ANH HÙNG XẠ ĐIÊU - CHƯƠNG 32 - KIM DUNG - TRUYENHOANGDUNG
ANH HÙNG XẠ ĐIÊU
Tác giả: Kim Dung
Thể loại: Kiếm hiệp
CHƯƠNG 32: HẮC PHONG SONG SÁT 3
Mai
Siêu Phong hai mắt đã mù, không nhìn thấy gì bèn triển khai thân pháp, vồ chụp
túi bụi. Chu Thông liên tiếp xua tay ra hiệu cho các huynh đệ tránh ra, chỉ thấy
y thị thế như cọp điên, dáng như ma quỷ, chụp tới thì cây cối gãy đổ, đá ra thì
cát đá bay tưng. Nhưng thất quái nín thở ngưng khí tránh ra xa xa, đời nào để bị
y thị đánh trúng? Qua một lúc Mai Siêu Phong thấy hai mắt dần dần tê dại, biết
là đã trúng phải ám khí tẩm độc, bèn cao giọng gầm lên:
-
Các ngươi là ai? Mau nói ra đi? Lão nương chết cũng phải minh bạch!
Chu
Thông xua xua tay ra hiệu cho Kha Trấn ác bảo y không nên lên tiếng, cứ để y thị
bị độc phát mà chết, nhưng vừa xua tay hai cái lại sực nhớ ra rằng đại ca cũng
mù, làm sao thấy được thủ thế của mình.
Chỉ
nghe Kha Trấn ác cười gằn nói:
-
Mai Siêu Phong, ngươi có nhớ Phi thiên thần long Kha Tịch Tà. Phi thiên biển bức
Kha Trấn ác không?
Mai
Siêu Phong ngẩng đầu lên trời cười lớn, kêu lên:
- Hảo
tiểu tử ngươi còn chưa chết à? Ngươi báo thù cho Phi thiên thần long phải
không?
Kha
Trấn ác nói:
-
Không sai, ngươi cũng chưa chết, như vậy càng tốt.
Mai
Siêu Phong thở dài một tiếng, im lặng không nói.
Thất
quái ngưng thần đề phòng, lúc ấy gió lạnh thấu xương, ánh trăng đã bị mây đen
che khuất quá nửa, ánh sáng mờ mờ, mọi người đều cảm thấy âm khí dày đặc. Chỉ
thấy Mai Siêu Phong hai tay hơi xòe ra buông rủ xuống theo thân hình, trên mười
móng tay chớp lên ánh sáng màu tro xám. Y thị toàn thân như một pho tượng đá
không hề động đậy, gió mạnh từ phía sau y thị thổi tới, khiến mái tóc của y thị
bay lên trước trán. Lúc ấy Hàn Tiểu Oanh đang đứng đối diện với y thị, nhìn thấy
từ hai hố mắt của y thị có hai dòng máu tươi chảy ròng ròng xuống cằm.
Đột
nhiên Chu Thông. Toàn Kim Phát đồng thanh kêu lớn:
- Đại
ca coi chừng?
Tiếng
kêu chưa dứt. Kha Trấn ác đã cảm thấy một luồng kình phong đánh thẳng vào bụng,
bèn chống mạnh ngọn thiết trượng xuống đất, thân hình tung lên đáp:
-
Xuống ngọn cây.
Mai
Siêu Phong đánh trượt một đòn, chụp tuôn gốc cây phía sau Kha Trấn ác, mười
ngón tay cả móng cắm ngập vào thân cây.
Lục
quái sợ xanh mặt. Kha Trấn ác mà chỉ nhảy lên chậm một chút để mười ngón tay ấy
cắm vào người thì còn gì tính mạng?
Mai
Siêu Phong một đòn không trúng, đột nhiên hú lên một tiếng rùng rợn, thanh âm
không lớn nhưng trung khí sung mãn, vang ra rất xa.
Chu
Thông chợt nghĩ ngay:
-
Không xong, đây là y thị gọi chồng là Đồng thi tới cứu.
Vội
kêu lên:
- Kết
thúc y thị đi?
Rồi
vận khí vào tay dùng thủ pháp rất nặng vỗ vào hậu tâm y thị.
Trương
A Sinh hai tay nhấc một khối đá lớn, dùng sức đập xuống đầu y thị.
Mai
Siêu Phong hai mắt vừa mù, chưa thể nghe tiếng xét hình như Kha Trấn ác, nhưng
lúc tảng đá lớn giáng xuống thì tiếng gió rất lớn, vẫn có thể nghe biết, thân
hình xoay qua một bên, nhưng một chưởng ấy của Chu Thông thủy chung vẫn chưa đẩy
ra, hự một tiếng, hậu tâm lập tức trúng chưởng. Biết là công phu hoành luyện của
y thị rất lợi hại, nhưng Diệu thủ thư sinh đâu phải hạng tầm thường, một chưởng
ấy cũng khiến y thị đau thấu tim gan.
Chu
Thông một chưởng đắc thủ, chưởng thứ hai lại đánh tới. Mai Siêu Phong tay trảo
bên phải ngoặc lại Chu Thông vội nhảy tránh qua một bên.
Số
người còn lại đang định xông vào giáp kích chợt nghe từ xa vang tới một tiếng
hú dài, thanh âm giống hệt như tiếng hú mới rồi của Mai Siêu Phong, văng vẳng
truyền tới khiến người ta nổi da gà, trong khoảnh khắc tiếng hú thứ hai lại
vang lên nhưng thanh âm đã rất gần. Thất quái đều cùng hoảng sợ Người này cước
bộ mau lẹ thật!
Kha
Trấn ác kêu lên:
- Đồng
thi tới rồi!
Hàn
Tiểu Oanh nhảy qua một bên nhìn xuống dưới núi, chỉ thấy một cái bóng đen chạy
như bay lên, vừa chạy vừa hú.
Lúc
ấy Mai Siêu Phong giữ kín môn hộ, không dám tấn công, một mặt vận khí ngăn chặn
chất độc, không cho chất độc trong mắt tan ra mau lẹ, chỉ chờ chồng tới cứu viện,
giết sạch địch nhân.
Chu
Thông đưa tay ra hiệu cho Toàn Kim Phát, hai người chui vào bụi cỏ rậm. Chu
Thông thấy Thiết thi lợi hại như thế, mà nhìn thấy thân pháp của Đồng thi từ xa
thì tựa hồ công lực còn hơn cả vợ, ra mặt đối đầu đánh nhau rõ ràng không phải
là địch thủ của vợ chồng họ, chỉ có cách ngấm ngầm đánh lén may ra còn đắc thủ.
Hàn
Tiểu Oanh đột nhiên ồ một tiếng, chỉ thấy phía trước cái bóng đang chạy mau tới
lại có một bóng người nhỏ thấp lần lên núi, chỉ vì y đi rất chậm, thân hình lại
nhỏ nên người kia chưa phát hiện được. Nàng ngưng thần nhìn, thấy cái bóng nhỏ
thó ấy là một đứa trẻ con, biết ngay ắt là Quách Tĩnh, vừa mừng vừa sợ, vội
vàng chạy xuống định đón nó lên.
Nàng
và Quách Tĩnh còn cách nhau không xa, lại là đường xuống núi, nhưng công phu
khinh công của Đồng thi Trần Huyền Phong rất mau, trong chớp mắt đã vượt qua một
quãng dài. Hàn Tiểu Oanh hơi ngần ngừ:
-
Mình xuống đó thì một mình gặp phải Đồng thi, quyết không phải là đối thủ của
y...
Nhưng
trước mắt thằng nhỏ này nhất định sẽ gặp phải độc thủ của y, chẳng lẽ lại không
cứu?
Bèn
lập tức gia tăng cước bộ, đồng thời kêu lớn:
-
Hài tử, chạy mau lên?.
Quách
Tĩnh thấy nàng, vui mừng kêu lớn, nhưng không biết đại họa đã ngay trước mắt.
Trương A Sinh nhiều năm nay đã thầm yêu Hàn Tiểu Oanh, chỉ là không dám để lộ
ra, lúc ấy thấy nàng xông vào chỗ nguy hiểm cứu người, trong lòng lo sợ, lập tức
phóng mau xuống, chặn đúng ngay trước mặt nàng để nàng cứu Quách Tĩnh chạy trốn.
Nam
Hy Nhân. Hàn Bảo Câu trên núi không tấn công Mai Siêu Phong nữa, đều chăm chú
nhìn động tĩnh ở lưng núi. Mọi người trong tay đều nắm chặt ám khí, chuẩn bị
chi viện cho hai người Hàn Trương.
Trong
chớp mắt Hàn Tiểu Oanh đã chạy tới trước mặt Quách Tĩnh, quờ một cái nắm được
bàn tay bé nhỏ của nó, xoay người chạy mau, nhưng chỉ chạy được hơn một trượng
đã thấy trong tay nhẹ hẫng. Quách Tĩnh kêu lên một tiếng hoảng sợ, đã bị Trần
Huyền Phong túm lấy lưng.
Hàn
Tiểu Oanh chân trái điểm một cái, kiếm pháp khinh linh, một chiêu Phượng điểm đầu
đâm hờ mau vào nách trái địch nhân, kế đó thân hình hơi nghiêng đi, mũi kiếm chớp
lên một cái phóng thẳng vào mắt đối phương, vừa độc vừa chuẩn, đúng là chiêu số
ảo diệu trong Việt nữ kiếm pháp.
Trần
Huyền Phong cắp Quách Tĩnh dưới nách trái, chợt thấy kiếm tới lập tức vươn tay
phải ra, khuỷu tay nhè nhẹ hất thanh kiếm ra ngoài một cái, thủ chưởng dùng
chiêu Thuận thủy thôi chu trả đòn một chưởng. Hàn Tiểu Oanh trường kiếm xoay một
vòng chênh chếch đâm qua. Nào ngờ cánh tay Trần Huyền Phong đột nhiên như dài
ra thêm nửa thước. Hàn Tiểu Oanh rõ ràng đã tránh khỏi vẫn bị vỗ một chưởng
trúng giữa mi tâm, lập tức ngã lăn xuống đất.
Hai
chiêu này qua lại chỉ trong chớp mắt. Trần Huyền Phong hạ thủ không hề lưu
tình, kế đó lại vung tay một cái nhằm Thiên linh cái Hàn Tiểu Oanh vồ xuống. Cửu
âm bạch cốt tráo xé gân phá xương, tàn độc vô cùng, đòn này mà chụp xuống thì đầu
Hàn Tiểu Oanh nhất định phải bị thủng năm lỗ. Trương A Sinh đứng cách nàng vài
bước, mắt thấy thế nguy, sự thể nguy cấp, liền liều mạng nhảy xổ tới đem thân
mình che lên đầu Hàn Tiểu Oanh, một trảo ấy của Trần Huyền Phong chụp xuống, soạt
một tiếng năm ngón tay đã cắm ngập vào lưng Trương A Sinh.
Trương
A Sinh gầm lên, ngọn tiêm đao đâm mạnh vào bụng địch nhân.
Trần
Huyền Phong đưa tay gạt mạnh, ngọn tiêm đao của Trương A Sinh bắn tung lên. Trần
Huyền Phong thuận tay lại đánh một chưởng, hất Trương A Sinh bay ra.
Chu
Thông. Toàn Kim Phát. Nam Hy Nhân. Hàn Bảo Câu cả kinh, nhất tề xông mau xuống.
Trần
Huyền Phong cao giọng kêu lớn:
- Mụ
vợ ác, có sao không?
Mai
Siêu Phong ôm cứng gốc cây kêu lên thảm thiết:
-
Đôi mắt ta đã bị họ đánh mù rồi. Thằng chồng giặc kia, nếu trong bảy đứa cẩu tặc
này có một đứa chạy thoát thì ta sẽ liều mạng với ngươi đấy.
Trần
Huyền Phong kêu lên:
- Mụ
vợ ác, ngươi yên tâm, một đứa cũng không chạy được. Ngươi.., ngươi có đau
không? Cứ đứng đó đừng cử động. Rồi vung tay lại chụp xuống đỉnh đầu Hàn Tiểu
Oanh. Hàn Tiểu Oanh một chiêu Lại lư đả cố lăn ra vài thước. Trần Huyền Phong
chửi Còn muốn trốn à?
Tay
trái lại lập tức vồ xuống.
Trương
A Sinh bị trọng thương nằm ngửa dưới đất lúc nửa tĩnh nửa mê thấy Hàn Tiểu Oanh
đang nguy cấp bèn dùng hết sức giơ chân phóng vào tay trảo của địch nhân. Trần
Huyền Phong thuận thế chụp lấy, năm ngón tay lại cắm ngập vào bắp chân dưới của
y. Trương A Sinh lật người bay lên hai tay ôm cứng lưng Trần Huyền Phong. Trần
Huyền Phong chụp lấy gáy y, vận kình muốn ném y ra ngoài. Trương A Sinh chỉ sợ
địch nhân đả thương Hàn Tiểu Oanh, hai tay cứ ôm cứng không chịu buông. Trần
Huyền Phong đập xuống một quyền, bình một cái đánh trúng đỉnh đầu y. Trương A
Sinh nhất thời ngất đi, cánh tay cũng buông ra.
Trong
lúc ấy. Hàn Tiểu Oanh đã lật người nhảy lên, vung kiếm ra chiêu.
Nàng
không dám khinh suất đứng gần, triển khai thân pháp khinh linh, xoay tròn quanh
người địch nhân, miệng cứ kêu lên:
-
Ngũ ca, ngũ ca, anh có sao không?.
Nàng
xoay được hai vòng thì bọn Nam Hy Nhân. Hàn Bảo Câu đã đồng thời phóng tới. Chu
Thông và Toàn Kim Phát cũng đã phóng ám khí ra.
Trần
Huyền Phong thấy địch nhân thấy người nào cũng võ công cao cường, lấy làm ngạc
nhiên, nghĩ thầm:
-
Trong vùng sa mạc hoang vu này tại sao lại nảy ra mấy người đối đầu vốn không
quen biết như thế này nhỉ?
Bèn
cao giọng quát lớn:
- Mụ
vợ ác, bọn người này là ai thế?
Mai
Siêu Phong kêu lên:
-
Là đồng đảng của Phi thiên biển bức em Phi thiên thần long.
Trần
Huyền Phong hừ một tiếng, chửi:
-
Được, bọn cẩu tặc còn chưa chết, lại tìm tới đây nộp mạng.
Y
nghĩ tới thương thế của vợ, kêu lên:
- Mụ
vợ ác, vết thương ra sao rồi? Có quan hệ tới tính mạng không?
Mai
Siêu Phong tức giận nói:
-
Giết mau đi, lão nương không chết được đâu.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment