CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 07 - PHẦN 3 - BÌNH YÊN - HÂN NHƯ
BÌNH YÊN
Tác giả : Hân Như
Thể loại: Truyện Teen
CHƯƠNG 07:
Trời đã tang tảng sáng. Quay sang kéo chăn cho Diễm
Phương và Khánh Nam xong, Thảo Nhi vùng dậy. Cô đã quen dậy sớm như thế này từ
ba năm nay. Bình minh ở nông trường lúc nào cũng tuyệt. Sương sớm vẫn mờ mịt.
Khoác chiếc áo gió lên người, cô tiến về phía hồ sen. Sáng nào cô cũng ra đây để
lấy nước sương pha trà. Không chỉ trà Bảo Ngọc Trân Châu mà loại trà nào làm từ
chè Trân Châu khi pha với loại nước này đều cho mùi vị rất đặc biệt.
Long đã đi được một tuần nhưng dư vị từ nụ hôn bất
ngờ của anh vẫn chưa tan biến trong cô. Cô đã cố ghìm lòng, nhưng hình như nó
chẳng còn tác dụng gì nữa. Trái tim cô vẫn đập mạnh khi gặp lại anh. Lòng cô vẫn
còn khao khát anh. Cô nhớ đến phát điên nụ cười của anh, ánh mắt dịu dàng của
anh, vòng tay ấm áp của anh và cả nụ hôn dài đam mê đến bất tận nữa. Ba năm qua
cô đã sống và ôm ấp những kỉ niệm đó trong lòng. Mỗi lần nhìn con, cô lại nhớ
anh đến phát điên.
Nhưng việc trở về bên anh lại là một chuyện khác.
Anh cũng có gia đình riêng và cô không muốn anh rũ bỏ trách nhiệm với gia đình ấy
vì hai mẹ con cô. Chính bản thân cô cũng sợ sau này sẽ lại phải đau khổ. Vết
thương lòng trong quá khứ quá lớn, lớn đến nỗi đến giờ cô vẫn bị ám ảnh. Cô
cũng đã từng nghĩ đến việc kết hôn với Giang, nhưng mỗi lần như vậy, cái đêm
kinh hoàng ấy lại hiện về, và cô cảm thấy sợ gần bất kì người đàn ông nào. Nghĩ
đến chuyện đó, cô lại khẽ run lên.
Sau cái đêm cuối bên Long, dù cảm nhận được tình yêu
của anh, biết được một sự thật là hai người còn cần nhau, nhưng cô vẫn quyết định
ra đi vào lúc bình minh, khi anh còn say trong giấc ngủ. Cảm giác ái ân nồng
nàn từ người đàn ông tuyệt vời nhất không thể thắng được quyết tâm trong lòng
cô. Anh sẽ kết hôn, đó là một sự thật mà cô không thể nào phá vỡ được. Cô không
muốn anh trở thành người vô trách nhiệm, và hơn hết, cô lại sợ sẽ có một bi kịch
nữa giống như chuyện của Linh. Khi đó, cả hai sẽ chẳng được yên trong lòng mà đến
với nhau. Cô đã lặng lẽ bỏ đi, với đôi mắt đẫm nước mắt và trái tim đau như xé.
Ga Hà Nội sáng sớm đã đông đúc. Trời mưa càng làm mọi
thứ như vội vã và u ám hơn. Nhi thấy lòng tê tái giữa sáng mùa hè ấy. Chưa bao
giờ cô có một kỉ niệm vui giữa trời mưa. Mưa luôn chứng kiến nước mắt cô rơi kể
từ cái ngày cô biết yêu anh.
Thảo Nhi lầm lũi bước đi giữa dòng người đang cuồn
cuộn đổ về phía sân ga. Chuyến tàu sớm nay sẽ đưa cô rời xa anh mãi mãi. Từ
nay, cuộc sống của cô sẽ không còn hình bóng anh nữa. Cô phải quên anh đi và bắt
đầu lại cuộc sống của mình.
Phải đi.
Cô không biết nếu không gặp Diễm Phương, không gặp
Giang, và không được ông Phi Long giúp đỡ thì liệu giờ này mẹ con cô đang ở nơi
nào? Cô mang ơn họ biết bao nhiêu. Họ đã hồi sinh cô, đã cho mẹ con cô một nơi
chốn bình an và phẳng lặng.
Nhưng sự xuất hiện của Long đã phá vỡ cái phẳng lặng
yên ổn trong cô bấy lâu. Cô lại mâu thuẫn, lại đấu tranh với chính mình, lại muốn
vùng vẫy thoát khỏi lối sống quen thuộc để đến với anh. Cô còn yêu anh. Tình
yêu đó chưa bao giờ hết. Mỗi lần nhìn vào tấm hình trong tờ tạp chí mà cô cố
tình lưu lại và giữ gìn, cô lại nhớ về anh. Cảm giác xa anh như mới từ ngày hôm
qua vậy.
Một tiếng soạt ở phía sau lưng làm cô giật bắn. Cô
quay lại, tim muốn bắn ra ngoài khi thấy anh đang ở phía sau. Làm sao mà mới
sáng sớm như vậy anh đã có mặt ở đây được?
- Làm gì thấy anh mà như thấy ma thế?
Long tiến lại
phía cô cười.
- Không có… sao anh lại ở đây?
- Ờ thì có việc qua đây tìm em.
Anh vẫn giữ nụ cười
thường trực trên môi.
- Anh đã lái xe từ thành phố mấy tiếng đồng hồ về
đây ư? Sao không để ban ngày rồi đi. Đi đêm đường núi nguy hiểm lắm.
Cô lại
quay ra phía bờ đầm, không dám nhìn vào mắt anh.
- Tất nhiên là không.
Anh nhún vai
- Anh sống ở gần
đây mà.
Nhi quay sang nhìn anh lộ rõ vẻ kinh ngạc. Nhưng rồi
cô bình thản lại, Hải Long xưa nay có gì mà không làm được đâu.
- Anh mua lại đất của ai vậy?
- Anh có mua đâu… Anh đổi cho người ta đấy chứ. Cả
tuần rồi anh bận sửa lại ngôi nhà nên cũng bận…
- Vậy chứ có việc gì mà phải sang đây từ sớm vậy?
- Mời em với gia đình chú Long qua đó ăn tân gia,
coi như nhận hàng xóm luôn.
- Được thôi… Em sẽ nói lại với ba em. Anh định đưa cả
nhà về đây sống sao? Chị ấy đồng ý về nơi tẻ nhạt này à?
- Anh biết nơi nào tốt nhất cho vợ anh mà… Thế nhé!
Anh về đây. Giờ anh phải về thành phố giải quyết ít việc. Đây là thiệp mời nè,
trong có địa chỉ rồi đó.
Thảo Nhi còn đang đọc những dòng chữ trên thiệp mời
đó thì anh đã đi mất rồi. Cô sẽ phải đến sao? Liệu cô có đủ dũng cảm để đối mặt
được với My Vân hay không? Thảo Nhi khẽ thở dài.
********
Chiếc xe ô tô chở ông Phi Long, Giang và Thảo Nhi đến
ngôi nhà hàng xóm mới cách nông trường 2km, mỗi người hình như đều có một tâm
trạng riêng. Người bộc lộ tâm trạng ấy ra rõ nhất là Thảo Nhi. Cô liên tục thở
dài. Cô đã quyết định sẽ không mang Khánh Nam đến chỗ Long, vì cô lo sợ rằng sự
tồn tại của đứa bé sẽ làm mọi chuyện rối lên.
Vừa đến cổng ngôi nhà mà trước đây thuộc quyền sở hữu
của một gia đình cũng làm nghề trồng chè như gia đình ông Phi Long, nhưng quy
mô nhỏ hơn, ba người đã sửng sốt khi nhìn thấy tấm biển bên cạnh cái cổng cao đề
tên: “Biệt thự Hoàng Dương”. Khuôn viên ngôi biệt thự trồng toàn hoa hướng
dương, điều mà một tuần trước đây không một ai nhìn thấy. Trong khoảng sân rộng
có hơn chục chiếc xe đậu. Nổi bật nhất tất nhiên là Windy, chiếc xe nổi tiếng
mà Long thừa kế theo di chúc của Max Willer, chồng dì Lan. Những chiếc xe còn lại
tất nhiên là của hội đua xe. Chỉ thiếu Stylish Girl là đủ quân số.
Bữa tiệc được tổ chức tại vườn sau, giữa một không
gian toàn hoa hướng dương. Vừa nhìn thấy Nhi, người hét lên trước nhất là Tú
Linh. Cô ngạc nhiên khi thấy chị tiến lại ôm lấy cô với cái bụng to đùng. Tú
Linh đang có thai.
- Trời ơi, em ở đây sao? Mọi người tìm em suốt ba
năm nay.
Mọi người trong hội đua xe cũng vây lấy hỏi han cô tới
tấp. Cô chỉ biết cười trừ trước sự quan tâm của họ. Cô không thấy Long hay My
Vân đâu, có thể họ ở bên trong chuẩn bị bữa tiệc.
Cô nói lời chúc mừng muộn màng đến Khánh và Tú Linh.
Họ có vẻ rất hạnh phúc. Những người bạn trong hội đua xe của Long thì vẫn vui vẻ
như xưa, chỉ có điều họ già đi hơn một chút.
15 phút sau khi cô cùng hai bố con ông Phi Long đến,
Long mới xuất hiện. Nhưng đi cùng anh không phải là My Vân mà là mẹ anh. Cô
suýt té xỉu khi anh đang bế Khánh Nam trên tay. Thằng bé thích thú cầm quả táo
đỏ trên tay, chẳng để ý gì đến xung quanh nữa. Cô vội tiến đến, chào mẹ anh và
nói khẽ:
- Sao anh lại đưa Bin đến đây?
- Ơ hay, anh biết nhất định em sẽ để nó ở nhà mà.
Đông vui thế này mà không cho nó đến à?
- Mau đưa con cho em.
Cô bế lấy thằng bé, lùi lại nhưng mọi người đã đưa mắt
nhìn nhau tò mò, rồi xúm lại quanh hai mẹ con cô.
- Hai người... hai người...
Tú Linh lắp bắp sửng sốt
.-
Thằng bé này là con hai người hả?
Long cười chuyển chủ đề:
- Nào mọi người, chúng ta bắt đầu nhỉ?
Trong khi mọi người bắt đầu đi vòng quanh nói chuyện,
bà Liên lại gần chỗ mẹ con Thảo Nhi đang đứng. Cô đang ngạc nhiên là chưa thấy
sự xuất hiện của My Vân.
- Bác có thể nói chuyện với con một chút được chứ?
- Ơ dạ...
Cô bối rối gật đầu.
- Con có thể để thằng bé tự do chạy nhảy, ở đây rất
an toàn mà.
Bà tủm tỉm cười.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment