CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 10 - PHẦN 2 - YÊU KHÔNG HỐI TIẾC - HÂN NHƯ
YÊU KHÔNG HỐI TIẾC
Tác giả : Hân Như
Thể loại: Truyện Teen
CHƯƠNG 10:
Mùa
đông đã thực sự đến với Hà Nội. Những con phố như dịu dàng hơn trong cái lạnh
se se của đất trời. Tình yêu làm con người cảm thấy ấm áp hơn, Long và Nhi cũng
vậy. Những ngày tháng êm đềm mới chỉ bắt đầu, và họ mong sao nó đừng bao giờ có
kết thúc.
-
Nhất định em phải đến đó sao ?
Nhi băn khoăn hỏi lại khi Long nhắc đến bữa tiệc
cuối năm.
-
Đã xác định là vợ anh thì trước sau gì chẳng phải đến. Đến luôn dịp này đi.
-
Em đang nghĩ không biết bố mẹ anh sẽ nghĩ gì về em ?
- Họ
nghĩ gì đâu có quan trọng. Quan trọng là anh muốn cho tất cả mọi người biết em
chính là báu vật lớn nhất của đời anh. Mọi việc cứ để anh lo, em đừng bận tâm.
Không
phải là Long mà là Tú Linh đã đến đón Nhi vào buổi chiều trước khi diễn ra bữa
tiệc Giáng sinh. Tú Linh đưa cô về nhà riêng của mình, một ngôi biệt thự bên bờ
hồ Tây. Rất nhiều chuyên viên chăm sóc sắc đẹp đã đợi sẵn hai người ở đây. Linh
chọn cho cô một bộ đầm dài màu vàng nhạt, có đính những hạt ngọc trai làm nổi
lên những đường cong duyên dáng. Mái tóc được xõa ra, uốn quăn ôm lấy khuôn mặt
nhỏ nhắn. Đặc biệt nhất, Tú Linh còn đeo lên người cô bộ trang sức bằng ngọc Lục
Bảo tuyệt đẹp do chính tay cô thiết kế. Đó là món quà mà Linh quyết định tặng
cho người bấy lâu mình đã coi là chị em nhân nhịp giáng sinh.
-
Thế nào ?
Tú Linh đẩy cô đến trước tấm gương lớn.
- Đám nhân viên của chị làm
ăn được đấy chứ?
Thảo
Nhi không còn nhận ra chính mình nữa. Trông cô như bước ra từ một câu chuyện thần
thoại vậy. Cô chưa bao giờ biết là mình lại có thể đẹp đến vậy.
-
Bây giờ chị đã hiểu tại sao đám ông Long, ông Khánh lại mê em như điếu đổ thế.
Linh nháy mắt.
-
Làm gì có chuyện đó đâu ạ.
Cô chối.
-
Có chuyện gì mà chị không biết chứ. Bọn đàn ông lúc nào chả thích mẫu phụ nữ
trông nhỏ nhắn, dịu dàng, như thế họ có thể dễ dàng che chở cho người mình yêu
rồi. Chứ còn mạnh mẽ nam nhi như chị thì khó lắm.
Có
tiếng còi ô tô ở bên ngoài. Tú Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, bật cười.
-
Hoàng tử đến rồi kìa, lên đường nào công chúa.
Thảo
Nhi đi chung xe với Khánh, còn Linh thì tự lái xe của cô. Long sẽ đón ba người ở
nhà anh.
-
Em làm anh ngạc nhiên đấy.
Khánh cười.
-
Chuyện gì ạ ?
-
Đêm nay em rất đẹp.
-
Em thấy lo quá!
-
Chuyện bố mẹ nó ấy hả? Hai bác ấy sẽ vui vẻ đón nhận một cô con dâu xinh xắn
như em thôi.
-
Em cứ có cảm giác thế nào ấy. Hơi bất an.
-
Em có tự tin yêu Long không?
- Ý
anh là sao ạ?
- Nếu
em tự tin yêu nó, thì tối nay cũng cứ tự tin như thế.
Khánh trấn an cô
- Có thể
lúc đầu em sẽ bị choáng ngợp, nhưng rồi sẽ ổn thôi.
Hai
chiếc xe chạy ra khỏi ngoại ô chừng 5km thì tiến vào một con đường rộng lát gạch
đỏ, hai bên là các hàng cột đèn thẳng tắp, tối nay còn có thêm cả đèn nháy nữa.
Có rất nhiều xe con đang nối đuôi nhau đi đến. Con đường lát gạch ấy dài chừng
500m, nó dẫn đến một cánh cổng cao. Khánh đưa thiệp mời cho người ngồi trong
phòng bảo vệ, và cánh cổng tự động mở ra cho anh. Lại là một đoạn đường dài chừng
200m nữa, cuối cùng mới đến bãi đỗ xe. Ra khỏi bãi đỗ xe, Thảo Nhi sửng sốt khi
thấy mình đang đứng trước một tòa lâu đài đồ sộ và tráng lệ. Nó được xây theo
hình chữ U, gồm 5 tầng lầu, mái được thiết kế với những tháp nhọn nhô cao lên.
Cô có cảm giác như mình đang bước vào một thế giới cổ tích vậy. Giữa khoảng sân
rộng bao la giữa ba dãy nhà nguy nga là một đài phun nước lớn.
Cả
ba gặp Long ở ngay lối ra của gara. Long ngây người ra có đến nửa phút khi
trông thấy người yêu, cho đến khi Tú Linh thấy vậy cười ngặt nghẽo.
-
Biết ngay là Từ Hải chết đứng mà.
-
Giao lại nữ hoàng của mày cho mày đấy.
Khánh đẩy cô lên trước và kéo Linh đi
vào nhà.
Long
tiến lại, nhìn cô từ đầu đến chân khiến cô ngượng chín cả người.
-
Sao nhìn em ghê vậy ?
Một
trận gió ào qua khiến cô co rúm người lại.
-
Nhìn em kìa...
Long chắt lưỡi.
- Ai bảo mặc thế này? Định bắt hết hồn bọn đàn
ông à? Theo anh…
Long
nắm lấy tay cô, kéo đi. Anh đi lên dãy hành lang bên phải, đi thẳng ra phía
sau. Phía sau là hai dãy nhà kính lớn. Trước khi bước vào một trong hai nhà
kính đó, Long nhìn cô nghiêm nghị.
-
Nhắm mắt lại đã.
- Để
làm gì?
-
Bướng. Bảo thế nào thì cứ làm theo đi.
Nhi
nhắm mắt lại mỉm cười, chắc anh lại có thứ gì muốn làm cô bất ngờ đây.
Đột
nhiên cô thấy hai chân mình nhẹ bẫng, Long đang bế cô tiến vào trong. Không khí
ấm hẳn lên.
- Cấm
kêu. Cấm hé mắt.
Đi
được một đoạn dài, anh đặt cô xuống, nói:
- Mở
mắt ra nào.
Khi
vừa mở mắt ra, Nhi phải thốt lên vì bất ngờ. Cô và anh đang đứng giữa một vườn
hoa hướng dương. Là hoa hướng dương thật, thật như chính cô và anh vậy. Long cười:
-
Anh biết thế nào em cũng bất ngờ mà.
- Rất
bất ngờ ấy chứ. Oa, em đang đứng giữa giấc mơ của em, một vườn hoa hướng dương.
Nhưng sao lại có hoa hướng dương mùa này, mà còn giữa đêm nữa chứ?
-
Vì đó là điều anh muốn mà.
Long vuốt tóc cô
- Anh có thể thay trời chuyển đất
vì em, huống chi chuyện này.
Cô
xúc động nhìn anh. Rồi cô rướn người kiễng chân, choàng tay ôm lấy cổ anh. Lần
đầu tiên cô chủ động ghé môi hôn anh. Long hơi bị bất ngờ vì sự táo bạo đó,
nhưng rồi anh khẽ nâng cô lên, đón nhận nụ hôn một cách trọn vẹn nhất.
-
Giáng sinh vui vẻ.
-
Em quên không mang quà cho anh rồi.
Cô bối rối.
- Mặc
kệ nó đấy. Vẫn chưa xong mà.
-
Xong gì ạ?
- Cầu
hôn.
- Dạ?
Cô hỏi lại vì tưởng mình nghe nhầm.
-
Anh sẽ không hỏi câu: “Em đồng ý lấy anh nhé!” hay câu gì đại loại thế đâu.
Long cười
- Nghe thật ngu xuẩn.
Anh
vòng tay ra sau gáy, tháo sợi dây chuyền có mang chiếc nhẫn mà bao năm nay nó
không hề rời anh một phút, món quà cuối cùng của dì Lan. Đeo nó lên cổ cô, anh
tiếp:
- Từ
nay nó sẽ trói em lại với anh.
-
Nhưng đây là vật bất ly thân của anh mà.
-
Nó là của dì Lan để lại cho anh. Bao năm qua nó đã bảo vệ anh, nên nó cũng sẽ bảo
vệ em. Nó là biểu tượng của tình yêu vĩnh cửu. Em hãy giữ gìn và bảo vệ nó như
giữ gìn và bảo vệ chính tình yêu của chúng ta ấy. Anh đã quyết định rồi, mình sẽ
cưới vào mùa thu này. Anh sẽ về nhà em xin bố mẹ em cho mình được cưới nhau. Ý
em thế nào?
Nhi
nhìn vào đôi mắt đầy yêu thương của anh, cô gật đầu tin tưởng:
-
Em nghe anh.
-
Có thế chứ.
Anh cười
- Bây giờ thế này, anh phải đi tiếp khách một lúc, trong
thời gian đó, em sẽ đi với Tú Linh và Khánh, được chứ?
-
Em có phải trẻ con đâu. Anh cứ đi làm việc của anh đi.
- Ấy
là anh sợ em bị thằng cha nào bắt cóc mất thôi.
Long
dắt cô ra khỏi nhà kính và đi vào sảnh lớn của ngôi nhà. Hàng chục bàn tiệc đã
được dọn ra, khách cũng đã đến đông đủ. Những người đến dự nếu không phải là những
thành phần có máu mặt trong giới làm ăn thì cũng là những quan chức có quyền,
và rất nhiều nam thanh nữ tú, các cậu ấm cô chiêu nữa. Họ túm lại thành từng
nhóm, hỏi thăm nhau, tâng bốc nhau. Hội đua xe của Long cũng có mặt đầy đủ.
-
Ôi ai đây?
Khang nhìn Nhi ngạc nhiên
- Chị Hai đây hả? Mới có nửa năm không gặp
mà coi bộ chị thay đổi dữ ha. Anh Hai em thế mà tinh mắt nhỉ?
-
Này ông anh, tán gái thì sang bên kia.
Tú Linh đưa mắt sang đám con gái váy áo
lòe loẹt đang thi nhau chụp ảnh cùng mấy thành viên của đội.
-
Cô cứ như bảo mẫu thế?
Khang chắt lưỡi.
- Bà chằn thấy ghê.
-
Thôi cho tôi can đi.
Khánh xen vào
- Em uống gì cho ấm chứ, Nhi?
-
Ơ, dạ cho em Snowy được rồi ạ.
Khánh
đưa ly rượu cho cô và đưa mắt tìm Long. Long đang bị kẹt cứng giữa đám quan
khách ưa nịnh bợ.
-
Đi dạo một chút không?
Nhi
gật đầu, cô thấy khó chịu vì những ánh mắt tò mò dõi theo mình từ đầu bữa tiệc
đến giờ khi cô sánh bước bên cạnh Khánh như là người tình của anh vậy.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment