CẠM BẪY HÔN NHÂN - CHƯƠNG 07 - ELIZABETH THORNTON
CẠM BẪY HÔN NHÂN
Tác giả : Elizabeth Thornton
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 07 :
Những lá bài là chuyện nàng ít
lo lắng nhất. Nàng không ý thức ghi nhớ những lá bài đã được chơi hay đã
bị loại. Đại não của nàng dường như tự động làm việc ấy, phân loại những lá bài
một cách hệ thống thành những tổ hợp khác nhau để nàng có thể dùng chúng làm lợi
thế cho nàng trong nước bài kế tiếp.
Vấn đề cấp bách nhất của nàng là làm thế nào để che giấu không cho đối thủ của nàng biết rằng nàng là cơn ác mộng kinh hoàng nhất của họ, cái mà Cậu Ted gọi là “đại sư” [virtuoso]. Cách duy nhất mà họ có thể đánh bại nàng trên sòng là họ gian lận hoặc tìm một đại sư khác để chơi với nàng, và tỉ lệ cho điều đó xảy ra là xa vời phu nhâni để mà nghĩ đến.
Cũng may là nàng không tham lam và cũng không bị nghiện. Hầu hết những con bạc với thiên phú như nàng đều không thể tự chủ [mà bị cuốn vào con đường cờ bạc]. Họ phải khoe cho mọi người thấy là họ thông minh như thế nào và cứ tiếp tục đánh cho đến lúc nhà cái thua sạch. Chuyện duy nhất điều đó đạt được là, thông thường thì một nhân viên của sòng bạc cáo buộc họ tội gian lận. Kết quả là tất cả tiền thắng được đều bị tịch thu và họ còn bị xách tai ném ra ngoài.
Chiến lược của nàng rất đơn giản: thua một chút, thắng một chút,và để cho tất cả mọi người được vui và tươi cười.
Cuộc chơi của nàng đã khởi đầu khá tốt, nhưng nàng lại sớm bị thất thế, tất nhiên là do nàng cố ý và nàng đã trở lại điểm khởi đầu. Đối thủ của nàng và ông giám đốc đều là cười không ngớt. Tuy nhiên, rất nhanh chóng vận khí của nàng đã thay đổi và nàng thắng một dọc liền. Khi nàng kiếm được bốn mươi ngàn franc trong tay, Milton đã bắt đầu ho xù xụ.
“Aurora”
Vấn đề cấp bách nhất của nàng là làm thế nào để che giấu không cho đối thủ của nàng biết rằng nàng là cơn ác mộng kinh hoàng nhất của họ, cái mà Cậu Ted gọi là “đại sư” [virtuoso]. Cách duy nhất mà họ có thể đánh bại nàng trên sòng là họ gian lận hoặc tìm một đại sư khác để chơi với nàng, và tỉ lệ cho điều đó xảy ra là xa vời phu nhâni để mà nghĩ đến.
Cũng may là nàng không tham lam và cũng không bị nghiện. Hầu hết những con bạc với thiên phú như nàng đều không thể tự chủ [mà bị cuốn vào con đường cờ bạc]. Họ phải khoe cho mọi người thấy là họ thông minh như thế nào và cứ tiếp tục đánh cho đến lúc nhà cái thua sạch. Chuyện duy nhất điều đó đạt được là, thông thường thì một nhân viên của sòng bạc cáo buộc họ tội gian lận. Kết quả là tất cả tiền thắng được đều bị tịch thu và họ còn bị xách tai ném ra ngoài.
Chiến lược của nàng rất đơn giản: thua một chút, thắng một chút,và để cho tất cả mọi người được vui và tươi cười.
Cuộc chơi của nàng đã khởi đầu khá tốt, nhưng nàng lại sớm bị thất thế, tất nhiên là do nàng cố ý và nàng đã trở lại điểm khởi đầu. Đối thủ của nàng và ông giám đốc đều là cười không ngớt. Tuy nhiên, rất nhanh chóng vận khí của nàng đã thay đổi và nàng thắng một dọc liền. Khi nàng kiếm được bốn mươi ngàn franc trong tay, Milton đã bắt đầu ho xù xụ.
