BIỂN QUÁI VẬT - CHƯƠNG 17 - Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus - Rick Riordan
BIỂN QUÁI VẬT
Tác giả : Rick Riordan
Thuộc series Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus (tập 02)
PHẦN 7. TÔI NHẬN QUÀ TỪ MỘT NGƯỜI LẠ
CHƯƠNG 17:
Trái tim tôi đầy
xúc động. Tôi sẽ không để Tantalus hù dọa tôi. Đây chính là điều tôi cần làm.
Tôi sẽ cứu Grover và trại. Không có gì có thể ngăn cản được tôi.
“Ta sẽ cho
phép người tham gia tìm kiếm thỉnh cầu ý kiến của Nhà Tiên Tri!”
Tantalus công
bố.
“Và lựa chọn hai người bạn đồng hành cùng tham gia cuộc tìm kiếm này. Ta
cho rằng việc lựa chọn người chiến thắng là điều hiển nhiên.”
Tantalus nhìn
Annabeth và tôi như thể ông ta muốn lột da sống chúng tôi vậy.
“Người được chọn
phải là người được các trại viên tôn trọng, tháo vát trong cuộc đua ngựa và
dũng cảm trước sự tấn công của trại. Người nên chỉ huy cuộc tìm kiếm này…
Clarisse!”
Ngọn lửa nảy
lên thành một ngàn màu sắc khác nhau. Đám nhà thần Ares bắt đầu sung sướng reo
vang,
“CLARISSE! CLARISSE!”
Clarisse đứng
lên, khá sửng sốt. Rồi cô ta nuốt nước bọt, ngực ưỡn căng đầy kiêu hãnh.
“Tôi
chấp nhận cuộc tìm kiếm này!”
“Khoan đã!”
Tôi kêu to.
“Grover là bạn tôi. Giấc mơ đó đến với tôi cơ mà.”
“Ngồi xuống!”
Một trong số các trại viên khu nhà Ares kêu lên.
“Cậu đã có cơ hội vào hè năm
ngoái rồi!”
“Ừ, cậu ta chỉ
muốn được mọi người chú ý đến!”
Một người khác đế vào.
Clarisse liếc
nhìn tôi.
“Tôi chấp nhận cuộc tìm kiếm này!’
Cô ta nhắc lại.
“Tôi, Clarisse, con gái thần Ares, sẽ cứu trại này!”
Các trại viên nhà thần Ares cổ vũ cho Clarisse ngày càng
lớn hơn. Annabeth phản đối và các trại viên khác thuộc nhà thần Athena cũng nhảy
vào. Tất cả mọi người còn lại bắt đầu chia phe – kêu thét, cãi cọ và ném kẹo dẻo
vào nhau. Tôi nghĩ rằng nó sắp chuyển thành một cuộc chiến tranh thực sự cho tới
khi Tantalus hét lên.
“Im lặng nào, lũ trẻ hư!”
Giọng ông ta cũng làm tôi choáng váng.
“Ngồi xuống!”
Ông ta ra lệnh.
“Và ta sẽ kể cho các ngươi
nghe một câu chuyện ma.”
Tôi không biết ông ta muốn làm gì nhưng tất cả chúng tôi
đều miễn cưỡng quay lại ghế ngồi. Ánh sáng ma quái toát lên từ Tantalus mạnh
như bất kỳ con quái vật nào mà tôi từng chạm trán.
“Ngày xửa ngày xưa có một vị vua của loài người được nhiều
thần linh yêu quý!”
Tantalus đặt tay lên ngực mình và tôi có cảm giác như ông
đang kể chuyện về chính mình.
“Vị vua đó”
Ông kể tiếp,
“Thậm chí từng được phép dự tiệc
trên đỉnh Olympus. Nhưng khi ông ta cố lấy một ít đồ ăn và rượu của thần thánh
xuống trái đất để tìm hiểu công thức – dù chỉ là một chiếc túi đựng thức ăn thừa
nhỏ xíu, xin hãy nhớ kỹ - các vị thần đã trừng phạt ông ta. Họ cấm ông ta mãi
mãi không được tham gia vào các bữa tiệc của các vị thần. Thần dân của ông ta
thì chê giễu ông ta. Con cái ông ta trách móc cha mình. Và, ừ, các trại viên à,
ông ta có những đứa con kinh khủng. Những đứa con – giống – như – các ngươi – vậy!”
Ông ta cong một ngón tay chỉ vào một vài người đang đứng
trong đám khán giả, trong đó có cả tôi.
“Các người có biết ông ta đã làm gì đối với lũ con bạc bẽo
đó không?”
Tantalus dịu giọng hỏi.
“Các người có biết ông ta đã đáp trả lại sự
trừng phạt tàn nhẫn của các vị thần như thế nào không? Ông ta đã mời các vị thần
trên đỉnh Olympus tới dự tiệc ở chỗ của mình, chỉ để bày tỏ rằng ông ta không hề
oán hờn gì họ cả. Không ai chú ý tới việc những đứa con của ông bị mất tích. Và
khi ông ta thết đãi bữa tối cho các vị thần, hỡi các trại viên yêu quý của ta,
các ngươi có thể đoán được cái gì làm nên món thịt hầm?”
Không ai dám trả lời. Lửa trại bùng lên một màu xanh đậm,
phản chiếu sự tà ác trên gương mặt khoằm khoằm của Tantalus.
“Và các thần đã trừng phạt ông ta dưới cõi âm.”
Tantalus
rền rĩ.
“Họ đã làm đúng như vậy. Nhưng ông ta cũng có được sự thỏa mãn, phải
không? Lũ con ông ta không bao giờ có thể cãi lại hay nghi ngờ về uy quyền của
ông ta được nữa. Và các ngươi có biết hay không? Có lời đồn rằng linh hồn của vị
vua này giờ đây vẫn trú ngụ trong trại này, chờ cơ hội để trả thù những đứa trẻ
vô ơn, bất trị. Vì thế… có lời phàn nàn gì nữa không trước khi chúng ta gửi
Clarisse đi tìm kiếm?”
Im lặng.
Tantalus gật đầu với Clarisse.
“Hãy đi hỏi Nhà Tiên Tri,
cháu yêu quý. Đi đi.”
Clarisse nom không thoải mái, giống như thể thậm chí cô
ta không muốn bất kỳ vầng hào quang nào nếu phải giả vờ trở thành vật cưng của
Tantalus.
“Thưa ông…”
“Đi đi!”
Tantalus cằn nhằn.
Cô ta lúng túng nhượng bộ và vội vã đi về phía Nhà Lớn.
“Còn ngươi thì
sao, Percy Jackson?”
Tantalus hỏi.
“Không có lời phàn nàn gì về chỗ chén dĩa
ngươi đã rửa phải không?”
Tôi không nói
gì nhưng không định để cho ông ta hài lòng trừng phạt tôi lần nữa.
“Tốt”
Tantalus nói.
“Và để ta nhắc nhở tất cả mọi người rằng – không một ai được phép
rời trại mà không có sự chấp thuận của ta. Bất kỳ ai cố tình… ồ, nếu những người
đó cố thử, họ sẽ bị đuổi ra khỏi trại mãi mãi, nhưng điều đó sẽ không xảy ra.
Các nữ yêu quái mình người cánh chim sẽ thực hiện việc giới nghiêm từ bây giờ
và họ luôn luôn bị đói! Thôi tạm biệt các trại viên yêu quý của ta. Ngủ ngon
nhé!”
Tantalus phẩy
tay, ngọn lửa trại tắt ngúm. Các trại viên lục tục đi về phía khu nhà đang chìm
trong màn đêm của mình.
Tôi không thể
giải thích mọi chuyện cho Tyson. Cậu ấy biết tôi buồn. Cậu ấy biết tôi muốn đi
nhưng Tantalus không cho.
“Cậu sẽ đi bằng
bất cứ giá nào phải không?”
Cậu ấy hỏi.
“Tớ không biết,”
Tôi thừa nhận.
“Điều này rất khó. Vô cùng khó.”
“Tớ sẽ giúp.”
“Không. Tớ… ừ.
Tớ không thể yêu cầu cậu làm điều đó được, người anh em to lớn ạ. Quá nguy hiểm.”
Tyson nhìn xuống
những mẩu kim loại mà cậu ấy đang lắp ráp trên vạt áo của mình – những chiếc lò
xo, các bánh răng, và những cuộn dây bé xíu. Beckendorf đã đưa cho cậu ấy một số
dụng cụ và những linh kiện thừa. Và giờ đây Tyson đã dùng tất cả các buổi tối để
hàn chúng lại, mặc dầu tôi không rõ làm thế nào đôi tay to lớn của cậu ấy lại
có thể xử lý được những mẩu thanh mảnh, bé tí tẹo đó.
“Cậu đang làm
gì thế?”
Tôi hỏi.
Tyson không
đáp. Thay vào đó, cậu ấy rên rỉ trong họng.
“Annabeth không thích người
Cyclops. Cậu… không muốn mình đi cùng cậu phải không?”
“Không, không
phải thế,”
Tôi đáp không thật lòng trăm phần trăm.
“Annabeth quý cậu mà. Thật đấy.”
Tyson ứa nước
mắt.
Tôi nhớ tới
Grover, cũng giống như các thần rừng khác, cậu ta cũng có thể đọc được những cảm
xúc của con người. Tôi tự hỏi liệu người Cyclops có cùng khả năng tương tự như
thế không.
Tyson bọc kỹ
công trình tinh tế của mình trong một mảnh vải dầu. Cậu ấy nằm ườn ra giường và
ôm chặt cái bọc của mình như một chú gấu teddy. Khi cậu ấy xoay mặt về phía tường,
tôi có thể thấy những vết sẹo gớm ghiếc trên lưng cậu ấy, giống như thể ai đó
cày qua người cậu ấy bằng máy cày. Tôi tự hỏi hàng triệu lần không biết cậu ấy
đã đau đớn thế nào.
“Cha luôn quan
tâm tới… t-tớ,”
Cậu ấy sụt sịt.
“Nhưng… giờ tớ nghĩ ông thật đáng xấu hổ khi có
một đứa con trai là một Cyclops. Tớ không nên được sinh ra.”
“Đừng nói như
vậy. Thần Poseidon đã nhận cậu, có đúng không? Thế nên… cha phải quan tâm tới cậu…
rất nhiều…”
Giọng tôi kéo
dài khi tôi nghĩ về tất cả những năm tháng Tyson sống vất vưởng trên các đường
phố New York trong chiếc hộp các-tông chứa tủ lạnh. Sao Tyson nghĩ rằng
Poseidon quan tâm tới cậu ấy nhỉ? Ông bố kiểu gì mà lại để những điều đó xảy ra
với con mình, dẫu nó có là quái vật đi chăng nữa?
“Tyson này… trại
sẽ là căn nhà tốt cho cậu. Những người khác sẽ thích nghi với cậu. Tớ hứa đấy.”
Tyson thở dài.
Tôi chờ đợi cậu ấy nói gì đó. Nhưng ngay sau đó tôi nhận ra cậu ấy đã ngủ thiếp
đi.
Tôi ngả lưng
xuống giường và cố nhắm mắt nhưng không tài nào làm được. Tôi sợ mình sẽ có một
giấc mơ khác về Grover. Và nếu sợi dây linh cảm đó là thật… nếu điều gì xảy ra
với Grover… liệu tôi có còn thức dậy được không?
Trăng tròn soi rọi qua cửa sổ. Tiếng sóng ầm ầm ở ngoài
xa. Tôi có thể ngửi thấy mùi thơm ấm áp của các ruộng dâu, nghe thấy tiếng cười
của các nữ thần cây khi họ đuổi theo những con cú xuyên qua cánh rừng. Nhưng có
điều gì đó bất ổn về đêm – sự tàn tạ héo mòn của cây Thalia đã trả dài khắp
thung lũng.
Liệu Clarisse có cứu được Trại Con Lai không? Tôi nghĩ rằng
sẽ tốt hơn nếu tôi nhận được giải “Trại viên xuất sắc nhât” từ Tantalus.
Tôi nhảy ra khỏi giường và mặc vội một bộ quần áo. Tôi gắng
túm lấy cái chăn và một bịch sáu lon Coca dưới giường tôi. Dùng Coca là trái luật
ở đây bởi đồ ăn vặt và đồ uống bên ngoài không được phép sử dụng trong trại.
Nhưng nếu bạn nói chuyện với đúng người trong khu nhà thần Hermes và trả vài đồng
drachma vàng, anh ta có thể lén mang vào bất cứ thứ gì từ cửa hàng tiện lợi gần
nhất.
Lẻn ra ngoài sau giờ giới nghiêm cũng là trái luật. Nếu bị
bắt, tôi sẽ gặp rắc rối lớn hoặc bị các nữa yêu quái mình người cánh chim ăn thịt.
Nhưng tôi muốn nhìn thấy đại dương. Tôi luôn cảm thấy dễ chịu hơn khi ở đó. Những
suy nghĩ của tôi rõ ràng hơn. Tôi rời khỏi khu nhà và hướng về phía biển.
Tôi trải chiếc chăn ra gần mặt nước biển và mở một lon
Coca. Vì một lý do nào đó đường và chất caffeine luôn làm dịu bộ não hiếu động
thái quá của tôi. Tôi cố nghĩ ra cách để cứu trại nhưng chẳng có ý tưởng nào xuất
hiện trong đầu tôi. Tôi ước gì thần Poseidon có thể nói chuyện với tôi, cho tôi
vài lời khuyên hoặc thứ gì đó.
Bầu trời sáng trong và đầy sao.Tôi đang kiểm tra các chòm
sao mà Annabeth đã dạy tôi – chòm sao Nhân mã, chòm sao Heracles, chòm sao Bắc
Miện – thì ai đó cất tiếng,
“Chúng đẹp phải không?”
Tôi gần như phun hết nước trong miệng ra.
Đứng ngay sát bên phải tôi là một người đàn ông mặc quần
soóc thể thao bằng vải nylon và áo phông chạy marathon của thành phố New York.
Ông ta thon gọn và khỏe mạnh với mái tóc muối tiêu và nụ cười ranh mãnh. Ông ta
khá quen thuộc nhưng tôi không thể giải thích tại sao.
Suy nghĩ đầu tiên của tôi là ông hẳn đang chạy bộ vào nửa
đêm phía dưới bờ biển và đi lạc vào trong địa phận của trại. Điều này không nên
xảy ra. Vì những người thường không thể vào được thung lũng. Nhưng có thể do
phép thuật của cây Thalia đã yếu nên ông ta vào được. Nhưng vào lúc nửa đêm
sao? Ở đây chẳng có gì ngoài đất nông trại và khu bảo tồn quốc gia. Người đàn
ông chạy bộ này có thể đến từ đâu nhỉ?
“Ta có thể ngồi cùng cậu không?”
Ông ta cất tiếng.
“Ta đã
không ngồi nhiều năm rồi.”
Và giờ đây tôi đã hiểu – một gã đàn ông kỳ lạ xuất hiện
lúc nửa đêm. Theo lẽ thường: tôi phải chạy ngay ra khỏi đó và kêu cứu, vâng
vâng… Nhưng ông ta cư xử rất điềm tĩnh về tất cả mọi thứ khiến tôi thấy khó
lòng sợ hãi được.
Tôi đáp:
“Ồ, được thôi.”
Ông ta mỉm cười.
“Lòng hiếu khách của cậu sẽ được đền
đáp. Ồ, cậu có Coca Cola nữa sao. Liệu ta có thể?”
Ông ta ngồi ở mép bên kia của tấm chăn, bật một lon Coca
và uống một ngụm.
“À… thật là gãi đúng chỗ ngứa. Thanh bình và yên tĩnh ở…”
Có tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi của ông ta.
Người đàn ông chạy bộ thở dài, kéo chiếc điện thoại ra.
Và mắt tôi mở lớn khi thấy nó phát ra thứ ánh sáng xanh xanh. Khi ông ta kéo
ăng ten điện thoại lên, hai sinh vật bắt đầu quằn quại quanh nó – đó là lũ rắn
xanh, không lớn hơn giun đất là bao.
Người chạy bộ như không hề quan tâm tới chúng. Ông kiểm
tra màn hình LCD và chửi rủa,
“Ta phải nghe nó. Chỉ một giây…”
Rồi sau đó ông
ta nói điện thoại,
“Xin chào!”
Ông ta nghe điện thoại. Những con rắn bé xíu vẫn dãy dụa
lên xuống chiếc ăng ten được đặt sát gần tai ông ta.
“Ừ,”
Người đi bộ đáp.
- Nghe này, ta biết, nhưng… ta không
quan tâm nếu hắn ta có bị xích vào đá và lũ kền kền đang móc gan hắn ta hay
không; nếu hắn ta không có Số theo dõi, chúng ta không thể xác định được vị trí
gói đồ của hắn ta… Một món quà rất tình người, tuyệt vời… Ông có biêt có bao
nhiêu món như thế mà chúng tôi phải giao không?
- Ôi, đừng bận tâm. Nghe này,
chỉ cần nói hắn ta gọi đến Eris ở phòng dịch vụ khách hàng nhé. Ta phải đi
đây.”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment