CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 11 - PHẦN 2 - YÊU KHÔNG HỐI TIẾC - HÂN NHƯ
YÊU KHÔNG HỐI TIẾC
Tác giả : Hân Như
Thể loại: Truyện Teen
CHƯƠNG 11:
-
Anh biết là em sẽ bị thế mà.
Khánh đỡ cô ngồi xuống một cái xích đu ở vườn
sau.
-
Chưa bao giờ em nghĩ sẽ quen một người sống trong một ngôi nhà như thế này.
-
Thực tế thì Long sống ở đây rất ít. Đây là nơi làm việc chính của tập đoàn
Lotus- tập đoàn chuyên kinh doanh khách sạn, nhà hàng và địa ốc. Mấy năm trở lại
đây, Lotus là một thế lực cực kì lớn của nền kinh tế châu Á. Long chính là một
trong hai người thừa kế chính của tập đoàn này.
Nhi
lặng thinh nghe Khánh nói. Dường như có một hòn đá tảng đang đè nặng lên suy
nghĩ của cô.
-
Em không cần nghĩ ngợi nhiều như vậy. Tuy có một vị trí quan trọng nhưng suy
nghĩ của nó rất đơn giản. Nó sẽ không về Lotus đâu. Trước đây nó cũng đã từng sống
cuộc sống của các đại công tử, không cái gì là nó không biết tới. Nó sống độc
đoán, tự tung tự tác, chà đạp lên cảm xúc của người khác. Nhưng từ khi em xuất
hiện, nó đã thay đổi rất nhiều. Trước kia, đã là dân chơi chính hiệu ở đất Hà
thành, thậm chí là Sài thành, không ai là không biết đến tên Hải Long. Còn bây
giờ, cái tên ấy gần như đã biến mất hoàn toàn ở các hộp đêm, sàn nhảy, quán
bar. Em có biết tại sao Long nhất quyết đưa em về ra mắt bố mẹ nó không?
-
Thật ngớ ngẩn. Nhưng hình như em chẳng biết gì về anh ấy cả. Anh ấy nói gì em
cũng chỉ biết gật đầu ưng thuận.
-
Vì nó thực sự rất yêu em.
-
Nè, hai người lôi nhau ra đây làm gì?
Tú Linh đi ra.
- Anh Long đang tìm hai
người đó.
- Bọn
anh vào đây.
Khánh đáp lại rồi quay sang cô khích lệ
- Giờ đến lượt em rồi đấy,
tươi tỉnh lên nào.
Khánh
dẫn Nhi tiến thẳng đến chỗ Long và bố mẹ anh đang đứng. Họ đang nói chuyện cùng
một ông lão trạc ngoài bát tuần. Một cô gái mặc váy hồng đứng cạnh ông cụ,
nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc chừng về phía Long tủm tỉm cười. Khánh nhận
ra là Thảo, em gái của Linh. Anh lên tiếng chào họ:
-
Chào ông, chào hai bác. Chúc mọi người năm mới an lành.
-
Lâu lắm không gặp cháu.
Mẹ Long niềm nở
- Bạn gái cháu đấy à? Cô bé xinh quá!
Khánh
chưa kịp lên tiếng thì từ phía cửa, một người bước vào. Một cô gái cao, trẻ, đẹp,
mặc bộ váy ngắn, tất len đen, đi giày cao cổ, bên ngoài khoác một chiếc áo dạ
màu đỏ rất quý phái. Thấy cô, nhiều người lên tiếng bàn tán. Long sững sờ, còn
Khánh thì thở dài.
Cô
gái ấy tự tin sải bước về phía chỗ gia đình Long đang đứng, cúi đầu chào đầy
duyên dáng:
-
Cháu chào ông, con chào hai bác.
Bố
mẹ Long đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn sang cậu con trai quý tử, lúc này đã gần
như á khẩu. Cô gái quay sang nhìn Long mỉm cười và không ngần ngại, cô ôm lấy
anh, nói tiếp:
-
Em đã về rồi đây.
Thảo
Nhi không khó khăn gì để nhận ra cô gái này, vì so với trong bức ảnh, cô ta
không khác xưa là mấy, vẫn mang một vẻ đẹp kiêu hãnh.
My
Vân đã trở về.
Cô
lặng người, bàng hoàng nhận ra cái sự thật hiển nhiên đó. Cao ráo, đẹp, trang
nhã, lại đầy vẻ đài các, My Vân có vẻ như là một người tình không có đối thủ.
Thảo Nhi lùi lại, nép sát vào phía sau Khánh để mình càng bé nhỏ hơn.
-
Ôi Vân…
Mẹ Long vừa mừng vừa ngạc nhiên
- Bác không ngờ cô bạn gái mà Long nói
muốn giới thiệu lại chính là con. Con về khi nào sao bác không biết?
-
Con cũng vừa về đến nơi thôi ạ! Con muốn tạo cho mọi người sự bất ngờ mà.
Rồi
nắm lấy tay Long một cách tự nhiên, cô tiếp:
- Lần
này con quyết định về hẳn. Bố mẹ con cũng cứ giục về lo việc gia đình nữa.
Từ
đầu đến cuối, người không nói được câu gì là Long. Anh không đón nhận những cái
ôm hôn từ phía Vân, nhưng cũng không từ chối chúng. Thảo Nhi đau lòng khi cảm
nhận được rằng anh đang bị xao động.
-
Cháu bị sao vậy?
Mẹ anh nhìn sang cô lúc này đang tái nhợt đi thấy rõ, hình
như chẳng có việc gì là qua nổi mắt bà.
Lúc
này Long mới sực tỉnh, anh gạt tay Vân ra, tiến lại gần Khánh và nhìn cô đầy lo
lắng.
-
Chắc cô ấy ốm rồi.
Khánh ôm lấy vai cô trước khi Long kịp làm việc ấy
- Cháu
xin phép đưa cô ấy về.
Thảo
Nhi lí nhí chào mọi người rồi đi theo Khánh, hay nói đúng hơn là bị Khánh dắt
đi. Cô cảm thấy kiệt sức khi mơ hồ nhận ra rằng mọi chuyện sẽ thay đổi từ đây.
Đỡ cô ngồi xuống ghế đá, anh nói:
-
Em ngồi đây nhé! Anh đi lấy xe.
Cô
gật đầu. Khánh đi rồi, cô đứng dậy, tì vào thành hồ lạnh lẽo. Âm nhạc, những âm
thanh vui nhộn của bữa tiệc Giáng sinh càng làm Nhi thấy rối bời trong lòng. Tại
sao Long không có một chút phản ứng nào? Tại sao anh không chạy theo cô? Anh
đang nghĩ gì đây?
Một
vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, một mái đầu cúi xuống, tóc cọ vào má cô, một
chiếc hôn đặt lên bờ vai lạnh ngắt, mùi nước hoa quen thuộc bao trùm lấy cả người
cô. Trái tim cô ấm hẳn lên.
-
Anh xin lỗi.
Long thì thầm vào tai cô.
- Anh sẽ nói rõ ràng với Vân, anh hứa.
Chỉ cần em tin anh.
-
Em tin anh đấy chứ.
Cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc anh
- Em chỉ thấy khó chịu
trong người thôi, hình như là cảm lạnh.
- Vậy
em về nghỉ ngơi trước đi. Mai anh sẽ đến. Không được nghĩ ngợi gì đâu nhé!
-
Được rồi mà. Em uống thuốc vào là lăn ra ngủ chứ nghĩ được gì nữa.
Ánh
đèn ô tô rọi tới. Khánh đã đánh xe đến. Long cởi chiếc áo khoác ngoài, choàng
lên người cô rồi mở cửa xe cho cô ngồi vào. Anh nhìn sang Khánh, trao đổi mọt
ánh nhìn rất nhanh với bạn mình. Cuối cùng, anh đặt một nụ hôn lên trán cô thì
thầm “Ngủ ngon nhé!” và đóng cửa xe lại. Chiếc xe chuyển bánh, chạy ra phía cổng.
******
Trong
nhà trồng hoa ấm áp có kê một bộ bàn ghế để ngồi uống café buổi sáng. Trên bàn,
hai tách café còn nghi ngút khói. Trên một chiếc ghế mây, một chiếc áo dạ dài
màu đỏ vắt ngang. Cô gái ngồi ở chiếc ghế bên cạnh lặng ngắt. Cách đó không xa,
chàng trai lạnh lùng đứng đốt thuốc, mắt dán vào khung kính trước mặt. Cô gái
nhẹ nhàng đến bên anh, vòng tay ôm lấy anh từ phía sau. Cô ngả người, áp mặt
vào lưng anh, mơ màng:
-
Đi xa, em nhớ nhất là bờ vai và cái lưng của anh. Mà anh biết hút thuốc từ khi
nào thế?
Long
vứt điếu thuốc xuống chân, di di cho tắt rồi gạt tay My Vân ra khiến cô nhỡ đà
suýt ngã. Anh lạnh lùng quay trở về ghế, ngồi xuống, nhìn thẳng vào cô, đáp:
-
Cô nhầm rồi. Phải nói là nhờ có cô mà tôi biết đến nó mới đúng chứ.
- Vẫn
còn giận em chuyện em bỏ đi sao?
Cô ngồi phịch xuống ghế
- Ai bảo khi đó anh cứ
làm em tức điên lên. Nhưng em đã chẳng nói em sẽ quay về còn gì…
-
Tôi có cơ hội nào để nói cho cô biết câu trả lời của tôi à? Xin lỗi nhưng tôi
không nhớ là tôi có nói sẽ chào đón cô trở về.
-
Anh vẫn trẻ con như ngày xưa.
Vân phụng phịu theo cái cách ngày xưa mà cô hay
làm nũng với anh.
-
Tôi đã có bạn gái rồi. Tôi sẽ cưới cô ấy. Cô có quay trở về sớm hay muộn thì
cũng không thay đổi được gì đâu.
-
Con bé đi cùng anh Khánh ấy à? Nó có gì hay ho mà anh quyết tâm thế? Anh còn tặng
cho nó cả chiếc nhẫn kim cương đó nữa.
-
Cô nghĩ sao cũng được…
Long đứng dậy quả quyết
- Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dù chỉ
là vô tình làm điều gì tổn hại đến cô ấy, tôi sẽ không tha cho cô đâu.
-
Anh nghĩ em là người nhỏ mọn đến thế sao?
Vân giận dữ.
Long
định bước ra ngoài, Vân chạy theo, ôm chặt lấy anh từ phía sau:
-
Anh vẫn còn yêu em mà, đúng không? Em biết sự ra đi của em làm anh bị tổn
thương, nhưng trong lòng anh vẫn luôn có em. Ánh mắt anh đã nói cho em biết điều
đó mà.
Long
mím chặt môi lại. Anh gỡ tay Vân ra, lạnh lùng đáp:
- Tất
cả đã quá muộn rồi.
Và
anh đi thẳng, để lại mình Vân đứng đó với trái tim run rẩy và đau nhói. Sự trở
về này liệu có cứu vãn nổi tình hình không? Cô những tưởng rằng cô ra đi sẽ khiến
Long ân hận và tìm mọi cách đưa cô quay lại. Ba năm rồi, Paris phồn hoa không
bao giờ sưởi ấm được trái tim cô và níu giữ bước chân cô. Lòng tự ái đã làm cô
lạc đường, nhưng khi tìm về đến nơi, cô đã đánh mất tình yêu của cô ngày nào.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment