CHƯƠNG 61 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI
Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại
Chương 61:
Tô Mạt quệt miệng,“Cũng phải
có chút an ủi phí chứ. Ngươi không phải biết đại công tử là ai sao?”
Tĩnh thiếu gia rũ mắt nhìn nàng, trong ánh sáng ảm đạm, cặp mắt kia của nàng giống như vì sao tinh tú, mà hắn nội lực hùng hậu, dù đang ở trong đêm đen cũng nhìn rất rõ ràng.
“Ngươi biết thân phận của hắn rồi.”
Tô Mạt bĩu môi, nghịch những hoa văn trên tà áo của hắn, vậy mà không nói cho nàng nghe.
Tĩnh thiếu gia ôm nàng đi như bay,“Cơ bản có thể kết luận, nhưng không bắt được hắn, không có chứng cớ, chỉ có thể coi như không nhìn thấy.”
Rất nhanh, phía sau truyền đến vài tiếng âm thanh ầm ĩ như tiếng lưỡi dao đâm vào da thịt, Tĩnh thiếu gia thản nhiên nói:“Giải quyết đám chó săn đó.”
Nói xong ôm Tô Mạt phi thân dựng lên, vài động tác mau lẹ, lọt vào trong một tòa tòa nhà lớn, sau đó lại bay nhanh xuyên qua, cuối cùng dừng lại ở một chỗ trong viện.
Trong phòng đều dùng vách ngăn bưng kín đóng đinh cửa sổ lại, bên trong dù có đốt đèn cũng sẽ không lộ ra ngoài.
Tô Mạt cười cười, suy nghĩ thực chu đáo.
A Lí tiến lên:“Thiếu gia, chuyện kia đã giải quyết thỏa đáng .”
Tĩnh thiếu gia hơi hơi vuốt cằm, lại phân phó:“Đem ám vệ đều triệu hồi, truyền lời cho A Thành, để hắn đưa Hồ tiên sinh mấy người bọn họ đi kinh thành trước. Ngươi mang 10 người lộ mặt ra ngoài.”
A Lí kinh dị nói:“Thiếu gia, chúng ta công khai thân phận ?”
Tĩnh thiếu gia đem Tô Mạt đặt ở trên ghế, hướng nàng cười cười,“Như vậy rất thú vị, hai ngày này tất sẽ có cố nhân tới gặp gỡ.”
Tô Mạt hận hắn nói chuyện che che lấp dấu, liền không thèm để ý tới hắn, nàng chung quy còn nhỏ thân thể yếu ớt, lập tức cảm giác mệt nhọc, ghé vào bên cạnh bàn, chìm vào giấc ngủ.
Tĩnh thiếu gia thật cẩn thận đem nàng ôm lấy, phân phó A Lí:“Tiểu thư tên không đổi, tìm một thân phận thích hợp cho tiểu nha đầu này.”
A Lí cười nói:“Thiếu gia, chúng ta từ kinh thành xuống đây, đụng tới không ít chuyện a , cửa nát nhà tan cũng có a.”
Tĩnh thiếu gia hiểu được ý tứ của hắn, ý nói Tô Mạt là cô nhi, bọn họ nhặt được trên đường. Hắn cười cười, dù sao cũng bất quá là nhất thời hữu dụng, tóm lại sẽ bị Tô gia biết được thôi, hơn nữa hắn cũng chưa từng có nghĩ tới sẽ giấu nàng đi, bất quá là kế ứng phó tạm thời.
Bèn nói:“Cũng tốt.”
Liên tục mấy ngày, Tĩnh thiếu gia dẫn Tô Mạt ở trong thành Lai Châu đi dạo, nơi này cũng là bến tàu thuyền của kênh đào, 3 dặm ngoài lại là của biển du nhập từ đông hải vào, cho nên dân cư đông đúc, rất là náo nhiệt.\
Tĩnh thiếu gia rũ mắt nhìn nàng, trong ánh sáng ảm đạm, cặp mắt kia của nàng giống như vì sao tinh tú, mà hắn nội lực hùng hậu, dù đang ở trong đêm đen cũng nhìn rất rõ ràng.
“Ngươi biết thân phận của hắn rồi.”
Tô Mạt bĩu môi, nghịch những hoa văn trên tà áo của hắn, vậy mà không nói cho nàng nghe.
Tĩnh thiếu gia ôm nàng đi như bay,“Cơ bản có thể kết luận, nhưng không bắt được hắn, không có chứng cớ, chỉ có thể coi như không nhìn thấy.”
Rất nhanh, phía sau truyền đến vài tiếng âm thanh ầm ĩ như tiếng lưỡi dao đâm vào da thịt, Tĩnh thiếu gia thản nhiên nói:“Giải quyết đám chó săn đó.”
Nói xong ôm Tô Mạt phi thân dựng lên, vài động tác mau lẹ, lọt vào trong một tòa tòa nhà lớn, sau đó lại bay nhanh xuyên qua, cuối cùng dừng lại ở một chỗ trong viện.
Trong phòng đều dùng vách ngăn bưng kín đóng đinh cửa sổ lại, bên trong dù có đốt đèn cũng sẽ không lộ ra ngoài.
Tô Mạt cười cười, suy nghĩ thực chu đáo.
A Lí tiến lên:“Thiếu gia, chuyện kia đã giải quyết thỏa đáng .”
Tĩnh thiếu gia hơi hơi vuốt cằm, lại phân phó:“Đem ám vệ đều triệu hồi, truyền lời cho A Thành, để hắn đưa Hồ tiên sinh mấy người bọn họ đi kinh thành trước. Ngươi mang 10 người lộ mặt ra ngoài.”
A Lí kinh dị nói:“Thiếu gia, chúng ta công khai thân phận ?”
Tĩnh thiếu gia đem Tô Mạt đặt ở trên ghế, hướng nàng cười cười,“Như vậy rất thú vị, hai ngày này tất sẽ có cố nhân tới gặp gỡ.”
Tô Mạt hận hắn nói chuyện che che lấp dấu, liền không thèm để ý tới hắn, nàng chung quy còn nhỏ thân thể yếu ớt, lập tức cảm giác mệt nhọc, ghé vào bên cạnh bàn, chìm vào giấc ngủ.
Tĩnh thiếu gia thật cẩn thận đem nàng ôm lấy, phân phó A Lí:“Tiểu thư tên không đổi, tìm một thân phận thích hợp cho tiểu nha đầu này.”
A Lí cười nói:“Thiếu gia, chúng ta từ kinh thành xuống đây, đụng tới không ít chuyện a , cửa nát nhà tan cũng có a.”
Tĩnh thiếu gia hiểu được ý tứ của hắn, ý nói Tô Mạt là cô nhi, bọn họ nhặt được trên đường. Hắn cười cười, dù sao cũng bất quá là nhất thời hữu dụng, tóm lại sẽ bị Tô gia biết được thôi, hơn nữa hắn cũng chưa từng có nghĩ tới sẽ giấu nàng đi, bất quá là kế ứng phó tạm thời.
Bèn nói:“Cũng tốt.”
Liên tục mấy ngày, Tĩnh thiếu gia dẫn Tô Mạt ở trong thành Lai Châu đi dạo, nơi này cũng là bến tàu thuyền của kênh đào, 3 dặm ngoài lại là của biển du nhập từ đông hải vào, cho nên dân cư đông đúc, rất là náo nhiệt.\
Từ nam chí bắc khách thương tập
hợp như mây lại đây, ngựa của phương Bắc, đồ sứ lá trà của phía Nam, bảo thạch
hương liệu của Tây phương, đồ vật tinh xảo của phương Đông, rực rỡ đủ loại cái
gì cũng có.
Tĩnh thiếu gia cố ý thay áo bào đẹp đẽ quý giá gấm vóc Vân Nam, đem Tô Mạt trang điểm càng thêm tươi đẹp rạng rỡ, giống một tiểu oa nhi phú quý.
Hắn lần này hành trình xuống phía nam là bí mật, căn bản không có người biết, mấy ngày nay có người tới ám sát, vậy chứng minh tin tức đã bị tiết lộ, cho nên hắn cũng không cần phải che che dấu dấu.
Hắn cùng Tô Mạt hỏa thiêu một sào huyệt chỗ bí mật của đối phương, đã bứt dây động rừng, làm cho bọn chúng cũng biết hắn có đề phòng, tiếp sau ám sát, bọn chúng khẳng định sẽ thay đổi sách lược.
Ngày hôm đó Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia ngồi ở một căn phòng nhã nhặn lịch sự bên cạnh cửa sổ trong Tiên lầu uống trà, nhìn xuống dưới lầu vô cùng náo nhiệt, ăn món điểm tâm đẹp mắt, thưởng thức hương khí u nhã của trà, thật sự là rất khoái hoạt.
Đột nhiên một đội đao thị vệ diễu võ dương oai xông lên phố, một bên rút đao một bên hò hét:“Khâm sai đại nhân đến nơi đây, người không phận sự tránh ra, tránh ra!”
Bọn quan sai đó người nào người đó như sói như hổ, đem nhóm tiểu thương cả kinh cuống quít nhường đường, có người đổ nghiêng cái sọt, có người làm đổ hết trái cây ra đường , còn có người bỏ chạy rớt cả giầy.
Đám sai dịch đó mặc kệ, lập tức tiến lên một cước đá bay.
Tô Mạt hơi hơi mím môi, nắm bắt một quả điều, ngắm ngắm cái tên sai dịch vừa đá lão bà bà kia, thở dài:“Khi nào thì ta mới có thể từ nơi này đánh hắn một cái té ngã a.”
Tĩnh thiếu gia mỉm cười, nhấp một miệng trà, buông ly trà, từ trong tay nàng lấy quả điều đi quả điều đó, không thèm nhìn tới, nhẹ nhàng bắn ra, trên đường cái truyền đến một tiếng hô đau.
Tên sai dịch kia bị một cỗ lực đạo ném trên đất, ngã mặt mũi bầm dập.
Trên đường mọi người không dám cười, đều che miệng đi nhanh, né tránh vị trí ở giữa.
Tô Mạt cười đến khom lưng ,“ Khâm sai đến đây làm cái gì?”
Nàng ghé vào cửa sổ thân mình ló ra bên ngoài xem, Tĩnh thiếu gia thực sợ nàng ngã nhào đầu xuống, cầm lấy đai lưng của nàng,“Xuống dưới đi, người nọ rất nhanh sẽ lại đây.”
Tô Mạt nhìn thấy từ xa một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá to lớn đánh lại đây, đồ trang sức trên xe ngựa có vô số châu ngọc bảo thạch, đá mi ca dưới ánh mặt trời chiếu sáng lấp lóe.
Thấy được người tới chính là người phi thường phú quý.
Kéo xe là chú ngựa cao to, một màu sắc đỏ thẫm, xe ngựa chung quanh mấy chục sai dịch bảo hộ, người nào người ấy thần sắc đắc ý.
Tĩnh thiếu gia cố ý thay áo bào đẹp đẽ quý giá gấm vóc Vân Nam, đem Tô Mạt trang điểm càng thêm tươi đẹp rạng rỡ, giống một tiểu oa nhi phú quý.
Hắn lần này hành trình xuống phía nam là bí mật, căn bản không có người biết, mấy ngày nay có người tới ám sát, vậy chứng minh tin tức đã bị tiết lộ, cho nên hắn cũng không cần phải che che dấu dấu.
Hắn cùng Tô Mạt hỏa thiêu một sào huyệt chỗ bí mật của đối phương, đã bứt dây động rừng, làm cho bọn chúng cũng biết hắn có đề phòng, tiếp sau ám sát, bọn chúng khẳng định sẽ thay đổi sách lược.
Ngày hôm đó Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia ngồi ở một căn phòng nhã nhặn lịch sự bên cạnh cửa sổ trong Tiên lầu uống trà, nhìn xuống dưới lầu vô cùng náo nhiệt, ăn món điểm tâm đẹp mắt, thưởng thức hương khí u nhã của trà, thật sự là rất khoái hoạt.
Đột nhiên một đội đao thị vệ diễu võ dương oai xông lên phố, một bên rút đao một bên hò hét:“Khâm sai đại nhân đến nơi đây, người không phận sự tránh ra, tránh ra!”
Bọn quan sai đó người nào người đó như sói như hổ, đem nhóm tiểu thương cả kinh cuống quít nhường đường, có người đổ nghiêng cái sọt, có người làm đổ hết trái cây ra đường , còn có người bỏ chạy rớt cả giầy.
Đám sai dịch đó mặc kệ, lập tức tiến lên một cước đá bay.
Tô Mạt hơi hơi mím môi, nắm bắt một quả điều, ngắm ngắm cái tên sai dịch vừa đá lão bà bà kia, thở dài:“Khi nào thì ta mới có thể từ nơi này đánh hắn một cái té ngã a.”
Tĩnh thiếu gia mỉm cười, nhấp một miệng trà, buông ly trà, từ trong tay nàng lấy quả điều đi quả điều đó, không thèm nhìn tới, nhẹ nhàng bắn ra, trên đường cái truyền đến một tiếng hô đau.
Tên sai dịch kia bị một cỗ lực đạo ném trên đất, ngã mặt mũi bầm dập.
Trên đường mọi người không dám cười, đều che miệng đi nhanh, né tránh vị trí ở giữa.
Tô Mạt cười đến khom lưng ,“ Khâm sai đến đây làm cái gì?”
Nàng ghé vào cửa sổ thân mình ló ra bên ngoài xem, Tĩnh thiếu gia thực sợ nàng ngã nhào đầu xuống, cầm lấy đai lưng của nàng,“Xuống dưới đi, người nọ rất nhanh sẽ lại đây.”
Tô Mạt nhìn thấy từ xa một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá to lớn đánh lại đây, đồ trang sức trên xe ngựa có vô số châu ngọc bảo thạch, đá mi ca dưới ánh mặt trời chiếu sáng lấp lóe.
Thấy được người tới chính là người phi thường phú quý.
Kéo xe là chú ngựa cao to, một màu sắc đỏ thẫm, xe ngựa chung quanh mấy chục sai dịch bảo hộ, người nào người ấy thần sắc đắc ý.
Có người xông tới phía dưới Tụ
Tiên lầu, hướng về phía chưởng quầy kêu la, chưởng quầy lập tức phái tiểu nhị
lên lầu tiếp đón,“Khâm sai đại nhân muốn trưng dụng tửu lâu, thỉnh các vị khách
quan sớm lảng tránh cho kịp, ngày khác lại đến.”
Mọi người có chút mất hứng đứng dậy rời đi, Tĩnh thiếu gia lại không động đậy, ngồi vững như núi, tiểu nhị kia tiến lên cúi chào thở dài.
Tĩnh thiếu gia cười nhẹ, ném một thỏi bạc,“Nơi này ngươi không cần phải xen vào, khâm sai nếu tức giận, có ta lo liệu.”
Tiểu nhị nhìn hắn tôn quý vô cùng, khí chất lãnh ngạo, nhất thời không dám nói cái gì , cúi lạy một cái, chính xác liền lui xuống.
Hảo hán không để tâm thiệt thòi trước mắt, nếu không được, sai dịch tự nhiên sẽ đuổi hắn đi, mình tội gì đắc tội hắn. Tiểu nhị than thở lui xuống đi.
Lúc này xe ngựa đến phía dưới tửu lâu, Tô Mạt nằm úp ló ra ngoài xem, chỉ thấy trong xe ngựa nhảy ra một người nam nhân trẻ tuổi mặc y phục màu xanh ngọc có trang trí hoa văn, vóc dáng rất cao, nhìn không rõ mặt mày, nhưng là hình dáng rắn rỏi đẹp trai, tuấn tú lịch sự.
Đoàn người khâm sai vào tửu lâu, hướng lầu hai đi tới.
Vừa lên lầu liền thấy Tĩnh thiếu gia cùng Tô Mạt bên cửa sổ.
Tô Mạt ngồi ở trên cửa sổ, đung đưa hai chân nhỏ, Tĩnh thiếu gia ngồi ở đối diện nàng, tách quả hạch đào cho Tô Mạt ăn.
Tô Mạt nhìn lướt, theo kịp nam nhân đằng trước kia, tầm mắt cùng lúc chạm nhau, nam nhân sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, thoạt nhìn có điểm âm trầm, vừa thấy chính là kiêu căng quen lối, cao cao tại thượng, bộ dáng không coi ai ra gì.
Nàng bĩu môi, nhìn về phía Tĩnh thiếu gia, tuy rằng hắn cũng là cao cao tại thượng, nhưng đó là một loại cao quý sinh ra đã có, toát ra từ xương cốt, cùng người khác không giống nhau. Hơn nữa hắn cho dù cao cao tại thượng, cũng làm cho người ta động lòng.
Thanh niên trước mắt kia lại làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị. Tô Mạt bĩu môi, không nhìn hắn, hắn lại đi nhanh tới.
Lập tức có tùy tùng tiến lên quát lớn,“Người nào to gan như vậy, cũng dám tranh vị trí cùng khâm sai đại nhân.”
Tô Mạt phủi phủi mảnh vụn điểm tâm trên bàn tay nhỏ bé, lại phủi phủi làn váy, lập tức đứng ở ghế trên, như thế so với người kia cao hơn một chút, nàng cười nói:“Khâm sai là do chính miệng ngươi thôi, ta còn nói ta là thất tiên nữ đó!”
Tên sai dịch kia thấy nàng là một tiểu oa nhi xinh đẹp, lại to gan lớn mật như thế lại không sợ phiền phức, thấy cảnh tượng trang nghiêm như vậy còn dám mạnh miệng, lập tức hừ hừ nói:“Muốn xem thủ dụ của vạn tuế gia sao?”
Mọi người có chút mất hứng đứng dậy rời đi, Tĩnh thiếu gia lại không động đậy, ngồi vững như núi, tiểu nhị kia tiến lên cúi chào thở dài.
Tĩnh thiếu gia cười nhẹ, ném một thỏi bạc,“Nơi này ngươi không cần phải xen vào, khâm sai nếu tức giận, có ta lo liệu.”
Tiểu nhị nhìn hắn tôn quý vô cùng, khí chất lãnh ngạo, nhất thời không dám nói cái gì , cúi lạy một cái, chính xác liền lui xuống.
Hảo hán không để tâm thiệt thòi trước mắt, nếu không được, sai dịch tự nhiên sẽ đuổi hắn đi, mình tội gì đắc tội hắn. Tiểu nhị than thở lui xuống đi.
Lúc này xe ngựa đến phía dưới tửu lâu, Tô Mạt nằm úp ló ra ngoài xem, chỉ thấy trong xe ngựa nhảy ra một người nam nhân trẻ tuổi mặc y phục màu xanh ngọc có trang trí hoa văn, vóc dáng rất cao, nhìn không rõ mặt mày, nhưng là hình dáng rắn rỏi đẹp trai, tuấn tú lịch sự.
Đoàn người khâm sai vào tửu lâu, hướng lầu hai đi tới.
Vừa lên lầu liền thấy Tĩnh thiếu gia cùng Tô Mạt bên cửa sổ.
Tô Mạt ngồi ở trên cửa sổ, đung đưa hai chân nhỏ, Tĩnh thiếu gia ngồi ở đối diện nàng, tách quả hạch đào cho Tô Mạt ăn.
Tô Mạt nhìn lướt, theo kịp nam nhân đằng trước kia, tầm mắt cùng lúc chạm nhau, nam nhân sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, thoạt nhìn có điểm âm trầm, vừa thấy chính là kiêu căng quen lối, cao cao tại thượng, bộ dáng không coi ai ra gì.
Nàng bĩu môi, nhìn về phía Tĩnh thiếu gia, tuy rằng hắn cũng là cao cao tại thượng, nhưng đó là một loại cao quý sinh ra đã có, toát ra từ xương cốt, cùng người khác không giống nhau. Hơn nữa hắn cho dù cao cao tại thượng, cũng làm cho người ta động lòng.
Thanh niên trước mắt kia lại làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị. Tô Mạt bĩu môi, không nhìn hắn, hắn lại đi nhanh tới.
Lập tức có tùy tùng tiến lên quát lớn,“Người nào to gan như vậy, cũng dám tranh vị trí cùng khâm sai đại nhân.”
Tô Mạt phủi phủi mảnh vụn điểm tâm trên bàn tay nhỏ bé, lại phủi phủi làn váy, lập tức đứng ở ghế trên, như thế so với người kia cao hơn một chút, nàng cười nói:“Khâm sai là do chính miệng ngươi thôi, ta còn nói ta là thất tiên nữ đó!”
Tên sai dịch kia thấy nàng là một tiểu oa nhi xinh đẹp, lại to gan lớn mật như thế lại không sợ phiền phức, thấy cảnh tượng trang nghiêm như vậy còn dám mạnh miệng, lập tức hừ hừ nói:“Muốn xem thủ dụ của vạn tuế gia sao?”
Tô Mạt cười hì hì khoát
tay,“Ai nha, ta lại không biết chữ, thôi ngươi nói phải thì là phải.”
Tên sai dịch kia nổi giận,“Ngươi muốn như thế nào!”
Nam nhân một thân cẩm bào màu xanh ngọc kia nhìn Tô Mạt, khinh trách mắng:“ Chấp nhặt cùng đứa nhỏ làm chi.”
Tên sai dịch kia lập tức phục hồi tinh thần lại, hắn cũng không phải điên rồi chứ, sao lại lý luận với tiểu nha đầu kia.
Có thể có kết quả gì.
Tô Mạt nhìn nam nhân kia, hắn cũng nhìn nàng.
“Xin hỏi vị tiểu thư này, thoạt nhìn thực quen mặt.”
Tô Mạt cười long lanh ánh mắt,“Vị công tử này, ta mới bảy tuổi, tuổi mụ mới tám tuổi à, ngươi như vậy đến làm quen, thực dung tục đó.”
Thủ hạ sai dịch của nam nhân kia đều trợn mắt hướng đến, tay cầm ở trên đao.
Tên sai dịch kia nổi giận,“Ngươi muốn như thế nào!”
Nam nhân một thân cẩm bào màu xanh ngọc kia nhìn Tô Mạt, khinh trách mắng:“ Chấp nhặt cùng đứa nhỏ làm chi.”
Tên sai dịch kia lập tức phục hồi tinh thần lại, hắn cũng không phải điên rồi chứ, sao lại lý luận với tiểu nha đầu kia.
Có thể có kết quả gì.
Tô Mạt nhìn nam nhân kia, hắn cũng nhìn nàng.
“Xin hỏi vị tiểu thư này, thoạt nhìn thực quen mặt.”
Tô Mạt cười long lanh ánh mắt,“Vị công tử này, ta mới bảy tuổi, tuổi mụ mới tám tuổi à, ngươi như vậy đến làm quen, thực dung tục đó.”
Thủ hạ sai dịch của nam nhân kia đều trợn mắt hướng đến, tay cầm ở trên đao.
Người trước mắt Tô Mạt này bất quá hơn mười tuổi, nhất định giả bộ làm ra vẻ bộ dáng của ông cụ non a, có cái gì thú vị mà giả bộ chứ ?
Nam nhân hơi hơi chắp tay, thần thái vẫn như cũ rất là kiêu căng:“Xin hỏi tiểu thư họ gì, quả thật là nhìn giống như muội muội của tại hạ.”
Tô Mạt cả kinh, đảo mắt nhìn qua một bên đang cúi đầu chuyên tâm tách hạch đào cho nàng ăn- Tĩnh thiếu gia.
Lúc này, hắn ngẩng đầu lên, mỉm cười, mọi người chỉ cảm thấy chưa từng gặp qua vẻ tươi cười đẹp như vậy, sáng rực phảng phất như hoa cỏ mùa xuân, trong phòng bừng sáng ánh mặt trời.
“Đừng quan tâm bọn họ.”
Hắn cũng không thèm nhìn tới những người khác, đưa nắm hạch đào nhân trong tay cho nàng.
Tô Mạt liền như vậy đứng ở trên ghế, khom thắt lưng xuống, giống con mèo nhỏ, một hơi đem nhân hạch đào trong tay hắn đều ăn hết.
Hiện tại thân thể nàng là thời điểm thay đổi chiều cao, thời điểm không thể để thiếu dinh dưỡng.
“Nhị điện...... Ngài......” nam nhân mặc cẩm bào xanh ngọc nhìn Tĩnh thiếu gia, trên mặt là biểu tình kinh ngạc tột độ.
Tô Mạt nheo lại con ngươi, trong mắt lóe ra hào quang nguy hiểm, nhìn chằm chằm Tĩnh thiếu gia.
Hắn nhướng mi, ôn hòa nói :“Tô Trì, không gặp thời gian ngắn như vậy, chúc mừng ngươi làm khâm sai.”
Người này đúng là Tô Trì, vị đại ca tên tuổi vang dội chưa từng gặp mặt của Tô Mạt.
Tô gia bọn nha đầu lúc tám chuyện luôn thích đem đại thiếu gia nhị thiếu gia so sánh với nhau, hai vị thiếu gia đều là người phi thường anh tuấn, đại thiếu gia lạnh lùng, nhị thiếu gia ôn hòa.
Đại thiếu gia từ rất nhỏ đã tiến cung làm bạn học với thái tử, rất lâu mới về nhà một lần, bất quá năm nay vừa mới mười bảy tuổi, cũng đã thành một nam nhân vô cùng xuất sắc rồi.
Tô Trì hành lễ,“Chưa từng
nghĩ ở đây gặp gỡ được nhị công tử, không bằng cùng nhau đồng hành, đến lúc đó
có thể cùng nhau đi về phía bắc, cũng bảo đảm an toàn cho công tử.”
Đều nói Tô Trì lạnh nhạt, nhưng Tô Mạt cảm thấy hắn không phải thế, chẳng qua là phân trường hợp thôi.
Đối với Tĩnh thiếu gia hắn khách khí thật sự, thậm chí cảm giác có điểm phức tạp.
Tĩnh thiếu gia nhìn về phía Tô Mạt, cười nói:“Tô đại nhân mời chúng ta đi Ninh Châu một chuyến, nàng muốn đi chơi hay không? Không phải vẫn nói chưa thấy qua Ninh Châu sao?”
Tô Mạt liếc mắt thấy Tô Trì nhìn chằm chằm chính mình, không hờn giận nói:“Ninh Châu có cái gì vui chứ? Ta mới không cần đi đâu, ta muốn hồi kinh .”
Trong lòng nàng vô cùng muốn đi, nhưng là không muốn thừa nhận, như vậy ngược lại là lạt mềm buộc chặt.
Quả nhiên, Tô Trì nói:“Bệ hạ có lệnh, muốn điều gia phụ vào kinh. Tất nhiên có hộ vệ tùy tùng, như thế cũng có thể bảo hộ an toàn cho công tử. Vẫn thỉnh công tử không cần chối từ, miễn cho trên đường phát sinh điều gì ngoài ý muốn, đến lúc đó, mọi người tâm đều bất an.”
Tĩnh thiếu gia tựa tiếu phi tiếu, ôm lấy Tô Mạt, nói:“Cũng tốt, đã lâu không gặp Tô quốc công, tiến đến bái kiến Quốc công cũng là nên đi.”
Tô Mạt làm ra bộ dáng không muốn đi, Tĩnh thiếu gia lập tức ôm nàng lưới đi như gió, “Ta sai người ta thu thập một chút, trực tiếp lên thuyền của ngươi.”
Tô Trì nhìn hắn ôm Tô Mạt lướt đi như gió, hành tung tiêu sái lỗi lạc, không khỏi lạnh lùng cười, hỏi tùy tùng,“Nhị công tử làm sao có thể đột nhiên thay biến thành một người khác?”
Mọi người đều biết nói hắn vốn lãnh khốc vô tình, làm người cực kỳ lạnh nhạt, cho dù là đối phụ thân cũng không lạnh không nóng, cũng không ứng phó cho có lệ, đối với những người khác lại còn hơn thế nữa. Ra chiến trường, thì chính là Tu La ác ma, giết người như quỷ.
Nay lại đối xử ôn nhu, còn là với tiểu nha đầu.
Tùy tùng bên người Tô Trì kêu là Trần Như nói:“Đại thiếu gia, theo như y nô tài nhìn thấy, cũng rất kỳ quái.”
Tô Trì hừ một tiếng,“Lập tức đi điều tra bối cảnh nha đầu kia, xem nàng ta là người ở nơi nào, đến đây làm gì. Chẳng lẽ là có dụng tâm bất lương, đến mượn sức quyến rũ công tử.”
Trần như nghe xong lập tức đi an bài.
Tô Trì cũng không lưu lại, phân phó vài tiếng, chính mình lại dẫn người trở về trên thuyền.
Lên thuyền, gặp Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia đang ở đầu thuyền nói chuyện, lúc hắn vừa muốn tiến lên, lúc này một hạ nhân vội vàng đi đến trước, đưa qua một phong thơ,“Đại thiếu gia, trong nhà gởi thư, lão gia bệnh nặng.”
Đều nói Tô Trì lạnh nhạt, nhưng Tô Mạt cảm thấy hắn không phải thế, chẳng qua là phân trường hợp thôi.
Đối với Tĩnh thiếu gia hắn khách khí thật sự, thậm chí cảm giác có điểm phức tạp.
Tĩnh thiếu gia nhìn về phía Tô Mạt, cười nói:“Tô đại nhân mời chúng ta đi Ninh Châu một chuyến, nàng muốn đi chơi hay không? Không phải vẫn nói chưa thấy qua Ninh Châu sao?”
Tô Mạt liếc mắt thấy Tô Trì nhìn chằm chằm chính mình, không hờn giận nói:“Ninh Châu có cái gì vui chứ? Ta mới không cần đi đâu, ta muốn hồi kinh .”
Trong lòng nàng vô cùng muốn đi, nhưng là không muốn thừa nhận, như vậy ngược lại là lạt mềm buộc chặt.
Quả nhiên, Tô Trì nói:“Bệ hạ có lệnh, muốn điều gia phụ vào kinh. Tất nhiên có hộ vệ tùy tùng, như thế cũng có thể bảo hộ an toàn cho công tử. Vẫn thỉnh công tử không cần chối từ, miễn cho trên đường phát sinh điều gì ngoài ý muốn, đến lúc đó, mọi người tâm đều bất an.”
Tĩnh thiếu gia tựa tiếu phi tiếu, ôm lấy Tô Mạt, nói:“Cũng tốt, đã lâu không gặp Tô quốc công, tiến đến bái kiến Quốc công cũng là nên đi.”
Tô Mạt làm ra bộ dáng không muốn đi, Tĩnh thiếu gia lập tức ôm nàng lưới đi như gió, “Ta sai người ta thu thập một chút, trực tiếp lên thuyền của ngươi.”
Tô Trì nhìn hắn ôm Tô Mạt lướt đi như gió, hành tung tiêu sái lỗi lạc, không khỏi lạnh lùng cười, hỏi tùy tùng,“Nhị công tử làm sao có thể đột nhiên thay biến thành một người khác?”
Mọi người đều biết nói hắn vốn lãnh khốc vô tình, làm người cực kỳ lạnh nhạt, cho dù là đối phụ thân cũng không lạnh không nóng, cũng không ứng phó cho có lệ, đối với những người khác lại còn hơn thế nữa. Ra chiến trường, thì chính là Tu La ác ma, giết người như quỷ.
Nay lại đối xử ôn nhu, còn là với tiểu nha đầu.
Tùy tùng bên người Tô Trì kêu là Trần Như nói:“Đại thiếu gia, theo như y nô tài nhìn thấy, cũng rất kỳ quái.”
Tô Trì hừ một tiếng,“Lập tức đi điều tra bối cảnh nha đầu kia, xem nàng ta là người ở nơi nào, đến đây làm gì. Chẳng lẽ là có dụng tâm bất lương, đến mượn sức quyến rũ công tử.”
Trần như nghe xong lập tức đi an bài.
Tô Trì cũng không lưu lại, phân phó vài tiếng, chính mình lại dẫn người trở về trên thuyền.
Lên thuyền, gặp Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia đang ở đầu thuyền nói chuyện, lúc hắn vừa muốn tiến lên, lúc này một hạ nhân vội vàng đi đến trước, đưa qua một phong thơ,“Đại thiếu gia, trong nhà gởi thư, lão gia bệnh nặng.”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment