CHƯƠNG 19 - ÔM ĐƯỢC VƯƠNG GIA VỀ - LỤC HÀ TỬ - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

ÔM ĐƯỢC VƯƠNG GIA VỀ

TRUYENHOANGDUNG - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
Tác giả: Lục Hà Tử
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Hài


CHƯƠNG 19:


Phương Tiểu Hầu khóc than túm lấy ống tay áo của hắn: "Vương gia, nể tình vi thần đi theo ngài hơn mười năm, xin ngài khoan hồng độ lượng."

Lý Văn Chinh đưa tay phủi vết bẩn trên quần áo, vẻ mặt bình thường, dường như không có việc gì xảy ra: "Ngươi quỳ ở chỗ này làm cái gì? Còn không đứng lên đi theo ta."

Phương Tiểu Hầu kinh ngạc nhìn hắn hồi lâu, vô cùng tin phục đi theo.

Đây mới gọi là không quan tâm hơn thua, đây mới gọi là phong thái hoàng gia. Xin thụ giáo!

Hai người trước sau đi vào Nhã gian trong Tụ Hương Trà Lâu, cắn hạt dưa uống trà giải sầu.

Trà lâu yên tĩnh không tiếng động, mọi người mở to hai mắt, dựng thẳng lỗ tai, nghe Thuyết Thư tiên sinh kể chuyện trên đài.

Thuyết Thư tiên sinh đang kể đến đoạn bi thương, trông thật buồn bã, sắc mặt đau xót.

"Thẩm gia thiên kim kia quả nhiên là có thủ đoạn, ngay cả đường đường Vương gia cao quý cũng khó chạy thoát khỏi tay nàng. Ai, tiểu lão nhi vào mấy tháng trước đây đã từng lớn mật suy đoán. Hiện tại xem ra, sau cuộc Du Viên Yến mùng bảy tháng bảy năm nay, người chịu khổ của Thẩm thiên kim, là Khang vương gia a!"

Lão phì phò thở dài, vỗ kinh thất mộc một nhịp, quát to: "Hôm nay đề mục kể chuyện chính là ── Thẩm thiên kim lạt thủ tồi hoa (thủ đoạn cường bạo), Khang vương gia rơi vào ma trảo!"

Phụt một tiếng, nước trà trong miệng Phương Tiểu Hầu phun tung tóe mọi nơi.

Hắn nói với giọng run run: "Vương gia, những lão kể chuyện này đều là nói bậy, ngài bớt giận, bớt giận."

Sau một hồi lâu không có động tĩnh, hắn len lén ngước mắt lên, chỉ thấy Lý Văn Chinh thong thả uống ngụm trà, động tác chậm rãi hời hợt, trên mặt hờ hững, thản nhiên như không.

Trong lòng Phương Tiểu Hầu trấn an, cảm động không thôi.

Nhìn xem, đây mới là phong thái hoàng gia, dẫu núi Thái Sơn có sụp thì vẫn không thay đổi sắc mặt!

Lý Văn Chinh cầm ly trà lên, lại nhìn ra ngoài cửa sổ như có điều suy nghĩ. Qua rất lâu, hắn quay đầu, nói với Phương Tiểu Hầu: "Lần đầu tiên khi ta nhìn thấy nàng, là tháng sáu năm nay. Lúc ấy, Thẩm thiên kim cằm có ba ngấn cằm, thân hình mập mạp, to gấp đôi ngươi."

Phương Tiểu Hầu rơi lệ nói: "Vương gia, khổ cho ngài. Bị gán chung một chỗ với loại nữ nhân tròn vo, quả thực là làm nhục danh tiếng của ngài."

Lý Văn Chinh lại hớp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Chính là hiện tại thân hình của nàng so với ngươi cũng chỉ to hơn một chút mà thôi. Hơn nữa Bổn vương gần đây phát hiện, ừ, đã có khả năng nhìn thấy cổ của nàng."

Phương Tiểu Hầu té xỉu: "Vương gia, rốt cuộc ngài muốn nói cái gì?"

Hắn nhìn xuống dưới: "Trong thời gian không đến nửa năm, nàng toàn tâm giảm béo, gầy đi mấy chục cân. Đổi lại là ngươi, ngươi có được quyết tâm như thế sao?"

Phương Tiểu Hầu sửng sốt, Lý Văn Chinh đã đặt ly trà xuống: "Đi."

"Đi đâu? Chúng ta quay về vương phủ?"

"Không, chúng ta lại đi Thẩm tướng phủ một chuyến."

Phương Tiểu Hầu trố mắt: "Đi ăn đòn sao?"

Hắn trả lời: "Đi cầu hôn."

Phương Tiểu Hầu bịch một cái gục trên mặt đất. Hắn run rẩy ngóc đầu lên, túm ống tay áo của Lý Văn Chinh mà nói, âm thanh nghẹn nghào: "Ngài, ngài rốt cuộc vẫn bị áp lực trong triều, nên phải lấy Thẩm gia phì nữ làm vợ, Vương gia, uất ức cho ngài quá, ô ô ô..."

Vừa nói vừa xúc động, hắn không ngừng lấy tay lau nước mắt.

Lý Văn Chinh mỉm cười, không nói gì.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn con hạc giấy màu sắc rực rỡ trong tay áo.



Lúc màn đêm buông xuống căn nhà đình viện phía đông vương phủ, Thẩm Hoài Bích sau khi tỉnh táo lại, lập tức gắng gượng trở về tướng phủ.

Thẩm phu nhân ôm nàng, khóc đến nước mắt bay tứ tung: "Nữ nhi của ta! Tại sao con lại hồ đồ như vậy? Bị người ta thấy nửa đêm lén lút hẹn hò với nam nhân. Con, con thân là nữ nhi bị mất hết danh tiết nha!"

Thẩm Hoài Bích nghĩ thầm, từ lúc con gái của bà cưỡng đoạt Tần Thám Hoa vào phủ, Thẩm gia thiên kim đã sớm không có danh tiết rồi.

Thẩm Thừa Tướng chính là đứng ngồi không yên, một lúc gật đầu mỉm cười, một lúc thì nghiến răng nghiến lợi, khi thì nhân từ dễ gần, khi thì mặt đầy giận dữ.

Nàng càng nhìn càng sợ hãi, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Phụ thân, người bị làm sao vậy?"

"Nữ nhi không nên lo lắng, cha đang suy nghĩ đủ loại tình huống, cùng với đủ loại phương thức trả lời." Ông đi tới đi lui ở trong sảnh đường, tự nói một mình: "Chúng ta lần này chính là muốn ồn ào, huyên náo càng lớn càng tốt, để cho cái hỗn trướng họ Lý kia không thể không lấy con. Nếu như hắn thật là có ý dám giả câm vờ điếc, cự tuyệt không cưới, lão phu sẽ cậy già lên mặt, đến chỗ Hoàng thái hậu khóc lóc kể lể!"

Thẩm Hoài Bích cảm động không thôi. Thân là trung thần một thời, Thẩm Thừa Tướng có thể vứt bỏ mặt mũi để làm đến loại trình độ này cho con gái, coi như là hiếm có.

Đợi đã! Mới vừa rồi lão cha nói cái gì?

Đi đến chỗ Hoàng thái hậu khóc lóc để khiến Khang Vương không thể không lấy?!

Cái này, cái này, lão cha, mặc dù là nàng yêu quý Khang Vương, nhưng tình yêu là chuyện ngươi tình ta nguyện. Có câu nói "Dưa hái xanh không ngọt", nàng còn không muốn ép buộc bắt cưới a!

Nàng nhảy dựng lên từ trên ghế: "Phụ thân, người đợi đã ── "

Chưa nói hết câu, người hầu từ ngoài hộc tốc chạy vào, thở gấp bẩm báo: "Tướng Gia! Khang vương gia hắn, hắn lại ở ngoài cửa cầu kiến!"

"Cái gì?!"

Thẩm Thừa Tướng và Thẩm Hoài Bích đồng thời kêu lên.

Thẩm Hoài Bích vừa mừng vừa sợ, Thẩm Thừa Tướng vừa sợ vừa tức.

Lão nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu tử hỗn trướng, hôm nay bị đánh một lần chưa đủ phải không? Thất Phúc, Gia Nhạc, các ngươi đi tìm vài cái chổi thật to đến đây! Những người khác nghe đây, hôm nay nếu như Khang Vương không đáp ứng cưới vợ, mấy người các ngươi liền dùng chổi lớn quét hắn ra ngoài! Hung hăng đánh thật mạnh cho ta, không cần phải khách khí!".


Thẩm Hoài Bích nghe được những lời này hoảng đến toát mồ hôi lạnh, vội vàng kêu lên: “Phụ thân, người không thể làm như vậy, lưu cho hắn một chút mặt mũi đi.”

Chưa dứt lời, Thẩm Thừa Tướng nghe thấy vậy liền giận tím mặt.

“Mặt mũi? Lý Văn Chinh hắn cũng không lưu mặt mũi cho Thẩm gia ta. Ta vì cái gì phải lưu cho hắn mặt mũi đây?” Ông thở hổn hển tức giận nói tiếp.

“Bích nhi, chuyện này liên quan đến chung thân đại sự của ngươi, ngươi không cần tránh, cứ đứng sau bình phong nghe đi.”

Bỗng chốc, tướng phủ hỗn loạn không thôi…

Lý Văn Chính mang theo Phương Tiểu Hầu đứng chờ ngoài cửa tướng phủ gần nửa canh giờ mới thấy quản gia xuất hiện, đưa hai người họ vào.

Vào đến đại sảnh, đã thấy Thẩm Thừa Tướng đang đứng chờ ở đó, mặt lạnh như băng. Ông miễn cưỡng hành lễ với Lý Văn Chính một cái, rồi nói mấy lời khách sáo. Sau khi cả hai ngồi xuống, ông trực tiếp hỏi thẳng.

“Khang vương gia, hôm nay ngài hai lần ghé phủ, xin hỏi có việc gì không?”

Lý Văn Chinh nhấp một ngụm trà, bình tĩnh trả lời.

"Thẩm tiểu thư ngày đó hoảng sợ quá mà ngất đi, đã nghỉ ngơi vài ngày, Bổn vương hôm nay tới thăm nàng, xem nàng đã khỏe lại chưa?"

Thẩm Thừa Tướng lạnh lùng đáp: “Không sao, đã tốt hơn nhiều rồi.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, căn phòng bỗng chốc trở nên trầm lặng.

Lát sau, Lý Văn Chinh từ bên hông gỡ xuống một đôi ngọc hoàn trong suốt màu lục bích, đưa tới trước mặt Thẩm Thừa Tướng nói:

"Ngọc này gọi là 'Dao Trì Bích', mặc dù không phải là vật phẩm gì quý giá, nhưng cũng là di vật Tiên Hoàng để lại. Bổn vương từ nhỏ vẫn luôn mang theo bên người, nếu như Thừa Tướng không chê..."

Thẩm Thừa Tướng lập tức ngẩn người.

Khang Vương mặc dù nói nó không phải vật gì quý giá, nhưng nhìn qua màu của khối ngọc này, tuyệt đối là cực phẩm.

Phàm là đồ xuất xứ từ cung đình, có cái nào không phải là cực phẩm đâu?

Lúc sáng, ông đánh đuổi hắn ra khỏi phủ, chẳng những hắn không hỏi tội, mà ngược lại còn tặng lễ vật quý giá, thật sự là không thể hiểu được hắn đây là có dụng ý gì?

Thẩm Thừa Tướng nhìn chằm chằm khối ngọc Dao Trì Bích, vắt óc suy nghĩ.

Bỗng dưng, ông đột nhiên tỉnh ngộ.

Thì ra là thế! Thì ra là thế!

Khang Vương lại có tâm địa hiểm ác như vậy! Hắn, hắn lại cố ý dùng hai khối ngọc hoàn thượng đẳng này hối lộ cho mình, khiến cho Thẩm gia buông tha, không truy cứu hắn bội tình bạc nghĩa!!! Hay, quả là rất hay!!!

Chẳng lẽ hắn cho là vì hai khối ngọc này mà Thẩm gia lại có thể hy sinh hạnh phúc của con gái mình hay sao?

Thẩm Thừa Tướng giận tím mặt, vỗ bàn một cái: "Không ngờ ngươi lại là người như vậy, ngươi cho rằng Thẩm gia chúng ta là loại gia đình gì?”

Lý Văn Chinh bị hắn mắng mà sửng sốt, vô cùng khó hiểu.

Người hắn cưới là Thẩm Hoài Bích, tại sao Thẩm Thừa Tướng lại không vui?

Phương Tiểu Hầu ngồi ở bên cạnh, vì hắn bị mắng mà cũng thấy bất bình thay.

Sính lễ của Vương gia, Tướng Gia lại không cần??? Mà không cần lại càng hay, nếu như có thể nhân cơ hội này khiến cho Vương gia bỏ ý định đón dâu, thì còn gì bằng…

Hắn đưa tay đè lại đôi ngọc trong tay Lý Văn Chinh, đè thấp giọng nói.

"Vương gia, ngài phải suy nghĩ thật kỹ. Ngọc này là di vật của Tiên Đế, nếu như làm quà đính hôn, hôn sự này cũng không thể hủy được! Không bằng, ngài trước tiên cứ cầm cây quạt này của ta làm sính lễ vậy!"

Lỗ tai nhóm người hầu Thẩm phủ phút chốc vểnh hết lên… "Đính hôn? Sính lễ?"

Thẩm Thừa Tướng miệng há hốc, kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc: "Đính hôn? Sính lễ? Không phải hối lộ?”

Lý Văn Chinh gật đầu khẳng định.

"Là đính hôn, ta mang sính lễ đến."

Phương Tiểu Hầu khẩn trương, nói thầm.

"Vương gia, mau lấy lại ngọc hoàn, mau lấy lại."

Thẩm Thừa Tướng rốt cục cũng phản ứng lại, lập tức cầm hai khối ngọc hoàn, quan sát kĩ một phen, rồi nói.

"Này, này... Ai nha! Hiền tế không cần phải khách khí!"

Khối ngọc này xanh ngọc tinh khiết không hề có tỳ vết nào, trên mặt điêu khắc hoa văn càng vô cùng tinh xảo, quả nhiên là ngự dụng cực phẩm, sính lễ tốt, sính lễ tốt. Có đôi ngọc hoàn này, Khang Vương gia… ách… con rể này tuyệt đối trốn không thoát được .

Nữ nhi ngoan, ngươi có số được hưởng phúc rồi!

Thẩm Thừa Tướng mặt mày hớn hở, mắt híp lại thành một đường, vội vàng sai người thêm nước vào trà, thái độ bỗng chốc trở nên thân thiện vô cùng, nhắc nhở hạ nhân.

"Ngươi, nhanh đi thư phòng, lấy bao trà thượng hạng màu đỏ ở trong ngăn tủ của ta ra đây! Ngươi, lấy cho Khang vương gia một chút điểm tâm! Ngươi, đi dặn phòng bếp chuẩn bị thức ăn, tối nay cha vợ con rể ta muốn uống rượu đến say mới thôi."

Ngay trong lúc bầu không khí đang vui vẻ, bỗng nghe thấy tiếng kêu lớn… ngẩng mặt nhìn lên, chỉ thấy tấm bình phong Tử Đàn Mộc cao tám thước đang chậm rãi đổ nhào.

"AAAAAA!" Tiếng kêu sợ hãi liên tục vang lên.

"A, bình phong đổ rồi, còn có tiểu thư, aaa, ai đến đỡ tiểu thư lên đi!"

Thẩm Hoài Bích ngã trên ở bình phong, căn bản không để ý tới mọi người chung quanh đang cố đỡ nàng dậy, chỉ trợn hai mắt nhìn chằm chằm vào Lý Văn Chinh trước mặt, vẻ mặt đầy nghi vấn hỏi.

"Thật sự?"

Lý Văn Chinh nhướn mày.

Ánh mắt, động tác của hắn, không tiếng động mà khẳng định: "Thật sự."

Thẩm Hoài Bích nhắm hai mắt lại, lấy tay che ngực, nhỏ giọng thì thào.

"Diêm Vương lão nhân, ta không nên mắng ngươi như vậy, ta đã trách lầm ngươi rồi. Tuy là lần này chuyển thế ta biến thành người mập mạp, sống ở nơi ta không thích lắm, nhưng mà hiện tại ta thật sự quá hạnh phúc. Hạnh phúc này, quả thực không giống thật sự mà."

Nghĩ đến cuộc sống trước mắt, nàng cảm thấy kích động cơ hồ trái tim cũng nứt ra.

Có điều, bỗng dưng nàng cảm thấy khó thở, trước mắt phút chốc biến thành màu đen, cảnh vật từ từ trở nên mơ hồ, bên tai giống như nghe thấy bọn nha hoàn kêu hét.

‘Ầm’ một cái, Thẩm Hoài Bích lại lần nữa ngã quỵ, mất đi ý thức.

truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.