CẠM BẪY HÔN NHÂN - CHƯƠNG 06 - ELIZABETH THORNTON

CẠM BẪY HÔN NHÂN

TRUYENHOANGDUNG - TIỂU THUYẾT THẾ GIỚI
Tác giả : Elizabeth Thornton
Thể loại: Tiểu thuyết

CHƯƠNG 06 :


Các trò như hazard [đổ xúc xắc của thế kỷ 17, 18], vingt-et-un [xì dách], rouge et noir [đỏ đen của thời xưa chứ không phải ru-lết như bây giờ] đều là những trò may rủi. Nàng hiếm khi chơi chúng, trừ khi tỷ lệ cược nghiên về nàng. Nàng đã có một đầu óc toán học và có thể tính toán tỷ lệ cược mà không cần gắng sức. Kết quả là, lần duy nhất nàng đặt cược vào con xúc xắc là khi nàng có dư, và chỉ như là một cử chỉ khoa trương.

Nói tóm lại là nàng có thiên phú mà rất ít người sở hữu và Robbie thì lại càng ít đến thậm tệ, phải chi có cách nào khiến cậu ta có thể chấp nhận điều này.

Nàng chạm tay vào tay áo của Milton, đưa ánh mắt của cậu trở lại với gương mặt nàng. 

“Điều đó còn chưa đủ”

Nàng nói.

 “Cậu ấy đã ở Paris gần cả tháng. Tại sao cậu ta không muốn gặp mặt chị?”

“Ồ không. Chị hiểu sai ý rồi. Không phải là cậu ấy muốn tránh chị. Là bọn tay sai của chủ nợ mà cậu ấy đang cố tránh.”

Nàng có thể tin cậu ta nếu cậu không tránh né ánh mắt của nàng. Với gióng nói nghiêm trọng nhất mà nàng có thể tạo ra, nàng nói:

 “Chị là chị gái của cậu ấy, Milton. Chị không hề phản bội để giao cậu ấy cho các nhà chức trách. Nói đi, cậu ta đang ở đâu?”

Cậu do dự thêm một giây lát, rồi nói: 

“Khách sạn Meurice’s trong phố l’Echiquier. Nhưng nó là một nơi tồi tàn, không phù hợp cho một cô gái đàng hoàng.”

“Chị sẽ là người quyết định điều đó”.

Cung Điện Hoàng Gia được thắp sáng lên như một ngọn hải đăng. Cái cung điện hoàng gia tráng lệ của ngày trướ có một khu sân mà phải khiến các tay đánh xe ngựa đua La Mã phải ghen tị, và có những băn công bên ba mặt trông giống như những tu viện. Vào những giờ có ánh sáng mặt trời, nó có vẻ khá là đáng kính, những cửa hàng và nhà hàng cao cấp đều có những thứ để thu hút đám đông du khách và phần tử ưu tú của xã hội.

Khi màn đêm buông xuống thì những sòng bạc, nhà hát, và nhà thổ sẽ mọc lên và gái giang hồ sẽ làm chủ -nữ diễn viên, chim của thiên đường, quân nhân, con bạc, và những kẻ ăn không ngồi rồi phá làng phá xóm. Và rắc rối rõ là những gì các nhà chức trách dự kiến nếu số lính Anh áo đỏ trong sân không phải là một dấu hiệu. Paris vẫn còn là một thành phố bị chiếm đóng, và binh sĩ Anh luôn sẵn tay để giúp gìn giữ hòa bình.

Một trong những dẫy hàng quán, bên cạnh một hiệu sách, có một cánh cửa dẫn lên các tầng trên. Milton dẫn đường phía trước. Nàng cảm thấy vui mừng vì được có cậu ta hộ tống, bởi nàng không rành về các sòng bạc tại Paris. Một người phụ nữ đi một mình có thể dễ dàng vướng vào những rắc rối. Ngay cả ở Anh, nàng cũng phải cẩn thận đường đi nước bước của nàng. Nếu nàng được cao hơn chút nữa, nàng đã có thể hóa mình thành một quý ông thời trang. Đàn ông luôn được xem trọng hơn.

