TẬP 3 - CHƯƠNG 5 - LŨ NGỐC BÀI THI VÀ LINH THÚ TRIỆU HỒI - LIGHT NOVEL

LŨ NGỐC BÀI THI VÀ LINH THÚ TRIỆU HỒI



Tác giả : Inoue Kenji
Thể loại: Shool Life, Romance

CHƯƠNG 5:


Hành lang có thể dễ dàng nhìn thấy từ phòng tắm nữ, và cố gắng thoát khỏi ánh mắt của giáo viên là hoàn toàn không thể.
“Đúng thế, chúng ta không có thời gian để lên kế hoạch nên về cơ bản, chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài tấn công trực tiếp vào chính diện.”
Có vẻ như Yuuji đồng ý với Hideyoshi.
Sáng hôm nay đã có chuyện ầm ĩ và chúng tôi phải làm kiểm tra vào buổi chiều để khôi phục điểm số bởi những gì xảy ra vào hôm qua. Chúng tôi không có thời gian để lên kế hoạch nên một chút gượng ép là không thể tránh khỏi.
“Tuy nhiên, không phải chúng ta không hề có kế hoạch nào.”
“Hả? Vậy chúng ta có kế hoạch ư?”
Tôi không thể nghĩ ra gì cả. Yuuji đúng là đáng tin cậy trong tình hình này.
“Không hẳn ấn tượng đến mức gọi là kế hoạch tác chiến đâu. Mà này, chúng ta chỉ cần vượt qua phòng tuyến thôi, đúng không?”
“Không, tớ thấy lo lắng vì điều đó quá khó…”
Đối thủ là hai linh thú của giáo viên và chính Người Sắt. Ngược lại, tôi chỉ có hai tên ngốc và một người đẹp. Xem xét sự khác biệt trong khả năng chiến đấu của chúng tôi, đây đúng là một bất lợi lớn. Hi vọng duy nhất của chúng tôi là phục hồi điểm số, nhưng chúng tôi chẳng có chút thời gian nào để làm việc ấy.
“Nếu chúng ta không thể phá vỡ được hệ thống phòng ngự, chúng ta chỉ cần gia tăng lực lượng, miễn có chất lượng hay số lượng.”
“Vậy ý cậu là bọn mình sẽ tăng số lượng người nhìn trộm?”
“Đúng thế.”
Tôi hiểu rồi, đây là một mánh khóe đơn giản đến nỗi không được gọi là chiến thuật.
“Vậy giờ bọn mình làm gì đây? Đã gần đến giờ tắm rồi nhỉ?”
“Bình tĩnh nào, tớ đã thông báo trước rồi. Bọn họ chắc cũng sắp xuất hiện.”
Đúng lúc Yuuji nói, một tiếng gõ cửa vang lên như thể ám hiệu.
“Vậy cậu định nói gì chuyện gì với bọn tớ, Sakamoto?”
Sugawa dẫn đầu bọn con trai tiến vào phòng. Chà, không phải đây là toàn bộ nam sinh lớp F sao? Căn phòng này có chứa được hết nần ấy người không?
“Đúng lúc lắm. Thật ra, tớ có một đề nghị.”
Yuuji nói với một giọng dõng dạc để bọn không thể vào được trong phòng có thể nghe thấy.
“Một ‘đề nghị’?”
“Gì nữa đây? Thật tình tao mệt lắm rồi, chả muốn làm gì cả.”
“Tao muốn về phòng, đừng có nói dài~”
Mọi người trông mệt mỏi. Điều này cũng đúng thôi vì chúng tôi đã học suốt cả ngày.
Ngay cả sau khi thấy mọi người ồn ào, Yuuji không hề nóng lòng nói những gì hắn cần nói, chỉ lặng lẽ chờ trước khi tiếp tục.
“---Mọi người có hứng thú nhìn trộm phòng tắm nữ không?”
“‘Nói cho chi tiết vào.’”
Tôi yêu cái lớp này.
“Mặc dù chúng tôi đã cố gắng làm thế vào ngày hôm qua, chúng tôi bị bọn giáo viên phiền nhiễu và đáng ghét phục kích.”
“Ừm, rồi sao nữa?”
Không ngờ Yuuji không bắt bẻ gì cả.
“Rồi đấy, tôi muốn các cậu loại bỏ những kẻ bảo vệ bên ngoài phòng tắm nữ trong giờ tắm. Phần thưởng là tất cả cảnh tượng các cậu có thể tận hưởng. Thế nào?”
“ĐỒNG Ý!”
Được rồi, dù toàn là thành phần bất hảo, ít nhất chúng tôi cũng đã tăng số lượng chiến hữu lên. Quyết định của Yuuji không nói cho họ biết ‘bắt giữ thủ phạm đang tống tiền chúng tôi’ là chính xác. Hơn nữa, sử dụng ý tưởng nhìn trộm để giải thích thì đơn giản hơn nhiều, và dù sao, dễ dàng cho chúng tôi để tìm kiếm sự giúp đỡ.
“Bây giờ là mấy giờ rồi, Muttsurini?”
“…tám giờ mười.”
Nhóm đầu tiên sẽ tắm từ tám giờ đến chín giờ tối, nếu chúng tôi đến ngay lúc này thì đây sẽ là thời điểm hoàn hảo để tóm thủ phạm khi bọn họ đang thay đồ.
Điều khác biệt với hôm qua là với tất cả bọn con trai trong lớp F, cơ hội để chúng tôi phá vỡ hàng rào bảo vệ là cao hơn.
“Vậy chúng ta sẽ chia thành bốn nhóm. Nhóm A sẽ theo tôi, nhóm B Akihisa; nhóm C của Hideyoshi và nhóm D sẽ làm theo lời của Muttsurini.”
“RÕ!”
“NGHE ĐÂY, CHÚNG TA CHỈ CÓ MỘT MỤC TIÊU! VÀ ĐÓ LÀ CHẠM ĐẾN THIÊN ĐƯỜNG NGỌT NGÀO! DÙ CÓ CHUYỆN GÌ XẢY RA TRÊN CON ĐƯỜNG, HÃY GIẢI PHÓNG TẤT CẢ SỨC MẠNH RA KHẮP CƠ THỂ, VÀ TIẾP TỤC TIẾN LÊN CHO TỚI KHI ĐẾN ĐÍCH! THẦN THÁNH VÀ ÁC QUỶ SẼ BỊ DIỆT TRỪ, KẺ THÙ SẼ BỊ TÀN SÁT! HÃY XEM ĐÂY LÀ CON ĐƯỜNG TƯƠNG LAI CỦA CHÚNG TA!!”
“HÚHÚHÚHÚHÚ!!!”
“MỌI NGƯỜI HÃY GIỮ ĐỘNG LỰC NÀY! LỚP F, TIẾN LÊN!!”
“XUNG PHONGGGG!!!!!!!!!!”
Lúc này, lớp F của chúng tôi đoàn kết hướng đến một mục tiêu cao hơn.
“Thầy Nishimura, bọn chúng chắc không dám quay lại đâu nhỉ? Ý của tôi là dù sao chúng đã bị cấm túc ngày hôm qua rồi.”
“Thầy Fuse, thầy đừng coi thường chúng. Chúng là lũ ngốc thật sự. Nếu kiểu giảng giải ấy mà lọt được vào tai của chúng, chúng đã là học sinh gương mẫu rồi.”
“Thật vậy à? Nhưng dù sao, chúng không nên ngốc đến nỗi---a, đó là…?”
---RẦM RẦM RẦM!!!
“HÚHÚHÚHÚ!!! TIÊU DIỆT MỌI CHƯỚNG NGẠI!!!”
“TÌM VÀ DIỆT!!”
“Thầy…thầy Nishimura! Chúng tôi gặp rắc rối rồi! Lũ bệnh hoạn đang ở đây!”
“Không ngờ có thêm nhiều đứa muốn chịu phạt. Đây là lí do bọn này…! Thầy Fuse, liên lạc với tất cả thành viên đội bảo vệ! Chúng ta không được để dù chỉ một tên lọt qua! Tôi sẽ ở lại đằng sau bảo vệ!”
“Được…được rồi!”
“Yoshii! Kinoshita và nhóm C đã tiếp cận thầy Fuse!”
“Nghe rồi, Sugawa. Xông thẳng lên trong khi Hideyoshi hành động! Mọi người, đừng để bị lọt về phía sau!”
Nói xong, tôi phóng xuống dưới cầu thang. Trong khi tôi đang chạy, tôi có thể cảm thấy mọi người đang theo chân tôi.
“Y-Yoshii! Đứng lại!”
Khi tôi bước ngang qua, tôi có thể nghe thấy giọng nói khẩn nài của thầy Fuse. Không có tên ngốc nào lại đứng yên chờ đợi, và là một người bình thường, tôi tiếp tục chạy. Mặc dù thầy vắt chân lên mà đuổi theo tôi, sau một lúc, thầy Fuse trông vô cùng không hài lòng khi thầy dừng lại.
“Ủa? Thầy dừng lại rồi à? Tớ nghĩ thầy sẽ tiếp tục đuổi theo chứ.”
“Thay vì nói vậy, thầy ghét bị ‘cản trở’.”
Sugawa nói gì đó khi đang chạy song song với tôi. Nghe khó hiểu thật, ‘cản trở’ nghĩa là sao?
“Xong, nhóm của Kinoshita đã bao vây thầy Fuse, tiếp tục tiến lên thôi.”
“A, ừm, rồi.”
Tôi nhìn về phía sau, nhóm của Hideyoshi đang bao vây thầy Fuse khi có lợi thế về số lượng. Có vẻ như vượt qua vòng đầu tiên chỉ còn là vấn đề thời gian.
“Chắc thành công rồi, Yoshii.”
“Ừ. Có vẻ chúng ta sẽ đến đó an toàn.”
Tôi vừa trao đổi vài lời với Sugawa vừa chạy dọc hành lang. Đúng lúc đó, một cảnh tượng không thể tin nổi hiện lên trước chúng tôi.
“Hết đường rồi nhé, lũ heo bẩn thỉu! Đây là nơi cấm con trai! Quay lại ngay lập tức!”
“S-Shimizu! Sao có nhiều con gái ở đây quá vậy!?”
Trên hành lang rộng này là một đoàn linh thú nữ do Shimizu dẫn dắt.
“Này Yoshii, nói về chất lượng hay số lượng gì chúng ta đều bị áp đảo…!”
Đúng như Sugawa đã nói, chúng tôi chỉ là một nhóm nhỏ học sinh lớp F. Đối mặt với chúng tôi là nữ sinh của ít nhất hai lớp; sự khác biệt trong khả năng chiến đấu là rõ ràng.
“Shimizu, tớ xin cậu! Hãy tránh ra!”
“Không đời nào! Ngươi dám làm gì điên khùng với bộ ngực phẳng của chị, DÙ THƯỢNG ĐẾ THA THỨ, TA SẼ KHÔNG BAO GIỜ!”
Chậc, Shimizu hiểu lầm rồi! Nhất định tôi không lấy mục tiêu là Minami!
“Không! Mục tiêu của tớ không phải là bộ ngực phẳng của Minami! Tin tớ đi!”
“Dối trá! Không có tên con trai nào không thích thú với bộ ngực phẳng của chị!”
“Thật đấy! Nói gì thì nói, ngực phẳng vẫn là ngực phẳng! Lúc này, thứ quan trọng hơn bộ ngực phẳng lì hơn đường cao tốc của Minami LÀ CÁI EO ĐAU THẤU XƯƠNG!!”
“Tôi chưa nói gì cả thế mà cậu cứ huyên thuyên về ngực phẳng…”
Là lỗi của tôi khi tôi không bắt gặp Minami trong lúc tôi đấu võ mồm với Shimizu. Nhờ thế, bây giờ cánh tay của tôi đang trong tình trạng đáng thương.
“M-Minami, không phải lúc này là giờ tắm sao…?”
“Cậu quên rồi hả? Tôi và Mizuki học lớp F, nhóm sau. Mà nhân tiện đây tôi nói luôn, nhóm đầu tiên của lớp A cũng có mặt ở đây.”
Minami chỉ về phía hành lang đằng sau lưng tôi. Nhìn về đó, một cô gái đang vẫy tay với chúng tôi.
“A---Yoshii. Cậu ở đây làm gì thế? Tôi rất vui khi cậu đến đây để nhìn trộm!”
“Kudo!? Sao lại thế này! Tại sao cậu ở đây!?”
Kẻ hầu như chắc chắn là thủ phạm Kudo và Shouko ‘…Không được léng phéng’ thật sự xuất hiện ở chỗ này. “SHOUKO, KHOAN ĐÃ! BÌNH TĨNH LẠI CHÚT OÁIÁÁÁÁÁÁ!!”. Thật là không thể lường trước được, bây giờ chúng tôi còn không thể xác định cô ấy có phải là thủ phạm hay không!
“A, cậu định lấy cái đó hả?”
Kudo vừa mỉm cười vừa lấy máy ghi âm ra. Chính xác như thể cô ấy đang nói “Tôi biết hết rồi”. Vậy cô ấy đúng là thủ phạm sao…?
“…Chỉ có một cơ hội.”
Không biết từ lúc nào, Muttsurini đã đứng kế bên và khuyên nhủ tôi ngay khi tôi sắp ra quyết định. Đúng như cậu ấy nói, chỉ có một cơ hội. Có lẽ nói chuyện thêm một chút sẽ tốt hơn.
“Kudo, cho tớ hỏi. Tại sao cậu có máy ghi âm này?”
Một thứ thế này thì không có người bình thường nào biết nơi mua cả. Lí do gì cô ấy có nó? Liệu tôi có thể kết luận cô ấy là thủ phạm chưa…?
“Vậy còn cậu thì sao, Yoshii? Mục đích của cậu là gì? Cậu đang định nhìn trộm phòng thay đồ sao?”
“Chậc…!”
Và cô ấy có thể giả vờ như không hề hay biết gì cả. Dù tôi không biết mục đích của Kudo, tôi biết rằng cô ấy là thủ phạm! Cô ấy đang giả nai vì đã hiểu rõ tình cảnh của chúng tôi!?
“Để tôi nói cho cậu điều này hay lắm.”
Ngay khi tôi đang tự hỏi không biết nên bắt Kudo không, cô ấy lại gần tôi và nói gì đó.
“Có một chiếc camera tôi chưa từng thấy bao giờ trong phòng thay đồ, đúng không?”
“…! Kudo, cậu!?”
“Dù tôi không đặt nó vào đó, tôi chỉ vô tình bắt gặp thôi.”
Chỉ vô tình bắt gặp? Đúng là xạo sự mà! Chết tiệt! Biết tình cảnh của chúng tôi mà còn trêu chọc như thế, thật là một ý tưởng đáng khinh!
“Thôi, đã đến lúc kết thúc cuộc nói chuyện rồi. Đến lúc giải quyết mọi việc nhỉ, Muttsurini?”
Nói xong, Kudo bước sang trước mặt Muttsurini và bỏ tôi lại đằng sau.
“…Tôi biết.”
Giọng của Muttsurini nghe hơi chua chát. Không chỉ Kudo là một đối thủ khó xơi, cậu ấy còn phải đối mặt với giáo viên sức khỏe, thầy Daishima, ngay cả khi cậu ấy thắng trận này nên điều ấy là dễ hiểu.
“Đừng quan tâm! Chỉ là linh thú của bọn con gái thôi, bọn họ không ngăn cản được chúng ta đâu!”
“A! Khoan đã, Sugawa!”
Sugawa dự định lợi dụng việc linh thú thông thường không thể chạm vào con người và tiếp tục tiến lên. Về một mặt nào đó, tôi tin điều ấy là chính xác.
“NHẬN LẤY NÀY, LỚP PHỤ ĐẠO!”
“AẶCCC!!”
Nếu kẻ đó không đứng trước mục tiêu của chúng tôi.
“N-NGƯỜI SẮT!?”
“CHÚNG TA KHÔNG THỂ DÙNG THÂN PHÁ VỠ HÀNG PHÒNG NGỰ SAO!?”
“ĐỪNG CÓ NGU THẾ! KHÔNG THỂ NHƯ VẬY ĐƯỢC!?”
Đúng vậy, kẻ đã khiến Sugawa nằm bẹp dí trên sàn chỉ trong một cú đấm là giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, Người Sắt.
Bất kì nam sinh nào, đặc biệt là nam sinh lớp F đều hiểu sức mạnh đó như là của quỷ dữ. Vì vậy, mọi người đều nao núng trong sợ hãi khi thấy bóng dáng ấy.
“Yoshii. Em đúng là một học sinh nguy hiểm. Hôm nay em sẽ chịu cấm túc đặc biệt.”
Người Sắt tiến lên một cách chậm rãi. Với bọn con gái đằng sau lưng thầy, tôi nghĩ đến đây là đường cùng rồi…
Tôi đã chuẩn bị cho sự thất bại toàn diện.
Đúng lúc này.
“Đừng đầu hàng! Yoshii! Ngay cả khi tớ không thích, chúng ta phải rút lui và tập hợp mọi lực lượng! Nếu hôm nay không thành công, chúng ta vẫn có thể thực hiện vào ngày mai!”
“S-Sugawa!?”
Dù đã bị hạ gục, Sugawa níu chặt lấy chân của Người Sắt để ngăn cản thầy bước lên.
“Yoshii, cậu không thể bị đánh bại ở đây được…thứ duy nhất có thể thắng được Người Sắt là linh thú ‘học sinh cần bị giám sát’ của cậu…xin cậu…hãy chạy đi, sống sót!”
Sugawa nói như thể cậu ấy đang dùng những hơi thở cuối cùng của mình để trăn trối. Tuy vậy.
“KHÔNG! SUGAWA! KHÔNG THỂ NÀO! TỚ KHÔNG THỂ BỎ MẶC MỌI NGƯỜI VÀ BỎ CHẠY ĐƯỢC!!”
Mọi người đều là bằng hữu của tôi! Những bằng hữu tốt!
“Đừng ngăn cản ta dạy dỗ, Sugawa.”
Nắm đấm của Người Sắt dội xuống người Sugawa một cách không thương tiếc. Thế nhưng, dù phải chịu cú đấm đó, Sugawa cắn chặt răng chịu đựng.
“B-bàn tay này sẽ không buông ra…! Yoshii là con át chủ bài của chúng ta…! Con át mà chúng ta cần…! Mọi người, hãy che chắn cho Yoshii và rút lui!”
“HÚHÚHÚHÚ!!!”
“S-Sugawa…và…mọi người…”
Mọi người đều vô cùng nhiệt huyết khi họ mỉm cười với tôi. Tôi…tôi…!
“YOSHII! DÙNG LINH THÚ CỦA CẬU ĐỂ LẤN ÁT BỌN CON GÁI! BỌN TỚ SẼ BẰNG MỌI GIÁ NGĂN CHẶN LŨ LINH THÚ ĐẰNG KIA!”
“TẤT CẢ NAM SINH Ở ĐÂY SẼ MỞ ĐƯỜNG THOÁT MÁU CHO CẬU! CỨ XÔNG THẲNG RA, VÀ ĐỪNG QUAY ĐẦU NHÌN LẠI!”
“ĐÂY LÀ NƠI TA SẼ BỘC LỘ BẢN CHẤT ĐÀN ÔNG!”
Từng người từng người một, những đồng chí của tôi lao đầu vào cái chết. Thấy cảnh tượng này, tôi không thể tiếp tục đứng yên!
“…Tớ hiểu rồi. Tớ trông cậy vào các cậu ở đây. Tớ sẽ tiếp tục sống…cho đến khi chúng ta đạt được mục tiêu! Tiến lên, TRIỆU HỒI!”
Sau khi xác định linh thú đang ở kế bên mình, tôi xông thẳng vào bọn con gái đang cản đường.
“Aki! Cậu muốn trốn hả!? TRIỆU HỒI!”
“Akihisa! Cuộc trừng phạt chưa kết thúc đâu đấy! Triệu hồi!”
Linh thú của Minami và Himeji xuất hiện trước mặt tôi.
“CÒN KHUYA NHÉ! TRIỆU HỒI!”
“ĐỪNG NGĂN CẢN YOSHII! TRIỆU HỒI!”
“Mấy người thật rắc rối quá đi!”
“Hãy tránh ra!”
Hai đồng chí của tôi đặt cược mạng sống của mình khi ngăn chặn linh thú của Himeji và Minami.
“Mọi người…Tớ xin lỗi. Tớ thề tớ sẽ tiếp tục sống. Một ngày nào đó, tớ sẽ về được đất mẹ…”
Tôi tức giận trước sự yếu đuối của mình và cắn môi mình cho đến khi nó rỉ máu. Thật quá đau lòng khi tôi vừa kìm nén những giọt nước mắt vừa chạy, tôi phải trở nên mạnh mẽ hơn.
Chạy về căn phòng trống rỗng ấy, tôi ngồi bệt xuống ôm gối. Có lẽ người nào đó sẽ sống sót trở về. Tôi tiếp tục thầm cầu mong.
“---Đây là phòng phát thanh. Xin mời Akihisa Yoshii đến phòng phụ đạo tạm thời.”
Chậc, thôi, biết ngay mà. Đối mặt với nó vậy.

 truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.