CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 15 - PHẦN 2 - YÊU KHÔNG HỐI TIẾC - HÂN NHƯ
YÊU KHÔNG HỐI TIẾC
Tác giả : Hân Như
Thể loại: Truyện Teen
CHƯƠNG 15:
Nó nói rằng:
“Cuộc đời con đã quyết
tâm chỉ lấy một người. Con sẽ đưa cô ấy về ra mắt và con không cần biết hai người
có đồng ý hay không. Nhưng con hy vọng bố mẹ sẽ tiếp nhận cô ấy một cách vui vẻ
và chúc phúc cho chúng con.”
Nó đã nói như thế, bằng một giọng đe dọa mà người
làm mẹ như bác không bao giờ bác quên được.
Trong bữa tiệc Giáng sinh hôm đó, mặc
dù người xuất hiện là Vân, nhưng bác vẫn không tin đó là người mà nó nói tới.
Vân đã bỏ rơi Phong vào cái lúc mà Phong mất đi người dì mà nó rất mực thương
yêu, để chạy theo cái học bổng đi Pháp và ước mơ làm một nhà thiết kế thời
trang nổi tiếng. Phong thì cứ ngỡ rằng vì nó mà con bé bỏ đi, nhưng đó là chuyến
đi đã có kế hoạch từ trước rồi.
Khi được nhân viên an ninh cho xem
lại cuốn băng video do máy quay ghi lại trong nhà kính, bác đã vô cùng xúc động
vì những gì nó thể hiện với cháu. Chưa khi nào nó lại bày tỏ tình cảm của mình
một cách chân thành và nồng nhiệt như thế.
Vậy tại sao cháu lại hoài nghi tình
cảm đó vậy?
- Cháu đã thấy chị ấy trong mắt anh
Long. Cháu cũng đã thấy họ hôn nhau…
- Phong nó có giải thích với cháu
không?
- Dạ có… nhưng…
- Cháu không tin nó à? Con trai bác
là một đứa vốn thẳng thắn, nó sẽ không bao giờ nói không nếu mà có, và ngược lại...
Thế nào, có thấy hối hận vì đã quyết định quá vội vàng không?
- Cháu...
- Khó nói thế cơ à? Vậy để bác quyết
định thay cháu nhé!- Bà đột ngột ngồi thẳng dậy, nắm lấy tay cô, dịu dàng tiếp-
Bác giao lại con trai bác cho cháu đấy. Hãy chăm sóc và bảo ban nó để nó có thể
trở thành một người đàn ông thực thụ.
- Dạ... cháu...
Cô ấp úng.
- Cháu từ chối sao? Đây là cơ hội
cuối cùng của cháu đấy. Nếu không lấy được cháu, thì bác nghĩ việc lấy ai với
Phong cũng không còn quan trọng nữa. Nó có thể chấp nhận lấy em gái của Linh
ngay lập tức. Bác thương Phong, bác cũng thương cháu, nên bác mới ra mặt giúp
hai đứa thế này.
- Cháu... Dạ, vâng. Cháu nghe lời
bác ạ !
- Tốt lắm. Vậy trưa nay hãy đến ăn
cơm với gia đình bác, bác nghĩ bác trai cũng mong gặp cháu lắm. Vợ chồng thằng
Phương sang Úc công tác rồi, nếu không bác nghĩ tụi nó cũng rất vui khi gặp gỡ
cháu.
- Ơ, cháu định chút nữa ra xe về
quê nghỉ Tết ạ !
- Cháu vội chuyện đó thật sao? Yên
tâm, Phong sẽ đưa cháu về tận nhà. Hay cháu từ chói cho con trai bác ra mặt bố
mẹ cháu?
- Ơ, không ạ!
- Vậy thì đứng dậy theo bác
nào.
*********
Long cho xe chạy xuống gara, đóng mạnh
cửa, vắt cái cặp lên vai và đi chậm rãi lên nhà. Biệt thự Lotus, khác với trụ sở
tập đoàn Lotus, khá nhỏ và dễ thương, bốn xung quanh là hồ nước trong vắt mà
mùa hè sẽ ngát hương sen. Ngôi biệt thự được xây theo một lối kiến trúc đậm chất
phương Đông, nhỏ nhắn và mang nhiều màu sắc của thiên nhiên. Chủ tịch tập đoàn
Lotus Vũ Thế Sơn, từng là một kiến trúc sư đại tài, và Lotus là một trong những
công trình ông tâm đắc nhất. Ngôi biệt thự được xây dựng trên miếng đất mà vợ
chồng ông từng đi lên từ thuở hàn vi.
Long không vào nhà ngay, mà ngồi xuống
bàn kê ở dưới gốc một cây đào, đúng mùa nở hoa.
- Cậu chủ đã về ạ !
Tiếng bác
Thông, người chăm sóc cây cảnh của gia đình lên tiếng.
- Nhà hôm nay có việc gì thế bác?
Anh hỏi vì từ sớm mẹ anh đã gọi điện dặn đi dặn lại là phải về ăn cơm.
- Hôm nay nhà có khách, tôi tưởng cậu
chủ phải biết chứ?
Người quản gia ngạc nhiên.
- Ai vậy?
Anh vắt chân lên ghế vẻ
thờ ơ.
- Dạ, là mợ chủ...
Không để bác nói hết câu, Long xì một
tiếng :
- Tưởng chị dâu đi Úc với anh Hai
cơ mà. Có thế mà cũng gọi mình về. Rách việc.
- Không
Bác Thông vừa tỉa cây vừa
xen vào
- Đó là vợ chưa cưới của cậu mà...
Câu nói của bác như một tiếng sét
làm Long ngã ngửa về sau, cả chiếc ghế và thân hình anh đều ngã nhào lên một chậu
cây cảnh bác vừa mới mất cả buổi sáng để tỉa tót.
- Ối cậu chủ...
Bác kêu lên, đau đớn
cho cái cây cảnh quý giá nhiều hơn là thương cậu chủ ngỗ nghịch của mình.
- Bác nói cái gì cơ?
Long lồm cồm
bò dậy
- Mợ chủ nào ?
- Cái cô tóc dài, người bé bé, xinh
xinh đấy.
- Thảo à? Sao cô ta lại đến đây?
Hai người họ tính làm cái quái gì không biết. Dâu rể gì ở đây.
Anh lẩm bẩm rồi
đứng dậy, nói với bác giúp việc đang nhăn nhó nhìn cây cảnh của mình bằng ánh mắt
đầy thương tâm
- Này bác...
- Sao vậy cậu?
- Đừng nói là tôi đã về nhé !
Anh
nói khẽ rồi len lén đi ra xe.
Nhưng vừa được ba bước thì mẹ anh
xuất hiện thình lình nơi bậc cửa sau, nói :
- Anh Thông, giữ cậu chủ lại cho
tôi.
- Dạ, bà chủ.
Bị giữ lại, Long rướn cổ, cãi :
- Mẹ tính làm cái trò khỉ gì vậy?
- Con đang nói với mẹ đấy à?
Bà
cau mày hỏi lại.
- Không lẽ con nói với bác Thông,
hay cái đầu gối của con. Con đã nói với mẹ rồi, đừng hòng ai bắt con lấy cô ta
được.
- Lấy ai?
- Mẹ còn hỏi nữa à? Tính đưa cô ta
về nhà ăn cơm thì con sẽ vui vẻ rước cô ta về làm con dâu mẹ chắc?
Mùi thức ăn bay ra làm Long mặc dù
đói cồn cào, nhưng vẫn cố phải nhịn. Quái lạ, sao hôm nay chị An nấu bếp lại
thơm kì lạ thế nhỉ?
- Hừ... Nếu con không thích lấy nó
thì mẹ sẽ nhận nó làm con nuôi. Dù sao mẹ cũng rất thích nó.
Bà quay người định
bước vào
- Nhưng dù có lấy nó hay không thì cũng nên lên nhà đi, mẹ thấy bụng
con kêu đói nãy giờ rồi đấy. Hôm nay có món sườn chua ngọt mà con rất thích ăn
đấy, đừng bỏ lỡ.
Long giật tay ra khỏi bác người
làm, hậm hực đi lên nhà. Anh chẳng thèm liếc mắt lấy một cái cái bóng người
trong nhà bếp. Mẹ anh thì đứng gần đó, chỉ cho cô ta cách nấu ăn một cách tận
tình khiến anh càng thêm bực.
- Ai vào phòng tôi thế?
Anh gào
lên, lao xuống nhà, chạy xộc vào bếp.
Trong bếp chỉ có mẹ anh và chị
An.
- Mẹ, ai vào phòng con? Đã nói cấm
không ai được vào cơ mà.
- Con bé lên dọn cho con cái ổ chuột
đó con còn kêu ca gì nữa. Cầm khăn sang phòng ăn lau bàn với con bé đi.
- Con không điên. Người trong nhà
này chết hết rồi hay sao mà lại đến lượt con chứ? Con nhắc lại lần cuối...
Anh cố
hét to để cô gái phòng bên cũng nghe rõ lời cảnh cáo của anh
- Cấm không một ai
được bước vào phòng con. Cần gì con sẽ gọi.
“Bốp”.
Một cái gì đó mềm mềm rơi
trúng đầu anh. Anh giật xuống, thì ra là một chiếc khăn ăn còn mới. Kẻ nào dám
cả gan ném chiếc khăn vào đầu anh thì đúng là chán sống rồi.
- Này...
Anh quay lại hét, nhưng
trước khi nhìn được ra người vừa ném chiếc khăn thì cái thứ hai rớt trúng giữa
mặt anh.
- Cái con ranh kia...
- Anh ăn nói như thế với mẹ anh đấy
à?
Thảo Nhi chống nạnh nhìn anh.
Mồm Long vẫn há hốc ra mà chưa khép
lại được. Anh chớp mắt lần nữa để biết mình đang không tưởng tượng, vì mấy hôm
nay hình ảnh cô lúc nào cũng đầy ắp tâm trí anh.
- Em...
Rốt cục Long chỉ nói được
có thế và không sao nói được nữa.
- Em cái gì mà em.
Cô nạt.
Xin lỗi
mẹ chưa?
- Ừ... nhưng em...
- Cầm khăn ra lau bàn mau còn đứng
đó mà nhìn à?
Cô liếc xéo.
- Ừ... nhưng tại sao...
Anh lắp bắp.
- Thôi nào con gái.
Mẹ anh xen
vào
- Dù sao thì từ nay nó cũng là anh trai con mà. Lúc nãy con cũng nghe nó nói
rồi đấy.
- Không...
Long hét lên
- Ơ, ý con
là... ý con là... Không phải thế. Tại con tưởng đó là... Cô ấy là vợ con mà...
- Ai cơ? Con vừa nói sẽ không bao
giờ lấy nó còn gì? Mẹ vừa nhận nó làm con gái rồi. E rằng con không thể lấy em
gái của mình được đâu.
- Cái gì?
Anh kêu lên
- Lúc đó
không rõ ràng mà. Con chỉ bảo con không lấy Thảo thôi chứ có bảo không lấy cô ấy
đâu. Nhi, em nói đi, em không muốn làm con mẹ đúng không?
- Đâu có...
Cô lắc đầu ráo hoảnh
-
Em đã nhận lời làm con mẹ rồi.
- Ơ kìa em...
- Nhưng không phải là con gái mẹ,
mà là...con dâu.
Cô mỉm cười và quay người đi vào phòng ăn, hình như cố che dấu
đi sự thẹn thùng của mình.
- Aaaaa......... Ha
Long chạy theo
cô, vui sướng ôm ngang người cô, nhấc lên và quay đến mấy vòng.
- Ha ha... Vui
quá!
- Bỏ em xuống...
Cô kêu lên.
- Hèm...
Mẹ anh khẽ ho khiến cả
hai cùng ngượng chín người.
Long vội bỏ Nhi xuống và lăng xăng
theo cô vào phòng ăn.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment