòng nói không nên tư vị gì.
Tĩnh thiếu gia vặn vặn cái cằm của nàng, khẽ cười nói:“Sợ?”
Tô Mạt cười nói:“Có cái gì phải sợ .”
Tĩnh thiếu gia ha ha cười, nắm cả nàng nói:“Đừng sợ, hết thảy đã có ta.”
Tô Mạt cười yếu ớt, liền nâng ống tay áo hắn che khuất mặt,“Ta muốn mang khăn che mặt.”
Tĩnh thiếu gia biết ý tứ của nàng, lập tức sai người làm, A Lí đã biến thành một gia đinh bình thường, động tác nhanh chóng, rất nhanh tìm đến một cái mũ trùm cả đầu nho nhỏ, phía dưới có tấm sa che mặt màu trắng.
Đến Tô phủ, cả con phố đều được giới nghiêm, chỉ cho người nhà họ Tô đi.
Lúc nhảy xuống xe ngựa, Tô Trì cùng Tô Việt thấy Tô Mạt đội mũ che mặt, thấy rất kinh ngạc.
A Lí nói:“ Mặt tiểu thư mới vừa rồi bị thương một chút, để lại một vết sẹo nhỏ. Còn thỉnh hai vị thiếu gia chớ để người khác lời ra tiếng vào với tiểu thư nhà ta.”
Ngụ ý, vấn đề về dung mạo, cũng không nên nhắc tới.
Tô Mạt ho khan một tiếng,“Kỳ thật ta không phải họ Tô, phụ thân ta là tới cửa ở rể, bị người ta xem thường, sau này nhà ngoại tổ phụ bị sa sút lụi tàn, phụ thân và nương ta trở về chỗ ở cũ, càng bị người khác xem thường. Nếu là theo họ phụ thân, ta nên lấy họ Dư .”
Dư chính là ở kiếp trước họ của mẹ Tô Mạt.
Tô Việt lập tức phân phó gã
sai vặt đổi cỗ kiệu, mời Tĩnh thiếu gia cùng Tô Mạt đến Nhã Uyển trước làm quen
một chút, sau đó mới đi gặp lão phu nhân.
Vì Tĩnh thiếu gia không muốn gây chú ý, Tô Trì tự nhiên biết ý tứ của hắn, cũng không nói cái gì, chỉ nói là một người bạn tốt trên kinh thành, tiện đường lại đây du ngoạn, không dám để lộ thân phận thật của Tĩnh thiếu gia.
Tô phủ vẫn như cũ hiên ngang tráng lệ, khí thế phi phàm, cho dù Tô Mạt nay ở khách viện này, nhưng cũng cực kỳ lịch sự tao nhã.
Bởi vì Tĩnh thiếu gia chỉ dẫn theo bốn nam nô bộc tùy thân, cho nên Tô Việt liền sai đại nha đầu theo sát bên mình là Quế Ngọc cùng Vương mụ mụ qua đó hầu hạ. Cho dù đại ca không nói, Tô Việt từ thái độ của bọn họ liếc mắt một cái cũng nhìn ra thân phận Tĩnh thiếu gia không hề nhỏ, tự nhiên sẽ không thất lễ.
Lúc Tô Mạt đem cái khăn che mặt tháo xuống, Quế Ngọc cũng sửng sốt một chút, chả trách thiếu gia nói vị tiểu thư này diện mạo giống với các vị tiểu trong nhà, quả đúng như vậy.
Tô Mạt không có chút xấu hổ nào, ngồi trên chiếc ghế rộng thùng thình lắc lư chân, câu được câu không tùy tiện hỏi thăm tình huống của Tô phủ.
Quế Ngọc tầm mắt lại bị Tĩnh thiếu gia hấp dẫn, tuy rằng thoạt nhìn tuổi không lớn, nhưng cái loại khí thế sắc bén này lại làm cho người ta cực kỳ rung động, nàng vội vàng cúi đầu, lúc trả lời vấn đề Tô Mạt hỏi còn có điểm hỗn loạn.
Tĩnh thiếu gia nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái, ý bảo hắn đi tiền viện .
Tô Mạt liền tùy ý hỏi thăm Quế Ngọc chút chuyện trong phủ, lấy thái độ của một tiểu cô nương lần đầu đến rất tò mò ái mộ.
Quế Ngọc tuy rằng nói rất sơ qua, Tô Mạt cũng có thể phân tích đại khái.
Quế Ngọc dùng từ ngữ thực mịt mờ,“ Đại tiểu thư chúng ta tính tình trong trẻo nhưng lạnh lùng hiền lành, thanh cao nhất thiên hạ, hiện nay thích ăn chay niệm phật, không gặp khách. Nhị tiểu thư ôn nhu dễ thân nhất, hiện nay ở trước mặt lão phu nhân, lão gia, phu nhân hầu hạ.
Tam tiểu thư...... có chút không tiện, cũng không xuất môn. Lão gia chúng ta ngẫu nhiên bị trúng gió, hiện tại đang điều dưỡng, thân thể đại phu nhân đã khá hơn chút, trong nhà lão phu nhân chủ trì việc nội trợ.”
Tô Mạt nhất thời tức giận đến hai mắt bốc hỏa, độc phụ kia thế nhưng bình yên vô sự?
Nàng nắm chặt bàn tay nhỏ bé, đấm xuống một cái rất nặng nề, khiến Quế Ngọc sợ tới run rẩy, Tô Mạt vội hỏi:“Chỗ ta không còn chuyện nữa. Tỷ tỷ bận việc thì đi đi, ta đi nói với thiếu gia chúng ta vài câu.”
Nàng mở rộng đôi chân nhỏ, chạy tới tiền viện thư phòng.
Nàng rất tức giận, cứ tưởng đến nghiệm thu kết quả chứ, kết quả không như mong muốn a.
Vì Tĩnh thiếu gia không muốn gây chú ý, Tô Trì tự nhiên biết ý tứ của hắn, cũng không nói cái gì, chỉ nói là một người bạn tốt trên kinh thành, tiện đường lại đây du ngoạn, không dám để lộ thân phận thật của Tĩnh thiếu gia.
Tô phủ vẫn như cũ hiên ngang tráng lệ, khí thế phi phàm, cho dù Tô Mạt nay ở khách viện này, nhưng cũng cực kỳ lịch sự tao nhã.
Bởi vì Tĩnh thiếu gia chỉ dẫn theo bốn nam nô bộc tùy thân, cho nên Tô Việt liền sai đại nha đầu theo sát bên mình là Quế Ngọc cùng Vương mụ mụ qua đó hầu hạ. Cho dù đại ca không nói, Tô Việt từ thái độ của bọn họ liếc mắt một cái cũng nhìn ra thân phận Tĩnh thiếu gia không hề nhỏ, tự nhiên sẽ không thất lễ.
Lúc Tô Mạt đem cái khăn che mặt tháo xuống, Quế Ngọc cũng sửng sốt một chút, chả trách thiếu gia nói vị tiểu thư này diện mạo giống với các vị tiểu trong nhà, quả đúng như vậy.
Tô Mạt không có chút xấu hổ nào, ngồi trên chiếc ghế rộng thùng thình lắc lư chân, câu được câu không tùy tiện hỏi thăm tình huống của Tô phủ.
Quế Ngọc tầm mắt lại bị Tĩnh thiếu gia hấp dẫn, tuy rằng thoạt nhìn tuổi không lớn, nhưng cái loại khí thế sắc bén này lại làm cho người ta cực kỳ rung động, nàng vội vàng cúi đầu, lúc trả lời vấn đề Tô Mạt hỏi còn có điểm hỗn loạn.
Tĩnh thiếu gia nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái, ý bảo hắn đi tiền viện .
Tô Mạt liền tùy ý hỏi thăm Quế Ngọc chút chuyện trong phủ, lấy thái độ của một tiểu cô nương lần đầu đến rất tò mò ái mộ.
Quế Ngọc tuy rằng nói rất sơ qua, Tô Mạt cũng có thể phân tích đại khái.
Quế Ngọc dùng từ ngữ thực mịt mờ,“ Đại tiểu thư chúng ta tính tình trong trẻo nhưng lạnh lùng hiền lành, thanh cao nhất thiên hạ, hiện nay thích ăn chay niệm phật, không gặp khách. Nhị tiểu thư ôn nhu dễ thân nhất, hiện nay ở trước mặt lão phu nhân, lão gia, phu nhân hầu hạ.
Tam tiểu thư...... có chút không tiện, cũng không xuất môn. Lão gia chúng ta ngẫu nhiên bị trúng gió, hiện tại đang điều dưỡng, thân thể đại phu nhân đã khá hơn chút, trong nhà lão phu nhân chủ trì việc nội trợ.”
Tô Mạt nhất thời tức giận đến hai mắt bốc hỏa, độc phụ kia thế nhưng bình yên vô sự?
Nàng nắm chặt bàn tay nhỏ bé, đấm xuống một cái rất nặng nề, khiến Quế Ngọc sợ tới run rẩy, Tô Mạt vội hỏi:“Chỗ ta không còn chuyện nữa. Tỷ tỷ bận việc thì đi đi, ta đi nói với thiếu gia chúng ta vài câu.”
Nàng mở rộng đôi chân nhỏ, chạy tới tiền viện thư phòng.
Nàng rất tức giận, cứ tưởng đến nghiệm thu kết quả chứ, kết quả không như mong muốn a.
Tô Việt cho bọn họ ở trong
tòa viện có 3 cửa tiến vào, Tĩnh thiếu gia đãi khách ở trung đình.
Tô Mạt chạy một hơi tới, ở đại sảnh không thấy hắn, liền đi đông sương thư phòng, nàng lập tức vọt vào, khiến mấy người đang nói chuyện bên trong hoảng sợ.
Tĩnh thiếu gia đang cùng A Lí phân phó vài chuyện.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nàng đỏ rực, vừa chạy xong còn thở hồng hộc, hắn phất phất tay để A Lí mấy người đó đi xuống, nhìn về phía Tô Mạt,“Làm sao vậy? Hấp ta hấp tấp, nếu vướng ngã thì làm sao bây giờ?”
Tô Mạt quệt miệng, giả bộ là người lớn cái gì chứ, bất quá chính là lớn mấy tuổi mà thôi.
Nàng vểnh chân đặt lên bên cạnh thư án, tức giận nói:“Độc phụ kia, hiện nay sống quá tốt a. XX ...... Tức chết ta .”
Nghe nàng mắng lời thô tục, Tĩnh thiếu gia nhíu mi, cầm lấy cái thước bên cạnh nhẹ nhàng gõ xuống cái tay nhỏ bé của nàng.
Tô Mạt ai nha một tiếng, vội đưa tay rút lại, lộ ra lòng bàn tay có vết đỏ hồng.
Tĩnh thiếu gia con mắt rùng mình, lập tức đem nàng ôm tới đặt ở trên đùi, xem xét bàn tay nhỏ bé của nàng,“Sao lại thế này?”
Tô Mạt chạy một hơi tới, ở đại sảnh không thấy hắn, liền đi đông sương thư phòng, nàng lập tức vọt vào, khiến mấy người đang nói chuyện bên trong hoảng sợ.
Tĩnh thiếu gia đang cùng A Lí phân phó vài chuyện.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nàng đỏ rực, vừa chạy xong còn thở hồng hộc, hắn phất phất tay để A Lí mấy người đó đi xuống, nhìn về phía Tô Mạt,“Làm sao vậy? Hấp ta hấp tấp, nếu vướng ngã thì làm sao bây giờ?”
Tô Mạt quệt miệng, giả bộ là người lớn cái gì chứ, bất quá chính là lớn mấy tuổi mà thôi.
Nàng vểnh chân đặt lên bên cạnh thư án, tức giận nói:“Độc phụ kia, hiện nay sống quá tốt a. XX ...... Tức chết ta .”
Nghe nàng mắng lời thô tục, Tĩnh thiếu gia nhíu mi, cầm lấy cái thước bên cạnh nhẹ nhàng gõ xuống cái tay nhỏ bé của nàng.
Tô Mạt ai nha một tiếng, vội đưa tay rút lại, lộ ra lòng bàn tay có vết đỏ hồng.
Tĩnh thiếu gia con mắt rùng mình, lập tức đem nàng ôm tới đặt ở trên đùi, xem xét bàn tay nhỏ bé của nàng,“Sao lại thế này?”
Tô Mạt thở phì phì nói:“Bị lão độc phụ chọc tức chứ sao.”
Sau đó chính mình nhất thời không kiềm chế, hung hăng vỗ một cái. Vì thế thành như vậy, chỉ trách da thịt quá mềm mại a.
“Ta vốn nghĩ là bà ta bị hưu rồi, hoặc là điên rồi, hoặc là thắt cổ, hoặc là bị giết chết, hoặc là ở tiểu viện cũ nát...... Ai ngờ...... Hừ!”
Nàng thế nhưng lại vẫn yên ổn.
Chẳng lẽ kế hoạch của nàng xảy ra vấn đề?
Nàng nhìn về hướng Tĩnh thiếu gia,“Có phải hay không các ngươi lộ ra dấu vết ?”
Tĩnh thiếu gia nhướng mày cười yếu ớt,“Không có khả năng. Tô lão phu nhân vốn luôn luôn chú ý đến chuyện xảy ra ở Tô phủ, ta bất quá làm cho bọn họ tìm được những người đó một cách hợp lý mà thôi, bà ta tuyệt đối sẽ không phát hiện là được người khác giúp. Lão phu nhân chỉ tưởng là do chính bà ta điều tra ra .”
Tô Mạt khó hiểu nói:“Nếu lão phu nhân có thể điều tra ra, vì sao bà ta một chút cũng chưa ra tay?”
Lão phu nhân nếu biết con dâu ác độc như vậy, hại chết người nhiều như vậy, cho dù cố kỵ mặt mũi, không đem nàng ta giải ra quan phủ, không hưu nàng ta, cũng có thể ngầm xử tử nàng ta, sau đó cho Tô Nhân Vũ tái giá với người tốt hơn a.
Vì sao một chút cũng không có triển khai cách nào hết vậy?
Lão phu nhân này...... Tô Mạt cũng rất muốn gặp mặt bà ta.
Lúc này bên ngoài truyền đến giọng nói của A Lí,“Người nào lén lén lút lút.”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment