TẬP 3 - CHƯƠNG 3 - LŨ NGỐC BÀI THI VÀ LINH THÚ TRIỆU HỒI - LIGHT NOVEL

LŨ NGỐC BÀI THI VÀ LINH THÚ TRIỆU HỒI



Tác giả : Inoue Kenji
Thể loại: Shool Life, Romance
CHƯƠNG 3:


~Giờ giấc và địa điểm phòng tắm kí túc xá~ Nam sinh lớp A, B, C ~20:00~21:00 Phòng tắm lớn (Nam) Nam sinh lớp D, E, F ~21:00~22:00 Phòng tắm lớn (Nam) Nữ sinh lớp A, B, C ~20:00~21:00 Phòng tắm lớn (Nữ) Nữ sinh lớp D, E, F ~21:00~22:00 Phòng tắm lớn (Nữ) Kinoshita Hideyoshi lớp F ~20:00~21:00 Phòng tắm riêng (4)
“Chết tiệt! Bây giờ chúng ta không thể lấy Hideyoshi giúp đỡ được rồi.”
“Chắc vậy.”
“Tại sao mình là người duy nhất có phòng tắm riêng thế?”
Và tôi đã nghĩ đó là một kế hoạch hoàn hảo. Thật đáng tiếc!
Ngay khi cả bốn chúng tôi đang lẩm bẩm nghĩ ra kế hoạch.
---BÙM!!
“TẤT CẢ MỌI NGƯỜI ĐẶT TAY RA SAU LƯNG VÀ NẰM XUỐNG NGAY TỨC KHẮC!!!”
Cửa phòng của chúng mở toang và một vài đứa con gái chạy vào.
“C-chuyện gì thế này?”
“Lại đây, Kinoshita! Còn ba người kia, đừng kháng cự vô ích!”
Từ vị trí đầu tiên, Minami ngay lập tức phóng về phía cửa sổ để ngăn chúng tôi bỏ trốn. Tuyệt, đúng là Minami!
“Tại sao các cậu bỗng dưng lại chạy ra cửa sổ vậy?”
Đây không phải là vấn đề lúc này, đúng không nhỉ?
“Bây giờ tớ muốn biết tại sao bọn con gái các cậu lại nhào vào phòng của bọn tớ?”
Sau khi đóng cửa sổ lại, Yuuji tra hỏi bọn con gái. Muttsurini và tôi cũng bỏ những cái túi nặng trịch xuống và quay đầu nhìn họ.
“Và các cậu còn dám ra vẻ vô tội nữa hả. Chúng tôi đã biết các cậu là thủ phạm rồi!”
Người có thái độ trịch thượng và mạnh mẽ vừa bước qua Minami là lớp trưởng lớp C, Koyama. Tất cả bọn con gái đằng sau đứng khoanh tay, gật đầu ra vẻ đồng ý.
“Thủ phạm? Cậu đang nói cái gì vậy?”
“Đây.”
Koyama quăng thứ gì đó về phía trước mặt chúng tôi. Cái này là gì?
“…camera CCD và micro siêu nhỏ.”
Muttsurini trả lời vì cậu ấy có kiến thức bao la liên quan đến những thứ ấy.
Ồ, ra là vậy. Mấy thứ này được cài trong phòng thay đồ nữ---
“Hả? Nhìn trộm à? Ai lại làm thế?”
“Đừng có giả ngu! Ngoài các cậu ra ai còn làm nữa hả?”
Nghe thấy vậy, Hideyoshi bước lên đối diện với Koyama.
“Không phải thế đâu. Bọn mình không làm những chuyện như thế! Nhìn trộm hèn hạ thế này---”
Để chứng minh chúng tôi trong sạch, Hideyoshi lo lắng đến nỗi giọng của cậu bỗng dưng khàn khàn mà không ai để ý. Tôi nên đáp lại lòng tin đó.
“Đúng thế, bọn tớ không làm vậy đâu!”
“…(gật đầu lia lịa)”
Trong khi Hideyoshi phản bác, Muttsurini và tôi bước lên. Koyama nhìn chúng tôi lăm lăm.
“Vậy kiểu nhìn trộm hèn hạ đó rồi sao nữa?”
“…mình…chưa thể…phủ nhận hoàn toàn…”
“CÁI GÌ? SỰ TIN TƯỞNG GIỮA BỌN MÌNH CHỈ ĐẾN THẾ THÔI SAO?”
Cứ nghĩ đến việc Hideyoshi xem Muttsurini cùng chung một loài khiến tôi muốn phát khóc…
“Mình không nghĩ rằng Yoshii, các bạn…lại thật sự đi xa đến mức này…”
Trong những đứa con gái đằng đằng sát khí, Himeji nói với một giọng vô cùng hoài nghi. Khi thấy cô ấy nói thế này, chúng tôi cảm thấy như thể đã phản bội lòng tin của cô ấy, chúng tôi cảm thấy thật sự đau đớn. NHƯNG TÔI KHÔNG NHỚ ĐÃ LÀM CHUYỆN ẤY HỒI NÀO!
“Aki…tôi đã tin cậu, tại sao cậu lại làm một chuyện hèn hạ như vậy chứ…?”
“Minami, nếu cậu thật sự tin tớ, cậu đâu cần phải mang mấy dụng cụ tra khảo lại làm gì, đúng không?”
Ghi chú thêm, tôi chả cảm thấy sự tin tưởng nào phát ra từ cô ấy.
“Himeji, cậu lầm rồi! Tớ thật sự…!”
“Mình tức giận lắm! Cậu nhìn trộm bọn mình lúc bọn mình đang no căng sau bữa tối---bình thường eo của mình không mập vậy đâu, mình ốm hơn nhiều!”
Vậy đó là lí do cậu tức giận sao?
“Ngực…ngực của tôi không to như mọi khi, cậu biết không hả!?”
“Nói xạo.”
“MỌI NGƯỜI, DẠY CHÚNG MỘT BÀI HỌC!!”
“Tớ…tớ xin lỗi!! Tớ buột miệng nói ra suy nghĩ thật của tớ!”
Bọn con gái nhanh chóng vây lấy chúng tôi, ép Muttsurini và tôi phải quỳ xuống với những tảng đá trên đó. Không xong rồi! Người duy nhất chúng tôi có thể tìm kiếm sự giúp đỡ bây giờ là---
“CỨU, YUUJI!! CỨU BỌN TỚ NHANH LÊN!!”
“…Mình sẽ không tha thứ cho những kẻ lăng nhăng trong tình yêu.”
“Khoan đã, Shouko! Bình tĩnh một chút ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!!!!”
“Trước khi cậu thừa nhận hành vi của mình, bọn tôi sẽ yêu quý các cậu hết lòng!”
Cuối cùng bây giờ Minami đã để lộ bản chất quái ác của cô ấy. Chúng tôi sẽ chết nếu chúng tôi không làm tâm trạng của cô ấy sáng sủa lên! Tôi không muốn nói dối, nhưng chúng tôi phải khen cô ấy một chút.
“À, nãy giờ tớ đang ngắm nhìn bộ ngực to của Minami ÁÁÁÁÁÁÁÁ!!”
“Tảng đá đầu tiên đây.”
Tôi đã khen cô ấy rồi còn gì! Cô ấy thả một vật nặng như thế lên đầu gối tôi ngay cả khi tôi cố gắng hết sức để khen cô ấy!
“Yoshii, thì ra cậu đã thấy ngực của Minami à…?”
“A ha ha ha. Ha ha. Himeji dịu dàng sẽ không thả thứ gì đó nặng nề lên mình đâu ỐIIIAAAAAA!!!”
“Cậu nên trả lời câu hỏi một cách nghiêm túc, cậu biết chứ?”
Lúc này, tôi cảm thấy nụ cười của Himeji còn chứa gì đó hơn cả nụ cười.
Hôm nay có vẻ như tôi vừa tiến gần đến cái chết nhiều hơn hẳn bình thường.
Sau ba mươi phút bị tra hỏi, chúng tôi được thả ra vì thiếu bằng chứng rõ ràng.
“Cứ giống như hình phạt tăng nặng vậy…mà giờ mới nhớ, tại sao mình là người duy nhất được xem là nạn nhân thế?”
“Ừ, nó sẽ gây hiểu lầm đấy.”
“…Ngay từ đầu đã không có chứng cớ có thể nhìn thấy rồi.”
Muttsurini, cậu ăn nói như thế có ngày đưa bọn mình trở lại địa ngục đấy!
À phải rồi, Yuuji chắc là không sao đâu nhỉ? Tại sao hắn không lên tiếng gì cả?
“Yuuji, cậu có sao không? Sao nãy giờ cứ im ỉm vậy?”
Khi tôi hỏi, Yuuji đột nhiên đứng thẳng dậy như thể hắn vừa quyết định to tát gì đó.
“…Thế này thì hay quá rồi còn gì nhỉ?”
Một giọng nói trầm sâu, giận dữ gầm khắp phòng.
“Hả? Cậu sao vậy, Yuuji?”
“Bởi vì có nói gì bọn họ cũng chả chịu tin, tại sao chúng ta không cho họ toại nguyện?”
Đôi mắt của hắn đang cháy bừng bừng với quyết tâm.
“Cậu có nghĩ thật…”
“Đúng, đây đúng là điều tớ đang nghĩ. Vì họ đã xem như chúng ta đã nhìn trộm bọn họ, TẠI SAO CHÚNG TA KHÔNG NHÌN LUÔN CHO BỎ GHÉT!!”
“Yuuji, nếu cậu thật sự muốn nhìn Kirishima khỏa thân đến thế, sao cậu không hỏi cô ấy đi cho rồi?”
Và chúng tôi đang nghĩ đến việc nhìn trộm trong khi bọn họ đã trở nên cảnh giác. Ngu cũng phải có mức độ thôi chứ.
“Ha, nói cái gì thế hả? Tớ không quan tâm tới thân hình của Shouko!”
Hãy trở thành một người đàn ông và nói thật đi Yuuji, tớ thích thú lắm đấy.
“Ừ hử, cậu đang nghĩ cách tìm thủ phạm với vết cháy trên mông phải không?”
“Đúng thế. Lúc trước tớ nghĩ rằng việc này hết sức đê tiện, nhưng vì bọn họ đã buộc tội chúng ta mà không có bằng chứng, ta không cần phải dè chừng gì nữa. CHÚNG TA SẼ BẮT ĐẦU NHÌN TRỘM VÀ BẮT LẤY THỦ PHẠM!”
Yuuji nói đúng. Bởi vì chúng tôi đã bị xem là những kẻ không ra gì, chúng tôi có quyền làm việc này. Hơn nữa, nếu không, những tấm hình đáng xấu hổ của tôi sẽ bị loan truyền khắp thế giới!
“…Camera và micro lúc nãy cùng một kiểu với thứ mà thủ phạm lấy để đe dọa hai cậu.”
“Cái gì? Thật không, Muttsurini?”
“…Chắc chắn.”
“Thế à? Đúng là tin đáng mừng.”
“Ừ.”
“…(gật đầu)”
Cả ba người họ đều khoanh tay và đồng tay trả lời. Khoan, chuyện đó---
“Xin lỗi…nhưng tình hình hiện tại là sao?”
“Akihisa vẫn là Akihisa mà. Tình hình hiện tại dễ vậy mà cậu còn không hiểu sao. Tóm lại là thế này.” – Yuuji lấy một mảnh giấy ra và vẽ lên đó.
“Thủ phạm sử dụng cùng một loại camera và micro trong phòng thay đồ nữ lẫn cái để tống tiền tớ và cậu. Vậy nên nếu nữ cướp kia có vết cháy trên mông---”
“A, tớ hiểu rồi! Chỉ cần chúng ta tìm được thủ phạm với vết cháy trên mông, mọi chuyện sẽ được giải quyết!”
Dù việc nhìn trộm chả có gì đáng khen ngợi, nhưng chúng tôi không còn lựa chọn nào khác. Vì Yuuji, vì tôi, vì tương lai tươi sáng của chúng ta! Vì thế, chúng tôi phải NHÌN TRỘM!
“Nhưng mà giờ tớ mới nhớ, cứ chuyện gì có liên quan tới Kirishima, Yuuji lại bị kích động mạnh. Tớ thấy đáng nghi lắm đấy, có cần phải đi xa đến mức đó không?”
Một thế giới hoàn toàn trái ngược hẳn với thái độ lười biếng của hắn.
“…Thật ra, lúc nãy tớ bị Shouko đánh thuốc bất tỉnh.”
“Tớ xin lỗi, tớ quên mất chuyện ấy. Chắc cậu cực khổ lắm nhỉ.”
“Lúc tớ tỉnh dậy, tớ thấy tớ bị bắt cóc vào nhà của cô ta.”
Thì ra Yuuji bị bắt cóc về nhà của Kirishima. Bởi vì Yuuji không hề để tâm, cô ấy sử dụng biện pháp cứng rắn đến thế sao? Kirishima đúng là không biết bỏ cuộc.
“Hê~cậu có chào cha mẹ của Kirishima không?”
“Không, không phải thế, nhà của cô ta---”
Đừng nói là không chỉ cha mẹ mà cả ông bà cũng sống chung với cô ấy sao?
“---có chuẩn bị phòng cho tớ rồi.”
Vậy là Yuuji sắp đi đến bước cuối cùng sao?
“Nếu người nhà của cô ta nghe thấy lời cầu hôn, tương…tương lai của tớ sẽ…”
Dường như dạo gần đây tôi dần quen với việc Yuuji lên cơn, tuy nhiên, nhìn Yuuji bấn loạn một chút cũng hay hay. Mà thôi, cũng không tệ.
“Ơ, này, các cậu, nếu bọn mình không nhanh lên thì giờ tắm nữ sẽ hết đấy.”
“…(gật đầu)”
“Hả? Hideyoshi với Muttsurini cũng giúp bọn tớ à?”
“Dĩ nhiên. Bạn bè đang gặp rắc rối, làm sao mình có thể ngồi nhìn được?”
“…(gật đầu lia lịa)”
Đúng là những người bạn tốt; ngay cả khi tôi bị buộc tội oan, ngay cả khi thực hiện việc này rất khó khăn và chẳng mang lại ích lợi gì, họ vẫn chìa tay giúp đỡ.
“Và mình có trách nhiệm về việc cầu hôn của Yuuji…”
À đúng rồi, còn một lí do đằng sau chuyện ấy nữa. Nhưng người ép Yuuji nói thế là tôi, Hideyoshi không nhất thiết phải lo lắng.
“…Tớ đã xác định địa điểm khu vực tắm của nữ rồi.”
Muttsurini đi ra khỏi phòng, bàn chân của hắn di chuyển không chút do dự.
“Đi thôi! Yuuji, đứng dậy nhanh nào! Bọn mình còn phải nhìn trộm nữa! (Đập một cái đau điếng)”
“Hự---cái gì thế?”
“Bây giờ Akihisa thuần thục cách xử lí Yuuji rồi nhỉ.”
Chắc hẳn đây là vì Yuuji đi đến cái thế giới bên kia chẳng vì lí do chính đáng nào cả.
“…Còn bốn mươi phút nữa đến lượt sau.”
Muttsurini kiểm tra đồng hồ để xác nhận.
“Không còn thời gian đâu, nhanh lên.”
“Đúng rồi, chạy cho nhanh.”
“Rõ!”
Chúng tôi không mang giày hay dép trong nhà, chỉ mang vớ khi chạy dọc hành lang. Dĩ nhiên đây là cách đây phòng tránh tiếng bước chân.
Có lẽ bởi vì giờ tắm của nam và nữ giống nhau nên chúng tôi không bắt gặp ai trên đường cả.
“…Đi xuống cầu thang một chút nữa là đến khu tắm nữ.”
Muttsurini dừng lại trước cầu thang.
Nói cách khác, một khi chúng tôi bước chân xuống cầu thang và đi hết hành lang, chúng tôi sẽ đến khu tắm nữ. Bởi vì nơi này đặt dưới lòng đất, chúng tôi không thể nhìn trộm từ bên ngoài và phải tự thân đi đến địa điểm.
“Rồi, bọn mình không còn nhiều thời gian. Hãy xuyên thủng hàng phòng thủ cuối cùng nào!”
“Mục tiêu ngay trước mắt cậu thôi.” – Yuuji nói.
“…(gật đầu)”
Cả ba chúng tôi lặng lẽ gật đầu và phóng nhanh xuống cầu thang với tốc độ kinh hoàng.
Tôi nhảy hai bậc thang một bước, rồi di chuyển xuống hành lang dẫn đến khu tắm nữ…
“Thầy nghe nói có ai đó đặt camera trong phòng thay đồ nên thầy tới đây để canh gác. Không ngờ thủ phạm lại đến thật.”
Tôi nhìn quanh để tìm nơi phát ra tiếng nói ấy, người xuất hiện trước mặt chúng tôi là một thầy giáo quen thuộc. Thầy Fuse, giáo viên môn hóa học.
“Sao đây Yuuji? Thầy Fuse kìa.”
“Đừng lo, chúng ta sẽ đánh thầy bất tỉnh chỉ trong một cú.”
“Em nên lo lắng đi, Sakamoto! Thầy vẫn đang là giáo viên đấy!”
“Hiểu rồi, thế thì chúng ta giải quyết bằng nắm đấm vậy!”
“Em đang làm gì vậy, Yoshii?”
Đây là để bảo vệ sự trong sạch của chúng tôi. Một khi chúng tôi tìm được thủ phạm là ai, mọi người sẽ tha thứ cho chúng tôi! Đúng thế, chúng tôi đang theo đuổi sự thật! Chính nghĩa luôn đứng về phía chúng tôi!
“---Tuy vậy, em sẽ để cho thầy thấy sự ấm ức em đã dồn nén suốt các buổi học phụ đạo!”
“TRẢ THÙ LÚC NÃY CŨNG CHƯA MUỘN!”
Nắm đấm sắt của tôi khóa chặt mục tiêu vào thầy Fuse, sẵn sàng tung ra bất cứ giây phút nào.
“OÁIAAAAAA!!! Triệu…triệu hồi!”
Đột nhiên, một thứ nhỏ xíu xuất hiện trước mặt chặn nắm đấm của tôi.
“Một con linh thú?”
Tôi nhanh chóng nhảy về phía sau và giữ khoảng cách an toàn.
Một vòng tròn phép thuật quen thuộc hiện lên dưới chân thầy. Đúng lúc đó, một con linh thú trông có vẻ cấp cao xuất hiện trước mặt tôi, mạnh hơn vài lần so với những linh thú yếu kém. Nếu đây là linh thú của giáo viên, chắc hẳn nó có sức mạnh không thể đong đếm được.
Tuy nhiên, một con linh thú bình thường đáng lẽ ra không thể chạm được vào con người hay vật thể.
“Chết tiệt! Linh thú của giáo viên có thể chạm vào vật thể sao?” – Yuuji tức tối lẩm bẩm.
Giống như những gì chúng tôi đang thấy, nắm đấm của tôi bị linh thú của thầy Fuse chặn đứng.
“Ha, vậy cuối cùng chúng ta cũng cân bằng rồi nhỉ? Trước khi Yoshii bị chỉ định làm ‘học sinh cần được giám sát’, giáo viên phải tự mình thử nghiệm, thế nên linh thú của giáo viên có thể chạm vào vật thể. Hơn nữa, ai bảo thầy là giáo viên cơ chứ? Đôi lúc thầy phải can thiệp để ngăn cản học sinh gây gổ với nhau.”
Nếu vậy, thầy Fuse đã quen với việc điều khiển linh thú. Chết tiệt, tình hình càng ngày càng khó giải quyết.
“Nhưng thầy chơi vậy là ăn gian! Bởi vì chính thầy ra đề nên không phải linh thú của thầy vô đối sao?”
Những câu trả lời của thầy thế nào cũng y chang thang điểm mẫu! Nếu chúng tôi chiến đấu chống lại một người ở cấp bậc đó, chúng tôi gặp toàn là bất lợi và đứng lên được thôi đã là một sự cố gắng.
“Không, đây không hẳn là một trận đấu nên không gọi là ăn gian được. Hơn nữa, các em muốn đánh thầy trước, đúng không?”
Người lớn đúng là xảo trá, lúc nào cũng nghĩ cách lừa gạt chúng tôi.
“Còn nữa, giáo viên cũng phải làm kiểm tra. Bài kiểm tra của giáo viên được những giáo viên ở trình độ khác ra đề.”
“Hả, thật không?”
“À, bởi vì phương châm của cô hiệu trưởng là ‘chính những giáo viên phải có đủ trình độ để giáo dục học sinh’.”
Thế sao? Thấy cô hiệu trưởng hành động một cách lãnh đạm thế này, hiệu trưởng đúng là nghiêm túc như một nhà giáo dục.
“Thôi, đã đến lúc các em nghe lời rồi, được chứ?”
Linh thú của thầy Fuse thủ thế, và khi chúng tôi phải chiến đấu với một linh thú mạnh hơn hẳn người bình thường, chúng tôi không có cơ hội chiến thắng nếu chúng tôi không phát huy khả năng chiến đấu tương tự.
“Đã đến nước này thì chúng ta sẽ phản kháng bằng tất cả sức lực và đánh bại linh thú của thầy Fuse.”
“Nói hay lắm! Trăm sự nhờ cậu, Yuuji!”
Tôi lấy Yuuji làm bia đỡ đạn và nhanh chóng chạy lên phía trước.
“Chờ chút đã.”
Ai đó níu áo sơmi của tôi lại. Gì đây? Tớ đang phóng tới khu tắm nữ mà.
“Nói xem điểm hóa của cậu bao nhiêu.”
Ôi trời, thiệt tình. Cậu nghĩ cậu không có cơ hội chiến thắng nếu không có sự giúp đỡ của tớ sao? Biết sao được…
Bài kiểm tra môn hóa đó. Suýt nữa là được, tiếc thật…chỉ một điểm nữa thôi, đúng thế, nếu tôi có thể kiếm thêm được một điểm---
“---Một điểm nữa là tớ được điểm lên hàng chục rồi.”
“Cút ra khỏi đây lẹ lẹ giùm, đồ rác rưởi vô dụng.”
Không, không phải như cậu nghĩ đâu! Tớ chỉ vô ý viết nhầm câu trả lời cho câu hỏi tiếp theo thôi! Không phải là vì đầu óc của tớ rỗng tuếch!
“Nếu đối phương là giáo viên, sẽ rất khó để có thể xoay sở một mình. Mình cũng sẽ ở lại, Akihisa, Muttsurini, đi đi nhanh lên!”
Ngay cả khi đó là Yuuji, hắn cũng không đảm bảo rằng sẽ thắng được một giáo viên, thế nên Hideyoshi ở lại sau để giúp hắn. Nếu họ chiến đấu cùng nhau chắc cũng không sao đâu nhỉ?
“Vậy thì đành nhờ cậu giúp vậy, Hideyoshi. Tiến lên, triệu hồi!”
“Để giành lại sự trong sạch cho bạn bè, thế này chưa là gì cả. Triệu hồi!”
Yuuji và Hideyoshi triệu hồi linh thú của mình lên, hệ thống triệu hồi phản ứng theo lời gọi của họ và những hình ảnh quen thuộc hiện lên dưới sàn nhà.
Trong nháy mắt, cả linh thú của Hideyoshi và Yuuji xuất hiện.
“Muttsurini, theo kế hoạch, cứ để chuyện này cho Yuuji và Hideyoshi. Chúng ta sẽ----CÁI QUÁI GÌ THẾ, CẬU BIẾN ĐÂU MẤT RỒI!?”
Muttsurini đã nhanh chân di chuyển đến khu tắm nữ. Thật tốc độ, tôi phải đuổi theo cho kịp!
“Này, hai em! Tsuchiya, Yoshii! Đứng lại!”
“Xin lỗi thầy Fuse, em sẽ không để thầy ngăn cản bọn họ đâu.”
“Vậy thì xin thầy ở lại và chơi với bọn em.”
Tôi có thể nghe tiếng của Yuuji và những người khác vang vọng, nhưng Muttsurini và tôi cứ tiến lên không hề nhìn lại. Đúng ngay lúc đó---
“Dừng lại ngay lập tức.”
Một giáo viên khác chặn đường chúng tôi.
“Thầy Daishima.” – Muttsurini thở dài ngao ngán.
Thấy Muttsurini thế này, chắc hẳn đối phương là một người vô cùng tài giỏi. Thầy Daishima, người phụ trách môn Giáo dục Sức khỏe, bước đến.
Nhưng vì đối phương là giáo viên môn Sức khỏe, có lẽ điều ấy có lợi cho chúng tôi ở một mức độ nào đó. Dù Muttsurini đúng là một tên ngốc cấp quốc gia khi gặp những môn học khác, khả năng của cậu ấy có thể sánh nganh với một giáo viên. Có vẻ chúng ta sẽ có một trận đấu hấp dẫn giữa hai người.
“Muttsurini.”
“…(gật đầu)”
Muttsurini trông vô cùng nghiêm túc khi cậu ấy gật đầu và tiến về phía thầy Daishima.
“…Thầy Daishima.”
“Gì vậy?”
“…Em không nhìn trộm.”
Thầy Daishima đang chuẩn bị triệu hồi linh thú bỗng dưng ngưng lại.
Dường như Muttsurini không có ý định chiến đấu ngay từ đầu và sẽ cố gắng thuyết phục thầy Daishima. Điều này thật hiếm thấy, nhất là đối với cậu ấy.
“Nếu không phải gọi là nhìn trộm thì gọi là gì?”
Có vẻ chiến thuật của Muttsurini đã thành công khi thầy Daishima đáp lại. Phải chăng thuyết phục thầy dễ hơn thuyết phục Người Sắt? Tôi phải xem mới được.
“…Đây là---”
Dù rất nhỏ, giọng của Muttsurini vang vọng trong tai tôi một cách khó hiểu.
“----buổi thực hành giáo dục sức khỏe.”
“Triệu hồi.”
Thật không may, cố gắng thuyết phục thầy Daishima của cậu ấy thất bại.
“Tớ xin nhờ cậu vậy, Muttsurini!”
“…Triệu hồi.”
Muttsurini trông không vui khi cậu ấy triệu hồi linh thú. Có thật cậu ấy nghĩ rằng cậu ấy sẽ thuyết phục được thầy Daishima bằng chuyện ấy? Nếu đúng thế, tôi chỉ có thể nói rằng cậu ấy là một đứa khó hiểu.
“Tớ sẽ đi trước, Muttsurini! Bọn mình sẽ gặp lại một khi cậu đánh bại thầy!”
Sau khi nhắn lại những lời đó cho Muttsurini, tôi chạy lên trước.
“Em nghĩ em có thể đối đầu với thầy sao? Bọn học sinh các em nghe đây, đừng bao giờ---KHINH THƯỜNG GIÁO VIÊN CỦA EM!”
Daishima Takeshi, giáo viên Giáo dục Sức khỏe 663 điểm
Tsuchiya Kouta, lớp F, Giáo dục Sức khỏe 424 điểm
“…hả?”
Tôi tiếp tục chạy nhưng chợt dừng lại vì bị sốc.
Tôi có thấy đúng điểm số của thầy Daishima trước khi tôi chạy đi không? 663 ĐIỂM…ĐÂY CÒN CÓ PHẢI LÀ CON NGƯỜI KHÔNG? LIỆU CÓ GÌ SAI SÓT CHĂNG?
“Bọn họ thay đổi điểm hay gì thế nhỉ…?”
“Đồ ngốc, giáo viên nhất định không bao giờ làm việc ngu xuẩn như thế!”
Lời lẩm bẩm của tôi được một giọng nói quen thuộc đáp lại. Giọng…giọng nói này là---
“HẾT HỒN, NGƯỜI SẮT!”
“GỌI TA LÀ THẦY NISHIMURA!”
Đối thủ truyền kiếp của tôi, Người Sắt, còn được gọi là thầy Nishimura, đứng chắn trước mặt tôi với thân hình vạm vỡ và rắn chắc. Lưng của thầy hướng về phía khu tắm nữ.
“Thật là…ta nghĩ các em không biết, nhưng giáo viên cũng phải học tập! Giáo viên phải nâng cao trình độ liên tục!”
“A, em hiểu rồi. Chắc thầy vất vả lắm~”
“Đúng thế, cuộc sống của một nhà sư phạm thật khó khăn.” – Người Sắt tự lẩm bẩm một cách đau khổ với chính mình.
Dù tôi không biết rõ, có vẻ như thầy phải chịu nhiều vất vả.
“Mà cho em hỏi, thầy Nishimura được bao nhiêu điểm?”
“Ta bận chăm sóc giáo viên chủ nhiệm cũ nên ta không có thời gian làm kiểm tra và ta không có điểm nào.”
“Thì ra là vậy, nói cách khác, bây giờ thầy đang zero điểm, đúng không? Đúng là thầy Nishimura đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.”
“Yoshii, để an toàn, ta hỏi em cái này---nhóm máu của em là gì?”
Tôi có suy nghĩ quá nhiều rồi không? Tại sao tôi có cảm giác như thầy sắp đập tôi bầm dập trước khi truyền máu lại cho tôi?
“Mà…mà thôi, em phải đi qua! Tránh ra! Triệu hồi!”
Tôi sẽ đạt được mục tiêu một khi tôi vượt qua được Người Sắt! Phải vượt qua bằng bất cứ giá nào!
Sochi Nishimura, giáo viên phụ đạo, tổng các môn KHÔNG CÓ
Akihisa Yoshii, lớp F, tổng các môn 929 điểm
“TIẾN LÊN!!”
Đối mặt với linh thú của tôi, Người Sắt chỉ siết chặt nắm đấm và thủ thế.
Hả? Nắm đấm? Thầy không triệu hồi sao?
Như tôi được biết, sức mạnh của linh thú hơn người thường gấp vài lần, nên chỉ có linh thú mới đánh nhau với linh thú. Nhưng dường như Người Sắt không có ý định triệu hồi.
“Thầy ơi, thầy có quên rằng linh thú của em có thể chạm vào vật thể không?”
Theo lẽ thường, một linh thú của học sinh bình thường không thể chạm vào con người, thế nên Người Sắt chỉ cần phớt lờ linh thú và đuổi theo chủ nhân của nó. Tuy nhiên, linh thú của tôi có khả năng ‘học sinh cần được giám sát’, cho phép nó chạm vào con người và sử dụng sức mạnh khủng khiếp của nó để dễ dàng hạ gục Người Sắt. Đáng lẽ ra Người Sắt nên triệu hồi linh thú để ngăn chặn tôi muốn làm gì thì làm.
“Đồ ngốc. Làm sao ta quên được con linh thú của người gây rối nhất lịch sử của trường có khả năng gì chứ?”
“Nhưng nếu vậy…”
“Ta không nói rồi sao, ta không có điểm nào cả.”
Người Sắt trả lời tôi với thái độ thờ ơ.
Vậy nếu không có điểm, thầy không thể triệu hồi? Đây đúng là cơ hội ngàn năm có một.
“Nếu thật thế thì cộng hết tất cả mọi sự uất ức em đã chịu bấy lâu---ĐỠ NÀY, NGƯỜI SẮT!”
Linh thú của tôi giữ mục tiêu là Người Sắt và xông lên. Tôi sẽ khiến cho thầy nghĩ rằng tôi sẽ tấn công trực diện trước khi nhảy sang bên và phóng cây kiếm gỗ vào góc mù---
“VỤTTTT.”
Trước khi tôi kịp tung cú đánh chí mạng, Người Sắt vung nắm đấm xuống.
“…Hả?”
Cây kiếm gỗ rơi cạch xuống sàn.
“Làm sao mà có thể như thế được! Một người bình thường mà lại thắng được linh thú…!”
Có gì đó nhầm lẫn rồi. Đáng lẽ tôi không nên dùng vũ khí mà tôi không quen, nếu tôi chỉ sử dụng sức mạnh của linh thú để chiến đấu, chắc bây giờ tôi đã thắng!
“Yoshii, em có biết tại sao ta không hủy phép triệu hồi của em ngay cho đến lúc này không?”
Người Sắt đá con linh thú của tôi một cách nhẹ nhàng.
“OAAAA!!!”
Đúng là thầy chỉ đá nhẹ con linh thú của tôi, nhưng nó bay vào không trung. Thầy đã hoàn toàn nắm được thóp của tôi rồi sao?
“Ôi trời, may mà em là ‘học sinh bị giám sát’. Nếu chỉ đánh linh thú không thôi---không thể gọi là phạt đòn được, đúng không?”
Linh thú của tôi hoàn toàn không thể tự vệ trước Người Sắt khi nó bay lơ lửng trên không.
“Hả? Em chưa bao giờ cảm thấy phạt đòn---”
“NGẬM CHẶT RĂNG LẠI RỒI CHẾT!!!”
Trong tích tắc, tôi bị đấm liền năm cái.
“HỰ!!!”
Một cơn đau thấu xương khiến mặt mũi của tôi tối tăm dội lại khắp người tôi.
Làm…làm sao ai đó có một cú đánh khó tin thế này? Sức mạnh phản lại của nó thôi đã làm ruột gan tôi như nhảy ra ngoài…
“Tuy nhiên, vì em đã tấn công theo cách của một nam nhi, ta sẽ không để em bị đình chỉ học. Có được thầy Nishimura dịu dàng và tử tế làm đối thủ của em, em không thấy mình may mắn hay sao?”
Người Sắt vừa bẻ khớp tay vừa tiến lại gần linh thú của tôi.
Không xong, không xong rồi. Một giáo viên tử tế sẽ tha cho tôi ở đây!
“Ôi trời, ta không phải là ác quỷ. Ta sẽ để em đi một khi em học phụ đạo với ta xong---và cả ba tên này nữa.”
“Hả?”
Tôi nhìn theo hướng mà Người Sắt đang nhìn, cả Yuuji, Hideyoshi và Muttsurini đều đã bị khuất phục.
“Được rồi. Đầu tiên, các em hãy viết một bản tự kiểm vì những gì các em đã làm bằng tiếng Anh. Nếu có từ nào hay chữ cái nào bị sai, các em phải viết lại cho đến khi nào xong mới thôi! Những ai viết xong có thể đi ngủ.”
Cuối cùng, chúng tôi phải chịu số phận quỳ gối trên hành lang và viết lá thư tự kiểm bằng tiếng Anh.


 truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.