“Aurora”
Cậu thốt ra giữa những lần hớp hơi,
“Em… “
Cậu lắc đầu và giữ thăng
bằng với một tay chống vào thành lưng ghế của nàng.
“Chúng ta nên về nhà thôi.
Em cảm thấy không được khỏe.“
Chuyện này đã được họ sắp xếp từ trước, khi nàng đã có bốn mươi ngàn franc trong túi, Milton sẽ giả vờ lên cơn bệnh. Đây là một thủ đoạn để họ có thể rời khỏi sòng bạc trong trường hợp ông giám đốc phản đối chuyện mất đi một khoản tiền lớn mà lại không có cơ hội để thắng nó trở lại.
Sự cám dỗ để tiếp tục đã gần như không thể kháng cự, và nó chưa bao giờ xảy ra trước đây. Trong một chiêu, nàng có thể giải quyết tất cả vấn đề của mình. Nếu nàng chơi thêm một tiếng nữa, nàng sẽ có đủ tiền để sống cả đời, không phải trong xa hoa, mà là một cách khiêm tốn. Nàng đã chán ghét việc bị làm nhục bởi những người chủ đã không biết cảm kích nàng, và chán ghét việc nàng sống bên lề cuộc sống của những người khác. Nàng muốn có một cuộc sống riêng của nàng.
“Không phải bây giờ, Milton.”
Chuyện này đã được họ sắp xếp từ trước, khi nàng đã có bốn mươi ngàn franc trong túi, Milton sẽ giả vờ lên cơn bệnh. Đây là một thủ đoạn để họ có thể rời khỏi sòng bạc trong trường hợp ông giám đốc phản đối chuyện mất đi một khoản tiền lớn mà lại không có cơ hội để thắng nó trở lại.
Sự cám dỗ để tiếp tục đã gần như không thể kháng cự, và nó chưa bao giờ xảy ra trước đây. Trong một chiêu, nàng có thể giải quyết tất cả vấn đề của mình. Nếu nàng chơi thêm một tiếng nữa, nàng sẽ có đủ tiền để sống cả đời, không phải trong xa hoa, mà là một cách khiêm tốn. Nàng đã chán ghét việc bị làm nhục bởi những người chủ đã không biết cảm kích nàng, và chán ghét việc nàng sống bên lề cuộc sống của những người khác. Nàng muốn có một cuộc sống riêng của nàng.
“Không phải bây giờ, Milton.”
Nàng liếc mắt nhìn những lá bài của mình, sau đó
nhìn lên cậu với một vẻ cầu khẩn trong mắt.
“Chị đang được hên. Chị cảm thấy
được may lắm. Em chưa thể bắt chị về nhà được.”
Điều này thật bất ngờ và vẻ mặt của cậu thể hiện ra điều đó.
Điều này thật bất ngờ và vẻ mặt của cậu thể hiện ra điều đó.
“Aurora?”
Nàng dao động. Một cái liếc nhìn về hướng ông giám đốc khiến nàng điềm tĩnh lại. Ông ta bắt đầu có vẻ nghi ngờ. Một trong những lời dạy của Cậu Ted bất chợt trở lại trong tâm trí nàng một cách muộn màn. Một tay bạc không hành động theo chiến lược đã tự đặt ra có thể thấy mình đang đùa giởn với ác quỷ.
Papa cũng không thể nói câu nào hay hơn được.
Nàng hít vào thật sâu, sau đó đẩy ghế ra phía sau.
Nàng dao động. Một cái liếc nhìn về hướng ông giám đốc khiến nàng điềm tĩnh lại. Ông ta bắt đầu có vẻ nghi ngờ. Một trong những lời dạy của Cậu Ted bất chợt trở lại trong tâm trí nàng một cách muộn màn. Một tay bạc không hành động theo chiến lược đã tự đặt ra có thể thấy mình đang đùa giởn với ác quỷ.
Papa cũng không thể nói câu nào hay hơn được.
Nàng hít vào thật sâu, sau đó đẩy ghế ra phía sau.
“Chỉ một tay nữa thôi?”
Đó là câu mà nàng đã phải nói, ám hiệu tiếp theo của trò dàng cảnh này…
Milton tóm lấy nó trước khi nàng có thể đổi ý. Cậu ta lại ho một lần nữa, sờ vào trong túi mình, móc ra một chiếc khăn mù soa lớn màu trắng và bắt đầu ho vào đó. Mọi người đều có thể thấy rằng có một vết đỏ trên chiếc khăn và giả định một cách sai lầm rằng đó là máu.
Với biểu hiện của sự miển cưỡng mà không phải là hoàn toàn giả tạo, Ellie đứng lên.
Đó là câu mà nàng đã phải nói, ám hiệu tiếp theo của trò dàng cảnh này…
Milton tóm lấy nó trước khi nàng có thể đổi ý. Cậu ta lại ho một lần nữa, sờ vào trong túi mình, móc ra một chiếc khăn mù soa lớn màu trắng và bắt đầu ho vào đó. Mọi người đều có thể thấy rằng có một vết đỏ trên chiếc khăn và giả định một cách sai lầm rằng đó là máu.
Với biểu hiện của sự miển cưỡng mà không phải là hoàn toàn giả tạo, Ellie đứng lên.
“Tôi e rằng chúng tôi phải đi”
Nàng nói. Nàng nhìn ông giám đốc.
“Nhưng
tôi sẽ trở lại ngay khi có cơ hội.”
Ông giám đốc ném cho nàng một cái nhìn dò xét, rồi gật đầu. Thái độ của ông ta có một chút cứng nhắc.
Ông giám đốc ném cho nàng một cái nhìn dò xét, rồi gật đầu. Thái độ của ông ta có một chút cứng nhắc.
“Tôi sẽ mong đợi điều đó”
Ông ta nói.
Những tên phô trương lúc trước đã cố gắng phân tâm nàng với cuộc nói chuyện lớn tiếng về nàng diễn viên đã bị sát hại, giờ lại nói chuyện với những vị khách khác về một phụ nữ đã thắng lớn tại sòng bài. Những tiếng rì rầm trong phòng nhỏ hẳn đi khi mọi người dừng lại để lắng nghe.
Ellie nhận thức được đây là một chiến thuật của sòng bạc. Điều này chứng tỏ nhà cái được trung thực và những người khách bình thường cũng có khả năng thắng lớn trên sòng.
Sau khi Ellie thu số tiền thắng của mình, ông giám đốc tiễn chân họ tận cửa. Nàng mỉm cười và đưa tay cho ông ta. Khi ông ta chào tạm biệt cả hai, sự quan tâm của ông đã trở nên quá mức dồi dào và tỉ mỉ.
Trên đường xuống cầu thang, Milton nói:
Những tên phô trương lúc trước đã cố gắng phân tâm nàng với cuộc nói chuyện lớn tiếng về nàng diễn viên đã bị sát hại, giờ lại nói chuyện với những vị khách khác về một phụ nữ đã thắng lớn tại sòng bài. Những tiếng rì rầm trong phòng nhỏ hẳn đi khi mọi người dừng lại để lắng nghe.
Ellie nhận thức được đây là một chiến thuật của sòng bạc. Điều này chứng tỏ nhà cái được trung thực và những người khách bình thường cũng có khả năng thắng lớn trên sòng.
Sau khi Ellie thu số tiền thắng của mình, ông giám đốc tiễn chân họ tận cửa. Nàng mỉm cười và đưa tay cho ông ta. Khi ông ta chào tạm biệt cả hai, sự quan tâm của ông đã trở nên quá mức dồi dào và tỉ mỉ.
Trên đường xuống cầu thang, Milton nói:
“Chuyện này là sao?”
“Chị đưa ông ta một tờ bạc một nghìn franc “..
Milton dừng lại và ngó lên nhìn nàng.
“Chị đưa ông ta một tờ bạc một nghìn franc “..
Milton dừng lại và ngó lên nhìn nàng.
“Tại sao?”
Nàng vỗ nhẹ vào vai cậu:
Nàng vỗ nhẹ vào vai cậu:
“Nên luôn để lại một nơi mà mình sẽ được hoan nghênh
trở lại. Đó là một phương châm chị học được từ người cậu chị quý nhất, và nó đã
rất có ích đối với chị.”
Hoảng sợ, Milton nói:
Hoảng sợ, Milton nói:
“Không phải chị đang nghĩ đến việc trở lại đây chứ?”
“Không. Chị rất vui vì chuyện này đã qua. Chị chỉ muốn về nhà ngủ thôi.”
Khi họ ra khỏi cửa, họ dừng bước. Mặc dù đã gần sáng, các dẫy hàng quán và khu sân đều bị chật nít với người, nhưng không được trật tự như lúc Ellie và Milton vào tòa nhà. Có rất nhiều những say xỉn và bạo lực. Giờ Ellie mới hiểu lý do tại sao rất nhiều lính hoàng gia áo đỏ và hiến binh đã được đóng quân trong sân. Họ ở đó để giữ trật tự và khiêng đi những kẻ phạm pháp đã không tuân thủ đúng luật.
Tay của Milton như một gọng kìm nắm chặt cánh tay nàng.
“Chuyện gì thế?”
“Không. Chị rất vui vì chuyện này đã qua. Chị chỉ muốn về nhà ngủ thôi.”
Khi họ ra khỏi cửa, họ dừng bước. Mặc dù đã gần sáng, các dẫy hàng quán và khu sân đều bị chật nít với người, nhưng không được trật tự như lúc Ellie và Milton vào tòa nhà. Có rất nhiều những say xỉn và bạo lực. Giờ Ellie mới hiểu lý do tại sao rất nhiều lính hoàng gia áo đỏ và hiến binh đã được đóng quân trong sân. Họ ở đó để giữ trật tự và khiêng đi những kẻ phạm pháp đã không tuân thủ đúng luật.
Tay của Milton như một gọng kìm nắm chặt cánh tay nàng.
“Chuyện gì thế?”
Nàng thốt lên.
"Những người mang thông tin của lão cho vay, và em nghĩ rằng họ đã nhìn thấy em."
Nàng nhìn theo hướng nhìn của cậu.
"Những người mang thông tin của lão cho vay, và em nghĩ rằng họ đã nhìn thấy em."
Nàng nhìn theo hướng nhìn của cậu.
“Cậu không phải nói là Robbie đang ở
đâu đây chứ?”
“Không, nhưng có em ở đây và chúng biết em có thể dẫn chúng tới chỗ của Robbie.”
“Cậu định làm gì?”
“Em sẽ cắt đuôi họ, sau đó em sẽ trở lại tìm chị.”
Điều này có vẻ vô lý với nàng.
“Không, nhưng có em ở đây và chúng biết em có thể dẫn chúng tới chỗ của Robbie.”
“Cậu định làm gì?”
“Em sẽ cắt đuôi họ, sau đó em sẽ trở lại tìm chị.”
Điều này có vẻ vô lý với nàng.
“Nếu như chị trả số tiền Robbie nợ họ thì
sao? Chị có nó ngay đây.”
Cậu kéo nàng ra đằng sau cái cột của dẫy hàng quán.
Cậu kéo nàng ra đằng sau cái cột của dẫy hàng quán.
“Điều đó không được
đâu. Bọn họ là những tên đầu u vai bắp được phái đi tìm Robbie để giáo
huấn cậu ta. Chúng ta phải trả tiền trực tiếp cho lão Houchard rồi
chúng ta mới không bị họ làm phiền nữa.”
“Houchard là người cho vay tiền, phải không?”
“Phải. Không có thời gian để tranh luận điểm này nữa. Chỉ cần làm theo lời em nói.”
Cậu có vẻ rất lão luyện cho người mới mười tám tuổi đầu, và hoàn toàn không giống như một Milton mà nàng đã biết.
“Houchard là người cho vay tiền, phải không?”
“Phải. Không có thời gian để tranh luận điểm này nữa. Chỉ cần làm theo lời em nói.”
Cậu có vẻ rất lão luyện cho người mới mười tám tuổi đầu, và hoàn toàn không giống như một Milton mà nàng đã biết.
“Nhưng -”
Cậu đã xong với việc tranh luận. Giữ lấy khuỷu tay của nàng, cậu đẩy nàng hướng đến một trong những quán café trong dẫy hàng quán.
Cậu đã xong với việc tranh luận. Giữ lấy khuỷu tay của nàng, cậu đẩy nàng hướng đến một trong những quán café trong dẫy hàng quán.
“Chờ em ở đây”
Cậu nói:
“Đừng
nói chuyện với bất cứ một ai. Em sẽ trở lại ngay khi em có thể.”
Nàng bị đẩy một cách không khách khí qua cánh cửa của Café des Anglaises [Café Anh] và bị bỏ lại để tự lo liệu. Ở đây thật đông đúc, ồn ào và mịt mù khói, và rất đông khách, đa số là các quý ông. Có một vài người ăn vận đồng phục của hoàng gia đã khiến nàng yên tâm. Tất cả sự việc này được cảm nhận trong một cái lướt nhìn toàn diện, rồi nàng quay lưng hướng vào phòng để nhìn ra như đang tìm kiếm gì đó ngoài cửa sổ.
Nàng lướt nhìn đám đông để tìm bóng dáng Milton. Nhưng việc đó thật không thể. Có quá là nhiều người.
Nàng giật mình khi nghe thấy một giọng nam nói từ sau lưng.
“Bà đang cô đơn? Cô lập?”
“Madame est solitaire? Isolée?”
Nàng chậm rãi quay người. Một cậu lính Phổ không lớn tuổi hơn Robbie, đang nhìn vào nàng với một nụ cười say sưa. Nàng có thể ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở cậu ta.
Hy vọng sẽ khiến cho cậu ta nản chí. Nàng nhún vai và nói:
Nàng bị đẩy một cách không khách khí qua cánh cửa của Café des Anglaises [Café Anh] và bị bỏ lại để tự lo liệu. Ở đây thật đông đúc, ồn ào và mịt mù khói, và rất đông khách, đa số là các quý ông. Có một vài người ăn vận đồng phục của hoàng gia đã khiến nàng yên tâm. Tất cả sự việc này được cảm nhận trong một cái lướt nhìn toàn diện, rồi nàng quay lưng hướng vào phòng để nhìn ra như đang tìm kiếm gì đó ngoài cửa sổ.
Nàng lướt nhìn đám đông để tìm bóng dáng Milton. Nhưng việc đó thật không thể. Có quá là nhiều người.
Nàng giật mình khi nghe thấy một giọng nam nói từ sau lưng.
“Bà đang cô đơn? Cô lập?”
“Madame est solitaire? Isolée?”
Nàng chậm rãi quay người. Một cậu lính Phổ không lớn tuổi hơn Robbie, đang nhìn vào nàng với một nụ cười say sưa. Nàng có thể ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở cậu ta.
Hy vọng sẽ khiến cho cậu ta nản chí. Nàng nhún vai và nói:
“Xin lỗi,
tôi không nói được tiếng Pháp.”
Nụ cười say mèm của cậu ta trở nên rộng hơn. Như thể cẩn thận dịch từng từ trong đầu, cậu ta trả lời:
Nụ cười say mèm của cậu ta trở nên rộng hơn. Như thể cẩn thận dịch từng từ trong đầu, cậu ta trả lời:
“Anh cũng không nói tiếng Pháp.
Nhưng tiếng Anh của anh khá tốt.”
Nàng nhá một nụ cười trung lập, chẳng khiêu gợi cũng chẳng xa lánh, lướt người ngang qua cậu, rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh cái bàn dành cho hai người sát bên tường. Khi cậu nhàn tản tới bên, nàng đã tác động đến sự quan tâm vào những người khách khác. Nàng không lo sợ. Nếu cậu lính Phổ trẻ tuổi này trở thành một mối phiền toái, nàng chỉ cần đơn giản yêu cầu sự bảo vệ của những chàng lính người Anh.
Nàng cảm giác một sự nhói đau nho nhỏ khi nàng bắt đầu kiểm kê các quý bà khác đang có mặt. Họ giống y như những phụ nữ trong sòng bạc, ăn mặc quần áo có đắt tiền hơn nhưng cũng trắng trợn không kém gì mấy tỳ thiếp trong hậu cung.
Các đối tượng của sự bợ đỡ của họ cũng không thoát khỏi sự chú ý của nàng. Hai quý ông, mà nàng ngay lập tức nhận ra là người Anh bởi y phục của họ, đang ve vãn ở cái bàn nằm trong góc xa của quán. Ánh đèn thật quá mờ để nhìn thấy rõ khuôn mặt của họ, nhưng một trong hai xem có vẻ như là sự sinh động và linh hồn của nhóm. Quý ông còn lại đang lặng lẻ nhấp nháp từ một cái ly, ánh mắt anh ta nghiền ngẫm nghiên cứu nàng.
Nàng chớp mắt để xua tan cái ý tưởng ngu ngốc đang vụt qua tâm trí nàng. Đó không thể nào là Jack … có thể không?
Xôn xao, nàng nhìn lên cậu lính Phổ mà nàng đang lỡ đoạn đối thoại. Cậu đã nói cậu ta sẽ cảm thấy cô đơn nếu như nàng không phải đang đi một mình. Nàng chỉ nhớ bấy nhiêu. Sự im lặng kéo dài của nàng là sự khuyến khích để cậu ta cần bắt đầu có hành vi tùy ý.
Tự đặt mình vào chiếc ghế đối diện, cậu với tay tới cái mặt nạ của nàng. Theo bản năng nàng gạt tay cậu ta ra.
Đó là một hành động sai lầm. Nụ cười của cậu ta biến mất và vẻ mặt của cậu cũng trở nên xấu xí. Với tay đến cái mặt nạ một lần nữa, cậu ta dựt nó khỏi mặt nàng. Lời của cậu ta chậm chạp và không rõ ràng:
Nàng nhá một nụ cười trung lập, chẳng khiêu gợi cũng chẳng xa lánh, lướt người ngang qua cậu, rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh cái bàn dành cho hai người sát bên tường. Khi cậu nhàn tản tới bên, nàng đã tác động đến sự quan tâm vào những người khách khác. Nàng không lo sợ. Nếu cậu lính Phổ trẻ tuổi này trở thành một mối phiền toái, nàng chỉ cần đơn giản yêu cầu sự bảo vệ của những chàng lính người Anh.
Nàng cảm giác một sự nhói đau nho nhỏ khi nàng bắt đầu kiểm kê các quý bà khác đang có mặt. Họ giống y như những phụ nữ trong sòng bạc, ăn mặc quần áo có đắt tiền hơn nhưng cũng trắng trợn không kém gì mấy tỳ thiếp trong hậu cung.
Các đối tượng của sự bợ đỡ của họ cũng không thoát khỏi sự chú ý của nàng. Hai quý ông, mà nàng ngay lập tức nhận ra là người Anh bởi y phục của họ, đang ve vãn ở cái bàn nằm trong góc xa của quán. Ánh đèn thật quá mờ để nhìn thấy rõ khuôn mặt của họ, nhưng một trong hai xem có vẻ như là sự sinh động và linh hồn của nhóm. Quý ông còn lại đang lặng lẻ nhấp nháp từ một cái ly, ánh mắt anh ta nghiền ngẫm nghiên cứu nàng.
Nàng chớp mắt để xua tan cái ý tưởng ngu ngốc đang vụt qua tâm trí nàng. Đó không thể nào là Jack … có thể không?
Xôn xao, nàng nhìn lên cậu lính Phổ mà nàng đang lỡ đoạn đối thoại. Cậu đã nói cậu ta sẽ cảm thấy cô đơn nếu như nàng không phải đang đi một mình. Nàng chỉ nhớ bấy nhiêu. Sự im lặng kéo dài của nàng là sự khuyến khích để cậu ta cần bắt đầu có hành vi tùy ý.
Tự đặt mình vào chiếc ghế đối diện, cậu với tay tới cái mặt nạ của nàng. Theo bản năng nàng gạt tay cậu ta ra.
Đó là một hành động sai lầm. Nụ cười của cậu ta biến mất và vẻ mặt của cậu cũng trở nên xấu xí. Với tay đến cái mặt nạ một lần nữa, cậu ta dựt nó khỏi mặt nàng. Lời của cậu ta chậm chạp và không rõ ràng:
“Anh muốn nhìn thấy hàng
trước khi phải bỏ tiền.”
Nàng đã sẵn sàng lao ra cửa, xong nàng nhìn vào khuôn mặt trẻ măng của cậu ta, và cảm thấy tự tin trở lại. Nàng nói với cậu như nàng nói với em trai của mình.
Nàng đã sẵn sàng lao ra cửa, xong nàng nhìn vào khuôn mặt trẻ măng của cậu ta, và cảm thấy tự tin trở lại. Nàng nói với cậu như nàng nói với em trai của mình.
“Đó không phải cách để nói chuyện với một phụ nữ đàng hoàng. Mẹ cậu
sẽ nói gì nếu như bà ấy có thể nghe thấy lời của cậu?”
Lông mày câụ ta nhíu lại trong hoang mang.
Lông mày câụ ta nhíu lại trong hoang mang.
“Nếu em là người đàng hoàng, em sẽ
không mặt nơi đây. Vì thế- “
Lời cậu ta bị nghẹn lại khi có một bàn tay nam nhân mạnh mẽ túm lấy cổ áo của cậu ta nhấc lên. Nó không phải là một ý tưởng không thực tế. Cứu tinh của nàng chính là Jack Rigg. Nàng hít một hơi thở run run và nuốt cái ực.
Giọng chàng mềm mại với sự mỉa mai, Jack nói:
Lời cậu ta bị nghẹn lại khi có một bàn tay nam nhân mạnh mẽ túm lấy cổ áo của cậu ta nhấc lên. Nó không phải là một ý tưởng không thực tế. Cứu tinh của nàng chính là Jack Rigg. Nàng hít một hơi thở run run và nuốt cái ực.
Giọng chàng mềm mại với sự mỉa mai, Jack nói:
“Tôi tin là cậu có cái gì thuộc
về phụ nữ này. Nếu cậu biết tốt xấu thì cậu sẽ trả lại nó ngay lập tức.”
Sự im lặng phủ xuống tại mỗi một bàn trong khi mọi người đều chờ đợi xem chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo. Ash Denison đứng lên và chậm rãi nhàn tản đến. Giữa những hớp nhấm nháp từ ly anh, với giọng nói như thể bắt chuyện anh nói:
Sự im lặng phủ xuống tại mỗi một bàn trong khi mọi người đều chờ đợi xem chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo. Ash Denison đứng lên và chậm rãi nhàn tản đến. Giữa những hớp nhấm nháp từ ly anh, với giọng nói như thể bắt chuyện anh nói:
“Này, Jack, chuyện này là thế nào?”
Jack nói:
Jack nói:
“Kẻ xấc xược này đã vũ nhục người phụ nữ này.”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment