CHƯƠNG 20 - ÔM ĐƯỢC VƯƠNG GIA VỀ - LỤC HÀ TỬ - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
ÔM ĐƯỢC VƯƠNG GIA VỀ
Tác giả: Lục Hà Tử
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Hài
CHƯƠNG 20:
Không khí xung quanh im lặng
phi thường.
Thẩm Hoài Bích mở mắt, vội vàng nhìn lại bản thân rồi giật mình hoảng sợ.
“Trời ạ! Sao ta lại biến thành trong suốt thế này?!”
Nàng lơ lửng giữa không trung cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy thân thể Thẩm tiểu thư kia nằm trên mặt đất, một đám người vây xung quanh, phu thêThừa tướng vì quá kinh hoàng mà trở lên luống cuống, mọi người hoàn toàn rối loạn.
Thiếu chút nữa nàng đã phát điên. Đã xảy ra chuyện gì? Nàng bối rối nhìn trái nhìn phải mà hô lớn:
“Lão Diêm Vương! Ngươi ra đây cho ta!”
Một luồng sáng bạc hiện ra, Diêm Vương các hạ vốn đã từng uống trà với nàng mười tám lần phải qua một lúc mới chậm chạp tiến đến, trên tay còn cầm theo một cuốn cổ thư xuất hiện trước mặt nàng.
Nàng chỉ tay xuống căn phòng đang lộn xộn kia, giọng điệu tra hỏi.
“Ngươi giải thích cho ta xem đây là chuyện gì hả?”
Diêm Vương nhẹ nhàng lật quyển cổ thư, liếc nhìn nàng thương hại.
“Cái này đâu liên quan đến ta, là do vận số của ngươi quá kém, ngay cả thân thể đại phú đại quý như vậy cũng giữ không nổi!”
Câu này của Diêm Vương chính thức làm nàng mất bình tĩnh: “Nói vào trọng điểm!”
Biết nàng bất mãn, Diêm Vương vội vã giải thích: “Vị Thẩm tiểu thư này từ lúc sinh ra đã mắc bệnh tim, trước giờ vẫn hay đau ốm. Vốn dĩ bệnh không quá mức nghiêm trọng, nhưng từ khi ngươi nhập vào thân thể của nàng ấy, tâm tình biến đổi, bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng. Hôm nay, vì quá xúc động mà dẫn đến phát bệnh, kết quả chính là...”
Diêm Vương nói xong chỉ tay về phía thân thể Thẩm tiểu thư đang nằm im dưới đất: “Đó là phản ứng bản năng thôi, thân thể này kháng cự hồn phách của ngươi, vì vậy ngươi bị đẩy ra ngoài. Đơn giản mà nói chính là linh hồn xuất khiếu.”
Nàng thật không dám tin!
“Ta cứ như vậy mà bị đẩy ra ngoài sao? Không thể trở về được nữa?”
Diêm Vương gật đầu.
Nàng thật muốn khóc: “Các ngươi không có biện pháp khác sao? Ta cùng hắn vất vả lắm mới có thể ở chung một chỗ, hôm nay hắn tới cầu hôn ta, ta sẽ nhanh chóng gả cho hắn thôi!”
Diêm Vương nhìn nàng thương hại: “Ngươi muốn tiếp tục chuyển thế sao? Chỗ này của ta còn nhiều chỗ khuyết lắm, gia thế bối cảnh đều rất tốt, ngươi có muốn… nhìn qua một chút hay không?”
“Ta không cần!” Nàng che mặt, thật sự không đành lòng nhìn cảnh khóc lóc dưới kia nữa.
“Lý Văn Chinh là chân mệnh thiên tử của ta, vất vả lắm ta mới theo đuổi được hắn, hắn rốt cuộc cũng đồng ý lấy ta, chúng ta, chúng ta còn chưa kịp làm gì cả! Các ngươi… an bài vận mệnh thật quá tuyệt tình!”
Diêm Vương chụp lấy bả vai nàng, cố gắng an ủi: “Vận mệnh của mỗi người dù được định đoạt thế nào cũng tất có đạo lý riêng. Đối với ngươi, việc này có lẽ là kiếpnạn nhưng đối với Khang vương gia mà nói không chừng chính là giải thoát đấy!”
“Giải thoát?” Thẩm Hoài Bích nghe mà giận tím mặt: “Ngươi nói ta bị thế này là sự giải thoát cho Khang vương gia sao?!”
Diêm Vương tay chỉ xuống phòng, điềm nhiên mà nói: “Ngươi nhìn xem, ngươi đột nhiên hồn phách xuất khiếu, trở nên ngây ngốc, vợ chồng Thừa tướng khóc đến muốn ngất đi, nhưng Khang vương gia ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi xuống. Dù cho hôm nay hắn đến cửa cầu hôn, ngươi có bao giờ nghĩ tới hắn làm vậy có thật là thực lòng thực dạ muốn lấy ngươi hay không, hay là vì áp lực trong triều khiến hắn làm như vậy?”
Thẩm Hoài Bích ngây người.
Thấy nàng như vậy, Diêm Vương tiếp tục khuyên nhủ: “Lòng người khó đoán, ngươi làm sao biết được người khác nghĩ gì. Nói không chừng hắn thấy ngươi trở lên ngu ngốc, dựa vào đó làm cái cớ mà từ hôn, lúc này không khéo còn đang mở cờ trong bụng đấy!”
Thẩm Hoài Bích sửng sốt hồi lâu. Hắn sẽ như thế ư?
Có lẽ… nói không chừng…
Diêm Vương vẫn đứng một bên tự biên tự diễn: “Mấy ngày nay ta thật sự rất bận, không rảnh an bài cho ngươi chuyển thế, ngươi trước hết cứ ở tạm chỗ này, sau vài ngày nữa ta sẽ trở lại.”
Thẩm Hoài Bích ánh mắt vẫn luôn đặt tại căn phòng kia, tinh thần hỗn loạn, không yên lòng nói: “Được, ngươi bận thì cứ đi đi. Ta ở đây chờ ngươi… ai…!”
Lúc sau nàng chợt tỉnh lại, quay người gọi với theo bóng lưng hắn rời đi: “Ta bị thế này, ngươi lại để cho một người, à không, một con quỷ là ta bị bỏ mặc ở chỗ này? Ngươi nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc là mấy ngày nữa ngươi trở lại gặp ta…?”
Nhưng bóng dáng Diêm Vương đã biến mất từ lâu, nàng không thể làm gì khác hơn là ở lại phủ Thừa tướng canh giữ xác Thẩm tiểu thư, vô lực mà nhìn mọi thứ phát sinh, khí lạnh bao trùm cả phủ.
Thẩm tiểu thư đột nhiên biến thành ngu ngốc, cả ngày chỉ biết ăn cơm, ngủ hoặc ngẩn người, đối với mọi thứ xung quanh không mảy may phản ứng. Tướng phủ từ trên xuống dưới, từ Thừa tướng, phu nhân đến nha hoàn, người hầu tất cả mọi người đều rưng rưng nước mắt, Thẩm phu nhân thậm chí còn xỉu đi mấy lần.
Đại phu đến khám cũng thở dài nói: “Thẩm tiểu thư tâm tình quá kích động, khí huyết dâng lên, làm bệnh cũ tái phát, tổn thương đến thần trí, thuốc gì cũng vô hiệu.”
Ý tứ chính là, không thể cứu vãn được nữa, nàng sẽ ở bộ dạng này cả đời.
Lý Văn Chinh đứng bên giường Thẩm tiểu thư nhìn mọi người ai nấy đều kinh hoảng, vợ chồng Thừa tướng khóc thất thanh, đại phu cảm thán không ngừng, trong lòng hắn cảm giác được tất cả điều này rất chân thật.
Một người đang vui sướng, mấy hôm trước vẫn cười đùa với hắn, vui vẻ, sinh động như thế sao giờ lại trở nên ngu dại?
Nàng năm nay mười tám tuổi, là tuổi hoa của thiếu nữ.
Nàng mỗi ngày trèo cây hòe ngắm hắn, viết thơ tình cho hắn, mỗi ngày đều làm các món điểm tâm hấp dẫn hắn, khiến hắn ăn đến nghiện, làm hắn động tâm mà cầm theo ngọc bội Dao Trì tới cầu hôn.
Sao bỗng nhiên lại thành ra như thế này?
Hô hấp của hắn dồn dập, tay nắm chặt thành quyền, ống tay áo có chút run rẩy.
Đùa hắn sao? Thẩm Hoài Bích, ngươi đang giỡn chơi thôi phải không?
Cái này… tuyệt đối không buồn cười, ngươi nhanh nhanh mở mắt nhìn Bổn vương, lại đọc một bản thơ một bài từ cho Bổn vương nghe, làm một bàn điểm tâm cho Bổn vương nhấm nháp.
Quản gia của tướng phủ lau nước mắt, khuôn mặt gượng gạo cố nén bi thương đi tới khuyên nhủ Thẩm thừa tướng: “Lão gia, thế này không phải là biện pháp hay, một người bình thường sao bỗng trở lên như vậy, nàng hoàn toàn không nhận ra chúng ta. Theo lão nô thấy, cần tăng thêm hạ nhân bên người tiểu, để tiểu thư không gặp chuyện gì nữa!”
Nghe được năm chữ “hoàn toàn không nhận ra” này, hô hấp Lý Văn Chinh như ngừng lại.
Nàng thật sự không nhớ?
Nàng mất thời gian, giở đủ mọi cách để mê hoặc dụ dỗ hắn, cuối cùng cũng thành công. Giờ nàng lại bỏ mặc tất cả, cứ như vậy mà quên hết?
Lý Văn Chinh đen mặt đứng bất động hồi lâu, sau đó quay mặt phẩy tay áo bỏ đi!
…
Thẩm Hoài Bích nhìn hắn rời khỏi mà lòng quặn đau.
Nàng hồn phách xuất khiếu, Thẩm Hoài Bích biến thành ngu ngốc, hắn một giọt nước mắt cũng không rơi mà còn nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Đây là cái phản ứng gì?
Vài ngày sau, nghe được tin từ miệng người hầu trong phủ, Thẩm Hoài Bích càng thêm thương tâm.
Nàng thành ra ngu ngốc chỉ có người tướng phủ đau lòng, còn lại những đại thần khác đều thật cao hứng, mỗi lần gặp mặt đều vui vẻ mà thảo luận một phen.
Định quốc tướng quân còn nói: “Các ngươi cũng biết, lão phu năm nay mới năm mươi tuổi, tại sao lại muốn lão nhanh chóng cáo lão hồi hương chứ? Chính là bởi nằm bên cạnh Thẩm tướng phủ kia. Hai nhi tử khôi ngô tuấn tú của ta mỗi ngày đều phải đi ngang qua cửa lớn Thẩm phủ, lão phu thật sự lo lắng, sợ hãi một ngày nào đó bọn chúng bị Thẩm tiểu thư nhìn trúng, cường thế mà ép vào phủ. Ai…, sớm biết rằng Thẩm tiểu thư sẽ biến thành kẻ ngu, cả ngày si ngốc ngây ngô, ta cần gì phải khẩn cấp bán đi tướng phủ đây!?”
Cố thượng thư thì vui mừng ra mặt: “Nếu Thẩm tiểu thư thành kẻ ngu si, vậy thì… vị trí Khang vương phi…, hì hì… trừ Nhị nữ nhi của lão ra còn có thể là ai đây?”
Hắn chưa kịp dứt lời, Hồ đại nhân và Trì đại nhân bên cạnh liền mất hứng, mặt lạnh nhạt hừ nhẹ một tiếng đồng thời nói: “Có thể lên làm Khang vương phi chỉ có thể là tiểu nữ nhà ta!”
Trong triều các quan nhân bàn luận sôi nổi. Khang vương gia thì sao? Hắn phản ứng thế nào?
Lý Văn Chinh phiền muộn!
Mấy hôm nay, Hoàng thái hậu và Hoàng thượng thay nhau ra trận, vừa đấm vừa xoa, mỗi ngày cầm mười lăm, hai mươi bức họa đến cho hắn nhìn, nói Thẩm tiểu thư giờ thần trí không rõ, một kẻ ngốc đương nhiên không thể làm Vương phi, hắn cần phải chọn một nữ nhi khác môn đăng hộ đối.
Khang vương gia ngồi trước một bàn đầy hình nữ nhân, lạnh lùng trả lời: “Muốn cho Bổn vương chọn lựa? Vậy thì lựa một ngày, mời tất cả các vị thiên kim này đến Vương phủ đi! Ai thông qua được khảo nghiệm của Bổn vương thì chính là Vương phi!”
Vì vậy, mấy hôm sau, vào một ngày trời xanh ấm áp, hơn hai mươi vị thiên kim tề tụ tại Khang vương phủ.
Trong khoảnh khắc, các thiếu nữ tranh tài đua sắc, một người lại một người đẹp tựa hoa xuân.
Lý Văn Chinh ngồi trên ghế, đôi mắt nheo lại, nhìn kỹ từng người rồi đưa ra khảo nghiệm.
Hắn hỏi: “Ngươi am hiểu cái gì?”
Thiên kim Ngự sử Ôn tiểu thư mặt hồng xấu hổ, bẽn lẽn trả lời: “Tiểu nữ tinh thông tài nấu nướng.”
Thẩm Hoài Bích mở mắt, vội vàng nhìn lại bản thân rồi giật mình hoảng sợ.
“Trời ạ! Sao ta lại biến thành trong suốt thế này?!”
Nàng lơ lửng giữa không trung cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy thân thể Thẩm tiểu thư kia nằm trên mặt đất, một đám người vây xung quanh, phu thêThừa tướng vì quá kinh hoàng mà trở lên luống cuống, mọi người hoàn toàn rối loạn.
Thiếu chút nữa nàng đã phát điên. Đã xảy ra chuyện gì? Nàng bối rối nhìn trái nhìn phải mà hô lớn:
“Lão Diêm Vương! Ngươi ra đây cho ta!”
Một luồng sáng bạc hiện ra, Diêm Vương các hạ vốn đã từng uống trà với nàng mười tám lần phải qua một lúc mới chậm chạp tiến đến, trên tay còn cầm theo một cuốn cổ thư xuất hiện trước mặt nàng.
Nàng chỉ tay xuống căn phòng đang lộn xộn kia, giọng điệu tra hỏi.
“Ngươi giải thích cho ta xem đây là chuyện gì hả?”
Diêm Vương nhẹ nhàng lật quyển cổ thư, liếc nhìn nàng thương hại.
“Cái này đâu liên quan đến ta, là do vận số của ngươi quá kém, ngay cả thân thể đại phú đại quý như vậy cũng giữ không nổi!”
Câu này của Diêm Vương chính thức làm nàng mất bình tĩnh: “Nói vào trọng điểm!”
Biết nàng bất mãn, Diêm Vương vội vã giải thích: “Vị Thẩm tiểu thư này từ lúc sinh ra đã mắc bệnh tim, trước giờ vẫn hay đau ốm. Vốn dĩ bệnh không quá mức nghiêm trọng, nhưng từ khi ngươi nhập vào thân thể của nàng ấy, tâm tình biến đổi, bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng. Hôm nay, vì quá xúc động mà dẫn đến phát bệnh, kết quả chính là...”
Diêm Vương nói xong chỉ tay về phía thân thể Thẩm tiểu thư đang nằm im dưới đất: “Đó là phản ứng bản năng thôi, thân thể này kháng cự hồn phách của ngươi, vì vậy ngươi bị đẩy ra ngoài. Đơn giản mà nói chính là linh hồn xuất khiếu.”
Nàng thật không dám tin!
“Ta cứ như vậy mà bị đẩy ra ngoài sao? Không thể trở về được nữa?”
Diêm Vương gật đầu.
Nàng thật muốn khóc: “Các ngươi không có biện pháp khác sao? Ta cùng hắn vất vả lắm mới có thể ở chung một chỗ, hôm nay hắn tới cầu hôn ta, ta sẽ nhanh chóng gả cho hắn thôi!”
Diêm Vương nhìn nàng thương hại: “Ngươi muốn tiếp tục chuyển thế sao? Chỗ này của ta còn nhiều chỗ khuyết lắm, gia thế bối cảnh đều rất tốt, ngươi có muốn… nhìn qua một chút hay không?”
“Ta không cần!” Nàng che mặt, thật sự không đành lòng nhìn cảnh khóc lóc dưới kia nữa.
“Lý Văn Chinh là chân mệnh thiên tử của ta, vất vả lắm ta mới theo đuổi được hắn, hắn rốt cuộc cũng đồng ý lấy ta, chúng ta, chúng ta còn chưa kịp làm gì cả! Các ngươi… an bài vận mệnh thật quá tuyệt tình!”
Diêm Vương chụp lấy bả vai nàng, cố gắng an ủi: “Vận mệnh của mỗi người dù được định đoạt thế nào cũng tất có đạo lý riêng. Đối với ngươi, việc này có lẽ là kiếpnạn nhưng đối với Khang vương gia mà nói không chừng chính là giải thoát đấy!”
“Giải thoát?” Thẩm Hoài Bích nghe mà giận tím mặt: “Ngươi nói ta bị thế này là sự giải thoát cho Khang vương gia sao?!”
Diêm Vương tay chỉ xuống phòng, điềm nhiên mà nói: “Ngươi nhìn xem, ngươi đột nhiên hồn phách xuất khiếu, trở nên ngây ngốc, vợ chồng Thừa tướng khóc đến muốn ngất đi, nhưng Khang vương gia ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi xuống. Dù cho hôm nay hắn đến cửa cầu hôn, ngươi có bao giờ nghĩ tới hắn làm vậy có thật là thực lòng thực dạ muốn lấy ngươi hay không, hay là vì áp lực trong triều khiến hắn làm như vậy?”
Thẩm Hoài Bích ngây người.
Thấy nàng như vậy, Diêm Vương tiếp tục khuyên nhủ: “Lòng người khó đoán, ngươi làm sao biết được người khác nghĩ gì. Nói không chừng hắn thấy ngươi trở lên ngu ngốc, dựa vào đó làm cái cớ mà từ hôn, lúc này không khéo còn đang mở cờ trong bụng đấy!”
Thẩm Hoài Bích sửng sốt hồi lâu. Hắn sẽ như thế ư?
Có lẽ… nói không chừng…
Diêm Vương vẫn đứng một bên tự biên tự diễn: “Mấy ngày nay ta thật sự rất bận, không rảnh an bài cho ngươi chuyển thế, ngươi trước hết cứ ở tạm chỗ này, sau vài ngày nữa ta sẽ trở lại.”
Thẩm Hoài Bích ánh mắt vẫn luôn đặt tại căn phòng kia, tinh thần hỗn loạn, không yên lòng nói: “Được, ngươi bận thì cứ đi đi. Ta ở đây chờ ngươi… ai…!”
Lúc sau nàng chợt tỉnh lại, quay người gọi với theo bóng lưng hắn rời đi: “Ta bị thế này, ngươi lại để cho một người, à không, một con quỷ là ta bị bỏ mặc ở chỗ này? Ngươi nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc là mấy ngày nữa ngươi trở lại gặp ta…?”
Nhưng bóng dáng Diêm Vương đã biến mất từ lâu, nàng không thể làm gì khác hơn là ở lại phủ Thừa tướng canh giữ xác Thẩm tiểu thư, vô lực mà nhìn mọi thứ phát sinh, khí lạnh bao trùm cả phủ.
Thẩm tiểu thư đột nhiên biến thành ngu ngốc, cả ngày chỉ biết ăn cơm, ngủ hoặc ngẩn người, đối với mọi thứ xung quanh không mảy may phản ứng. Tướng phủ từ trên xuống dưới, từ Thừa tướng, phu nhân đến nha hoàn, người hầu tất cả mọi người đều rưng rưng nước mắt, Thẩm phu nhân thậm chí còn xỉu đi mấy lần.
Đại phu đến khám cũng thở dài nói: “Thẩm tiểu thư tâm tình quá kích động, khí huyết dâng lên, làm bệnh cũ tái phát, tổn thương đến thần trí, thuốc gì cũng vô hiệu.”
Ý tứ chính là, không thể cứu vãn được nữa, nàng sẽ ở bộ dạng này cả đời.
Lý Văn Chinh đứng bên giường Thẩm tiểu thư nhìn mọi người ai nấy đều kinh hoảng, vợ chồng Thừa tướng khóc thất thanh, đại phu cảm thán không ngừng, trong lòng hắn cảm giác được tất cả điều này rất chân thật.
Một người đang vui sướng, mấy hôm trước vẫn cười đùa với hắn, vui vẻ, sinh động như thế sao giờ lại trở nên ngu dại?
Nàng năm nay mười tám tuổi, là tuổi hoa của thiếu nữ.
Nàng mỗi ngày trèo cây hòe ngắm hắn, viết thơ tình cho hắn, mỗi ngày đều làm các món điểm tâm hấp dẫn hắn, khiến hắn ăn đến nghiện, làm hắn động tâm mà cầm theo ngọc bội Dao Trì tới cầu hôn.
Sao bỗng nhiên lại thành ra như thế này?
Hô hấp của hắn dồn dập, tay nắm chặt thành quyền, ống tay áo có chút run rẩy.
Đùa hắn sao? Thẩm Hoài Bích, ngươi đang giỡn chơi thôi phải không?
Cái này… tuyệt đối không buồn cười, ngươi nhanh nhanh mở mắt nhìn Bổn vương, lại đọc một bản thơ một bài từ cho Bổn vương nghe, làm một bàn điểm tâm cho Bổn vương nhấm nháp.
Quản gia của tướng phủ lau nước mắt, khuôn mặt gượng gạo cố nén bi thương đi tới khuyên nhủ Thẩm thừa tướng: “Lão gia, thế này không phải là biện pháp hay, một người bình thường sao bỗng trở lên như vậy, nàng hoàn toàn không nhận ra chúng ta. Theo lão nô thấy, cần tăng thêm hạ nhân bên người tiểu, để tiểu thư không gặp chuyện gì nữa!”
Nghe được năm chữ “hoàn toàn không nhận ra” này, hô hấp Lý Văn Chinh như ngừng lại.
Nàng thật sự không nhớ?
Nàng mất thời gian, giở đủ mọi cách để mê hoặc dụ dỗ hắn, cuối cùng cũng thành công. Giờ nàng lại bỏ mặc tất cả, cứ như vậy mà quên hết?
Lý Văn Chinh đen mặt đứng bất động hồi lâu, sau đó quay mặt phẩy tay áo bỏ đi!
…
Thẩm Hoài Bích nhìn hắn rời khỏi mà lòng quặn đau.
Nàng hồn phách xuất khiếu, Thẩm Hoài Bích biến thành ngu ngốc, hắn một giọt nước mắt cũng không rơi mà còn nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Đây là cái phản ứng gì?
Vài ngày sau, nghe được tin từ miệng người hầu trong phủ, Thẩm Hoài Bích càng thêm thương tâm.
Nàng thành ra ngu ngốc chỉ có người tướng phủ đau lòng, còn lại những đại thần khác đều thật cao hứng, mỗi lần gặp mặt đều vui vẻ mà thảo luận một phen.
Định quốc tướng quân còn nói: “Các ngươi cũng biết, lão phu năm nay mới năm mươi tuổi, tại sao lại muốn lão nhanh chóng cáo lão hồi hương chứ? Chính là bởi nằm bên cạnh Thẩm tướng phủ kia. Hai nhi tử khôi ngô tuấn tú của ta mỗi ngày đều phải đi ngang qua cửa lớn Thẩm phủ, lão phu thật sự lo lắng, sợ hãi một ngày nào đó bọn chúng bị Thẩm tiểu thư nhìn trúng, cường thế mà ép vào phủ. Ai…, sớm biết rằng Thẩm tiểu thư sẽ biến thành kẻ ngu, cả ngày si ngốc ngây ngô, ta cần gì phải khẩn cấp bán đi tướng phủ đây!?”
Cố thượng thư thì vui mừng ra mặt: “Nếu Thẩm tiểu thư thành kẻ ngu si, vậy thì… vị trí Khang vương phi…, hì hì… trừ Nhị nữ nhi của lão ra còn có thể là ai đây?”
Hắn chưa kịp dứt lời, Hồ đại nhân và Trì đại nhân bên cạnh liền mất hứng, mặt lạnh nhạt hừ nhẹ một tiếng đồng thời nói: “Có thể lên làm Khang vương phi chỉ có thể là tiểu nữ nhà ta!”
Trong triều các quan nhân bàn luận sôi nổi. Khang vương gia thì sao? Hắn phản ứng thế nào?
Lý Văn Chinh phiền muộn!
Mấy hôm nay, Hoàng thái hậu và Hoàng thượng thay nhau ra trận, vừa đấm vừa xoa, mỗi ngày cầm mười lăm, hai mươi bức họa đến cho hắn nhìn, nói Thẩm tiểu thư giờ thần trí không rõ, một kẻ ngốc đương nhiên không thể làm Vương phi, hắn cần phải chọn một nữ nhi khác môn đăng hộ đối.
Khang vương gia ngồi trước một bàn đầy hình nữ nhân, lạnh lùng trả lời: “Muốn cho Bổn vương chọn lựa? Vậy thì lựa một ngày, mời tất cả các vị thiên kim này đến Vương phủ đi! Ai thông qua được khảo nghiệm của Bổn vương thì chính là Vương phi!”
Vì vậy, mấy hôm sau, vào một ngày trời xanh ấm áp, hơn hai mươi vị thiên kim tề tụ tại Khang vương phủ.
Trong khoảnh khắc, các thiếu nữ tranh tài đua sắc, một người lại một người đẹp tựa hoa xuân.
Lý Văn Chinh ngồi trên ghế, đôi mắt nheo lại, nhìn kỹ từng người rồi đưa ra khảo nghiệm.
Hắn hỏi: “Ngươi am hiểu cái gì?”
Thiên kim Ngự sử Ôn tiểu thư mặt hồng xấu hổ, bẽn lẽn trả lời: “Tiểu nữ tinh thông tài nấu nướng.”
“Ồ?” Hắn ngẩng đầu nhìn lên:
“Nếu tinh thông tài nấu nướng, vậy hãy làm cho Bổn vương vài món điểm tâm ngọt
đi!” Ôn tiểu thư nghe được liền vui mừng không thôi, sau đó hỏi lại: “Vương
gia, ngài muốn ăn cái gì?”
Hắn suy nghĩ một lúc rồi thuận miệng nói: “Hiện tại trời đang vào thu, vậy làm bánh pudding hoa quế đi”.
Ôn tiểu thư đứng nhìn với vẻ sửng sốt.
Hắn nhíu mày rồi lại mở miệng: “Không làm được à? Không sao, vậy thì thử làm vài cái bánh su kem, đừng quá ngọt ── cái gì, cũng không biết làm? Nếu không, liền đổi thành bánh kem trà xanh, bánh Tiramisu ── cái gì, ngươi lại không làm được? Vậy ngươi vẫn còn dám tự nhận mình tinh thông tài nấu nướng?"
Hắn không nhịn được xua tay, Ôn tiểu thư thút thít nghẹn ngào liền bị đuổi ra ngoài.
Kế tiếp là thiên kim của Trì Hàn Lâm.
Nàng hành lễ với hắn, sau đó trả lời một cách điềm tĩnh: “Tiểu nữ ngưỡng mộ Vương gia đã lâu, nguyện vì Vương gia, tiểu nữ sẵn sàng trèo cây”.
Vì vậy Lý Văn Chinh chỉ một gốc cây hòe, chính mình ngồi dưới tán lá cây, quan sát nàng vì hắn mà trèo cây.
Trì không biết mình ở nhà đã luyện bao lâu, liền cởi giày thêu bước lên thang cuốn và nhanh chóng trèo lên cây.
Khi đã trèo được lên cây, nàng liền hướng tới hắn mà thản nhiên cười một tiếng, có ý định muốn leo xuống.
Bỗng hắn mở miệng ngăn cản nàng: “Khoan… Ngồi đợi ở trên cây hai canh giờ”.
Sắc mặt Trì lập tức biến đổi.
Nàng bình sinh đã có bản tính ưa sạch sẽ, lần này vì muốn lấy lòng Lý Văn Chinh, nguyện leo thang cuốn trèo cây, ngồi trên thân cây dơ bẩn đã là cực hạn mà nàng có thể chịu đựng.
Nàng cắn răng thầm nghĩ, không phải chỉ là hai canh giờ thôi sao, Thẩm Hoài Bích có thể ngồi trên cây cả đêm, tại sao nàng lại không thể.
Lý Văn Chinh nhắm mắt dưỡng thần dưới tán lá cây, chưa được một khắc, trên cây bỗng truyền đến một tiếng kêu sợ hãi: “Ối! Có sâu cắn ta!”
Hắn vẫn không mở mắt mà lên tiếng: “Trên cây có thuốc diệt sâu”.
Sau một lúc lâu, Trì thiên kim lại hét chói tai: “Nha! Ta dùng rồi nhưng con sâu chết ở trên áo ta!”
Hắn vẫn ở dưới tán lá cây mà bình thản nói: “Nhặt lên rồi ném nó xuống”.
Lại một lúc sau, tiếng thét chói tai lần thứ hai lại vang lên: “Nha! Con sâu giả chết! Nó còn có thể bay nha!”
Nàng không chịu nổi nữa rồi, trên cây chỗ nào cũng toàn là sâu. Nàng sắp bị bức cho bị điên mất thôi!
Nếu như làm Khang Vương phi, mỗi ngày đều phải trèo cây, nàng … nàng thà không lấy Khang Vương gia!
Nàng trèo xuống gốc cây, khuôn mặt trắng bệch, cũng không quay đầu mà vội vã chạy ra ngoài Khang Vương phủ.
Lý Văn Chinh chẳng buồn để ý, vẫy tay nói: “Kế tiếp”.
Sau khi chứng kiến tình trạng thê thảm của hai người trước đó, người thứ ba trong lòng không khỏi run sợ, lắp bắp mở miệng: “Tiểu nữ am hiểu… am hiểu thơ ca, nguyện… nguyện vì Vương gia làm một bài thơ”.
Lý Văn Chinh sai người hầu lấy giấy bút.
Bài thơ nhanh chóng được viết ra, mực vẫn còn chưa khô hẳn, hắn liền cầm lên đọc:
"Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu.
Nhất chủng tương tư, lưỡng xử nhàn sầu.
Thử tình vô kế khả tiêu trừ
Tài hạ mi đầu
Khước thượng tâm đầu." *
(Hoa rơi rụng, nước chảy mau,
Tương tư một mối đeo sầu đôi nơi.
Tình này chẳng thể khuây nguôi,
Vừa nơi khóe mắt đã nơi đáy lòng.)
Khi vừa đọc xong, hắn liền tức giận, đập bàn: “Ngươi chép thơ của ai không chép, lại đi sao chép của Thẩm Hoài Bích! Bài từ này rõ ràng là của người nào đó làm ban đêm, khi nàng leo lên đầu tường, nhìn về hướng Khang Vương phủ.”
Không nói hai lời, hắn vung tay lên, bài thơ đạo văn kia trực tiếp bị ném ra ngoài phủ.
Đêm cũng đã khuya, hơn hai mươi người, lại không một người nào vượt qua được thử thách của hắn.
Đến người cuối cùng, Nhị thiên kim của Sĩ Thượng Thư.
Hắn nhìn cũng lười nhìn, trực tiếp hạ lệnh: "Nghênh Thuần, mang người này đi Đông viện... tiểu đình viện kia, nhìn nàng leo tường mười lần, đi xong lại mang nàng trở về gặp ta."
Nàng đứng thẳng lưng, lạnh lùng nói: “Tiểu nữ nghĩ không cần phải đến đó! Trong lòng Vương gia chỉ có Thẩm Hoài Bích, dù người khác có muôn vàn chỗ tốt thì Vương gia cũng không thấy được.”
Hắn chỉ lạnh nhạt nói: "Ai nói Bổn vương trong lòng có nàng? Bổn vương hiện tại không phải đang chọn lựa Vương phi sao?"
"Vương gia, những điều kiện chọn lựa này… đều kì dị cổ quái. Dựa theo phương thức chọn lựa của Vương gia ban ra, ngoại trừ Thẩm Hoài Bích đang si ngốc không nhớ rõ ai là ai kia, thì có ai có thể làm Khang Vương phi!"
Lý Văn Chinh bất ngờ, không kịp phòng, nghe được vài từ này: "ngoài kẻ si ngốc, đều không nhớ rõ ai", ở nơi nào đó bị xúc động nặng nề, giống như bị khơi lại vết sẹo, cực kì đau đớn.
Hắn cắn răng nói: "Ai nói chỉ có Thẩm Hoài Bích mới có khả năng làm Khang Vương phi? Ngươi tên là gì?"
Nàng ngẩng đầu trả lời: "Tiểu nữ tử Cố Tòng Dong, nữ tử Cố Thượng Thư."
"Hảo, Cố Tòng Dong, ngươi chính là Khang Vương phi, Nghênh Thuần, đưa Vương phi đi xem phủ."
Lý Văn Chinh đứng lên, thần sắc lạnh lùng, cũng không quay đầu lại mà rời đi, chỉ để lại Cố Tòng Dong sững sờ, Nghênh Thuần trợn mắt há hốc mồm.
Thẩm Hoài Bích nhìn mà ngây ra.
Hồn phách nàng lơ lửng mấy ngày nay. Vốn là ở tại Thẩm phủ, nghe tôi tớ bàn tán, Lý Văn Chinh hôm nay tuyển phi tại vương phủ, nàng khó có thể tin, lập tức chạy đến vương phủ để xem.
Không nghĩ tới hắn lại thật sự tuyển được Vương phi?!
Lúc này hồn phách nàng đã xuất khiếu ngày thứ ba?
Nàng run lên vì giận dữ, chỉ muốn thổ huyết. Nàng căm giận nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn. Hắn lại muốn… muốn đi làm cái gì? Hạ lệnh tôi tớ chuẩn bị đồ bái đường để lập gia đình sao?
Lý Văn Chinh đi đi lại lại không rõ mục đích gần nửa canh giờ, chỉ cảm thấy trong lồng ngực buồn bực, khí càng ngày càng đậm, cước bộ càng chạy càng nhanh, lần đầu tiên trong đời, lại có một ý muốn điên cuồng, gào thét lên tiếng lòng.
Hắn đột nhiên dừng bước, nhìn cây cối cao xung quanh, rồi chỉ vào cây cao nhất mà hạ lệnh: "Cầm cái thang đến đây, để ở nơi này!"
Đám người hầu lĩnh mệnh, để cái thang xuống rồi lui về phía sau hai bước, ngây ngốc nhìn hắn đang trèo cây.
Lúc còn bé cho đến bây giờ, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn trèo cây… cũng không mất nhiều thời gian, liền ngồi vào trên cây, vỗ vỗ đám bụi trên vạt áo.
Đám người hầu đứng dưới tán cây, ngước mắt nhìn nhau, trong tròng vô cùng sợ hãi.
Vương gia, ngài đây là làm sao vậy?
Lý Văn Chinh ngồi ở trên cây, phóng tầm mắt ra xa về hướng Đông, mơ hồ có thể thấy được cổng lớn của Thẩm tướng phủ.
Nàng chính là trưởng thành mười tám năm ở trong tòa phủ đệ kia.
Đến tột cùng là như thế nào có thể tạo ra một nữ nhân đặc biệt như nàng?
Hắn kinh ngạc nghĩ, nhân sinh thật sự khó đoán trước điều gì. Hắn vẫn nhớ rõ, chỉ mấy tháng ngắn ngủi trước, khi bọn họ lần đầu tiên gặp nhau, hắn đối với nàng có bao nhiêu khinh thường.
Lúc ban đầu, Thẩm tiểu thư cường đoạt Tần Thám Hoa về tướng phủ, trong ngoài triều đều bị chấn động.
Hắn nghe thế tin tức, trong lòng chỉ nghĩ, sao lại có một nữ nhân hoang đường vô sỉ như thế? Thấy người ta vóc người tuấn tú, lại mạnh mẽ ép cưới, làm gì có cái lý đó.
Sau này Tần Thám Hoa chạy thoát, hắn tại sân sau lại bất ngờ thấy nàng, ánh mắt của nàng, chỉ có thể dùng từ “nóng bỏng” để hình dung, trong lòng cảm giác khinh thường càng đậm.
Tần Thám Hoa mất tích mới được mấy ngày, nàng như thế nào đã lại tỏ ra bạc tình bạc nghĩa, thấy nam nhân có tướng mạo tốt liền xông tới?
Nhưng mà bắt đầu từ lúc nào, loại cảm giác khinh thường này dần dần nhạt đi?
Lý Văn Chinh chính mình cũng không rõ ràng, hắn chỉ biết là, dần dần, đối với con người này, cái tên này, cảm giác của hắn trở nên không giống.
Nàng, mặc dù mập mạp, nhưng khi cười rộ lên cũng không khó coi.
Nàng, mặc dù nói chuyện luyên thuyên, nhưng đôi khi cũng rất linh hoạt nhanh trí.
Hắn từ từ phát hiện, ngoại trừ tướng mạo bên ngoài, nàng thật sự là một nữ nhân tốt.
Sáng sủa, linh hoạt, hơn nữa còn cố chấp.
Hắn, một đại nam nhân leo trèo cây đã cảm thấy khó khăn, vậy mà nàng, một nữ nhân, như thế nào lại luôn kiên trì?
Nàng khi đó, một mình cô độc ngồi ở trên cây, mắt nhìn ra xa, hướng về Khang Vương phủ ở phía tây, chờ mong sẽ có người xuất hiện ở cửa, trong lòng nàng mang cảm giác thế nào?
*Đây là câu trong bài thơ Nhất Tiễn Mai của Lý Thanh Chiếu
Nhất tiễn mai
Hán việt
Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu,
Khinh giải la thường,
Độc thướng lan chu.
Vân trung thuỳ ký cẩm thư lai?
Nhạn tự hồi thì,
Nguyệt mãn tây lâu.
Hoa tự phiêu linh thuỷ tự lưu,
Nhất chủng tương tư,
Lưỡng xứ nhàn sầu.
Thử tình vô kế khả tiêu trừ,
Tài há my đầu,
Khước thướng tâm đầu.
Dịch nghĩa
Hương tàn như ngọc lạt màu thu, ngó sen hồng nhạt
Khẽ vén áo the
Lên thuyền sóng một mình bờ cát
Thư cẩm trong mây ai gửi về
Nhạn đến cùng gió mát
Trăng tràn đầy lầu tây
Hoa tàn phiêu dạt nước trôi đi
Hai bờ buồn lặng
Một tình si
Thoắt đã tận đáy lòng
Một chút vừa thoáng mi
Vẫn còn lại trong tâm
Hắn suy nghĩ một lúc rồi thuận miệng nói: “Hiện tại trời đang vào thu, vậy làm bánh pudding hoa quế đi”.
Ôn tiểu thư đứng nhìn với vẻ sửng sốt.
Hắn nhíu mày rồi lại mở miệng: “Không làm được à? Không sao, vậy thì thử làm vài cái bánh su kem, đừng quá ngọt ── cái gì, cũng không biết làm? Nếu không, liền đổi thành bánh kem trà xanh, bánh Tiramisu ── cái gì, ngươi lại không làm được? Vậy ngươi vẫn còn dám tự nhận mình tinh thông tài nấu nướng?"
Hắn không nhịn được xua tay, Ôn tiểu thư thút thít nghẹn ngào liền bị đuổi ra ngoài.
Kế tiếp là thiên kim của Trì Hàn Lâm.
Nàng hành lễ với hắn, sau đó trả lời một cách điềm tĩnh: “Tiểu nữ ngưỡng mộ Vương gia đã lâu, nguyện vì Vương gia, tiểu nữ sẵn sàng trèo cây”.
Vì vậy Lý Văn Chinh chỉ một gốc cây hòe, chính mình ngồi dưới tán lá cây, quan sát nàng vì hắn mà trèo cây.
Trì không biết mình ở nhà đã luyện bao lâu, liền cởi giày thêu bước lên thang cuốn và nhanh chóng trèo lên cây.
Khi đã trèo được lên cây, nàng liền hướng tới hắn mà thản nhiên cười một tiếng, có ý định muốn leo xuống.
Bỗng hắn mở miệng ngăn cản nàng: “Khoan… Ngồi đợi ở trên cây hai canh giờ”.
Sắc mặt Trì lập tức biến đổi.
Nàng bình sinh đã có bản tính ưa sạch sẽ, lần này vì muốn lấy lòng Lý Văn Chinh, nguyện leo thang cuốn trèo cây, ngồi trên thân cây dơ bẩn đã là cực hạn mà nàng có thể chịu đựng.
Nàng cắn răng thầm nghĩ, không phải chỉ là hai canh giờ thôi sao, Thẩm Hoài Bích có thể ngồi trên cây cả đêm, tại sao nàng lại không thể.
Lý Văn Chinh nhắm mắt dưỡng thần dưới tán lá cây, chưa được một khắc, trên cây bỗng truyền đến một tiếng kêu sợ hãi: “Ối! Có sâu cắn ta!”
Hắn vẫn không mở mắt mà lên tiếng: “Trên cây có thuốc diệt sâu”.
Sau một lúc lâu, Trì thiên kim lại hét chói tai: “Nha! Ta dùng rồi nhưng con sâu chết ở trên áo ta!”
Hắn vẫn ở dưới tán lá cây mà bình thản nói: “Nhặt lên rồi ném nó xuống”.
Lại một lúc sau, tiếng thét chói tai lần thứ hai lại vang lên: “Nha! Con sâu giả chết! Nó còn có thể bay nha!”
Nàng không chịu nổi nữa rồi, trên cây chỗ nào cũng toàn là sâu. Nàng sắp bị bức cho bị điên mất thôi!
Nếu như làm Khang Vương phi, mỗi ngày đều phải trèo cây, nàng … nàng thà không lấy Khang Vương gia!
Nàng trèo xuống gốc cây, khuôn mặt trắng bệch, cũng không quay đầu mà vội vã chạy ra ngoài Khang Vương phủ.
Lý Văn Chinh chẳng buồn để ý, vẫy tay nói: “Kế tiếp”.
Sau khi chứng kiến tình trạng thê thảm của hai người trước đó, người thứ ba trong lòng không khỏi run sợ, lắp bắp mở miệng: “Tiểu nữ am hiểu… am hiểu thơ ca, nguyện… nguyện vì Vương gia làm một bài thơ”.
Lý Văn Chinh sai người hầu lấy giấy bút.
Bài thơ nhanh chóng được viết ra, mực vẫn còn chưa khô hẳn, hắn liền cầm lên đọc:
"Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu.
Nhất chủng tương tư, lưỡng xử nhàn sầu.
Thử tình vô kế khả tiêu trừ
Tài hạ mi đầu
Khước thượng tâm đầu." *
(Hoa rơi rụng, nước chảy mau,
Tương tư một mối đeo sầu đôi nơi.
Tình này chẳng thể khuây nguôi,
Vừa nơi khóe mắt đã nơi đáy lòng.)
Khi vừa đọc xong, hắn liền tức giận, đập bàn: “Ngươi chép thơ của ai không chép, lại đi sao chép của Thẩm Hoài Bích! Bài từ này rõ ràng là của người nào đó làm ban đêm, khi nàng leo lên đầu tường, nhìn về hướng Khang Vương phủ.”
Không nói hai lời, hắn vung tay lên, bài thơ đạo văn kia trực tiếp bị ném ra ngoài phủ.
Đêm cũng đã khuya, hơn hai mươi người, lại không một người nào vượt qua được thử thách của hắn.
Đến người cuối cùng, Nhị thiên kim của Sĩ Thượng Thư.
Hắn nhìn cũng lười nhìn, trực tiếp hạ lệnh: "Nghênh Thuần, mang người này đi Đông viện... tiểu đình viện kia, nhìn nàng leo tường mười lần, đi xong lại mang nàng trở về gặp ta."
Nàng đứng thẳng lưng, lạnh lùng nói: “Tiểu nữ nghĩ không cần phải đến đó! Trong lòng Vương gia chỉ có Thẩm Hoài Bích, dù người khác có muôn vàn chỗ tốt thì Vương gia cũng không thấy được.”
Hắn chỉ lạnh nhạt nói: "Ai nói Bổn vương trong lòng có nàng? Bổn vương hiện tại không phải đang chọn lựa Vương phi sao?"
"Vương gia, những điều kiện chọn lựa này… đều kì dị cổ quái. Dựa theo phương thức chọn lựa của Vương gia ban ra, ngoại trừ Thẩm Hoài Bích đang si ngốc không nhớ rõ ai là ai kia, thì có ai có thể làm Khang Vương phi!"
Lý Văn Chinh bất ngờ, không kịp phòng, nghe được vài từ này: "ngoài kẻ si ngốc, đều không nhớ rõ ai", ở nơi nào đó bị xúc động nặng nề, giống như bị khơi lại vết sẹo, cực kì đau đớn.
Hắn cắn răng nói: "Ai nói chỉ có Thẩm Hoài Bích mới có khả năng làm Khang Vương phi? Ngươi tên là gì?"
Nàng ngẩng đầu trả lời: "Tiểu nữ tử Cố Tòng Dong, nữ tử Cố Thượng Thư."
"Hảo, Cố Tòng Dong, ngươi chính là Khang Vương phi, Nghênh Thuần, đưa Vương phi đi xem phủ."
Lý Văn Chinh đứng lên, thần sắc lạnh lùng, cũng không quay đầu lại mà rời đi, chỉ để lại Cố Tòng Dong sững sờ, Nghênh Thuần trợn mắt há hốc mồm.
Thẩm Hoài Bích nhìn mà ngây ra.
Hồn phách nàng lơ lửng mấy ngày nay. Vốn là ở tại Thẩm phủ, nghe tôi tớ bàn tán, Lý Văn Chinh hôm nay tuyển phi tại vương phủ, nàng khó có thể tin, lập tức chạy đến vương phủ để xem.
Không nghĩ tới hắn lại thật sự tuyển được Vương phi?!
Lúc này hồn phách nàng đã xuất khiếu ngày thứ ba?
Nàng run lên vì giận dữ, chỉ muốn thổ huyết. Nàng căm giận nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn. Hắn lại muốn… muốn đi làm cái gì? Hạ lệnh tôi tớ chuẩn bị đồ bái đường để lập gia đình sao?
Lý Văn Chinh đi đi lại lại không rõ mục đích gần nửa canh giờ, chỉ cảm thấy trong lồng ngực buồn bực, khí càng ngày càng đậm, cước bộ càng chạy càng nhanh, lần đầu tiên trong đời, lại có một ý muốn điên cuồng, gào thét lên tiếng lòng.
Hắn đột nhiên dừng bước, nhìn cây cối cao xung quanh, rồi chỉ vào cây cao nhất mà hạ lệnh: "Cầm cái thang đến đây, để ở nơi này!"
Đám người hầu lĩnh mệnh, để cái thang xuống rồi lui về phía sau hai bước, ngây ngốc nhìn hắn đang trèo cây.
Lúc còn bé cho đến bây giờ, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn trèo cây… cũng không mất nhiều thời gian, liền ngồi vào trên cây, vỗ vỗ đám bụi trên vạt áo.
Đám người hầu đứng dưới tán cây, ngước mắt nhìn nhau, trong tròng vô cùng sợ hãi.
Vương gia, ngài đây là làm sao vậy?
Lý Văn Chinh ngồi ở trên cây, phóng tầm mắt ra xa về hướng Đông, mơ hồ có thể thấy được cổng lớn của Thẩm tướng phủ.
Nàng chính là trưởng thành mười tám năm ở trong tòa phủ đệ kia.
Đến tột cùng là như thế nào có thể tạo ra một nữ nhân đặc biệt như nàng?
Hắn kinh ngạc nghĩ, nhân sinh thật sự khó đoán trước điều gì. Hắn vẫn nhớ rõ, chỉ mấy tháng ngắn ngủi trước, khi bọn họ lần đầu tiên gặp nhau, hắn đối với nàng có bao nhiêu khinh thường.
Lúc ban đầu, Thẩm tiểu thư cường đoạt Tần Thám Hoa về tướng phủ, trong ngoài triều đều bị chấn động.
Hắn nghe thế tin tức, trong lòng chỉ nghĩ, sao lại có một nữ nhân hoang đường vô sỉ như thế? Thấy người ta vóc người tuấn tú, lại mạnh mẽ ép cưới, làm gì có cái lý đó.
Sau này Tần Thám Hoa chạy thoát, hắn tại sân sau lại bất ngờ thấy nàng, ánh mắt của nàng, chỉ có thể dùng từ “nóng bỏng” để hình dung, trong lòng cảm giác khinh thường càng đậm.
Tần Thám Hoa mất tích mới được mấy ngày, nàng như thế nào đã lại tỏ ra bạc tình bạc nghĩa, thấy nam nhân có tướng mạo tốt liền xông tới?
Nhưng mà bắt đầu từ lúc nào, loại cảm giác khinh thường này dần dần nhạt đi?
Lý Văn Chinh chính mình cũng không rõ ràng, hắn chỉ biết là, dần dần, đối với con người này, cái tên này, cảm giác của hắn trở nên không giống.
Nàng, mặc dù mập mạp, nhưng khi cười rộ lên cũng không khó coi.
Nàng, mặc dù nói chuyện luyên thuyên, nhưng đôi khi cũng rất linh hoạt nhanh trí.
Hắn từ từ phát hiện, ngoại trừ tướng mạo bên ngoài, nàng thật sự là một nữ nhân tốt.
Sáng sủa, linh hoạt, hơn nữa còn cố chấp.
Hắn, một đại nam nhân leo trèo cây đã cảm thấy khó khăn, vậy mà nàng, một nữ nhân, như thế nào lại luôn kiên trì?
Nàng khi đó, một mình cô độc ngồi ở trên cây, mắt nhìn ra xa, hướng về Khang Vương phủ ở phía tây, chờ mong sẽ có người xuất hiện ở cửa, trong lòng nàng mang cảm giác thế nào?
*Đây là câu trong bài thơ Nhất Tiễn Mai của Lý Thanh Chiếu
Nhất tiễn mai
Hán việt
Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu,
Khinh giải la thường,
Độc thướng lan chu.
Vân trung thuỳ ký cẩm thư lai?
Nhạn tự hồi thì,
Nguyệt mãn tây lâu.
Hoa tự phiêu linh thuỷ tự lưu,
Nhất chủng tương tư,
Lưỡng xứ nhàn sầu.
Thử tình vô kế khả tiêu trừ,
Tài há my đầu,
Khước thướng tâm đầu.
Dịch nghĩa
Hương tàn như ngọc lạt màu thu, ngó sen hồng nhạt
Khẽ vén áo the
Lên thuyền sóng một mình bờ cát
Thư cẩm trong mây ai gửi về
Nhạn đến cùng gió mát
Trăng tràn đầy lầu tây
Hoa tàn phiêu dạt nước trôi đi
Hai bờ buồn lặng
Một tình si
Thoắt đã tận đáy lòng
Một chút vừa thoáng mi
Vẫn còn lại trong tâm
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment