ANH HÙNG XẠ ĐIÊU - CHƯƠNG 28 - KIM DUNG - TRUYENHOANGDUNG
ANH HÙNG XẠ ĐIÊU
Tác giả: Kim Dung
Thể loại: Kiếm hiệp
CHƯƠNG 28: GIÓ CÁT SA MẠC 7
Thiết
Mộc Chân và các con cùng chư tướng đón tiếp bên đường.
Hoàn
Nhan Hồng Hy nhìn thấy khá nhiều trẻ con Mông Cổ đứng xa xa bèn nhướng cặp mắt
hí nhìn chằm chằm rồi hô hô cười lớn, đưa tay vào bọc móc ra một nắm vàng bạc vụn
ném mạnh vào đám trẻ, cười nói:
-
Thưởng cho các ngươi đấy?, y ném vàng bạc ra xa xa, nghĩ ra bọn trẻ con nhất định
sẽ reo hò tranh nhau nhặt lấy, lúc ấy sẽ tỏ rõ được khí phái hào hoa của mình,
lại có thể làm một trò cười.
Nhưng
điều người Mông Cổ coi trọng nhất là lễ phép giữa chủ khách với nhau, cử chỉ ấy
của y dĩ nhiên là mười phần khinh bạc, cũng rất bất kính. Quan tướng binh sĩ
người Mông Cổ đều ngạc nhiên nhìn nhau.
Đám
trẻ con kia đều là con em quân sĩ Mông Cổ tuy còn nhỏ nhưng đứa nào cũng tự
tôn, không buồn ngó tới số vàng bạc ném dưới đất. Hoàn Nhan Hồng Hy vô cùng cụt
hứng, lại ném mạnh ra một nắm tiền vàng nữa, kêu lên:
-
Giành nhau đi chứ, con mẹ chúng mày?
Người
Mông Cổ nghe thấy, ai cũng tức giận biến sắc. Lúc ấy người Mông Cổ còn chưa có
chữ viết, phong tục chất phác, nhưng rất trọng tín nghĩa lễ tiết, nhất là rất
trọng khách. Người Mông Cổ trước nay không nói những lời nhơ bẩn, cho dù đối với
bọn giặc cướp thâm thù, hoặc lúc vui vẻ đùa giỡn cũng không chửi mắng. Khách bước
vào lều Mông Cổ thì bất luận là quen hay không nhất định cũng được chủ nhân khoản
đãi, nhưng khách cũng quyết không được có chút nào tỏ ra khinh mạn chủ nhân, nếu
không giữ lễ chủ khách là tội lỗi không gì lớn bằng. Hoàn Nhan Hồng Hy nói tiếng
Nữ Chân, tướng sĩ Mông Cổ không rõ ý tứ, nhưng theo thần thái cử chỉ của y, ai
cũng biết là mắng chửi bọn trẻ con.
Quách
Tĩnh lúc bình thời thường nghe mẹ kể chuyện người Kim tàn ngược, gian dâm cướp
bóc, tàn hại bách tính Trung Quốc ra sao, câu kết với Hán gian hại chết danh tướng
Nhạc Phi của Trung Quốc ra sao, tấm lòng ngây thơ đã sớm thù hận người Kim, lúc
ấy thấy gã vương tử nước Kim kia vô lễ như thế bèn nhặt mấy đồng tiền vàng dưới
đất chạy tới gần ném mạnh vào mặt Hoàn Nhan Hồng Hy, kêu lên:
-
Ai thèm tiền của ngươi!
Hoàn
Nhan Hồng Hy nghiêng đầu tránh, nhưng rốt lại vẫn bị trúng một cái vào trán,
tuy Quách Tĩnh nhỏ yếu, không đau đớn gì, nhưng rốt lại cũng mất mặt trước mấy
vạn con người. Người Mông Cổ từ Thiết Mộc Chân trở xuống ai cũng thầm thích
thú.
Hoàn
Nhan Hồng Hy cả giận, quát lớn:
-
Thằng tiểu tử ngươi muốn chết!
Y
lúc ở Trung Quốc hơi có chuyện không vừa ý là nhấc tay giết người, đâu có ai
dám khinh thường nhục mạ y thế này, lúc ấy lửa giận bốc lên, giật lấy một ngọn
trường mâu trong tay thị vệ bên cạnh dùng sức phóng vào giữa ngực Quách Tĩnh.
Hoàn
Nhan Hồng Liệt biết không hay, vội kêu:
-
Tam ca dừng tay!
Nhưng
ngọn trường mâu kia đã bay ra, mắt thấy Quách Tĩnh nhất định phải chết dưới
mâu, đột nhiên trong đội quân Mông Cổ bên trái có một mũi tên bắn ra, mau như
sao băng, keng một tiếng bắn trúng đầu ngọn mâu. Mũi tên ấy kình lực rất mạnh,
tuy tên nhẹ mâu nặng nhưng cũng hất mũi mâu qua một bên, tên và mâu cùng rơi xuống
đất. Quách Tĩnh vội vàng bỏ chạy. Quân Mông Cổ đồng thanh hò reo cổ vũ, thanh
âm vang dội cả thảo nguyên. Người bắn mũi tên ấy chính là Triết Biệt.
Hoàn
Nhan Hồng Liệt hạ giọng nói:
-
Tam ca, kệ nó?
Hoàn
Nhan Hồng Hy thấy thanh thế quân Mông Cổ cũng thầm sợ sệt, hung dữ trừng mắt
nhìn Quách Tĩnh một cái, lại hạ giọng chửi một câu:
- Đồ
con hoang.
Lúc
ấy Thiết Mộc Chân và các con bước lên tiếp đón, đưa hai vị vương tử nước Kim
vào trướng, đem rượu sữa ngựa, thịt dê ngựa bò lên khoản đãi. Đôi bên đều có
thông dịch để phiên dịch tiếng Nữ Chân và tiếng Mông Cổ. Hoàn Nhan Hồng Hy
tuyên đọc sắc lệnh của vua Kim, sắc phong Thiết Mộc Chân làm Bắc cương Chiêu thảo
sứ của nước Kim, con cháu nối đời tập tước vĩnh viễn làm phiên thần ở phía bắc
nước Kim. Thiết Mộc Chân quỳ xuống tạ ơn, nhận lãnh sắc thư và vàng lụa của vua
Kim.
Đêm
ấy, người Mông Cổ mở tiệc lớn khoản đãi sứ thần thượng quốc, đến lúc ngà ngà
say. Hoàn Nhan Hồng Liệt nói:
-
Ngày mai anh em tôi sắc phong cho Vương Hãn, mời Chiêu thảo sứ cùng đi.
Thiết
Mộc Chân nghe thế cả mừng, luôn miệng đáp ứng.
Vương
Hãn là người đứng đầu các bộ lạc trên thảo nguyên, quân đông tiền nhiều, đối xử
với người khác rộng rãi, rất được tù trưởng quý nhân các bộ tộc yêu thích.
Vương Hãn trước kia từng kết nghĩa anh em với cha Thiết Mộc Chân. Về sau cha
Thiết Mộc Chân bị kẻ thù hạ độc giết chết. Thiết Mộc Chân lưu lạc không nơi
nương tựa, bèn nhận Vương Hãn làm nghĩa phụ, theo về với y. Thiết Mộc Chân lấy
vợ không bao lâu, vợ lại bị người Miệt Nhĩ ất bắt đi, toàn nhờ Vương Hãn và
nghĩa đệ Trát Mộc Hợp của Thiết Mộc Chân cùng ra quân đánh bại người Miệt Nhĩ ất
mới đưa được vợ y về.
Vì
vậy Thiết Mộc Chân nghe nói nghĩa phụ là Vương Hãn cũng được sắc phong, vô cùng
cao hứng, hỏi:
-
Nước Kim còn sắc phong cho ai nữa?
Hoàn
Nhan Hồng Hy nói:
- Hết
rồi.
Hoàn
Nhan Hồng Liệt thêm một câu:
-
Phương Bắc chỉ có Đại hãn và Vương Hãn hai vị là chân anh hùng chân hào kiệt,
còn người khác thì không đáng nói tới.
Thiết
Mộc Chân nói:
- Ở
chỗ chúng tôi còn có một người, có lẽ hai vị vương gia chưa nghe nói tới.
Hoàn
Nhan Hồng Liệt hỏi:
-
Ai thế? Ai thế?
Thiết
Mộc Chân nói:
-
Chính là nghĩa đệ của tiểu tướng tên Trát Mộc Hợp. Y là người nhân nghĩa, giỏi
dùng binh, tiểu tướng xin Tam vương gia. Lụcvương gia cũng phong cho y một chức
quan.
Thiết
Mộc Chân và Trát Mộc Hợp là bạn bè chơi nhau từ thuở còn để chỏm, lúc hai người
kết nghĩa anh em Thiết Mộc Chân chỉ mới mười một tuổi Người Mông Cổ gọi anh em
kết nghĩa là Kết an đáp, an đáp tức nghĩa huynh, nghĩa đệ.
Tục
người Mông Cổ thì lúc kết an đáp phải tặng quà cho nhau. Lúc ấy Trát Mộc Hợp tặng
Thiết Mộc Chân một viên đạn đá. Thiết Mộc Chân tặng Trát Mộc Hợp một viên đạn đồng.
Đạn là vật người Mông Cổ dùng để ném thỏ, trẻ con thường dùng để ném chơi. Hai
người kết nghĩa rồi thì ra sông Cán Nạn đóng băng ném đạn nô đùa. Mùa xuân năm
sau, hai người dùng cung gỗ nhỏ bắn tên. Trát Mộc Hợp tặng Thiết Mộc Chân một
mũi tên hiệu mà y dùng hai chiếc sừng bò nhỏ khoét lỗ chế thành. Thiết Mộc Chân
tặng lại một mũi tên bằng gỗ bách, lại kết bái lần nữa. Khi hai người đã lớn, đều
trú ngụ trong bộ tộc của Vương Hãn, vô cùng thán thiết, hàng ngày đua nhau dậy
sớm, ai dậy sớm thì dùng chiếc chén ngọc xanh của Vương Hãn uống sữa ngựa. Về
sau vợ Thiết Mộc Chân bị bắt.
Vương
Hãn cùng Trát Mộc Hợp mang quân giúp y cứu về. Thiết Mộc Chân và Trát Mộc Hợp tặng
vàng ngựa cho nhau, kết bái lần thứ ba. Hai người hàng ngày uống rượu chung một
chén, tối đến thường đắp chung một chăn. Về sau vì phải tìm nơi có cỏ và nước
bèn suất lãnh người và súc vật chia tay nhau. Thiết Mộc Chân oai danh ngày càng
lớn, các bộ tộc dưới quyền Trát Mộc Hợp cũng không ngừng tăng lên, hai người
tình nghĩa thủy chung vẫn không giảm, còn hơn anh em ruột. Lúc ấy Thiết Mộc
Chân nghĩ mình được vinh phong mà nghĩa đệ chưa được nên mới xin phong chức cho
y.
Hoàn
Nhan Hồng Hy đã ngà ngà say, thuận miệng nói:
-
Mông Cổ đâu có bao nhiêu người, nếu ai cũng được phong chức thì nước Đại Kim ta
có thêm bao nhiêu viên quan nữa?
Hoàn
Nhan Hồng Liệt liên tiếp đưa mắt ra hiệu cho y, nhưng Hoàn Nhan Hồng Hy không
buồn đếm xỉa tới.
Thiết
Mộc Chân nghe thấy không vui, nói:
- Nếu
vậy đem chức quan của tiểu tướng phong cho y cũng không sao.
Hoàn
Nhan Hồng Hy vỗ đùi một cái, cao giọng nói:
-
Ngươi coi thường chức quan của Đại Kim à?
Thiết
Mộc Chân trợn mắt nhìn lại, đã toan đập bàn đứng dậy nhưng cố nén giận không
nói, nhấc chén rượu lên uống một hơi cạn sạch. Hoàn Nhan Hồng Liệt vội nói đùa
mấy câu. Khuyên can đôi bên.
Sáng
sớm hôm sau. Thiết Mộc Chân dắt bốn con, đem năm ngàn người ngựa đưa Hoàn Nhan
Hồng Hy. Hoàn Nhan Hồng Liệt tới sắc phong cho Vương Hãn.
Lúc
ấy mặt trời vừa mọc lên chỗ thảo nguyên giáp chân trời. Thiết Mộc Chân lên ngựa,
năm ngàn người ngựa đã sắp hàng chỉnh tề trên thảo nguyên.
Quân
tướng nước Kim thì vẫn ngủ mê mệt trong trướng chưa Tĩnh.
Thiết
Mộc Chân lúc đầu thấy quân Kim người mạnh ngựa khỏe, binh khí sắc bén, rất có ý
kính sợ, đến lúc ấy thấy họ ham mê hưởng lạc, khịt mũi hừ một tiếng, nhìn qua Mộc
Hoa Lê hỏi:
-
Ngươi thấy quân Kim thế nào?
Mộc
Hoa Lê nói:
- Một
ngàn quân Mông Cổ chúng ta có thể đánh tan năm ngàn người của họ.
Thiết
Mộc Chân cười nói:
-
Ta cũng nghĩ thế. Chỉ là nghe nói nước Đại Kim có hơn trăm vạn quân, mà chúng
ta chỉ có năm vạn.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment