CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 16 - PHẦN 2 - YÊU KHÔNG HỐI TIẾC - HÂN NHƯ
YÊU KHÔNG HỐI TIẾC
Tác giả : Hân Như
Thể loại: Truyện Teen
CHƯƠNG 16:
Tháng 6. Đợt thi tốt nghiệp cuối cùng cũng xong. Trước khi nhận
được bằng, Nhi vẫn lại ra đảo phụ giúp dì Huyền làm việc. Chỉ khác là giờ Long
lúc nào cũng kè kè với cô, ăn nghỉ luôn tại nhà nghỉ của dì nữa.
- Này anh.
- Sao thế vợ yêu?
- Anh định không về bên Paradise
à? Ngày mai cuộc đua bắt đầu rồi mà.
- Kệ nó đấy.
Anh kéo cô vào lòng
và hôn cô.
- Này
Cô đẩy anh ra
- Đã nói cấm
sờ soạng rồi mà.
- Sắp làm vợ anh rồi mà còn ngượng
à?
Long phá ra cười
- Nói thật nhé ! Ngày xưa anh ghét chuyện này lắm đấy. Mấy
thằng trong đội còn bảo không khéo anh bị gay như thằng Vũ.
- Thế sao còn sờ soạng?
Cô trừng
mắt.
- Tự dưng muốn làm đàn ông.
Anh
lại cười trêu cô
- Ai bảo em đáng yêu quá, làm anh muốn ăn thịt em luôn.
- Bệnh à?
Cô đánh vào vai anh.
- Ừ, có những lúc anh nghĩ anh bị
bệnh đấy. Bệnh sợ tình dục.
Long gật đầu.
- Hả?
Cô giật mình, trợn mắt
nhìn anh.
- Thật đấy. Lý do thì... thật xấu
hổ...
- Có chuyện gì xảy ra à? Hay lúc
đi đánh nhau anh bị ai đá trúng...
- Muốn thử không? Biết liền...
Anh giả vờ vật cô xuống giường khiến cô la lên, và thẳng chân đạp vào bụng anh
-
Ui da, anh đùa thôi mà, sao đá anh. Cẩn thận không đùa thành thật đó nhé...
- Ai bảo trêu em.
Cô lườm một
cái cháy mặt.
- Thì thôi...
Anh lại ngả người
nằm ra giường.
- Thế rốt cục chuyện đó là thế
nào?
- À, nhưng kể rồi em đừng shock
nhé!
- Anh xấu xa thế nào em cũng biết
hết rồi, còn có gì để mà shock nữa.
Cô bĩu môi.
- Anh cứ cảnh báo em trước, chứ
anh không tin là em không shock tí nào đâu.
- Thì cứ kể xem nào, nhanh em còn
xuống nấu cơm.
- Cái lần đầu tiên của anh ấy, là
vào năm anh 16 tuổi.
- Hả?
Cô há hốc mồm, mắt trợn
ngược, cứ như nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy.
- Biết ngay mà.
- 16 tuổi ?
Cô hỏi lại
- Anh
phóng đãng quá đấy nhỉ?
- Dám phê phán anh thế à?
Anh
véo má cô.
- Thôi em không nói nữa, kể coi
nào.
- Thực ra, đó đâu phải là ở anh
đâu. Hồi đó anh ngoan lắm đấy nhé!
- Ngoan mà nếm mùi đời sớm thế?
- Lại cạch khóe nữa. Anh không kể
nữa đâu.
- Không kể em đi nấu cơm.
Biết không thể thắng lại cô, anh
tiếp :
- Thôi, biết ngay là thua em mà.
Ngồi yên nghe anh kể nè. Cái hồi đó anh còn trẻ con mà, có biết gì đâu. Trưa
nào cũng đi học về, rồi đến chỗ dì Lan làm việc cùng dì đi ăn, chiều lại đi học
tiếp. Dì Lan làm ở câu lạc bộ người mẫu. Người làm chuyện đó với anh là một đồng
nghiệp của dì.
- Ặc...
Cô choáng váng quay sang
nhìn anh, thất sắc.
- Phải nói là anh bị bà ta cưỡng
bức mới đúng.
Long cau có đầy vẻ bức xúc
- Anh bị dụ dỗ mà. Từ đó anh sợ hẳn
cái chuyện kinh dị đó.
- Ai bảo đẹp trai phong độ sớm
quá làm chi.
Cô bật cười trước gương mặt méo xệch của anh.
- Từ đó, anh căm ghét bọn đàn bà,
nhất là bọn chân dài lẳng lơ.
- Cũng hay ho nhỉ?
Cô cười khanh
khách.
- Em thấy hay lắm à?
- Nhìn cái mặt anh kìa.
Cô cọ trán vào trán anh.
- Tội nghiệp
cho mấy cô gái vì thế mà bị ghét lây.
- Như nhau cả thôi...đâu có như em. Vừa động vào cái là đã
giãy nảy lên như đỉa phải vôi rồi.
- Xin anh...
Cô lè lưỡi trêu
- Em là con gái nhà lành. Thôi
ngủ tiếp đi, chút được cơm em gọi.
Cô nháy mắt cười thật tươi rồi đi ra khỏi phòng.
**********
- Anh hẹn em ra đây có việc gì thế?
Thảo Nhi tươi cười nhìn
Duy.
- Anh lại ra đây chụp ảnh đấy à?
- Không, anh ra để tìm em.
- Tìm em? Có chuyện gì vậy.
- Anh có cái này muốn đưa cho em xem.
Duy vẫn tỏ ra với cô một
thái độ xa lạ.
Anh đặt lên bàn chiếc điện thoại của mình, bên trong đã mở sẵn
một đoạn video. Ngạc nhiên, Nhi cầm lên xem, nhưng những âm thanh và hình ảnh
trong cuốn băng làm cô tái mặt, đánh rơi cả điện thoại.
- Anh…anh…
Cô nhìn anh vẻ căm giận không sao nói thành lời.
Và một sự lo sợ nhen lên trong lòng cô.
- Anh nghĩ đó chỉ là chuyện bình thường thôi mà. Hôm đó em
cũng đồng tình hưởng ứng đấy chứ.
Duy nhún vai, cười khinh khỉnh.
- Rốt cục là anh muốn gì?
Cô đập bàn run run hỏi.
- Không gì cả. Em đâu có gì có thể cho anh lấy được đâu.
Nhưng anh nghĩ với một số người thì đoạn phim này rất có giá đấy.
- Tôi… tôi cấm anh…
Nhi sợ hãi hét lên, rồi cô bật khóc, cô
không dám tưởng tượng đến những điều khủng khiếp đang đợi chờ cô phía trước.
- Thôi nào…
Duy cười
- Tôi giao lại cho em cả bản gốc là được
chứ gì. Cái mà tôi cần đâu phải ở em, mà là ở hắn.
Nhìn vào đôi mắt của Duy, một thoáng kí ức hiện về. Phải rồi,
đôi mắt nảy lửa đầy căm hờn này cô đã thấy vào cái đêm mưa gió ấy.
- Sao tôi lại không nhớ ra anh sớm hơn cơ chứ?
Cô cay đắng
nói.
- Anh đã lợi dụng tôi, để trả thù anh ấy?
- Đúng thế. Cuối cùng thì em đã chịu nhớ ra tôi rồi.
Duy cười
phá lên
- Bất ngờ lắm nhỉ? Ngay từ đầu tôi đã tìm cách tiếp cận em. Nhưng mà hắn
theo em ghê quá, đến cả xe bus hắn cũng lên theo nên tôi đành chờ đến khi em ra
đảo này thôi.
- Anh là một thằng khốn nạn.
- Ồ phải, nhưng không thể chó chết bằng thằng người yêu của
em được. Em là điểm yếu duy nhất của hắn, và tôi đã đánh được rồi. Tôi đã có được
em, thú vị đấy chứ? Em nghĩ sao nếu hắn thấy đoạn băng này?
- Tôi cấm anh…
Cô bật dậy, mắt long lên sòng sọc.
- Em không thể cấm được tôi đâu. Nhưng nghĩ lại, ngày đó
chính em đã không tiếc thân mình lao ra che chở và cứu cho tôi, nên tôi sẽ trả
lại cho em cả bản gốc lẫn bản sao này. 11h đêm nay tại gara ô tô Ngư Long.
- Anh muốn làm gì? Tại sao phải là ở đó. Đó là bãi đậu xe của
hội đua xe mà.
- Tôi thích chỗ đó. Em không đến cũng không sao. Sáng mai tôi
sẽ nhờ hắn trao lại cho em. Tùy em chọn. Thế nhé!
Duy bình thản đứng dậy, quay người, khệnh khạng bước ra ngoài
trước vẻ mặt tái nhợt của Nhi.
Còn lại mình Thảo Nhi ngồi lại trong quán café vắng. Cô không
còn chút sức lực nào để mà đứng dậy bây giờ nữa.
Mọi thứ đều đang vỡ tan như bong bóng xà phòng trước mắt cô.
Tình yêu.
Danh dự của bản thân.
Cô đã mất tất cả vào cái ngày quỷ quái ấy mà chính bản thân
cô cũng không nhớ được một chút nào. Cô nghĩ đến Long, cô đau thay cho chính bản
thân anh. Anh sẽ không bao giờ tiếp nhận nổi cái sự thực này. Nỗi tủi hổ trong
lòng cô không sao có thể giúp cô bật thành tiếng khóc được. Cạn kiệt mọi cảm
xúc nữa rồi.
Trống rỗng và hoang mang.
**********
- Em ngủ với Tú Linh nhé!
Long nói thế khi đưa cô đến
Paradise cùng, chuẩn bị cho cuộc đua ngày mai.
- Ừ… à mà anh ơi, em quên mất đồ ở trong xe rồi.
- Đợi anh tắm xong anh xuống lấy cho.
- Để em tự xuống lấy cũng được mà.
- Ừ, thế cũng được. Chìa khóa xe anh để trên bàn ấy. Mã khóa
gara là 472519 nhé!
- Vâng em biết rồi.
Nhi nhìn anh đi vào nhà tắm, cầm lấy
chùm chìa khóa, tay vẫn còn run run.
Gara Ngư Long, gara an toàn nhất, có diện tích không lớn, là
nơi đậu xe của hội đua xe trước cuộc đua. Sau khi kiểm tra đầy đủ lại một lần
cuối trước khi bước vào cuộc đua, xe sẽ được tập kết về đây.
- Tôi đã đến rồi đây.
Thảo Nhi lạnh lùng, nói với Duy bằng
cái giọng khô khốc.
- Mở cửa ra, chúng ta sẽ vào trong nói chuyện.
Duy liếc mắt
về phía cánh cửa bảo mật
- Không lẽ cô muốn có ai đó chứng kiến cái cảnh hay ho
này.
Thảo Nhi đành bấm số bảo mật, và cửa gara mở ra. Cả hai đi
vào. Bên trong điện sáng mờ mờ. Cánh cửa từ từ hạ xuống. Từ chiều đến giờ, Nhi
luôn cảm thấy sợ, và khi ở gần gã này, cảm giác sợ đó càng lớn hơn.
- Trong này có vẻ thích nhỉ ?
Duy nhìn xung quanh, và nhìn
những chiếc xe đậu thẳng thành hai hàng.
- Đừng vòng vo nữa, đưa nó cho tôi.
Cô gắt.
- Vội làm gì. Cùng lắm là không lấy nó nữa là được thôi mà. Nếu
bị hắn bỏ rơi, cô có thể đến tìm tôi cũng được mà. Dù sao thì bản thân tôi cũng
cảm thấy phải có trách nhiệm với cô.
Hắn ghé sát mặt cô cười đểu.
- Câm ngay.
Cô hét lên
- Nếu anh còn là quân tử, còn là con
người thì đưa nó cho tôi và biến mất khỏi mắt tôi. Anh Long nói đúng, đáng ra
ngày ấy tôi không nên đưa người đỡ đòn đó và cầu xin cho anh.
- À phải, vì cô luôn là một người ngốc nghếch, khờ khạo,
không bao giờ biết đề phòng người khác mà. Đây, cuốn băng đó. Bản gốc đấy. Bản
trong điện thoại của tôi tôi cũng xóa rồi. Cô cứ giữ lấy mà làm kỉ niệm, khi buồn
có thể mở lại mà coi. Toàn cảnh hay mà.
Nhi giật phắt lấy chiếc thẻ nhớ. Khi cô còn đang nhìn nó hoài
nghi thì một bàn tay đã chụp lấy miệng cô, và cô xỉu đi.
Thảo Nhi choàng tỉnh sau một cơn mê dài đáng sợ. Cô ngơ ngác,
ánh mặt trời đã chiếu thẳng vào trong phòng. Ở một góc phòng, đứng trước chiếc
gương là Long, đang đóng nốt những chiếc cúc ở tay chiếc áo sơ mi kẻ sọc.
- Ơ…
Cô đưa tay lên trán, đầu hơi đau.
Tối qua cô đang ở trong gara với Duy cơ mà. Tại sao cô lại ở
trong phòng của Long thế này? Ai đã đưa cô về đây? Còn thẻ phim đâu rồi?
- Dậy rồi đấy à?
Long mỉm cười quay lại, có vẻ như anh vẫn
chưa biết gì về thẻ phim ấy.
- Sao em lại ngủ ở đây thế?
Cô ngơ ngác.
- Thì em về đây rồi lăn ra ngủ còn gì.
Long đáp
- Anh tắm
xong, ra đã thấy em ngủ khì rồi.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment