ANH HÙNG XẠ ĐIÊU - CHƯƠNG 33 - KIM DUNG - TRUYENHOANGDUNG
ANH HÙNG XẠ ĐIÊU
Tác giả: Kim Dung
Thể loại: Kiếm hiệp
CHƯƠNG 33 : HẮC PHONG SONG SÁT 4
Trần
Huyền Phong thấy vợ ôm cứng gốc cây, không tới giúp đỡ, biết tuy y thị ngoài miệng
nói cứng nhưng nhất định bị thương không nhẹ, trong lòng nóng nảy, chỉ mong liệu
lý hết địch nhân cho mau để tới cứu vợ. Lúc ấy năm người bọn Chu Thông đã vây
tròn lấy y, chỉ có Kha Trấn ác đứng ngoài chờ thời cơ ra tay.
Trần
Huyền Phong dùng sức ném Quách Tĩnh xuống đất một cái, tay trái thuận thế đánh
một quyền tới Toàn Kim Phát. Toàn Kim Phát cả kinh nghĩ thầm Ném thế này thì thằng
hài tử kia còn gì tính mệnh, bèn khom người tránh qua phát quyền của địch nhân,
thuận tay đón lấy Quách Tĩnh, lộn người một cái nhảy ra hơn một trượng, chiêu
Linh miêu bộc thử ấy đã tránh được địch lại cứu được người, thật vừa nhanh vừa
khéo. Trần Huyền Phong cũng ngấm ngầm khen ngợi.
Gã
Đồng thi này tính tình tàn nhẫn, địch nhân càng mạnh y càng muốn họ phải chết
thê thảm, huống chi địch nhân đã đả thương vợ y thì còn tệ hơn là đả thương y.
Hắc Phong song sát đã sắp luyện thành Cửu âm bạch cốt trảo và Tồi tâm chưởng
đánh nát nội tạng người ta, lúc ấy hỏa hầu đã được tám chín phần, y đột nhiên
hú lên một tiếng quái dị, tay trái dùng chưởng, tay phải dùng trảo, liên miên
đánh tới chỗ yếu hại trên người địch nhân.
Giang
Nam ngũ quái biết hôm nay đã tới lúc sống chết trước mắt, đâu dám có chút nào
sơ sót, lập tức hết sức chống cự, không ai dám tới quá gần, vòng vây càng đánh
càng rộng ra. Đánh đến lúc hăng. Hàn Bảo Câu dũng mãnh sấn lên, dùng Địa đường
tiên pháp lăn tròn dưới đất xông vào, chuyên tấn công vào hạ bàn đối phương, cứ
lăn lông lốc dưới đất tấn công không ngớt. Trần Huyền Phong quả nhiên phân tâm,
bùng một tiếng, hậu tâm đã bị đòn gánh của Nam Hy Nhân đánh trúng. Đồng thi đau
quá kêu lên be be, tay phải chụp mạnh vào Nam Hy Nhân một trảo.
Nam
Hy Nhân chiếc đòn gánh chưa kịp rút lại thì tay trảo của đối phương đã tới, lập
tức dùng nửa chiêu Thiết bản kiều, nửa người trên ngã mau về phía sau, chợt thấy
khớp xương trên tay Trần Huyền Phong rắc rắc kêu lên một tiếng, cánh tay đột
nhiên dài thêm vài tấc, một bàn tay to đã gần chạm vào mặt mình.
Cao
thủ so tài trong việc tiến lui tránh né đều không sai một ly, rõ ràng đã nhìn
thấy tay y vươn ra hết tầm, lúc ấy lại đột nhiên dài thêm ra, làm sao có thể
tránh kịp? Lập tức bị y đánh một chưởng trúng giữa mặt, năm ngón tay chuẩn bị cắm
vào óc.
Nam
Hy Nhân lúc nguy cấp tay phải vung mau, dùng Cầm nã thủ ngoặc lấy cổ tay Trần
Huyền Phong kéo qua bên trái, đúng vào lúc ấy Chu Thông đã nhảy xổ tới lưng Đồng
thi, tay trái như sắt xiết chặt cổ y. Chiêu này toàn bộ phần ngực của mình đều
giao cho địch nhân, nhưng y thấy nghĩa đệ tính mạng chỉ còn trong khoảnh khắc,
nên bất kể tới việc phạm vào điều đại kỵ của người học võ, cứu người là chuyện
gấp.
Đang
lúc đôi bên liều mạng với nhau, trên không chợt vang bên một tiếng sét, mây đen
che kín vầng trăng, trên núi hoang xòe bàn tay ra không nhìn thấy ngón, kế đó
mưa lớn rào rào đổ xuống. Chỉ nghe hai tiếng lách cách, kế đó là một tiếng hự.
Trần Huyền Phong dùng sức đón sức đã đánh gãy vai trái Nam Hy Nhân, đồng thời
khuỷu tay trái đã đánh vào ngực Chu Thông. Chu Thông chỉ thấy trước ngực đau buốt,
không tự chủ được buông cánh tay đang xiết cổ họng đối phương ra, người bị hất
tung về phía sau. Trần Huyền Phong cũng cảm thấy chỗ cổ bị y xiết thở rất khó
khăn, bèn nhảy qua một bên, đứng thở dốc.
Hàn
Bảo Câu trong bóng đêm kêu lớn:
- Mọi
người lui ra! Thất muội, cô có bị gì không?
Hàn
Tiểu Oanh nói:
- Đừng
lên tiếng?
Nói
xong, bước vài bước qua một bên.
Kha
Trấn ác lắng nghe tiếng động tĩnh của mọi người, trong lòng kỳ quái, vội hỏi:
-
Nhị đệ, ngươi có bị sạo không?
Toàn
Kim Phát nói:
-
Bây giờ đang tối đen, chẳng ai nhìn thấy ai cả.
Kha
Trấn ác cả mừng kêu lên:
-
Trời giúp ta rồi?.
Trong
Giang Nam thất quái đã có ba người bị trọng thương, vốn đã là thất bại nhưng
lúc ấy đột nhiên mây đen phủ kín bầu trời, mưa lớn ào ào đổ xuống.
Mọi
người điều tức ngưng khí, không ai dám động thủ trước. Kha Trấn ác tai cực
thính, trong tiếng mưa rơi vẫn có thể nhận rõ tiếng người thở dốc cách tám chín
bước hoàn toàn không phải là bọn anh em của mình, lập tức hai tay cùng giang
ra, sáu ngọn độc lăng đánh vào chỗ ấy.
Trần
Huyền Phong vừa thấy kình phong rít lên, ám khí đã tới trước mắt, vội vàng nhảy
lên. Y võ công đã được chân truyền, lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc như thế
vẫn có thể tránh hết sáu ngọn độc lăng, lúc áy cũng nhận rõ được phương hướng của
địch nhân. Y không nói tiếng nào, đột nhiên vọt lên, song trảo khua tròn trước
mặt một thước, nhảy xổ vào Kha Trấn ác. Kha Trấn ác nghe tiếng gió tránh qua một
bên, đánh trả một trượng, ban ngày hay ban đêm đối với y cũng không có gì khác
nhau, nhưng Trần Huyền Phong không nhìn thấy gì, võ công chỉ có thể dùng được một
phần. Hai người lập tức đánh nhau không gỡ ra được. Trần Huyền Phong đấu được
mười mấy chiêu, trong màn đêm tối đen tựa hồ bốn phương tám hướng đều có địch
nhân xông vào, quyền cước của mình phát ra có đánh trúng địch nhân hay không
thì không hề nắm chắc, trong chớp mắt cảm thấy như đang trong giấc mộng dữ.
Hàn
Bảo Câu và Hàn Tiểu Oanh. Toàn Kim Phát ba người mò mẫm đi cứu ba người bị
thương, tuy biết rõ đại ca tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc nhưng trong màn
đêm tối đen quả thật không sao tới giúp, chỉ biết lo lắng trong lòng. Trong tiếng
mưa rơi rào rào, chỉ nghe chưởng thanh của Trần Huyền Phong vù vù, tiếng thiết
trượng của Kha Trấn ác ào ào hai người đánh nhau không đầy hai ba mươi chiêu
nhưng mọi người đứng ngoài vô cùng khẩn trương thấy như đã qua mấy giờ. Đột
nhiên nghe bùng bùng hai tiếng. Trần Huyền Phong điên cuồng kêu lên mấy tiếng
quái dị, rõ ràng đã bị trúng liên tiếp hai trượng. Mọi người đang mừng thầm đột
nhiên ánh chớp lóe sáng soi rõ toàn bộ khu núi.
Toàn
Kim Phát vội kêu lên:
- Đại
ca coi chừng?
Trần
Huyền Phong đã nhân lúc có ánh sáng lóe lên lách người cất bước vận khí lên
vai, bùng một tiếng vai trái thẳng thắn đón tiếp một trượng của đối phương, tay
trái khua một cái đã chụp cứng ngọn thiết trượng, tay phải vươn ra, tuy ánh chớp
đã tắt nhưng tay phải của y đã đánh tới trước ngực Kha Trấn ác.
Kha
Trấn ác cả kinh, bỏ trượng nhảy lui lại. Trần Huyền Phong một đòn đắc thủ, đời
nào chịu bỏ qua cơ hội, một trảo vừa rồi đã xé rách áo trước ngực đối phương, lập
tức biến trảo thành quyền, thân hình bất động, tay phải đột nhiên dài ra, ngầm
vận nội công, một quyền đánh thẳng vào ngực Kha Trấn ác, vừa cảm thấy Kha Trấn
ác nhảy ra, liền vung tay trái lên, ngọn thiết trượng như thương sắt phóng thẳng
vào người y. Mấy đòn tấn công liên hoàn ấy chiêu nào cũng là tuyệt kỹ bình sinh
của y, bất giác vô cùng đắc ý ngẩng mặt lên trời hú lớn. Đúng lúc ấy tiếng sét
lại nổ vang.
Trong
tiếng sét ánh chớp lại lóe lên. Hàn Bảo Câu vừa thấy thiết trượng bay thẳng vào
đại ca mà Kha Trấn ác vẫn như không biết, vô cùng hoảng sợ ngọn Kim long tiên
bay ra cuốn lấy ngọn thiết trượng.
Trần
Huyền Phong kêu lên:
-
Bây giờ ta sẽ lấy cái mạng chó của thằng lùn nhà ngươi!
Rồi
nhấc chân phóng qua y, đột nhiên thấy chân vướng một cái như là thân người,
khom người xuống mò một cái thấy người ấy vừa nhỏ vừa nhẹ; chính là Quách Tĩnh.
Quách
Tĩnh kêu lớn:
-
Buông ta ra!
Trần
Huyền Phong hừ một tiếng, lúc ấy ánh chớp lại lóe lên. Quách Tĩnh chỉ thấy người
túm mình sắc mặt vàng sẫm, hai mắt lóe hung quang vô cùng dữ tợn, qua cơn hoảng
sợ lại thuận tay rút ngọn chuỳ thủ trong lưng ra đâm vào y, nhát kiếm ấy đâm ngập
vào rốn Trần Huyền Phong, ngọn chuỳ thủ dài tám tấc ngập tới tận cán.
Trần
Huyền Phong điên cuồng kêu lên một tiếng ngã vật về phía sau. Công phu hoành
luyện của y thì luyện môn đúng giữa rốn, đừng nói là thanh chuỳ thủ sắc bén vô
cùng, chỉ cần đao kiếm tầm thường đâm trúng vào luyện môn cũng phải chết ngay lập
tức Lúc đối phó với cao thủ, y bảo vệ luyện môn rất kín đáo, quyết không để quyền
cước binh khí của đối phương chạm vào bụng dưới, nhưng lúc ấy chụp một đứa trẻ
con, không hề có ý đề phòng, huống chi trước đó đã túm lấy nó, biết nó hoàn
toàn không biết võ công, không hề biết đạo lý Kẻ bơi giỏi chết đuối, đất bằng
làm lật xe. Trần Huyền Phong võ công rất cao cường lại chết dưới tay một đứa trẻ
con hoàn toàn không biết võ công.
Quách
Tĩnh một nhát chuỷ thủ đâm ngã người ta đã hoảng sợ tới mức lục thần vô chủ, điếng
người đứng ngẩn ra một bên, mở miệng định khóc nhưng khóc không ra tiếng.
Mai
Siêu Phong nghe tiếng gào thảm của chồng, vợ chồng tình sâu, từ đỉnh núi xông
mau xuống, hụt chân lộn đi mấy vòng. Y thị rơi xuống cạnh chồng, kêu lên:
-
Thằng chồng giặc, ngươi.., ngươi sao rồi?
Trần
Huyền Phong yếu ớt đáp:
-
Không xong rồi, mụ.., mụ vợ ác.., chạy mau đi.
Mai
Siêu Phong nghiến răng nghiến lợi nói:
-
Ta sẽ trả thù cho ngươi!
Trần
Huyền Phong nói:
- Bộ
kinh ấy... ấy.., đốt đi cho ta, còn bí quyết ở bụng ta...
Hơi
thở không tiếp nối được nữa, chết ngay đương trường.
Mai
Siêu Phong trong lòng đau xót, lập tức vươn tay mò vào ngực y tìm bộ Cửu âm
chân kinh.
Trần
Huyền Phong và Mai Siêu Phong là sư huynh sư muội đồng môn, hai người đều là đệ
tử của Đào Hoa đảo chủ Hoàng Dược Sư ngoài Đông Hải. Hoàng Dược Sư võ công tự
thành một phái, luận về công lực, chiêu số quả không kém gì phái Toàn Chân đứng
đầu võ học trong thiên hạ và họ Đoàn oai trấn phương Nam. Trần Huyền Phong và
Mai Siêu Phong học nghệ chưa thành nhưng ngầm tư thông với nhau, biết là nếu bị
sư phụ phát hiện thì không những không giữ được tính mạng mà trước khi chết còn
phải chịu hình phạt rất thảm khốc, hai người lén bàn bạc với nhau, càng nghĩ
càng sợ, cuối cùng chọn một đêm tối trời lặng gió cưỡi thuyền nhỏ lén trốn tới
Hoành đảo phía Đông rồi chuyển vào Ninh Ba Chiết Giang.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment