CHƯƠNG 17 - ÔM ĐƯỢC VƯƠNG GIA VỀ - LỤC HÀ TỬ - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

ÔM ĐƯỢC VƯƠNG GIA VỀ

TRUYENHOANGDUNG - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
Tác giả: Lục Hà Tử
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Hài


CHƯƠNG 17:


Hắn kiên nhẫn đứng bên kia tường đợi một hồi, đối diện mơ hồ truyền đến âm thanh kêu đau, hắn ho nhẹ một tiếng cách bức tường hỏi han: "Thẩm tiểu thư, có cần bổn vương hỗ trợ không?"



Thẩm Hoài Bích che mặt, cảm thấy không còn mặt mũi gặp người.

Đời này, nàng chưa bây giờ mất mặt như bây giờ.

Sao hôm nay hắn lại về giờ này? Lại đúng lúc này đứng ở phía bên kia bức tường?

Tiểu Hoàn khó khăn đỡ tiểu thư nhà nàng lên, thấy tiểu thư vẫn còn đang lấy tay che mặt, nàng giật mình.

Mới vừa rồi ngã, không phải chỉ chạm mông thôi sao? Chẳng lẽ mặt cũng bị thương?

Nàng lo lắng kêu lên: "Tiểu thư, tiểu thư! Người không sao chứ?"

Đúng lúc này, từ phía đối diện truyền tới âm thanh Lý Văn Chinh ân cần hỏi thăm.

Thẩm Hoài Bích thầm than một tiếng. Xong đời, thị lực hắn thật sự là tốt nha, nhìn thấy rất rõ ràng.

Tốt rồi, tiểu thư tướng phủ leo tường, lại bị tóm tại trận, thế này không biết hắn sẽ nhìn mình thế nào?

Nàng xoa xoa cái mông, càng nghĩ càng ảo não, càng nghĩ lại càng ủy khuất.

Nàng thật sự chỉ là rèn luyện thân thể thôi!

Nàng chán nản hồi lâu, biết trốn không xong. Nàng đành phải lần nữa trèo lên trên đầu tường, lắp ba lắp bắp chào hỏi: "Chào ngươi."

Lý Văn Chinh mỉm cười: "Đã lâu không gặp."

Ngây ngốc nhìn nụ cười của hắn, thật lâu thật lâu, cho đến khi hắn quay đầu nhìn sang chỗ khác, nàng mới chợt bừng tỉnh, trong long kêu một tiếng không tốt.

Hỏng, hỏng, hắn ghét nhất là bị người nhìn chằm chằm mặt của mình, lúc này khẳng định lại muốn tức giận đi!

Nàng cuống quít nói: "Thật là khéo, lại gặp ngươi. Kỳ thật, ta chỉ đang rèn luyện thân thể, thật sự ta không hề nghĩ tới thứ khác."

Hắn nhướng mày: "Rèn luyện thân thể... cho nên nửa đêm leo tường?"

Nàng giải thích với hắn: "Cái này, có loại hoạt động gọi là leo núi, có khả năng rèn luyện toàn thân. Tướng phủ chỉ có bức tường này kiên cố nhất, thích hợp để leo nhất. Với lại ta cũng sợ bị người gặp phải, cho nên mỗi ngày leo tường mười lần đều leo vào lúc này."

Đây là lần thứ hai trong ngày hắn sặc nước bọt, làm hắn lại ho khụ khụ một hồi.

Hôm nay là ngày gì? Một là, thiên kim tướng phủ mỗi ngày leo tường mười lần rèn luyện thân thể, hai là, vương gia nửa đêm không ngủ lại đi loạn trong vương phủ.

Như thế nào hai người đó lại có thể ở chung một chổ, cách bức tường nói chuyện phiếm.

Thật sự là điên rồi!

Bình thường lời đồn đại không nói làm gì, nhưng cái trường hợp lúc này mà bị người khác thấy, thì thanh danh sẽ mất sạch.

Từ xa có tiếng bước chân truyền lại, tựa hồ rất hỗn loạn, Nghênh Thuần nóng ruột gọi to: "Vương gia! Vương gia! Ngài đang ở đâu?"

Lý Văn Chinh giật mình một cái, không do dự ngẩng đầu nhìn Thẩm Hoài Bích nói: "Ta đi, ngươi bảo trọng."

Nàng ở sau lưng của hắn gọi lớn, "Này, này! Như thế nào đột nhiên muốn đi? Chúng ta thật vất vả mới gặp mặt, ít nhất cũng nên trò chuyện thêm một lát! Vậy, ngày mai, giờ này ngày mai ngươi lại đây có được hay không?"

Hắn ra khỏi đình viện, nhanh chóng đóng cửa viện, che đi bóng dáng của nàng ở sau cánh cửa.

Nghênh Thuần mang nhóm lớn hộ vệ vừa lúc đã chạy tới, đèn đuốc sáng rực khắp nơi. Đám hộ vệ phía trước đi quá nhanh, thiếu chút nữa đụng vào người Lý Văn Chinh.

Nhìn thấy hắn, Nghênh Thuần thở phào nhẹ nhõm.

"Gia của ta! Ngài nửa đêm canh ba chạy đến nơi này làm cái gì?"

Miệng hắn nói, chân liền đi đến cánh cổng vừa mới khép lại, muốn mở ra nhìn một chút bên trong.

Lý Văn Chinh bỗng nhiên quát: "Không được mở ra!"

Nghênh Thuần bị dọa đến hoảng sợ, đứng khựng ngay tại chỗ.

Hắn lại hạ lệnh: "Các ngươi đi tìm một cái khóa, rồi đóng chặt cửa nơi này. Không có lệnh của ta bất luận kẻ nào cũng không được đi vào, kẻ nào vi phạm xử theo gia pháp."

Lập tức có gã sai vặt chạy đi khắp nơi tìm khóa, còn hắn đứng chặn trước của khu nhà.

Hắn vừa lòng gật đầu. Nếu như hắn ra chậm vài bước, những hộ vệ này sẽ phá cửa mà vào, cả đoàn thấy Hoài Bích leo tường.

Nghĩ tới đây, hắn trợn mắt nhìn Nghênh Thuần. Bổn vương chính mình lạc đường cũng không gấp, hắn gấp cái gì? Tiểu đồng tùy thân hầu hạ cũng quá ân cần đi.

Hắn chỉ cửa khu đình viện, ra lệnh cho Nghênh Thuần: "Mấy ngày nay ngươi đừng theo ta, vì phòng ngừa có người một mình cạy khóa, ngươi liền canh giữ ở cửa này đi!"

Nghênh Thuần kêu thảm: "Vương gia!"

Lý Văn Chinh được hộ tống trở về tẩm phòng, tắm rửa, đi ngủ.

Ngày hôm sau vào triều, tấu chương về vụ án Bộ Hộ bán chức quan làm rối kỉ cương đã được hoàng đế thẩm duyệt, phát xuống.

Đối với ý kiến xử phạt phạm nhân, trên mặt ngự bút viết hai chữ to "Chuẩn tấu".

Vì vậy, trong vòng ba ngày, hơn ba chục người nhà quan viên liên can đến vụ án, chín nhà bị tịch thu tài sản cả nhà, giết kẻ phạm tội, mấy ngàn người lưu đày biên ải.

Pháp trường Thái Thị Khẩu* đều bị huyết tươi bao phủ.

*Thái Thị Khẩu: tên một địa danh ở Bắc Kinh.

Lý Văn Chinh phụ trách giám sát xử trảm từ ngày thứ nhất đến ngày cuối cùng, nhìn thấy đao phủ chặt đầu tựa như chém rau cải.

Sau lại bận rộn thẩm duyệt thay thế bổ sung quan viên, đề bạt nhân tài hữu dụng.

Thời gian nửa tháng cứ như vậy trôi qua nhanh chóng.

Đến ngày hôm đó ăn xong cơm chiều, hắn rốt cuộc cũng có thời gian rảnh đi lại trong phủ giải sầu.

Ngẩng đầu nhìn đến tường cao ba trượng xây vây quanh vương phủ, trong lòng đột nhiên động một cái. Mấy ngày này tựa hồ có chuyện gì bị hắn xem nhẹ.

Tùy ý đi lại một hồi, hắn phát hiện mình đang đi về khu phía đông.

Nghênh Thuần từ đêm nửa tháng trước đó, cũng không biết đắc tội gì với Vương gia mà bị đẩy đến phía đông trông cửa cái tiểu viện này, thực sự là vô vùng chán nản.

Căn đình viện này thật sự hoang vắng, ngồi ở cửa viện trông cả ngày, đến cái bóng người cũng chẳng trông thấy.

Ngày đêm ở đây, gió lạnh từng trận, hắn đang căng thẳng vạn phần, bả vai đột nhiên bị người vỗ nhẹ một cái.

Hắn sợ đến nhảy dựng lên. Sau khi thấy rõ người trước mặt, đưa tay dụi mắt, vừa mừng vừa sợ, lệ quang long lanh rơi xuống, ôm lấy Lý Văn Chinh khóc lớn: "Vương gia! Ngài cuối cùng cũng đến đây, ô ô ô... nơi này thật đáng sợ, đêm nào cũng có chuyện ma quái, ô ô ô ── "

Lý Văn Chinh sửng sốt: "Chuyện ma quái? Xảy ra chuyện gì?"

Hắn khóc lớn: "Có âm thanh nữ nhân nói chuyện, tiếng thở dài, tiếng kêu thảm thiết, còn nữa âm thanh huỳnh huỵch, bình bịch!"


Lí Văn Chinh nén cười, phẩy tay: "Vất vả cho ngươi, về sau đi theo bên người bổn vương".

Lấy chìa khóa ra mở cửa, phân phó Nghênh Thuần ở ngoài canh giữ, chính mình đi vào cái tiểu viện hoang vu.

Ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một cái đầu tròn trịa đang gối lên đầu tường...

Cửa viện nằm khuất sau tán cây rậm rạp, Thẩm Hoài Bích không nhìn thấy Lý Văn Chinh đi vào. Nàng nằm bò ở đầu tường, nhẹ nhàng thở dài một hơi, đầu nhỏ dựa vào tường liền biến mất không thấy.

Lí Văn Chinh dừng bước.

Sau một lúc lâu, đầu nhỏ của nàng lại xuất hiện ở đầu tường, nhìn trái phải xung quanh vài lần, trên mặt hiện ra sự thất vọng, lại nhẹ nhàng thở dài một lần nữa.

Không lâu sau, cái đầu của một thiếu nữ khác xuất hiện ở đầu tường, nói với Thẩm Hoài Bích: "Tối nay hắn sẽ không đến đâu, chúng ta trở về đi!"

Nha hoàn Tiểu Hoàn ở trong lòng hô to bất đắc dĩ, đã luyện tập lâu như vậy, ngay cả nàng cũng học xong môn tay không trèo tường này.

Thẩm Hoài Bích thất vọng nói: "Chính hắn đã hứa với ta".

Tiểu Hoàn muốn nói lại thôi.

Trầm mặc chốc lát, Thẩm Hoài Bích thở dài: "Kỳ thật, hắn cũng không thích ta."

Nàng dựa vào đầu tường, nhìn tiểu đình viện mọc đầy cỏ dại ở trước mặt.

"Ngươi nghĩ xem, hắn có thể ngay cả nhìn ta cũng không muốn liếc một cái, lại càng không đến đây gặp ta... Ôi, ai sẽ thích một nữ nhân béo ú đây!"

Tiểu Hoàn cong miệng: "Tiểu thư, đây gọi là mũm mĩm nha! Hơn nữa những đêm gần đây tiểu thư ngủ không ngon, nên đã gầy đi rất nhiều!"

Nàng sờ sờ mặt mình, "Có thật không?"

Tiểu Hoàn ra sức gật đầu, "Thật sự! Tiểu thư, người xem, cổ cũng nhỏ đi rồi!"

Thẩm Hoài Bích té "bịch" xuống tường.

Sau một lúc lâu lại cố gắng leo lên đầu tường, nàng buồn khổ nói: "Kỳ thật, ta cũng biết hắn sẽ không thích ta. Hắn là một người nam nhân có phong thái nhanh nhẹn như vậy, hẳn là sẽ thích một giai nhân vô cùng xinh đẹp. Ôi, hắn làm sao có thể thích người như ta đây! Nhưng ta vẫn muốn thử một lần, muốn tự mình cố gắng một lần lớn nhất trong đời …"

Nàng lấy từ trong ngực ra một tấm giấy màu, Tiểu Hoàn thấy thế lấy ra nào là bút lông sói, nghiên mực. Nàng viết viết vài chữ trên giấy, gấp thành hạc giấy, đưa cho Tiểu Hoàn, buồn bã nói: "Treo lên đi! "

Lý Văn Chinh nghe được thì sửng sốt. Treo lên? Treo ở nơi nào? Đợi âm thanh ở phía đối diện bức tường hoàn toàn biến mất, hắn mới từ dưới tán lá đi lại. Khi đi tới góc tường, hắn ngửa đầu nhìn tường cao ba trượng. Hắn cao giọng hạ lệnh cho Nghênh Thuần canh gác ngoài cửa, "Nghênh Thuần, đi lấy một cái thang đến!"

Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn trèo cao như vậy. Đứng ở bậc cao nhất của chiếc thang, ở bên này đầu tường, thăm dò nhìn vào hướng đối diện.

Chỉ một thoáng, lập tức bị quang cảnh trước mắt làm kinh hãi.

Đối diện bức tường, cả một khu treo toàn hạc giấy. Hạc giấy đủ mọi màu sắc, dùng nhiều sợi dây treo lên, tuỳ ý đung đưa theo gió. Khung cảnh vô cùng đẹp mắt.

Hắn ngơ ngác hồi lâu, thử vươn tay, nhẹ nhàng gỡ xuống một con hạc giấy, mở ra.

Đập vào mắt là hàng chữ xiêu vẹo của Thẩm tiểu thư kia.

"Mười một tháng chín, nhiều mây. Trời ạ, hôm nay ta nhìn thấy hắn! Mặc dù quá trình rất mất mặt… Nhưng hắn hình như không ghét ta lắm, vẫn còn cười với ta một cưới. ^__^ Cầu ái còn chưa thành công, Hoài Bích cố lên, cố lên, cố gắng lên!"

Lý Văn Chinh không nhịn được mỉm cười. Gấp hạc giấy giống như trước, treo lại trên sợi dây.

Tiện tay gỡ xuống một con khác, mở ra.

"Mười hai tháng chín, trời mưa. Hạc giấy của ta đều bị xối ướt, ai. May là mưa nhỏ, ngày mai sẽ gọi người dựng lều. Hôm nay đọc sách đã đọc được một câu __ mặc dù ngàn vạn người đã đi qua. Là có ý tứ gì? Nếu như là vì hắn, coi như ở giữa có ngàn người ngăn cản, ta cũng phải đi tới. Ừ, ta đoán chắc là giải thích như vậy. Văn Chinh, tuy là ngàn vạn người chắn lối nhưng ta cứ hướng tới."

Hắn hơi thấy xúc động.

Treo hạc giấy lại như cũ, lại gỡ xuống một con khác.

"Thẩm Hoài Bích, hãy nhớ kỹ khẩu hiệu của ngươi, hành trình đến với soái ca là…! Cố gắng! Cố gắng! Cố gắng!".

Lý Văn Chinh không nói gì.

Hắn nhanh chóng phát hiện, hạc giấy là dựa theo ngày tháng mà treo lên, bên trong nội dung nào cũng có, rất hiển nhiên là nàng nghĩ đến đâu viết đến đó, vui buồn yêu ghét, không che dấu chút nào.

Ngón tay của hắn, cuối cùng lại lấy hạc giấy vừa mới treo lên hôm nay. Mực nước còn chưa khô, chữ viết bừa bộn, hiển nhiên là lúc viết tâm tình đang kích động.

"Thẩm Hoài Bích, cầm gương soi lại chính mình đi. Khang Vương sẽ thích một nữ nhân béo ú chỉ biết si mê sao? Khang Vương sẽ thích một nữ nhân béo ú lại chỉ biết si mê sao? Khang Vương sẽ thích một nữ nhân béo ú lại chỉ biết si mê sao? Nhớ kỹ, là cóc nhái vĩnh viễn không thể ăn thịt thiên nga. Tỉnh, tỉnh lại đi!"

Nắm chặt con hạc giấy kia, hắn tựa đầu vào tường, trầm lặng thật lâu.

Buổi tối ngày hôm sau, Thẩm Hoài Bích dựa theo kế hoạch giảm béo của chính mình, mang theo Tiểu Hoàn lại đây leo tường.

Tiểu Hoàn treo thêm một con hạc mới, theo thói quen đếm lại số lượng hạc giấy. Như thế nào số lượng hạc giấy lại không đổi! Nàng giật mình la lên: "Thiếu mất một con hạc giấy!".

Thẩm Hoài Bích quá sợ hãi, mở từng con một để kiểm tra, đến tột cùng là con nào bị mất. Kiểm kê xong, nàng kêu thảm: "Trời ạ! Là tên hỗn đản không có tình người nào làm? Không ăn trộm hạc giấy khác, cố tình lấy mất con hạc ngày hôm qua!"

Bên kia, trong lúc vào cung diện thánh, Lý Văn Chinh đột nhiên hắt xì thật vang dội.

truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.