Khi họ dấn người qua cánh cửa vào sòng bạc, nhịp tim của nàng trở nên nhanh hơn. Nàng đã quen với việc nhịp tim bị tăng lên khi nàng bước vào một cơ sở như thế này. Tuy nhiên một khi nàng cầm lấy lá bài trên tay, thì nàng chẳng còn biết gì ngoại trừ cờ bạc.

Trong một căn phòng nọ, có một bàn đánh đỏ đen. Nàng ghé mắt nhìn vào trong, rồi nhanh chóng vượt qua một nhóm quý ông đang đứng lên chuẩn bị ra về. Nàng nhận ra một vài khuôn mặt nhưng không thể nhớ nổi tên của họ. Họ cũng đang ngụ tại cùng một khách sạn với nàng. Nàng dám cược hết gia tài rằng phu nhân và con gái của họ không biết là họ đang ở đâu.

Khi nàng bước vào phòng đánh bài, nàng đảo mắt nhìn quanh. Nàng đã tưởng tượng một khung cảnh nào đó tốt hơn là cái phòng tồi tàn với khói thuốc mù mịt này. Cũng có những phụ nữ khác hiện diện, nhưng không ai được tao nhã như Madame Aurora.

Tất cả như nhau, họ đều có nét quyến rũ riêng của mình. Nét quyến rũ của họ được bày ra như viên kẹo ngọt được bày bán trong cửa hàng kẹo bánh. Họ không phải là các con bạc. Họ là những người đàn bà lẳng lơ, hoặc “phụ nữ với đức hạnh dễ dàng,” như kiểu mà Phu nhân Sedgewick gọi họ. Những gì họ quan tâm chỉ là những người đàn ông đã thắng được những số tiền lớn nhất.

Ánh mắt của nàng trở nên sắc bén và trở nên như là tìm kiếm thứ gì. Nàng cũng không mất nhiều thời gian để phát hiện ra ai trong số những người kia là được thuê bởi sòng bạc. Có những tên bê-đê làm cò mồi, những kẻ phô trương, người dẫn khách, kẻ giữ ngựa, và mấy cậu bồi bàn với mục đích duy nhất là đảm bảo các con bạc và tiền của họ được sớm chia tay.

Ông cậu của nàng đã dạy nàng rất tốt.

Một ông giám đốc [director] đến chào hỏi hai người họ, ăn vận rất đẹp mắt trong một chiếc áo khoác đen và chiếc quần tây cùng màu, ông ta cười không ngớt vì theo nàng suy đoán ông ta nghĩ nàng và Milton là những con chim bồ câu chín mùi đáng để thịt.

“Thưa ông”

Ông ta nói, 

“Ông muốn chơi gì?” 

Nguyên văn: 

“Monsieur,” he said, “que voudriez-vous jouer?”

Milton trả lời bằng tiếng Pháp không được mạch lạc mà họ đã luyện tập trước đó:

 “Tôi không chơi. Của tôi... chị của tôi......Chị tôi mới là người đánh bạc.“

Milton replied in broken French, as they’d rehearsed beforehand, “Je ne jouer pas. Mon... ma soeur... my sister is the gambler.”

Ánh mắt của ông giám đốc chậm rãi đánh giá nàng, rồi hơi phát sáng với ánh cảm kích. Đôi mắt giàu kinh nghiệm của ông đã tổng kết rằng nàng là một quý bà có dư tiền để đốt. Để củng cố ấn tượng đó, nàng mở chiếc xách tay nhỏ của mình để ông ta có thể nhìn thấy những tờ giấy bạc.

 “Tôi có năm ngàn franc [tiền Pháp] ở đây nếu ông muốn đếm”

 Nàng nói:

 “Và em tôi có một lá thư tín dụng từ ngân hàng của chúng tôi ở Luân Đôn”.

Nàng có năm ngàn franc, nhưng lại không có lá thư tín dụng kia. Đấy chỉ là trò vặt vảnh của nàng. Nếu thật không may mắn và nàng bị thua hết số vốn trong túi, nàng sẽ bỏ cuộc. Nhưng điều đó chưa từng xảy ra bao giờ.

Ông giám đốc mỉm cười và gật đầu: 

“Bà thích chơi trò chơi này đây, thưa bà?”

“Bài kíp-bi [cribbage]”

Nàng nói ngay lập tức. 

“Tôi được người khác nói là tôi chơi rất giỏi.”

 Nàng nhìn lên Milton, người mà gật đầu xác nhận việc nàng vừa khoe khoang. Không có điều gì mà một ông giám đốc thích hơn là một con bạc háo hức. Những con bạc càng háo hức càng là những vụ đào khoét được thêm dễ dàng.

“Thì là kíp-bi vậy” 

Ông ta nói.

Vẫn tươi cười rạng rỡ, ông ra hiệu cho nàng tới cái bàn dành cho hai người. Người điều khiển là một gã đàn ông sẽ đấu với nàng, đã ngồi sẵn đấy đợi. Trong khi nàng an vị, nàng nhìn lên Milton. Cậu biết cậu cần phải làm gì. Cậu phải để ý phía sau nàng để không ai có thể nhìn lén các là bài trong tay của từ sau lưng.

Sau khi tấm bảng kíp-bi và các con chốt được bày ra [không biết đánh bài kiểu này như thế nào – nên viết sao dịch vậy thôi – Vy], ông giám đốc, người sẽ giám sát cuộc chơi, đã trao cho người điều khiển một bộ bài mới. Mọi thứ được thực hiện một cách nhã nhặn và văn minh. Không ai nghĩ những quý ông nhìn có vẻ tử tế như thế lại đi lừa đảo, trừ phi họ cũng có một Cậu Ted khiến cho họ khôn ra với đường lối của thế nhân.

Khi người điều khiển trò chơi bắt đầu chia bài, hai tên ăn diện phô trương như khách chơi bắt đầu cuộc trò chuyện lớn tiếng về nữ diễn viên đã bị sát hại vào ngày Tết dương lịch tại nhà hát ở phía tây của tòa nhà.

Đó là chuyện của bốn ngày trước. Ellie đã đọc câu chuyện ấy trên báo chí và đã nghe nói đến nó trong tiếng thì thầm giữa những người bạn của bà chủ nàng, nhưng đã biết đây là một thủ đoạn để khiến nàng phân tâm, nàng vẫn giữ đôi mắt mình cố định trên những ngón tay của người điều khiển. Khi ngón tay của ông ta chậm lại, nàng ngước nhìn lên.

Ông không còn cười toe toét như trước nữa. Nàng phải cẩn thận các nước đi của mình. Nàng không thể có vẻ quá tự tin. Những con bạc bị bật mí rằng họ biết cách khống chế cả cái hệ thống để dành phần lợi cho mình đã sớm bị tống khỏi cửa.

“Người phụ nữ đáng thương ấy”

Nàng nói, cố nén lại một cái rùng mình. 

“Họ đã tìm ra hung thủ gây án chưa?”

“Chưa, thưa bà, vẫn chưa, nhưng họ sẽ truy ra được. Họ nghĩ rằng là do gã người yêu trẻ tuổi của cô ta và hắn hiện đang trốn trong Cung Điện Hoàng Gia.”

Kể từ khi nàng biết rằng ông ta nói chuyện chỉ để phá vỡ sự tập trung của nàng, nàng cũng nhập vào vai của mình. Rùng mình một lần nữa, nàng nói: 

“Tôi hy vọng họ sẽ tóm được tên đó!”

“Đừng nhìn quá sợ hãi như vậy.” 

Những ngón tay của ông ta lại trở nên lanh lợi khi ông chia bài.

 “Bà khá là an toàn ở đây. Những tay bảo vệ của chúng tôi nơi này đều có mang vũ khí và là những tay súng cừ khôi”.

Nàng cố tạo ra vẻ như được hài lòng..

Nàng sẽ thua một chút lúc bắt đầu, để thiếp lập rằng mình là một tay bạc ngu ngơ chẳng biết gì. Và nàng không dự định chơi đến mức nhà cái thua trắng. Nàng không tham lam. Khi nàng kiếm đủ cho nhu cầu của Robbie, nàng sẽ thu lại tiền thắng cược của mình và rút lui một cách duyên dáng.

Đã đến lúc để xem xét lại tiền đặt cược.

truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.