TRẠNG LỢN - CHƯƠNG 14: BỐN ANH EM NỐI KHỐ
TRẠNG LỢN
CHƯƠNG 14: BỐN ANH EM NỐI KHỐ
Trạng bói được mấy quẻ minh bạch rạch ròi như thế,
cho nên từ trong cung phủ cho đến ngoài thành phố đều khen Quỷ cốc (1)
sống lại. Văn nhân, võ sĩ, kẻ xa người gần đua nhau đến như nước chảy. Lắm người
không biết mặt Trạng như thế nào.
Bấy giờ có một người họ Lê tức Trạng Ăn – Lê Nại; Một
người họ Võ tức là Trạng Cờ - Võ Huyên; Một người họ Vũ tức là Trạng Vật – Vũ Phong,
đều là danh sĩ ở làng Mộ Trạch trấn Hải Dương. Nhân đi thi đến Thăng Long, thấy
nói Trạng có tài biết trước, cùng rủ nhau đến hỏi công danh sớm muộn. Trạng hỏi
lần lượt tất cả thì các ông ấy cùng đồng niên (2) với mình cả, nên
cười mà bảo rằng:
- Trông các ngài trạng mạo như thế này còn lo gì chẳng
có công danh mà còn phải bói toán. Nhưng các quan anh muốn biết vận số, có bụng
hỏi đến đàn em thì đàn em cũng phải xin nói. Bây giờ hãy xin các quan anh uống
với đàn em một vài chén rượu để tự tình cái nghĩa đồng niên cái đã.
Ba người ấy thấy Trạng có bụng hào phóng như vậy, đều
bảo nhau xin kết làm bạn nối khố, dẫu hoạn nạn sinh tử cùng phải có nhau. Đêm
hôm ấy, bốn người uống rượu với nhau vui vẻ lắm. Tiệc xong, Trạng sẽ bảo riêng
ba người.
- Hiện bây giờ thánh thể mỏi mệt. Vả lại xuân thu không
cao, không lâu tất là tới kỳ rồng ngự chầu trời. Khi đó sẽ có cái biến cố lạ lắm.
Trải qua hồi ấy mới có ông thái bình thiên tử ra đời, đó cũng là thời cơ cho
chúng ta có dường bay nhảy, dụng công lập nghiệp. Bấy giờ giao long gặp mưa,
cánh hồng thuận gió, tự nhiên công danh hiển hách, cần gì phải số với toán.
Ba người hỏi:
- Quan anh đã có tài biết trước, chắc hẳn không sai.
Nhưng chưa biết lâu hay chóng, xin quan anh cho biết.
Trạng nói:
- Tôi xem số vận, tính cũng không lâu. Chỉ độ trong
một hai năm, thời vận tất đến. Chỉ sợ không có tài mà thôi, chứ có tài thì ngại
gì! Thôi, ta hãy nên gắng trí trau mài vàng ngọc, chờ đợi gió mây một chút. Em
khá, các bác cũng khá.
Rồi cùng trông nhau mà cười ồ cả lên. Từ đó bọn họ
chơi bời, giao tình với nhau thân lắm.
Hôm khác, đang ngồi với nhau, tự dưng ông Trạng họ
Lê than thở rằng:
- Hình dung trạng mạo như thế này mà chỉ khoe sức ăn
thôi. Nay lần mai lữa, cót đầy cót vơi, bao nhiêu cũng hết. Chẳng biết về sau
có được nên cơm cháo gì hay không?
Trạng nói đùa và dỗ rằng:
- Ông này mới nghĩ quẩn chứ. Văn hay chữ tốt, lo gì
không có người dùng. Thôi cứ yên chí… Trời cho ngày sau tôi có làm nên, hễ đi sứ
thời tôi cử làm phó.
Ông trạng họ Vũ ngồi bên tủm tỉm cười hỏi rằng:
- Ấy chứ như tôi bé nhỏ thế này, thời ông cắt cho
tôi làm gì?
Trạng lại nói đùa rằng:
- Tướng ông thấp bé, người văn dạng vũ. Hễ về sau
tôi có làm quân sư khi đó tôi sẽ cử ông làm tiên phong.
Nói xong cười ầm cả lên. Tự nhiên sực thấy Trạng Cờ
vào bảo rằng:
- Chết rồi, các ông không biết chuyện gì ư? Còn sướng
cái gì mà cười lắm vậy?
Ông Trạng họ Vũ hỏi:
- Ở ngoài có việc gì là hả?
Trạng Cờ chưa kịp nói, Trạng bảo rằng:
- Thôi hẳn là việc ở trong nội đình chứ gì?
Trạng Cờ nói:
- Phải, vừa nghe tin trong nội đình nói rằng Hoàng
thượng băng hà, đương nghị lập vua mới, đảng nọ đảng kia đang lung tung rầm rĩ
cả lên.
Trạng nói:
- Từ đây trở đi mới lắm việc.
Trạng Cờ hỏi:
- Thế đã đến thời vận chúng mình chưa?
Trạng lắc đầu bảo rằng:
- Con đường bừa bãi, rồi mới đến cơ hội chúng mình,
chứ đâu phải vừa đến đã cho luôn đâu.
(1) Tên một
người nổi tiếng bói toán giỏi thời trung cổ ở Trung Quốc.
(2) Đúng ra “đồng
niên” là bạn đỗ cùng khoa thi. Đây ý nói là cùng tuổi. Vì hai ông này và Trạng
Lợn là bốn tá tinh cùng giáng trần một lúc.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment