CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 118 TẬP 05 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

TẬP 05: ĐẠI LỤC NGỦ SAY


CHƯƠNG 118: THỨ GỌI LÀ TÌNH YÊU 2


Đúng lúc này, ánh mắt cô đột nhiên ngời sáng lạ kì, cô có thể nhìn thấy ở cách đó mấy mét, Quan Duy Lăng người đầy máu, xung quanh là trùng trùng người máy vây chặt, nhưng anh ta vẫn trừng mắt nhìn cô, dồn hết sức bổ nhào về phía này như thể đã phát điên.

“Thả họ ra đi!” 

Hứa Mộ Triều cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí mà nắm chặt lấy ngực áo của Minh Hoằng, nói: 

“Anh thả bọn họ ra đi.”

Minh Hoằng có chút sững sờ. Ánh mắt hắn lướt từ khuôn mặt cô xuống những ngón tay thon dài, trắng nõn đang bấu chặt lấy ngực áo mình.

Hắn giơ tay lên, khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, thấy đôi mắt mơ màng của cô thoáng hiện lên vẻ chống cự, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn lại để lộ một nụ cười hài lòng.

Hắn ra lệnh cho những tên lính phía sau:

 “Thả những người khác ra.”

Sau đó, hắn cúi đầu, khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô. 

“Yên tâm ngủ đi, Hứa, cuối cùng em cũng là của tôi.”

Đế đô.

Trong phủ Nguyên soái vô cùng yên ắng bỗng nhiên vang lên những tiếng bước chân gấp gáp, vang vọng như thể có ai đó ngang nhiên ném đá xuống mặt hồ yên ả.

Bác sĩ khổ sở hết cầu xin lại lôi kéo, thế nhưng vẫn không thể ngăn được Quan Duy Lăng toàn thân đẫm máu xông thẳng lên phòng làm việc.

“Mẫn Hồng đâu!” 

Anh ta giận dữ gầm lên.

Bác sĩ vội vã quỳ xuống dưới chân anh ta. 

“Thiếu tá! Thiếu tá! Ngài để tôi xử lí vết thương cho ngài trước đã! Ngài trở về với thương tích đầy mình thế này, nếu không xử lí ngay thì sẽ nhiễm trùng mất! Ngài Tạ sẽ tới đây ngay thôi!”

Cuối cùng, bóng dáng của Tạ Mẫn Hồng cũng xuất hiện phía cuối hành lang, Quan Duy Lăng vội vàng chạy tới.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” 

Tạ Mẫn Hồng vô cùng hoảng hốt, đỡ lấy Quan Duy Lăng đang lảo đảo chực ngã.

“Chúng tôi bị mai phục!” 

Trên khuôn mặt vị Thiếu tá vốn kiên nghị lúc này lại lộ ra vẻ bi thương. 

“Mộ Triều bị người máy bắt đi rồi! Cô ấy bị bắt ngay trên lãnh thổ loài người mới đau đớn chứ!”

Tạ Mẫn Hồng chợt biến hẳn sắc mặt, trầm mặc giây lát rồi tức giận nói: 

“Vừa mới nhận được tin tức, quân đoàn người máy ở phía đông rút lui hơn trăm dặm, trả lại mười thành trì, tôi đang thấy lạ… hóa ra mục đích của chúng là như vậy.”

Quan Duy Lăng nắm chặt cánh tay của Tạ Mẫn Hồng.

 “Mười thành trì mà đổi được cô ấy sao? Đối với Nguyên soái, cô ấy là… Cô ấy vì loài người chúng ta mà lập bao nhiêu chiến công, giành lại vô số mảnh đất bị chiếm mất. Rốt cuộc là kẻ nào đã bán đứng cô ấy? Tôi sẽ giết chết hắn!”

Vẻ mặt Tạ Mẫn Hồng cũng suy sụp. 

“Phủ thủ tướng? Cố Tích? Bọn quý tộc phía đông? Hay là kẻ nào đó trong quân đội? Cũng có khi tất cả bọn chúng đều có phần. Thật là ghê tởm! Thế nhưng chúng ta lại chẳng thể làm gì được.”

Quan Duy Lăng hung hăng hất tay Tạ Mẫn Hồng ra, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh ta cố lết tấm thân chi chít vết thương vào phòng của Nguyên soái.

Trong phòng Nguyên soái lúc ngày tràn ngập ánh mặt trời ấm áp, bầu không khí vô cùng thoáng đãng, yên ả. Nguyên soái vẫn đang chìm trong giấc ngủ say.

Bỗng Quan Duy Lăng quỳ sụp xuống trước giường Nguyên soái, đau đớn nói: 

“Xin lỗi ngài, Nguyên soái!” 

Anh ta giơ tay lau vệt máu trên khóe miệng. 

“Chúng tôi không bảo vệ được cô ấy… Cô ấy bị người máy bắt đi rồi.”

Giọng nói của anh ta vừa trầm vừa khàn, rõ ràng mang ý cầu xin nhưng giọng điệu lại hết sức kiên quyết.

“Nguyên soái, ngài hãy tỉnh lại đi! Chỉ có ngài mới cứu được cô ấy thôi! Nếu không… e là sẽ không kịp nữa! Nếu như cô ấy bị cải tạo thành người máy thì biết làm thế nào đây?”

Ngón tay của Nguyên soái khẽ động đậy như thể muốn nói cho mọi người biết, anh đã nghe thấy lời cầu khẩn Quan Duy Lăng. Thế nhưng tựa như thiên sứ bị giam cầm nơi địa ngục, trên gương mặt anh tuấn tuyệt trần của anh, đôi mắt vẫn cứ nhắm chặt, trầm luân trong cơn mê man.

Mặc dù lòng đầy căm phẫn nhưng Quan Duy Lăng và Tạ Mẫn Hồng vẫn phải cố kìm nén, không để lộ tin tức Hứa Mộ Triều bị bán đứng ra bên ngoài. Ở ngoài kia, người ta chỉ biết có một đội quân người máy đã lén lợi dụng sơ hở của phòng tuyết để lẻn vào mai phục, bắt cô đi. Không một ai biết đã có một cuộc trao đổi bẩn thỉu diễn ra ngay giữa đế đô này.

Sau khi tin tức Hứa Mộ Triều bị người máy bắt giữ được truyền ra, toàn bộ mười lăm vạn binh sĩ thú tộc đã dấy lên một làn sóng phẫn nộ đủ để xới tung mảnh đất dưới chân. Ở trong lòng bọn họ, Hứa Mộ Triều từ lâu đã là nữ hoàng của thú tộc. Thế mà hôm nay, nữ hoàng của bọn họ lại bị đám người máy thối tha đó ngang nhiên cướp đi.

Dưới sự ngầm cho phép của các sĩ quan loài người, đội quân thú tộc phát động cuộc tổng tấn công người máy, khí thế ồ ạt như thủy triều. Tuy nhiên sau khi phải trả cái giá bằng thương vong nghiêm trọng mà cũng chỉ đánh thắng được vài trận nhỏ, đội quân thú tộc liền ý thức được rằng nỗ lực của bọn họ thực sự không thể làm nên chuyện. Đất trời bao la, giữa hơn mười vạn đại quân người máy và zombie, bọn họ căn bản không nghĩ ra được cách gì để cứu viện.

Bọn họ chỉ có thể lẳng lặng cầu nguyện cho nữ hoàng của mình trong mỗi đêm hè lộng gió thê lương. Vậy nhưng nước mắt của thú tộc lại không đủ để khiến kì tích xuất hiện.

Màn đêm buông xuống.

Hứa Mộ Triều chỉ cảm thấy bao trùm quanh mình lúc này là bầu không khí trong lành, tươi mát, khiến cô không kìm được muốn ngủ thêm một lát nữa.

Thế nhưng, có một luồng kí ức vô cùng đáng sợ đột nhiên tràn về.

Cô chậm rãi mở mắt ra.

Trần nhà trắng toát, ánh mặt trời rực rỡ, chăn ấm đệm êm, bộ đồ ngủ mềm mại, trắng như tuyết. Toàn thân cô trên xuống dưới đều sạch sẽ, thoải mái.

Cách đó mấy mét, trước một loạt màn hình tinh thể lỏng khổng lồ treo lơ lửng trên không, một bóng người cao lớn màu xanh đứng lên. Nụ cười của hắn cực kì ấm áp, thế nhưng lại khiến Hứa Mộ Triều thầm run rẩy trong lòng.

Tay chân có thể cử động nhưng lại không còn chút sức lực, chắc chắn cô đã bị hạ độc. Bây giờ, Hứa Mộ Triều cô chỉ là một cô gái sức trói gà không chặt mà thôi.

Theo phản xạ, cô co người, lùi lại phía sau.

Thấy cô cuộn tròn người trên giường, Minh Hoằng khẽ nở nụ cười, ngồi xuống bên giường. Thân thể cao lớn của hắn khiến tấm đệm lún xuống một khoảng.

“Em sợ tôi sao?” 

Hắn cất tiếng hỏi.

Trả lời hắn chính là nụ cười rạng rỡ “trở mặt còn nhanh hơn lật sách” của Hứa Mộ Triều. 

“Tướng quân, đã lâu không gặp.”

“Ồ.” 

Tựa hồ mỗi lần gặp cô, tâm trạng Minh Hoằng lại trở nên tốt hơn. Hắn chợt đưa tay ra, dịu dàng nắm lấy cổ chân thon nhỏ, trắng mịn của cô. Mắt cá chân của cô không biết tự lúc nào đã có một chiếc lắc bằng kim loại được điêu khắc rất tinh xảo quấn quanh.

“Đây là bom đấy.” 

Hắn dịu dàng nói rồi cầm cổ chân cô, kéo về phía mình.

 “Rất vừa với chân em, em không tháo nó ra được đâu. Nếu như nó đứt, hoặc tôi chỉ cần ấn nút điều khiển từ xa, nó và em sẽ lập tức nổ tung. Bùm…”

Hứa Mộ Triều chửi thầm một câu:

 “Mẹ kiếp!” 

Thế nhưng nhìn nụ cười còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời của Minh Hoằng, cô không dám chắc hắn đang nghĩ gì, thế nên cũng không dám bắt đầu câu chuyện bằng cách tùy tiện nịnh nọt như trước.

“Tướng quân, anh tốn công tốn sức như vậy chỉ vì muốn bắt tôi về cải tạo thôi ư?” 

Lúc này, tay hắn đang chậm rãi lướt trên cẳng chân cô khiến giọng nói của cô có phần run rẩy.

“Tôi sẽ không cải tạo em.” 

Hắn vươn tay ra, dễ dàng ôm cô lên, đặt trên đùi mình.

Hứa Mộ Triều nghe thấy vậy thì buông lỏng toàn thân, thế nhưng vì bị hắn ôm nên lại căng thẳng như bị điện giật. Vô số suy nghĩ xuất hiện trong đầu nhưng cô không dám chắc tên máu lạnh này rốt cuộc muốn gì.

Minh Hoằng từ từ siết chặt vòng tay, gương mặt lạnh lùng của hắn dần dần áp sát vào mặt cô.

“Ồ. Em hiểu về tình yêu.”

 Hắn nhẹ ngàng ngậm lấy vành tai trắng như tuyết đang dần đỏ ửng lên của Hứa Mộ Triều.

 “Tôi muốn em yêu tôi.”

truyenhoangdung.blogspot.com




CHƯƠNG TRƯỚC
CHƯƠNG SAU

No comments

Powered by Blogger.