ANH HÙNG XẠ ĐIÊU - CHƯƠNG 29 - KIM DUNG - TRUYENHOANGDUNG
ANH HÙNG XẠ ĐIÊU
Tác giả: Kim Dung
Thể loại: Kiếm hiệp
CHƯƠNG 29: GIÓ CÁT SA MẠC 8
Mộc
Hoa Lê nói:
- Một
trăm vạn quân không thể ra trận hết được. Chúng ta chia nhau tới đánh, hôm nay
tiêu diệt mười vạn, ngày mai lại tiêu diệt mười vạn.
Thiết
Mộc Chân vỗ vỗ vai y, cười nói:
-
Nói tới việc dùng binh thì lời ngươi rất hợp ý ta. Một người nặng hơn trăm cân
có thể ăn hết mười con bò béo ngàn cân, chẳng qua không phải ăn trong một ngày
thôi.
Hai
người cùng bật tiếng cười ha hả.
Thiết
Mộc Chân cầm cương ngựa đi thong thả, chợt thấy trên ngựa của con thứ tư là Đà
Lôi không có người cười, tức giận hỏi:
-
Đà Lôi đâu?
Lúc
ấy Đà Lôi mới chín tuổi, tuy còn nhỏ nhưng Thiết Mộc Chân bất kể là dạy con hay
luyện binh đều rất nghiêm khắc, người vi phạm quy định quyết không tha thứ. Y
cao giọng hỏi, quân tướng người nào cũng nơm nớp lo sợ Đại tướng Bát Nhĩ Hốt là
sư phụ của Đà Lôi, thấy Đại hãn trách móc thầm hoảng sợ, nói:
-
Thằng nhỏ này trước nay không dám dậy trễ, để tôi đi tìm. Vừa định quay ngựa đi
tìm, chợt thấy hai đứa nhỏ nắm tay nhau chạy tới. Một đứa trên đầu đội khăn gấm,
chính là con út của Thiết Mộc Chân là Đà Lôi đứa kia là Quách Tĩnh.
Đà
Lôi chạy tới trước mặt Thiết Mộc Chân, kêu một tiếng:
-
Gia gia!
Thiết
Mộc Chân cao giọng nói:
-
Bây giờ ngươi mới tới à!
Đà
Lôi nói:
-
Con vừa cùng Quách huynh đệ kết an đáp ở bờ sông, y tặng con cái này.
Nói
xong xòe vật cầm trong tay ra, là một cái khăn lau mồ hôi màu hồng thêu hoa, vốn
là của Lý Bình thêu cho con trai. Thiết Mộc Chân nghĩ tới việc mình kết nghĩa với
Trát Mộc Hợp lúc nhỏ, trong lòng cảm thấy thương mến, trên mặt lập tức hiện vẻ
từ hòa, lại thấy hai đứa nhỏ trước ngựa dáng vẻ ngây thơ, liền dịu giọng nói:
-
Thế ngươi tặng y cái gì?
Quách
Tĩnh chỉ lên cổ mình nói:
-
Cái này!
Thiết
Mộc Chân thấy là cái vòng vàng mà con út mình ngày thường vẫn đeo ở cổ cười khẽ
một tiếng, nói:
-
Hai người các ngươi từ nay trở đi phải tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau.
Đà
Lôi và Quách Tĩnh cùng gật đầu vâng dạ.
Thiết
Mộc Chân nói:
-
Lên ngựa cả đi, thằng nhỏ Quách Tĩnh cũng đi luôn với bọn ta?
Đà
Lôi và Quách Tĩnh vô cùng vui vẻ, đều cùng lên ngựa.
Lại
chờ thêm hơn nửa giờ anh em Hoàn Nhan Hồng Hy mới chải đầu xong, bước ra khỏi
trướng. Hoàn Nhan Hồng Liệt thấy quân Mông Cổ đã xếp hàng chờ từ lâu, vội ra lệnh
tập hợp quân sĩ. Hoàn Nhan Hồng Hy thì làm ra vẻ vương tử thượng quốc, rói vài
chén rượu uống. ăn điểm tâm xong mới thong thả lên ngựa, lại mất thêm nửa giờ nữa
mới tập hợp xong một vạn người ngựa.
Đoàn
người đi lên phía bắc, được sáu ngày. Vương Hãn phái con là Tang Côn và nghĩa tử
là Trát Mộc Hợp tới nghênh đón. Thiết Mộc Chân nghe báo Trát Mộc Hợp tới vội ra
đón. Hai người xuống ngựa ôm chầm lấy nhau, các con của Thiết Mộc Chân cũng đều
bước lên bái kiến thúc phụ.
Hoàn
Nhan Hồng Liệt nhìn Trát Mộc Hợp, thấy y vóc dáng cao gầy, trên mép có một hàng
ria thưa màu vàng, hai mắt lóng lánh có thần, hiện rõ vẻ tinh khôn mạnh mẽ.
Tang Côn thì béo phì trắng trẻo, hẳn là lúc bình thời chỉ lo ăn uống chơi bời,
không giống người lớn lên trên sa mạc, lại thấy dáng vẻ y ngạo mạn, không đếm Xỉa
gì tới Thiết Mộc Chân, khác hẳn Trát Mộc Hợp rất thân thiết.
***
Lại
đi thêm một ngày, còn cách chỗ Vương Hãn không xa, chợt hai tên quân tiền tiêu
của Thiết Mộc Chân phi mau về, báo Phía trước có bộ lạc Nãi Man chặn đường, khoảng
ba vạn người.
Hoàn
Nhan Hồng Hy nghe dịch lại, giật mình hoảng sợ, vội nói:
- Họ
định làm gì?
Quân
tiền tiêu nói:
-
Có vẻ như muốn đánh nhau với chúng ta.
Hoàn
Nhan Hồng Hy nói:
- Họ..,
họ.., đúng là có ba vạn người à? Chẳng phải là nhiều hơn chúng ta.., gấp... gấp...
Thiết
Mộc Chân không chờ y nói hết câu, nói với Mộc Hoa Lê:
-
Ngươi đi hỏi xem.
Mộc
Hoa Lê mang theo mười tên thân binh phóng ngựa đi, còn đại đội quân mã dừng lại.
Qua một lúc. Mộc Hoa Lê trở về bẩm báo:
- Người
Nãi Man nghe nói vương tử nước Đại Kim tới phong quan chức cho Đại hãn cũng muốn
được phong. Họ nói nếu không phong thì sẽ bắt hai vị vương tử giam lại, đợi lúc
nào nước Đại Kim phong quan chức cho họ mới thả về. Bọn người Nãi Man kia còn
nói quan chức của họ phải lớn hơn của Đại hãn Thiết Mộc Chân.
Hoàn
Nhan Hồng Hy nghe xong biến sắc nói:
-
Quan chức lại có chuyện bắt phong à? Như.., như thế không phải là muốn làm phản
sao? Tính thế nào đây?
Hoàn
Nhan Hồng Liệt lập tức ra lệnh cho quân tướng nước Kim bày thành trận thế để đề
phòng bất trắc.
Trát
Mộc Hợp nhìn Thiết Mộc chân nói:
-
Ca ca, người Nãi Man thường vẫn cướp súc vật của chúng ta, làm khó chúng ta,
hôm nay lại bỏ qua cho họ à? Không biết hai vị vương tử nước Đại Kim có ra lệnh
gì không?.
Thiết
Mộc Chân nhìn địa hình bốn phía, trong lòng đã có chủ ý, bèn nói:
-
Hôm nay phải cho hai vị vương tử của nước Đại Kim được thấy một chút thủ đoạn của
anh em ta chứ.
- Rồi
hít một hơi dài quát lớn, giơ cao roi ngựa đánh trên không hai cái vút vút hai
tiếng, năm ngàn quân Mông Cổ đột nhiên đồng thanh quát lớn:
-
Ha, ha, ha!
Anh
em Hoàn Nhan bất ngờ, bất giác hoảng sợ nhảy dựng lên.
Chỉ
thấy phía trước bụi bay mù mịt, quân địch dần dần tới gần, đội tiền tiêu của
quân Mông Cổ đã lui về bản trận. Hoàn Nhan Hồng Hy nói:
- Lục
đệ, mau sai bọn nhỏ của chúng ta xông lên đi, chứ đám quân Mông Cổ này vô dụng
thôi.
Hoàn
Nhan Hồng Liệt hạ giọng nói:
- Cứ
để họ đánh trận đầu.
Hoàn
Nhan Hồng Hy lập tức tĩnh ngộ, gật gật đầu. Quân Mông Cổ đồng thanh quát lớn,
nhưng không di động. Hoàn Nhan Hồng Hy nhường mày nói:
-
Đám quân Mông Cổ này kêu như bò rống ngựa hí, không biết để làm gì. Cho dù có
kêu vang trời dội đất thì chẳng lẽ quân địch lại rút lui sao?
Bác
Nhĩ Hốt suất lãnh cánh quân bên trái, nói với Đà Lôi:
-
Ngươi theo ta, không được rơi lại phía sau, xem ta giết giặc.
Đà
Lôi và Quách Tĩnh theo quân sĩ, cũng rướn cổ quát lớn.
Trong
khoảnh khắc, trong đám bụi bốc lên quân địch đã xông tới còn cách vài trăm bước,
quân Mông Cổ vẫn chỉ quát lớn.
Lúc
ấy Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng cảm thấy kỳ lạ, thấy quân Nãi Man ào ào xông tới,
chỉ sợ phá vỡ hàng trận, bèn quát:
- Bắn
tên!
Mấy
loạt tên của quân Kim bắn ra, nhưng khoảng cách còn xa, chưa tới hàng đầu tiên
của quân địch đã rơi lả tả xuống đất. Hoàn Nhàn Hồng Hy đã dần dần nhìn thấy rõ
quân địch, người nào cũng tướng mạo hung dữ, mím môi mím lợi thúc ngựa xông tới,
hoảng sợ tim đập thình thịch, quay nhìn Hoàn Nhan Hồng Liệt nói:
-
Chẳng bằng cứ theo ý họ, phong bừa cho một chức quan là xong. Muốn chức lớn thì
phong cho chức lớn, có mất đồng nào đâu!
Thiết
Mộc Chân đột nhiên vung roi, lại đánh vút vút trên không mấy tiếng, quân Mông Cổ
lập tức im bặt, chia thành hai cánh. Thiết Mộc Chân và Trát Mộc Hợp mỗi người
chỉ huy một cánh phóng như bay lên chiếm hai Khu đất cao. Hai người nằm rạp
trên yên phi ngựa, lớn tiếng ra lệnh. Quân Mông cổ từng đội từng đội chia nhau
tản ra, trong chớp mắt đã chiếm hết các Khu đất cao chung quanh, từ trên đánh
xuống, tên đã lắp vào cung, mũi tên đã ngắm sẵn vào quân địch nhưng chưa bắn
ra.
Chủ
tướng quân Nãi Man thấy tình hình bất lợi bèn kéo quân mã đánh lên khu đất cao.
Quân Mông Cổ dựng lá chắn mềm lên, là mấy lớp nệm mềm lông dê chế thành dùng để
đỡ tên. Quân cung tiễn núp sau lá chắn phát tên, quân Mông Cổ ở các khu đất cao
bên cạnh cũng bắn qua chi viện, đánh vào hai cánh tả hữu của quân địch. Quân
Nãi Man phi ngựa khắp nơi, nhất thời lập tức tan vỡ.
Thiết
Mộc Chân đứng trên khu đất cao bên trái quan sát chiến trường, thấy quân địch
đã rối loạn, liền quát lớn:
-
Giả Lặc Mễ, tấn công vào hậu đội của chúng!
Giả
Lặc Mễ tay cầm đại đao dẫn một ngàn quân từ trên cao đánh thẳng xuống, cắt đứt
đường rút lui của quân địch. Triết Biệt cầm trường mâu, giục ngựa xông lên trước.
Y mới về theo Thiết Mộc Chân, quyết ý chém tướng lập công để báo đáp ơn Đại hãn
tha chết, cúi người trên lưng ngựa xông thẳng vào trận quân địch.
Hai
viên dũng tướng xung đột một trận, hậu quân Nãi Man lập tức đại loạn, tiền quân
cũng quân tâm dao đông. Viên chủ tướng đang do dự chưa quyết. Trát Mộc Hợp và
Tang Côn đã dẫn quân xông xuống. Quân Nãi Man hai bên đều bị tấn công, đánh
nhau không bao lâu lập tức tan vỡ, chủ tướng quay ngựa tháo chạy, quân sĩ cũng
nhao nhao theo đường cũ chạy về. Giả Lặc Mễ kìm quân lại không đuổi theo, cho đại
bộ phận quân địch chạy qua, đợi khi còn khoảng hơn hai ngàn người mới quát lớn
xông ra, chắn ngang đường lui. Tàn quân Nãi Man rơi vào vòng vây, không còn đường
chạy, ai liều mạng ra sức chống cự đều bị giết chết, số còn lại ném cung xuống
ngựa, bỏ thương đầu hàng.
Trận
ấy giết hơn một ngàn quân địch, bắt sống hơn hai ngàn người. Quân Mông Cổ chỉ bị
thương vong hơn một trăm người.
Thiết
Mộc Chân hạ lệnh lột áo giáp của quân Nãi Man, chia hơn hai ngàn hàng binh cả
người lẫn ngựa làm bốn phần, giao cho anh em Hoàn Nhan một phần, nghĩa phụ
Vương Hãn một phần, nghĩa đệ Trát Mộc Hợp một phần, mình lấy một phần. Phàm những
quân sĩ Mông Cổ chết trận thì mỗi nhà được cấp năm con ngựa, năm tên tù binh
làm nô lệ.
Hoàn
Nhan Hồng Hy lúc ấy mới bình tĩnh lại, cao hứng hùng hổ không ngớt lời bình phẩm
về trận đánh vừa rồi, cười nói:
- Lục
đệ, họ muốn đòi chức quan thì chúng ta phong cho họ một chức Bại bắc đào mệnh
Chiêu thảo sứ là được!
Nói
xong ôm bụng cười sằng sặc.
Hoàn
Nhan Hồng Liệt thấy Thiết Mộc Chân và Trát Mộc Hợp lấy ít thắng nhiều, thắng trận
này vô cùng vinh quang, bất giác trong lòng hoảng sợ nghĩ thầm: Hiện nay các bộ
tộc ở phương bắc chém giết lẫn nhau nên biên giới phía bắc của ta mới được bình
yên vô sự. Nếu Thiết Mộc Chân và Trát Mộc Hợp thống lĩnh các bộ tộc ở nam bắc
sa mạc thì từ nay trở đi nước Đại Kim sẽ không được yên ổn nữa rồi. Lại thấy một
vạn quân Kim của mình thủy chung chưa đánh nhau nhưng lúc ngăn chặn đội tiên
phong của quân Nãi Man thì trận thế đã có vẻ rối loạn, quân sĩ đều có dáng sợ
hãi, có thể nói gươm giáo chưa chạm nhau nhưng thắng bại đã thấy rõ, người Mông
Cổ hùng mạnh như thế, quả thật là mối lo ở sa mạc. Đang suy nghĩ chợt phía trước
bụi bay mù mịt, lại có một đội quân mã kéo tới.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment