CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 14 - PHẦN 2 - YÊU KHÔNG HỐI TIẾC - HÂN NHƯ
YÊU KHÔNG HỐI TIẾC
Tác giả : Hân Như
Thể loại: Truyện Teen
CHƯƠNG 14:
Thảo Nhi hé mắt dậy, thấy mình đang
nằm trong một căn phòng lớn, quần áo đã được thay ra từ lúc nào, thay vào đó là
một bộ đồ con trai. Cô nhớ lại việc tối qua, kinh hoàng nhận ra lúc đó mình như
thế nào.
- Cô dậy rồi à?
Một người phụ nữ
có tuổi bước vào, trên tay cầm theo bộ quần áo của cô, bà tiếp
- Cậu chủ dặn nếu
cô tỉnh thì dọn bữa sáng cho cô. Cô cần ăn ngay chứ?
- Cậu chủ…
Nhi trố mắt
- Là ai ạ?
- Cậu Minh Duy đó cô.
“Anh Duy sao?”
- Đêm qua cô say quá, lại nôn mửa hết
ra quần áo nên tôi phải thay đồ cho cô.
- Làm phiền bác rồi. Thế anh Duy
đâu ạ ?
- Cậu ấy về Hải Phòng sáng sớm nay
rồi cô ạ ! Cô thay đồ đi, tôi đi sắp bữa sáng cho cô.
- Ơ, không cần đâu ạ !
Nhưng người phụ nữ đã đi ra rồi. Thảo
Nhi vươn vai, cơ thể cô rã rời, và cô bước xuống giường. Lát sau cô mới cầm được
điện thoại và gọi cho Duy.
- Sao anh về Hải Phòng vội thế?
Cô
hỏi Duy.
- Ừ, anh có chút việc mà. Em cảm thấy
khỏe hơn rồi chứ?
- Hì, ngại quá! Toàn làm phiền đến
anh. Tối hôm qua em không nói gì lảm nhảm chứ anh?
- Ha ha...
Duy cười vang trong điện
thoại
- Ngược lại em nói rất nhiều đấy. Nhưng cứ vừa nói vừa khóc làm anh chẳng
hiểu gì cả. Dỗ mãi em mới chịu đi ngủ. Không nghĩ có lúc em lại đáng yêu như
con nít thế.
- Cảm ơn anh vì tất cả. Anh có lên
Hà Nội nữa không?
- Anh cũng chưa rõ lắm. Anh học
xong khóa đào tạo nhiếp ảnh gia rồi. Chẳng biết khi nào mới lên được nữa.
- Học xong em sẽ về quê làm việc đấy.
- Thế à? Sao không ở lại Hà Nội, chẳng
phải ở đó em có nhiều cơ hội tốt hơn sao?
- Dù sao em cũng quyết định về rồi.
Thôi, chừng nào về Hải Phòng em sẽ mời anh đi uống nước để coi như cám ơn anh
nhé!
- Ừ, bye em.
Thảo Nhi ngẩng đầu nhìn bầu trời
mùa đông u ám. Mọi thứ đã chấm hết rồi. Việc cô cần làm bây giờ là học cách
quên đi anh, quên đi những tháng ngày đã qua. Bất giác đưa tay lên cổ, cô nhận
ra chiếc nhẫn của Long. Cái này cô còn giữ được sao ?
- Hôm đó em đã thấy gì phải không?
Khánh ân cần hỏi khi cô hẹn gặp anh để nhờ anh trao trả lại chiếc nhẫn cho
Long.
- Em quên chuyện đó rồi. Em gọi anh
đến chỉ là nhờ anh trao lại cái này cho anh Long. Em không còn lý do gì để giữ
nó cả.
- Tại sao em không chịu gặp nó để
nghe nó giải thích? Nó đã gọi cho em hàng trăm lần mà không được. Nó cũng đến
trường em nhiều lần mà cũng không gặp em.
- Vì em không muốn gặp anh ấy mà.
Anh cứ nói lại với anh ấy như thế cho em. Em sẽ quên anh ấy. Em đã quá mỏi mệt
vì nghĩ ngợi rồi. Bây giờ em phải tập trung vào học và thi tốt nghiệp nữa.
- Anh không giúp em được đâu. Em
không gặp Long thì cũng sẽ không ai gặp được nó. Mấy ngày hôm nay có ai gọi hay
tìm được nó đâu. Em nên nói trực tiếp với nó thì hay hơn. Nếu không nó lại gây
ra chuyện gì thì có trời mới biết được.
- Em...
- Đừng do dự nữa. Nếu đã muốn kết
thúc thì phải gặp nhau mà nói một lời. Em không sợ sau này nó sẽ còn theo em
làm phiền em mãi sao?
- Được rồi, em nghe anh.
Cô gật đầu.
-
Em sẽ gặp anh ấy.
- Cố lên em.
Khánh mỉm cười, nhưng
chính anh cũng đang đau lòng thay cho cô gái ngồi đối diện anh kia.
Không phải là anh không nhận ra những
nét tiều tụy và đau khổ trên gương mặt vốn luôn đầy sức sống kia. Anh rất muốn
ôm lấy cô mà vỗ về, an ủi, nhưng lý trí luôn nhắc nhở anh rằng anh không thể
làm điều đó được. Cô mãi mãi không bao giờ có thể thuộc về anh được nữa.
***************
Long ngồi xuống ghế, anh đau lòng
khi nhìn vào đôi mắt vốn luôn nhìn anh đầy yêu thương kia, bây giờ chỉ còn lại
sự lạnh lùng và căm ghét.
- Em nghĩ chúng ta chẳng cần nói với
nhau dài dòng nữa.
Cô đi ngay vào vấn đề.
- Em hẹn gặp anh chỉ vì muốn đưa lại
cho anh thứ này. Em xin lỗi vì em đã không bảo vệ được nó như lời anh mong mỏi
trước đây.
Thảo Nhi đặt chiếc nhẫn lên bàn,
ngay trước mặt anh, nhưng cô chưa kịp rụt tay lại thì Long đã chộp lấy tay cô,
anh khẩn khoản:
- Em hãy nghe anh nói đã. Chuyện
hôm trước hoàn toàn không như em nghĩ đâu.
- Vậy anh nói em phải nghĩ như thế
nào trước tình huống đó?- Cô nhắc lại lời anh từng nói trước đây.
- Đó
hoàn toàn là do cô ta chủ động. Anh thật sự không hề có ý định gì cả...
- Em
không muốn nghe những lời giải thích nữa. Không gì thật hơn những gì em đã thấy.
Anh nên thành thật với tình cảm của chính mình. Đừng làm chuyện này chỉ vì thấy
tội nghiệp em. Em hiểu mà.
Cô rút
tay ra và đứng dậy, đi nhanh ra cửa. Long đứng dậy, chạy theo nhưng cô bé bồi
bàn đã gọi anh lại, kêu lên hoảng hốt :
- Anh
ơi, anh chưa trả tiền nước...
***********
Một
ngày cuối năm, trời se se lạnh, trong quán café rộn ràng không khí Tết với cái
tên Family café, ngồi đối diện với Nhi là một phụ nữ trạc ngoài 50 tuổi, mặc dù
trông bà có vẻ trẻ hơn thế.
Bà mặc
một bộ đồ lụa giản dị, trên cổ đeo một chuỗi ngọc trai lớn. Ánh mắt bà, phải rồi,
chỉ có duy nhất ánh mắt này là giống Long, hà khắc nhưng lại ẩn sâu một sự dịu
dàng vô bờ bến. Người đó, Thảo Nhi không phải gặp lần đầu, mà là những hai lần
rồi. Bà quan sát cô một cách kín đáo rồi lên tiếng:
- Chắc
cháu nhớ ta chứ?
- Dạ
vâng...
Chính cô cũng ngạc nhiên khi bà điện thoại trực tiếp hẹn gặp cô. Có
khi nào bà đã biết quan hệ giữa hai người?
- Tại
sao cháu lại chọn yêu nó? Bác nghe nói trước đó cháu rất có cảm tình với cậu
Khánh mà? Ồ, cháu đừng nhìn bác như thế. Bác chỉ đang hỏi với tư cách một người
mẹ quan tâm đến bạn gái của con trai mình thôi mà. Phong là một đứa đặc biệt
nên bác rất lo cho nó. À, chắc cháu ngạc nhiên khi ta gọi nó là Phong hả? Chẳng
có người mẹ nào lại không thích gọi con mình bằng chính cái tên do mình đặt cả.
Thảo
Nhi có cảm giác rất khác với những gì cô cảm nhận được về người phụ nữ này qua
những lần Long nói chuyện. Ở bà có một cái gì đó gần như là sự áp đảo, giống hệt
với Long. Nếu nói anh là con đẻ của bà thì cũng không có gì vô lý cả.
- Chuyện
giữa bọn cháu đã kết thúc rồi ạ !
- Bác
có hỏi chuyện Khánh và có nghe cậu ấy nói qua rồi. Tại dạo này bác thấy Phong
nó có vẻ lạ quá! Nó về nhà sống, lại xin đến công ty làm rất nghiêm túc. Bác
không hiểu tại sao nó lại thay đổi đến thế nên mới đến hỏi Khánh. Cậu ấy kể về
cháu, nên bác thực sự tò mò muốn gặp và nói chuyện với người có thể làm con
trai bác thay đổi.
- Cháu
nghĩ không phải do cháu, mà là do anh ấy đã ý thức được việc cần phải có trách
nhiệm với tương lai thôi ạ!
- Cháu
nghĩ vậy sao?
- Dạ.
- Người
thay đổi được nó xưa nay chỉ có dì của nó, cũng là em gái ruột của bác. Nó chưa
bao giờ nghe lời một ai cả. Nó luôn giận hai bác đã quá lo cho kinh doanh mà bỏ
bê việc quan tâm đến nó.
Thảo
Nhi băn khoăn không biết người phụ nữ khôn khéo này muốn dẫn câu chuyện tới
đâu.
- Bác
không rõ giữa hai đứa đã xảy ra chuyện hiểu lầm gì. Bây giờ, bác với cháu, hai
người phụ nữ cùng rất yêu thương một người đàn ông, cháu hãy nói cho bác nghe mọi
chuyện nhé !
Dù bà
nói rất nhẹ nhàng, nhưng nó tác động vào Nhi như một mệnh lệnh vậy. Mẹ Long ngồi
im nghe cô nói, tiếp nhận mọi chuyện bằng một thái độ thản nhiên đến kì lạ. Câu
chuyện kết thúc bằng những giọt nước mắt long lanh trên mắt Nhi.
- Bác
hiểu rồi. Cháu muốn nghe bác nói ý kiến của bác không?
- Dạ.
- Dù
sao thì bác cũng là mẹ Phong, không ai có thể hiểu nó hơn bác cả. Nếu cháu cho
rằng nó là người có thể thay đổi dễ đến thế thì cháu chưa hiểu nó được bao
nhiêu rồi. Bác biết Linh, bác cũng biết My Vân, và nếu so cả ba người các cháu
với nhau, thì có lẽ, cháu là người thua thiệt nhất về ngoại hình. Nhưng tính
cách của cháu lại rất khác hai con bé kia. Bác có thể hiểu tại sao con trai bác
lại thay đổi đến thế. Cháu chính là người nó yêu sâu sắc nhất, yêu không phải bằng
lý trí của nó nữa, mà bằng cả con người và trái tim nữa.
Thảo
Nhi không dám ngắt lời mẹ Long vì ánh mắt bà nãy giờ vẫn dán chặt vào nó.
- Cháu
có biết trước đây Phong đã lập lời hứa với Linh rằng sẽ chăm sóc em gái con bé
sau khi nó chết đi không?
Nhi lắc đầu. Lại thêm một điều mới
mẻ nữa mà giờ cô mới biết.
- Cô bé đó đã ra nước ngoài học được
mấy năm rồi. Nhưng mới đây nó trở về, và nhắc lại chuyện đó với Phong. Bác cũng
muốn nó được toại nguyện nên đã nói chuyện kết hôn cho Phong nghe. Cháu có biết
nó nói gì với bác không?
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment