CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 13 - PHẦN 2 - YÊU KHÔNG HỐI TIẾC - HÂN NHƯ
YÊU KHÔNG HỐI TIẾC
Tác giả : Hân Như
Thể loại: Truyện Teen
CHƯƠNG 13:
Chiếc xe bus dừng lại. Cửa mở, mọi
người ùn ùn kéo nhau lên xe, xô đẩy nhau để lên trước. Sao cô lại thấy sợ cảm
giác chen chúc, chật chội này thế? Ngày trước chẳng phải cô thường nhanh nhẹn
chen lên rất nhanh sao? Tại sao bây giờ chỉ một chút xô đẩy mà cô đã sợ hãi lùi
lại và tránh né thế? Cửa xe đóng sập lại ngay trước mặt cô. Cô đã không dám lên
khi nhìn thấy cảnh chen chúc trên xe.
“Anh mà chiều em quá hóa ra là làm
khổ em đấy.”
“Cái gì mà làm khổ?”
“Thì anh cứ chiều em mãi thế, nhỡ
ra đến một lúc nào đó...thì chẳng phải em sẽ mất thăng bằng, và sẽ ngã sao.”
“Nói bậy.”
Thảo Nhi lùi lại. Cô nhớ anh! Tim lại
đau thắt nữa. Cô đã không còn là cô của trước đây nữa rồi. Anh hiện diện ở mọi
nơi trong cô, len lỏi vào tận cùng ngóc ngách tâm hồn cô. Thế nên bây giờ khi
ngã, cô mới thấy đau như vậy. Và cô ngồi sụp xuống, thổn thức khóc. Những người
xung quanh nhìn cô hiếu kì, vừa tò mò, vừa ái ngại, nhưng chẳng có ai hỏi han
cô lấy một lời.
Cách đó không xa, khi cô đang đau đớn
với những nỗi nhớ nhung đến xé lòng, một chiếc ô tô dừng lại. Người trong ô tô
nhìn cô. Anh cũng đau lắm. Đau với nỗi đau nhìn thấy người mình yêu khóc mà
không làm gì được. Anh đau khi biết mình chẳng còn xứng đáng để đối diện với cô
nữa. Anh đau khi nhìn thấy cô khóc, khi biết người cô cần để lau khô những giọt
nước mắt ấy chính là anh, nhưng lại không tài nào làm được. Tại sao cô lại yêu
anh để giờ cả hai phải khổ như vậy? Anh muốn chạy ào đến, nâng cô dậy, hôn lên
đôi mắt đầy nước kia, nhưng sao cơ thể anh cứ cứng đờ ra.
- Mày rảnh không?
- Có chuyện gì?
Khánh hỏi lại.
Từ sau cái buổi tối ấy, Long trở về
sống với bố mẹ ở biệt thự Lotus.
- Tao nhờ mày một việc. Đến trường
đưa Nhi về giúp tao.
- Mày hãy tự đi giải quyết chuyện của
mày đi. Tao không muốn vì tao mà mày lại làm khổ cô ấy.
- Tao không thể. Cô ấy đang ngồi
khóc, nhưng tao lại không dám đến bên cô ấy.
- Nhi đang ở đâu?
- Bến xe bus trước cổng trường.
- Được rồi. Tao đến.
- Xong đến D.R uống với tao vài ly
nhé!
Long dặn lại câu cuối và cúp máy,
nhưng mắt vẫn không rời Thảo Nhi, đang ngồi co ro trong cái lạnh của gió rét một
góc chỗ chờ xe bus. Anh muốn ủ ấm đôi tay kia biết bao.
Khánh đến. Nhìn Khánh đỡ Nhi dậy,
đưa cô vào xe, anh bất giác thở dài. Đáng lẽ ra, người sánh bước bên cô nên là
Khánh mới đúng. Khánh luôn là ngọn lửa ấm áp khi mùa đông, là ngọn gió mát lành
lúc trưa hè, có thể làm cô mỉm cười và giúp cô lau khô nước mắt. Còn anh, tất cả
những gì anh có thể làm được chỉ là đau khổ và thất vọng cho cô.
Long nổ máy, chạy thẳng đến D.R,
quán rượu mà ngày xưa anh với Long hay đến đó.
- Tại sao em không đến tìm nó?
Khánh hỏi Thảo Nhi thế khi hai người ngồi trong một quán café ấm áp.
- Em rất muốn… Nhưng đến thì được
gì đâu ạ khi người anh ấy cần không phải là em.
Nhi cười buồn.
- Lòng tự ái của nó cao thế nào em
cũng biết rồi còn gì. Chắc em không biết là nó yêu em nhiều như thế nào đâu nhỉ?
Sự trở về của Vân có thể làm nó bối rối, nhưng đó không phải là tình yêu.
- Hai tuần rồi. Nếu thực sự anh ấy
yêu em, thì tại sao anh ấy không đến tìm em?
- Vì nó cảm thấy có lỗi với em.
Nhưng sĩ diện của nó lại quá cao! Thực sự là nó không biết làm thế nào để nói lời
xin lỗi với em. Anh nghĩ em nên chủ động đến với nó.
- Em…
- Đừng bướng bỉnh nữa. Mặc dù em
không có lỗi, nhưng nếu em cứ làm căng thì mọi thứ sẽ đứt đấy. Lúc đó hối hận
cũng không kịp đâu.
Thảo Nhi im lặng. Khánh đứng dậy,
quả quyết:
- Anh đưa em đi gặp nó. Nó hẹn anh ở
quán ngày xưa bọn anh hay đến. Em hãy gặp nó và nói ra suy nghĩ của em đi.
Phải rồi, cô cũng muốn gặp anh và
nói cho anh biết cô nhớ anh, cô yêu anh đến chừng nào. Cô không muốn để những
giận hờn trẻ con này làm mình phải hối hận.
**********
D.R bar, quán rượu quen thuộc của
Long trước kia. Sau khi lấy được nhà hàng của lão Lợi và biến nó thành Jimmy
café như bây giờ, anh không còn đến đây nữa. Long đã uống đến cốc rượu thứ 5 mà
vẫn thấy muốn uống nữa. Nỗi đau trong lòng anh vẫn không hề vơi đi chút
nào.
- Ôi ai đây? Sao lại uống rượu một
mình thế anh?
Vân đặt một tay lên vai anh tươi cười hỏi.
- Hừ…
Anh gạt tay cô ra
- Tôi đã
nói đừng theo ám tôi nữa mà. Nhìn tôi thế này chắc cô hả hê lắm hả?
- Anh vô lý thật.
Vân kêu lên
- Đây
là nơi ngày xưa anh hay đưa em đến mà. Em đến đây để ôn lại kỉ niệm cũ đấy chứ.
- Đừng theo tôi nữa. Tôi đã hết yêu
cô rồi.
Long cười khẩy.
- Nói dối.
Vân cười.
- Anh có dám
cá với em không?
- Cái gì?
- Chúng ta làm một phép thử. Anh
còn yêu em hay không là biết liền. Dám không?
- Có gì mà không dám. Tôi phải tự lừa
dối mình làm gì.
- Vậy nếu anh thua thì sao?
- Chả sao cả. Thua là thua.
- Vậy là đồng ý thử nhé!
Vân cười.
Rồi rất nhanh, cô ghé môi lại gần
anh và hôn lên đôi môi đầy men cay của anh. Long mở to mắt, nhưng anh chẳng có
phản ứng gì với nụ hôn đó. Môi anh cứ cứng đơ trước nụ hôn táo bạo và đầy cuồng
nhiệt ấy.
- Này, em tự vào nhé!
Khánh đậu xe
trước quán D.R
- Hai người hãy nói chuyện đi. Anh phải về phòng khám nữa chứ!
- Em sẽ nói chuyện với anh ấy.
Cô
gật đầu
- Anh cứ về đi.
Và cô tự tin quay đầu bước vào
quán. Quán vắng tanh, không có người. Nhưng rồi cô nhận ra sự hiện diện của hai
người nữa, họ ngồi ở một góc khá xa. Nhưng cô đã nhìn thấy họ. Chân cô như chôn
chặt xuống đất, mắt dán vào cái khoảnh khắc như một thước phim quay chậm ấy. Họ
đang hôn nhau. Cô không còn dám tin vào mắt mình nữa. Dù Long có nói hàng ngàn
lời cay đắng thì có lẽ cũng không làm cô đau bằng lúc này. Cô quay ngoắt người,
chạy một mạch ra ngoài. Rồi cô đâm sầm vào một ai đó.
- Ơ, đi kiểu gì thế!
- Xin lỗi anh.
Cô đáp và chạy tiếp.
Nhưng người đó đã chộp lấy tay cô
và kéo lại, ngạc nhiên:
- Thảo Nhi. Em làm gì ở đây thế?
Này, sao em lại khóc?
Cái khoảnh khắc Nhi vừa quay người
bước đi ấy, Long đẩy Vân ra, uống cạn cốc rượu dở và cười khẩy:
- Nhạt…
- Anh có vẻ yêu con bé đó thật nhỉ?
- Cô biến đi, để tôi yên.
Rồi anh rút điện thoại ra, bấm số.
- Mày làm gì mà lề mề thế? Đến muộn
là mang xác tao về đấy.
- Sao?
Khánh phanh kít xe lại kinh
ngạc
- Mày đang ở đâu?
- D.R chứ ở đâu.
- Thảo Nhi đâu?
- Mày chưa uống mà đã say hơn cả
tao rồi à? Tao bảo mày đưa cô ấy về cơ mà. Hay lại vất bạn gái tao ở chỗ nào rồi?
- Thảo Nhi đến D.R gặp mày mà. Tao
vừa cho cô ấy xuống đó, mới cách đây hai phút thôi chứ mấy.
Long giật mình, đánh rơi cả điện
thoại. Anh lao ngay ra ngoài, nhìn trước nhìn sau, nhưng tuyệt nhiên không thấy
bóng Nhi đâu. Anh ôm đầu than thầm. Có lẽ nào cô đã chứng kiến cảnh vừa rồi và
bỏ đi?
**********
- Đây là quán bạn anh mở đó. Em thấy
sao?
Duy tươi cười, cố làm cô vui lên.
- Anh đang định mời em đến đây, may sao
lại đụng ngay ngoài đường.
- Ừm, cũng được.
- Này, em cãi nhau với bạn trai hay
sao mà ủ dột mãi thế? Đi với anh thì phải vui mới được.
- Em vui mà.
- Em nói em biết pha cocktail đúng
không?
- Em vẫn đang học thôi.
- Anh cũng mới học, pha được Queen
Desert rồi.
- A… loại đó hả, cũng phức tạp lắm
đó.
Cô cười.
- Để anh pha thử em xem đạt không
nhé!
Duy đề nghị.
- Được thôi, em cũng thích mùi vị của
Queen mà.
Cô gật đầu.
Duy đi vào quầy rượu bắt đầu pha chế,
rồi lắc lắc, một hồi sau, anh đặt ly rượu vàng óng xuống trước mặt cô.
- Này, cho em đấy, hết buồn nhé!
- Cảm ơn anh.
Cô gật đầu và nhấp một
ly.
Mùi hơi chua và cay xộc lên mũi cô,
nhưng rồi sau đó, một cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể. Cô cười:
- Anh pha có nghề đấy chứ?
- Anh học pha mỗi loại này, cốt để
cho em uống đấy.
- Ôi cảm động quá!
Nhi cười.
- Bây
giờ em chỉ ước mình có thể được say mà thôi. Say để quên hết mọi chuyện đau khổ
đi.
- Muốn say thì uống cái này đi.
Duy rót vào cốc một loại rượu màu đen, xuất xứ từ Tây Ban Nha. Cứ uống đi, hôm
nay anh mời em. Nhưng đừng có say quá không anh không đưa em về được đâu nhé!
Duy nói xong câu thì cô đã uống có
đến nửa cốc. Lời cảnh báo chẳng có sai, cô mới uống được đến đây thì đầu óc đã
quay cuồng và cô bắt đầu mất dần đi sự tỉnh táo.
- Anh đã bảo mà. Thôi say rồi, để
anh đưa em về.
- Ai bảo là em say…
Cô lắc đầu gạt
tay anh ra
- Để em uống hết cho anh xem.
Và thế là cô ngửa cổ uống nốt nửa cốc
còn lại. Rồi cô gục xuống bàn trước ánh mắt đang trợn trừng của Duy.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment