CHƯƠNG 1 - HẬU HOA - VÔ ÂM - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
HẬU HOA
Tác giả: Vô Âm
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Trang, Cung Đình, Tranh Đấu
Người dịch: Bờm Bé
Chương 01: Phế hậu, đoạn tuyệt
ân tình
Trong màn đêm, trên cửa chính
màu đỏ bằng gỗ lim treo một tấm biển vàng “Thành Nguyên Cung”. Đây là tẩm cung
của hoàng hậu Đại Lương.
Lúc này trong tẩm cung yên
tĩnh không tiếng động, tiểu thái giám gác đêm dựa vào cửa điện buồn ngủ.
Đột nhiên, cả hoàng cung bắt
đầu rung chuyển, nơi xa có ánh lửa, cùng với tiếng chém giết vang lên.
Tiểu thái giám trực tiếp ngã
ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn nơi phát ra ánh lửa, bên tai có tiếng kim loại
va chạm nhau, nhất thời khuôn mặt trở nên trắng bệch.
"Hoàng hậu nương nương,
Hoàng hậu nương nương, không xong, không xong"
Tiểu thái giám tiếng thét
chói tai, làm cho cả "Thánh Nguyên Cung" nhất thời bừng tỉnh, trong
điện truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Rất nhanh, một Đại cung nữ
xinh đẹp đem cửa điện mở ra.
"Tiểu Lý Tử, ồn ào cái
gì?"
Tiểu Lý Tử liền lăn một vòng
vào điện, sau đó run run thân thể, chỉ vào nơi phát ra ánh lửa cách đó không xa.
Trong hoàng cung đêm khuya yên tĩnh, nơi phát ra ánh lửa phảng phất như một Cự
Long sắp cắn nuốt sạch cả hoàng cung Đại Lương.
"Làm sao?"
Đột nhiên, một thanh âm nhu
hòa từ bên trong tẩm cung phát ra, thanh âm kia du dương trầm bổng giống như
đang hát, làm cho Đại cung nữ cùng với Tiểu Lý Tử trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Đại cung nữ bình tĩnh đi xuống,
đem Tiểu Lý Tử lôi dậy, sau đó bước nhanh đi vào trong điện.
Đại điện này không giống như
trong tưởng tượng, đồ vật, trang sức cực kỳ ít, cho dù có cũng không phải vật
quỳ hiếm gì, rất khó để tưởng tượng đây là tẩm điện của một hoàng hậu.
"Nương nương, phía ngoài
có tiếng chém giết, nhìn vị trí, đã qua cửa Huyền Thanh." Đại cung nữ chân
có chút phát run, nhưng là như cũ bắt buộc mình phải bình tĩnh trả lời.
Trong màn trướng đột nhiên một
cánh tay đưa ra, cánh tay này trắng mịn non nà không tỳ vết, vô cùng mị lực. Chỉ
là một cánh tay, nhưng là có thể tưởng tượng ra được cô gái trong trướng xinh đẹp
tuyệt thế như thế nào.
Đột nhiên, cô gái sâu kín thở
dài một hơi: "Hắn vẫn là làm phản. Bạch chỉ, giúp Bổn cung thay quần
áo." Nói xong, thì một người vén lên rèm, đi ra.
Bạch chỉ ngẩng đầu, khẽ ngẩn
người.
Đây là một cô gái có khuôn mặt
như trẻ em, con mắt màu xanh đầy trí tuệ. Đôi con ngươi như nước, phong tình vạn
chủng.
Chỉ bất quá lúc này lông mày
cô gái tuyệt sắc này khẽ nhíu lại, làm cho người ta vừa nhìn liền không nhịn được
đau lòng.
Đây chính là đệ nhất mỹ nhân
của tam quốc Tô Khuynh Thành, đích nữ của Đại Lương hộ quốc Đại tướng quân Tô
Hoa Kình.
Người cũng như tên, nghiêng
nước nghiêng thành.
Ba năm trước đây, nàng đến tuổi
cập kê, xinh đẹp tài hoa độc nhất vô nhị, lúc đó thiếu niên thiên tử Tư Đồ
Tuyên của Đại Lương, lấy mười dặm trang sức, trăm tòa thành trì làm sính lễ,
nghênh nàng vào cung, thiên hạ khiếp sợ.
Sau, vì nàng phải tham gia
cung tuyển 3 năm một lần, với mỹ danh khuynh quốc của nàng, Tư Đồ Tuyên Trạm đành
phải uổng công vô ích. Chỉ sợ nếu không như thế, toàn bộ Đại Lương cũng sẽ
không có người nào sánh kịp với nàng.
Bởi vì lúc còn ở khuê phòng,
nàng từng viết một tờ quốc sách, rồi trình lên cho đế vương Đại Lương, tờ quốc
sách nàng viết như sau: "Khinh lao dịch, nặng công nông, phế cực hình, mở
khoa cử”. Đế vương mừng rỡ, đều chọn dùng, cũng ban thưởng cho nàng "Đại
Lương đệ nhất nữ", ở trong lòng dân chúng cùng văn nhân, Tô Khuynh Thành địa
vị rất nặng.
Cô gái như vậy, có được chính
là vạn hạnh. Tư Đồ Tuyên Trạm vì nàng xây dựng "Thánh Nguyên Cung",
giấu mĩ nữ ba năm.
"Thánh" – là thánh
nhân, đế vương lên tiếng khen. "Nguyên" – là thứ nhất, tỏ vẻ Tô
Khuynh Thành là cô gái đệ nhất trong trăm ngàn năm lịch sử.
"Thánh Nguyên" hai
chữ tôn quý vô song.
Trang điểm xong, Tô Khuynh Thành
vừa định mang người ra điện, bỗng nhiên đèn đuốc ở bên ngoài rực rỡ, một người
bước vào điện.
Người này mặc trường bào màu
vàng bên trên thêu Cửu Trảo Kim Long bay lên, vạt áo có đường viền màu vàng chói
mắt, ống tay áo của hắn tung bay trong gió, lông mày dài, tóc đen như mực, con
ngươi lóe lên khí phách.
Thiếu niên thiên tử, dung nhan
trong trẻo. Thân hình cao ráo, uy nghiêm vô cùng.
Tô Khuynh Thành nhìn Tư Đồ
Tuyên Trạm, trên mặt nhất thời tắt đi nụ cười khuynh thành. Nhin thấy Tô Khuynh
Thành, Tư Đồ Tuyên cước bộ có chút dừng lại, hắn con ngươi lóe lên.
Trong thời gian 3 năm sớm chiều
cùng nhau, mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn đều không nhịn được thất thần.
Quá Mĩ thì yêu!
Trong mắt có ám quang xẹt
qua, hắn dừng lại cước bộ nhìn nàng.
Tô Khuynh Thành trong lòng khẽ
bất an, nhưng là cười tiến lên: "A Trạm, làm sao ngươi đến lúc này?"
"Càn rỡ!" Tư Đồ Tuyên
Trạm đột nhiên gầm nhẹ, để cho Tô khuynh Thành cả người sửng sờ tại chỗ. Nàng
đôi mắt trợn to, tựa hồ không tin mới vừa rồi là lời hắn nói.
Không chỉ là nàng, phía sau
nàng Bạch Chỉ cùng Tiểu Lý Tử, cùng với các nô tài đi sau đế vương, vẻ mặt đều bất
khả tư nghị. Đều thần sắc hoảng sợ vội vàng quỳ xuống.
"Tô thị, uổng ngươi làm
người đứng đâì hậu Cung, thậm chí ngay cả cung quy cơ bản nhất cũng không hiểu?
Nhìn thấy trẫm, vì sao không hành lễ?"
Tư Đồ Tuyên Trạm vẻ mặt lạnh
nhạt, ánh mắt rét lạnh, nơi nào còn có lưu luyến tình thâm như lúc bình thường.
Tô Khuynh Thành trong lòng cảm
giác không tốt mãnh liệt nổi lên, nàng là người thông minh, từ thái độ của người
trước mặt, nàng đã đoán được kế tiếp sắp chuyện phát sinh chuyện gì. Nhưng là,
nàng tình nguyện đây là nàng suy nghĩ nhiều.
Nàng khóe môi giơ lên giễu cợt,
biết điều phúc thân, ôn nhu nói: "Nô tì biết tội, bất quá, là bệ hạ từng
đã nói, nô tì nhìn thấy bệ hạ, có thể không cần hành lễ, lúc đó tam quốc sứ thần
đều ở."
Nàng thanh âm nhu hòa, hết lần
này tới lần khác trong lời nói ẩn dấu châm chọc, để cho Tư Đồ Tuyên Trạm sắc mặt
đột nhiên khó nhìn, ánh mắt như băng hàn, rơi vào trên người Tô Khuynh Thành.
Tô Khuynh Thành đáy lòng chợt
lạnh, rõ ràng là đêm hè, nhưng là gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, làm cho nàng cảm
giác được lạnh thấu xương.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, một
đôi thủy mâu nhẹ nhàng rơi vào người Tư Đồ Tuyên Trạm.
“Không biết Khuynh Thành làm
sai chỗ nào, để cho bệ hạ như thế tức giận."
Tư Đồ Tuyên Trạm bị đôi tròng
mắt kia nhìn đến trong lòng mềm nhũn, nhưng là những hận thù che dấu trong nhiều
năm qua, cùng với phủ Tướng quân công cao chấn chủ, một ít mềm lòng kia đột
nhiên biến mất, còn lại chính là chán ghét.
"Tô thị yêu nữ, hại nước
dại dân, ba năm qua ghen tị thành tánh, nay huỷ bỏ hậu vị!"
Tô Khuynh Thành chợt xụi lơ
trên mặt đất, Bạch Chỉ vội vàng đỡ lấy nàng, hốc mắt ửng đỏ.
Tô Khuynh Thành híp híp mắt,
nhưng ngay sau đó khẽ cười nói: "Bệ hạ thật là tốt mưu lược. Đối với nô tì
mà nói, muốn cho nhiếp chính vương Lý Mẫn Nhiên chủ động xả thân vì nước, tốt nhất
mượn lần này hoàn toàn thu hồi hoàng quyền. Lại chưa từng nghĩ, bệ hạ cùng nhiếp
chính vương mới là đồng minh. Làm bộ cùng ta Tô gia kết minh, để cho phụ thân
lãnh binh chống lại. Hôm nay bệ hạ phế đi nô tì, nghĩ đến ta Tô gia đã trúng kế,
bị bệ hạ gán cho tên loạn thần tặc tử." Nói xong, vừa mềm mại nở nụ cười,
giơ tay lên, đều là phong tình.
Tư Đồ TuyênTrạm sau lưng chợt
lạnh, vẻ mặt tràn đầy kiêng kỵ.
Sớm biết Tô thị Khuynh Thành
thông minh vô cùng, danh hiệu "Đại Lương đệ nhất nữ" truyệt không phải là hư danh, từ quốc
sự cho tới khuê các việc vặt, nàng đều thuận buồm xuôi gió.
Nhưng không ngờ tới, nàng
thông minh đến trình độ này, một câu nói liền đoán được kế sách của hắn và nhiếp
chính vương. Cũng may hôm nay đã hết thảy đều kết thúc.
Dáng ngoài như yêu, đa mưu
túc trí.
"Yêu nữ!" Tư Đồ
Tuyên Trạm chán ghét nói, sau đó lạnh lùng nói, "Người, đem phế hậu Tô thị,
ép vào tử lao, tùy ý hỏi chém."
Thanh âm của hắn vừa rơi xuống,
thì mười mấy thị vệ mặt lạnh vào điện, nhưng không ai tiến lên bắt Tô Khuynh
Thành. Tô Khuynh Thành tên "Hiền Hậu", thật sự là đã đi quá sâu vào
lòng người rồi, khiến những thị vệ không dám chậm trễ.
Dù sao trước tối nay, Tô
Khuynh Thành vẫn là Hoàng hậu hiền lương, là cô gái mà đế vương Đại Lương đế
vương Tư Đồ Tuyên Trạm sủng ái nhất, lại càng là cô gái kiểu mẫu của Đại Lương.
Tô Khuynh Thành sắc mặt tái
nhợt, cắn đôi môi đỏ mọng, nàng đứng lên, sửa sang lại một chút trang phục Phượng
hoàng, sau đó đôi mắt đẹp ôn nhu nhìn Tư Đồ Tuyên Trạm.
"Bệ hạ chớ vội, nô tì chỉ
hỏi một vấn đề cuối cùng. Nhiều năm như vậy, bệ hạ có từng có yêu nô tì? Ba năm
trước đây, Trong Mai viên những nói ấy có từng thật?"
Tư Đồ Tuyên Trạm cả người cứng
đờ, nhưng ngay sau đó lãnh đạm nhìn nàng: "Chỉ là kế sách tạm thời, gặp dịp
thì chơi."
Tô Khuynh Thành mỉm cười nói,
phía sau Bạch Chỉ đỡ lấy nàng. Tô Khuynh Thành hất ra tay nàng, khẽ cười nói:
"Tốt một cái kế sách tạm thời, gặp dịp thì chơi, thật là chê cười
nha."
Tư Đồ Tuyên Trạm nắm tay,
khóe miệng vung lên nụ cười lạnh: "Ta yêu là biểu muội của người, Niếp
Khinh!"
Tô Khuynh Thành chợt lui về
phía sau, thẳng tắp đụng vào chạm khắc trên cây cột.
"Niếp Khinh, lại là
nàng."
Niếp Khinh phụ mẫu đều mất, năm
nàng mười hai tuổi, Niếp Khinh vào phủ, nàng đơn thuần, mặt mũi chỉ coi là làm
thanh tú, sau khi vào phủ rất được phụ huynh thương yêu, hạ nhân tôn kính.
Nhưng là, chẳng biết tại sao,
Tô Khuynh Thành cảm giác, nàng quá mức thuần khiết ngược lại làm cho người ta có
một loại vô căn cứ cảm giác. Cho nên, mặc dù Niếp Khinh khắp nơi lấy lòng nàng,
nàng lại cũng không cùng nàng thân cận.
Hôm nay Niếp Khinh đã hai tám
năm hoa, vẫn như cũ khuê nữ, nàng từng muốn thay nàng làm mai mối, lại bị cự
tuyệt, liền cũng từ bỏ tâm tư.
Không nghĩ tới, nàng cùng với
ty phu của mình qua lại với nhau, cũng là một phần trong "Câu chuyện mọi
người ca tụng" .
Tư Đồ Tuyên Trạm mặt mũi đột
nhiên nhu hòa, cũng đối với nàng: "Nàng hôm nay đã có hài tử của trẫm."
Nàng vừa nghe, chợt bắt đầu
cười, từ cười yếu ớt, từ từ biến thành cười to.
"Thật là kỳ diệu nha, thật
là kỳ diệu nha, Khuynh Thành chúc bệ hạ cùng muội muội, trăm năm hòa hợp, long
phượng trình tường."
Vừa nói, nàng chợt từ trên đầu
nhổ xuống một cây cây trâm, hướng cánh tay vẽ một cái, nhất thời máu tươi lâm
ly, máu tươi chảy đầy trên cánh tay trắng nõn, nhìn thấy mà giật mình.
"Nha!" Bạch chỉ khẽ
gọi một tiếng.
Tư Đồ Tuyên Trạm cả kinh, tiến
lên phía trước nửa bước, mới cứng đờ thân thể.
Khuynh Thành thấp giọng cười:
"Tư Đồ Tuyên Trạm, dùng cái này vết máu, hướng lên trời tuyên thệ, ta và
ngươi lúc này cắt đứt quan hệ, đoạn tuyệt tình cảm!"
Nói xong, dùng áo phượng nhẹ
nhàng lau sạch cây trâm, hướng về phía Tư Đồ Tuyên Trạm cao ngạo cười một tiếng,
liền hướng ngoài điện đi tới.
Thị vệ chịu trách nhiệm bắt
nàng, toàn bộ nhường đường. Nàng tên tài danh truyền khắp thiên hạ, coi như là Thành
Nê người thưa thớt, cũng không cách nào để cho bọn họ sinh ra lòng khinh nhờn.
Nàng mặc áo Kim Hoàng Sắc
thêu Phượng Hoàng Vân Thủy, cổ tay áo in hoa mẫu đơn. Tóc búi Vân Nam, đội mũ
Phượng Triêu Dương đeo châu sai khẽ lay động, chỉ là một bóng lưng, liền làm
cho lòng người sinh yêu mến.
Nàng tư thái ưu mỹ cao quý,
thần thánh không thể xâm phạm.
Từ từ đi ra "Thánh
Nguyên Cung", đi ra trong tầm mắt mọi người, nàng từng cho rằng, từ lúc
sinh ra sẽ được hưởng vinh dự Đại Lương
hậu cung
Nhưng cũng đi vào một ...
khác tràng thịnh thế phồn hoa, đi vào một cuộc truyền kỳ thuộc về của nàng.
Tư Đồ Tuyên Trạm đột nhiên
vươn tay, tựa hồ muốn bắt cái gì, nhưng là cuối cùng cầm được cũng chỉ có hơi lạnh
trong không khí.
Có chút suy nghĩ, là ở biển rộng
phía Nam.
Là dụng ý gì hỏi di Quân?
Song châu con đồi mồi trâm,
dùng Ngọc thiệu quấn Chi.
Nghe thấy Quân có hắn Tâm, lộn
xộn tồi đốt Chi.
Tồi đốt Chi, làm Phong Dương
kia hôi.
Từ nay dĩ vãng, chớ phục
tương tư.
No comments
Post a Comment