CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 08 - PHẦN 3 - BÌNH YÊN - HÂN NHƯ
BÌNH YÊN
Tác giả : Hân Như
Thể loại: Truyện Teen
CHƯƠNG 08:
Thảo
Nhi cho con mình đứng xuống bãi cỏ, nó lập tức chạy về phía Long và Giang đang
đứng nói chuyện.
-
Chắc nuôi con một mình vất vả lắm đúng không?
Bà cắt đứt ánh nhìn của cô về
phía đứa con.
-
Dạ, cháu cũng được mọi người giúp đỡ rất nhiều.
-
Bác đã nghe Phong kể hết chuyện của con rồi. Tại sao ngay từ đầu con không đi
tìm nó?
-
Dạ...
Cô cúi mặt ấp úng.
-
Con có biết nó cũng khổ như con trong ba năm qua không?
Bà nhỏ nhẹ, nhưng
giọng lại có âm điệu trách móc.
- Con đi rồi, nó cũng vào tù 15 tháng vì tội cố
ý gáy thương tích cho người khác.
-
Bác nói sao ạ?
Cô tái mặt hỏi.
-
Ra tù, nó đã phải chạy trốn đám cưới của mình để đến một đất nước xa xôi khác.
Nếu không phải vì Khánh và Linh lấy nhau, bác cũng không biết khi nào nó mới
chịu trở về.
-
Con không biết những điều đó.- Mắt cô rưng rưng như sắp khóc.
Con cứ nghĩ là
anh ấy phải đang sống rất hạnh phúc bên chị Vân.
-
Bác cũng không thích nói dông dài với con. Bây giờ con cũng đã đủ trưởng thành
để hiểu mọi chuyện rồi. My Vân đã sang Nhật cùng chồng nó. Còn con và Phong
cũng nên đoàn tụ để cho bé Bin có một gia đình thực sự đi.
-
Bác, cháu...
Cô ấp úng không nói nên lời trước người phụ nữ bao dung ấy.
-
Còn cháu bác gì nữa hả con...
Bà nắm lấy tay cô cười
- Từ lâu ta đã coi con như
con dâu trong nhà rồi. Đã đến lúc con phải để Phong có cơ hội bù đắp cho con để
chuộc những lỗi lầm vụng dại của nó chứ.
Cô
cúi đầu, một giọt nước mắt lăn dài trên má, không biết Long đã đến bên mình từ
lúc nào. Bà Liên mỉm cười đặt tay cô vào tay anh:
-
Mẹ mừng cho sự đoàn viên này. Hai con hãy nhìn nhau mà sống, phải bù đắp cho 3
năm qua.
Rồi
bà bỏ đi, để mặc hai người với nhau.
-
Này...
Long lên tiếng bằng cái giọng ngày xưa anh hay gọi cô.
Lặng
im.
-
Ngẩng đầu anh bảo...
Anh
nâng cằm cô lên.
-
Mẹ anh bắt nạt em à? Để anh hỏi cho ra lẽ chuyện này mới được...
-
Không phải.
Cô giữ lấy tay anh.
-
Thế nín đi. Tiệc vui mà em khóc như con nít ấy.
-
Tại sao anh không nói với em mọi chuyện...
Long
ngẩn ra, rồi như hiểu câu hỏi của cô, anh phá ra cười :
-
Trừng phạt em. Ai kêu em giấu thằng quý tử kia đi làm gì.
-
Anh...
Cô lườm.
-
Lấy anh nhé! À mà quên, em làm gì có lựa chọn nào khác đâu. Khánh Nam ở đây thì
em có chạy đằng trời. Thôi nín đi. Anh đã nhờ Diễm Phương dọn đồ của em qua đây
rồi. Từ nay cả nhà mình sẽ ở tại đây cho đến khi Bin đến tuổi đi học. Em vẫn có
thể về thăm bố mẹ nuôi của em được.
Cô
chỉ còn biết gật đầu trước lời anh nói.
-
Hai tuần nữa chúng ta sẽ về Bắc. Anh nghĩ bố mẹ em ở ngoài ấy cũng mong gặp em
lắm. Mình sẽ làm đám cưới ở đó. Nhiệm vụ của em bây giờ là tĩnh dưỡng để có sức
khỏe tốt nhất trước khi chính thức làm cô dâu của anh, biết chưa?
Anh
véo mũi cô cười.
Khánh
bế bé Bin đến gần hai người cười:
-
Gớm quá đấy! Tao cứ tưởng tao ăn đứt mày ở cái khoản lấy vợ có con, không ngờ
mày còn đi trước tao xa thế. Phục vợ chồng mày quá đấy nhé!
-
Tao lúc nào chả giỏi...
Long cười vang.
-
Bin này...
Khánh nói với thằng bé
- Con có đồng ý làm con rể tương lai của chú
không?
-
Dạ có ạ...
Thằng nhóc gật đầu ngây thơ, tay nó vẫn còn đang cầm chiếc xe đồ
chơi ba nó cho.
-
Ơ hay cái thằng này
Long
kêu lên
-
Lỡ đâu con mày xấu hoắc và lại nghịch như quỷ giống Tú Linh nữa thì thằng nhỏ
này làm sao mà đỡ nổi. Con trai tao rồi cũng đẹp trai ngời ngời như bố nó đây
này...
-
Tao thích thằng nhóc này nên nhất định phải làm sui với mày. Em đồng ý nhé Nhi!
Em cứ quyết đi, đố nó dám cãi em đấy.
Khánh
nháy mắt với cô, cứ đồng ý thế nhé!
Nhi
cúi đầu cười. Hạnh phúc đã trở lại, và cô sẽ không để vụt mất thêm một lần nào
nữa.
*********
Hai
tuần sau...
Thảo
Nhi đến chào gia đình ông Phi Long lần cuối trước khi Long đưa cô và Khánh Nam
về Bắc. Đây là nơi đã hồi sinh cô, và là gia đình thứ hai của cô.
Ông
Phi Long để Nhi cùng vợ làm cơm tối, ông gọi Long lên phòng làm việc của mình.
Gương
mặt ông có vẻ trầm ngâm ghê lắm. Chẳng ai biết trong bữa tiệc hôm trước, ông và
bà Liên đã nói với nhau chuyện gì mà mất hơn một tiếng đồng hồ.
-
Tụi con hy vọng ba má, anh Giang và chị Phương sẽ ra Hà Nội chuyến này.
Long
nói với ông.
-
Ta nhất định sẽ ra Hà Nội một lần
Ông
gật đầu
-
Từ nay con hãy chăm sóc Nhi và thằng nhỏ. Mẹ con nó đã vất vả nhiều rồi.
-
Ba yên tâm, đó là điều con nhất định sẽ làm được.
-
Ta gọi con lên đây để nói với con chuyện khác... Ta có vật này muốn tặng hai
con làm quà cưới.
Ông
nói và đặt một hộp nhỏ khảm ngọc trai rất đẹp về phía anh. Ông tiếp:
-
Con hãy nhận lấy nó, vì ta nghĩ đã đến lúc mọi thứ cần phải trở về với vị trí
của nó.
Long
ngạc nhiên nhìn ông. Anh tò mò cầm nó lên và mở ra. Anh trợn mắt, suýt đánh rơi
chiếc hộp khi nhận ra bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim, trên mặt có ba viên
kim cương, giống hệt chiếc nhẫn của dì Lan.
Nông
trường Phi Long.
Những
đồi chè.
Sở
thích của dì Lan.
Người
đàn ông mà anh cố tình lấy tên giống như thế.
Mọi
thứ rõ ràng đến trần trụi trước mắt anh.
-
Ba…ba chính là…
Anh
nhìn ông, lắp bắp.
-
Ta chính là người đàn ông đã phụ lòng dì con.
Ông
buồn bã đáp. Những kỉ niệm của quá khứ lại hiển hiện trong ông.
Ông
nhìn anh, tiếp:
-
Chiếc nhẫn này, cùng với chiếc nhẫn của dì con vốn là một cặp. Bọn ta yêu nhau
khi ta học ở Sài Gòn và ta đã quyết tâm đi đến hôn nhân với cô ấy. Nhưng có một
trở ngại, đó là ba má muốn ta về nông trường quản lý, còn cô ấy muốn sống ở
thành phố. Ta buộc phải lựa chọn gia đình hoặc cô ấy. Sau đó mẹ ta ốm nặng, ta
phải về và cưới người con dâu mà bà ưng ý chọn cho ta.
Cô
ấy bỏ ra Hà Nội. Sau này tình cờ gặp lại, cô ấy lúc này đã có gia đình, ta có
nghe nói về đứa con vắn số của bọn ta. Ta thấy có lỗi với cô ấy rất nhiều. Khi
Thảo Nhi đến đây, khi nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ nó, ta cứ nghĩ nó là con
của cô ấy, mặc dù ta không tìm thấy điểm nào giống nhau giữa họ. Ta không thể
bù đắp cho cô ấy, nhưng ta muốn che chở cho người mang trên mình chiếc nhẫn mà
có lẽ phải là người rất quan trọng cô ấy mới trao lại cho.
Chỉ
khi con xuất hiện, chỉ khi nhìn thấy con, ta mới hiểu ra mọi chuyện. Con quả
nhiên rất giống với cô ấy… Ta cũng đã nói chuyện với mẹ con, xin mẹ con tha thứ
về chuyện năm xưa. Giờ đây ta cũng xin con tha thứ cho sự hèn yếu của ta khi
đó. Có lẽ trong tình cảm, ta không mạnh mẽ được như con.
Long
sững sờ, lặng ngắt. Đến giờ anh vẫn chưa hết ngỡ ngàng với những gì anh vừa
nghe thấy. Anh nên làm gì đây? Oán trách người đàn ông này ư? Ông đã phụ dì
anh, đã làm trái tim dì chết dần theo năm tháng vì thương nhớ ông. Nhưng ông
cũng là người đã cứu vớt Thảo Nhi, người phụ nữ quan trọng của cuộc đời anh,
không thua dì Lan.
Suy
cho cùng. Tất cả là số phận.
-
Ba à…
Anh
nhìn thẳng vào ông
-
Ba hãy quên chuyện cũ đi. Cặp nhẫn của ba và dì năm xưa, chúng con nhất định sẽ
cho chúng được đoàn tụ.
Anh
gật đầu nhìn ông mỉm cười.
Phải,
nhất định sẽ hạnh phúc.
Hạnh
phúc thay cho cả những người đã đau khổ.
Dì.
Ông Phi Long. Duy. Linh.
Họ
sẽ vẫn tiếp tục sống…
Vì
đơn giản, đó là tình yêu.
THE
END!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment