TẬP 3 - CHƯƠNG 2 - LŨ NGỐC BÀI THI VÀ LINH THÚ TRIỆU HỒI - LIGHT NOVEL
CHƯƠNG 2:
Hãy viết nhật kí về ngày đầu tiên của khóa huấn luyện.
Nhật kí của Himeji Mizuki:
Sau khi đến trạm dừng, mình bị chóng mặt kinh khủng. Mùi hương
của cây cối và cảnh vật xung quanh cùng với không khí trong lành hơn hẳn những
con đường trong thành phố như là báo hiệu những điều tốt đẹp sẽ đến.
Lời khuyên của giáo viên:
Có vẻ như em cảm thấy phấn khích khi có dịp thay đổi không khí.
Thầy chúc em một chuyến đi vui vẻ cùng những kỉ niệm đẹp chỉ có trong năm học
thứ hai ở trường.
Nhật kí của Tsuchiya Kouta:
Sau khi đến trạm dừng, mình cảm thấy chóng mặt kinh khủng. Mình
tự hỏi tại sao lại thế?
Lời khuyên của giáo viên:
Đó là do say xe.
Nhật kí của Yoshii Akihisa:
Ở trạm dừng, mình hít vào nhẹ nhàng, một vị hơi ngọt nhưng chua.
Một mùi rất kì bí và những ý nghĩ vang vọng trong đầu mình báo hiệu không biết
đó có phải là nét đặc trưng của thị trấn này hay không.
Lời khuyên của giáo viên:
Thầy chắc chắn rằng nếu Tsuchiya ngồi kế bên em không ói thì em
đã có một ấn tượng khác về chất lượng không khí của thị trấn.
Khi thấy cây cối dọc đường qua cửa sổ xe, cuối cùng tôi đã rời
khỏi thành phố tôi đã quen sống và đang hướng thẳng đến vùng cao nguyên đem lại
cảm xúc rất thật.
“Hình như bọn mình phải ngồi trên xe thêm hai tiếng nữa.”
Himeji đang ngồi đối diện tôi, cô ấy đang nhét điện thoại của
mình vào lại trong túi. Chắc cô ấy vừa kiểm tra đường đi của xe buýt.
“Còn hai tiếng nữa, nhưng chẳng muốn ngủ chút nào. Phải làm gì
đây~”
Trong chiếc xe buýt chật chội, chúng tôi không thể làm được gì
nhiều. Máy chơi game cầm tay của chúng tôi đã bị tịch thu, nên chúng tôi không
thể mang theo. Chẳng ngờ chúng tôi lại có ít việc để làm thế này.
Tôi quay sang và nhìn Yuuji. Hắn đang nhìn ra bên ngoài, trông
khá chán nản và hắn ngáp dài.
“Yuuji, có gì chơi vui không?”
“Không phải trong phòng vệ sinh có gương sao? Cậu nhìn nó tới
khi nó vỡ là xong chứ gì.”
“Hả, cậu nói rằng mặt của tớ nhìn thú vị à?”
“Không, cậu nhầm rồi. Tớ đang nói rằng mặt của cậu---đúng là chả
làm ai phát cười được.”
“Cậu nói không cười nổi là sao hả!? Mặt của tớ tệ hại đến nỗi
không ai cười được à!?”
“Tớ đang nói thứ thú vị là linh hồn hộ mệnh của cậu kia kìa.”
“Linh hồn hộ mệnh? Cậu có thể thấy mấy thứ đó à, Yuuji?”
“Ờ, tớ thấy được. Nhuốm màu máu, tóc đen dài lòa xòa, cậu đúng
là có linh hồn hộ mệnh quý hiếm đấy.”
“Ai trông như thế kiểu gì cũng chả bao giờ bảo vệ tớ đâu, đúng
không?”
Chắc người ta hay gọi đây là ma ám hơn chứ nhỉ?
“Bình tĩnh nào, giỡn chơi chút thôi mà.”
“Á, cậu làm cái quái gì thế, làm hết hồn.”
“Thật ra màu tóc của nó là màu cà phê.”
“Quên vụ màu mè đi, đó không phải là chuyện quan trọng!”
Dù tôi cảm thấy Yuuji chắc đang đùa với tôi ngay từ đầu, tôi vẫn
thấy nó hơi đáng sợ. Nếu tôi còn nghe hắn nói nữa, nó sẽ trở thành một cuộc kể
chuyện ma mất. Nhưng phải nhắc lại, dạo này may mắn của tôi biến đi đâu rồi, có
lẽ một thứ ma quái nào đó đang ám tôi…thôi kệ, mang muối đuổi chúng đi là xong
chứ gì.
“Ồ, Minami, cậu đang làm gì vậy?”
Ngược lại với Yuuji, Minami đang ngồi chéo góc với tôi và đọc
một cuốn sách to như một quyển tập. Thật hiếm khi thấy Minami đọc thứ này khi
cô ấy không giỏi Hán tự cho lắm. Đây là thứ gì đó giới thiệu ruby đỏ à?”
“Hở? Cậu đang nói cuốn này hả? Sách trắc nghiệm tâm lí ấy mà.
Tôi mua nó vì chỉ tốn có 100 yen, nhưng không ngờ nó lại thú vị đến vậy.”
Trắc nghiệm tâm lí? Có vẻ như chúng tôi có thứ để giết thời gian
rồi.
“Ôồồ~nhìn vui đây. Sao cậu không hỏi thử tớ một câu xem,
Minami?”
“Ừm, được rồi.”
Nói xong, Minami lật thêm vài trang nữa.
“Bắt đầu nhé. ‘Hãy chọn một người khác giới phù hợp với những
màu sắc sau’.”
Thì ra là ấn tượng màu sắc à? Tôi nghĩ câu hỏi này có mục đích
chắc là để chọn người tôi thấy thích hợp với màu sắc ấy nhất, đúng không nhỉ?
“‘① Xanh lá ② Cam ③
Xanh dương’
Hãy nói tên người mà bạn cho là thích hợp với những màu sắc
trên.”
Ồồồ~Xanh lá, cam và xanh dương à?
“Ơ---Minami, cậu chăm chú nhìn tớ làm gì vậy? Để tớ trả lời câu
hỏi trước chứ.”
“L-làm gì có! Đừng có càu nhàu nữa, trả lời ngay đi!”
“Hừm~…thế thì ‘Xanh lá => Minami, Cam => Hideyoshi và Xanh
dương => Himeji’ hay đại loại như thế.”
CRẮCK --- Minami bẻ tay một tiếng nghe thật kinh hoàng.
“M-Minami…sao tự dưng lại xé quyển sách làm đôi vậy?”
“CẬU CÒN DÁM HỎI TẠI SAO NỮA HẢ!?”
“Hả?”
“TẠI SAO MÀU CỦA TÔI LÀ XANH LÁ CÒN MIZUKI LÀ XANH DƯƠNG? GIẢI
THÍCH ĐI!?”
Oái! Dù tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, cô ấy đang giận
sôi lên thật sự! Cô ấy mà lại tức giận đến thế chỉ vì một bài kiểm tra tâm lí,
chẳng lẽ tôi đã làm gì sai yêu cầu chăng?
“C-cậu có hỏi tớ tại sao thì…”
Bởi vì cậu đang mặc quần lót màu xanh lá cây nhạt --- cô ấy sẽ
quẳng tôi ra khỏi xe buýt nếu tôi nói thế, đúng không?
“Tôi không giận đâu, cậu cứ nói đi.”
“Bởi vì cậu đang mặc quần lót màu xanh lá cây.”
“SAKAMOTO, MỞ CỬA SỔ RA!”
“CẬU ĐỊNH QUĂNG TỚ RA NGOÀI HẢ!? CẬU ĐỊNH QUĂNG TỚ RA NGOÀI CỬA
SỔ PHẢI KHÔNG!?”
“Shimada, cậu không được quăng rác ra ngoài cửa sổ.”
“Cảm ơn cậu đã ngăn cản Minami, Yuuji, nhưng mà cậu không chút
mảy may coi tớ là rác, phải không hả?”
“Chả thành vấn đề gì cả, bởi vì cậu không phải là rác, mà là rác
rưởi.”
“Gì nữa đây~Tớ không bị đối xử tàn nhẫn như thế từ lâu lắm rồi.”
“Cậu nên bỏ rác rưởi vào trong thùng rác.”
“Và bây giờ đến cả Yuuji xem mình như thế ư…”
Tại sao lúc nào tôi cũng bị đối xử giống vậy chứ!?
Trong khi tôi nghiến răng chịu đựng sự đau đớn khi bị sỉ vả,
Yuuji dễ dàng giật lấy quyển sách tâm lí (nói đúng hơn, đã từng là) khỏi tay
của Minami.
“OÁI! Cậu làm cái gì vậy!?”
“Để tớ xem nào! Xanh lá tượng trưng cho ‘bạn bè’, cam tượng
trưng cho ‘cảm hứng động lực’ và xanh dương tượng trưng cho---ồ, hiểu rồi.”
Yuuji liếc nhìn Minami và tôi vài lần rồi để lộ vẻ mặt ma mãnh.
Tôi muốn phát điên lên mỗi lần hắn ra vẻ mặt như vậy.
“S-Sakamoto! Trả nó lại cho tôi!”
“Xin lỗi nhé. Trông hay ho đấy, tớ muốn mượn xem một chút được
không chứ.”
Minami tức giận phồng má lên vì Yuuji xin lỗi nhìn chả thành
thật chút nào.
“Mà này, Yuuji muốn chơi cùng luôn không?”
“Cậu nói đúng đấy. Shimada, tớ tham gia vào luôn được chứ?”
“Rồi rồi…nhưng, nhưng tôi phải làm rõ chuyện này, cậu hỏi mới
vừa nãy chẳng có ý nghĩa gì cả!”
“Thôi, thôi, tớ hiểu rồi.”
Trong cuốn sách đó có ghi gì vậy?
“Mình tham gia vào luôn được không nhỉ?”
Đúng lúc này, Hideyoshi di chuyển đến chỗ chúng tôi. Cậu ấy ngồi
cùng với Muttsurini đằng sau chúng tôi, trông cậu ấy chắc cũng đang chán.
“Tôi không phiền đâu.”
Nhìn Minami có chút gì đó không vui, có vẻ như cô ấy hơi ghen tị
với Hideyoshi.
“Cảm ơn nhé. À, Akihisa, câu trả lời vừa lúc nãy…”
“Trả lời gì?”
“Câu hỏi lúc nãy là ‘Hãy chọn một người khác giới phù hợp với
những màu sắc sau’, đúng không? Cậu chọn ai là màu cam?”
“Cậu đấy, Hideyoshi.”
“…Mình thấy vui vì nghe cậu nói vậy, nhưng mình thấy có cái gì
đó thật sự không ổn…”
Hideyoshi cúi đầu và lẩm bẩm như thế. Chuyện gì vậy?
“Nhắc mới nhớ, Muttsurini không tham gia vào à?”
“Hình như cậu ấy ngủ rồi. Tớ nghe nói cậu ấy mới đi điều tra gì
đó cũng được kha khá thông tin.”
Tôi thò đầu ra đằng sau ghế, Muttsurini đang ngủ say.
“Tốt hơn đừng nên đánh thức cậu ấy dậy.”
“Đúng đấy.”
Nhìn thấy cậu ấy ngủ thế này, nếu đánh thức cậu ấy bất chợt thì
thật đáng thương.
“Ưm, xin lỗi. Mình có thể tham gia vào cùng không?”
Himeji ngồi phía đối diện chúng tôi, ngượng ngùng giơ tay lên.
“Ừ, vậy chúng ta cùng chơi thôi.”
Tôi trả lời thay cho Minami trong khi trông cô ấy vẫn đang không
vui. Hơn nữa, chắc cô ấy cũng không bận tâm để Himeji vào chơi chung.
“À đúng rồi, Minami, cái vụ ‘người khác giới tượng trưng cho
xanh dương’, câu trả lời là gì?”
“…Có chết tôi cũng không nói.”
“S-sao lại thế này…”
Đôi mắt to của Himeji trông hơi rơm rớm nước mắt. Cũng vì đôi
mắt ấy mà tôi nghĩ ngay đến cô ấy khi tôi nghe đến màu xanh dương.
“A…thôi, câu hỏi tiếp theo.”
Minami thở dài và lại lật quyển sách kiểm tra tâm lí bị rách.
Minami xé toạc quyển sách ngay giữa gáy sách, không biết cô ấy mạnh đến mức
nào?
“Từ số 1 đến 10, hãy chọn hai số mà bạn nghĩ đến.”
“Tớ 5 và 6.”
Yuuji nói.
“À, mình 2 và 7.”
Hideyoshi đáp lại.
“Tớ số 1 và 4.”
Tôi cũng trả lời.
“Vậy mình số 3 và 9.”
Himeji ra câu trả lời cuối cùng.
Sau khi nghe những câu đáp lại của chúng tôi, Minami lật từ từ
lật sang trang quyển sách trong tay cô ấy.
“Để xem nào. ‘Con số đầu tiên tượng trưng cho những gì người
khác nghĩ về người ấy’. Nếu thế---”
“Một kẻ mưu mô và lạnh lùng.” --- Yuuji.
“Một người điềm tĩnh và nhạy cảm.” --- Hideyoshi.
“Chết đi cho rảnh nợ.” --- Tôi.
“Chu đáo và cẩn thận.” --- Himeji.
Minami thông báo kết quả.
“Ồ, thì ra là vậy.”
“Được gọi là nhạy cảm thì cũng vui thật.”
“Ơ~sao tớ là người duy nhất bị chửi rủa thế?”
“Vậy mình là người chu đáo và cẩn thận sao~”
Tất cả chúng tôi nói lên suy nghĩ của mình.
“Tiếp theo, ‘số thứ hai tượng trưng cho tính cách thật ẩn giấu
bên trong bạn’. Rồi, để xem nào---”
Minami chỉ từng người một giống như cô ấy làm lúc nãy.
“Một người công bằng và hiền lành.” --- Yuuji.
“Một người rất cuốn hút.” --- Hideyoshi.
“Biến khỏi cuộc đời này một cách đau đớn nhất.” --- Tôi.
“Một người có tinh thần cứng cỏi.” --- Himeji.
Cô ấy giải đáp cho chúng tôi một lần nữa.
“Hideyoshi đúng là cuốn hút thật.”
“Himeji là một người cứng cỏi à?”
“Ơ~tại sao tớ là người duy nhất bị chửi rủa hơn nữa vậy?”
“Sakamoto đúng là cho người ta cảm giác hiền lành.”
Cuộc trò chuyện của chúng tôi xoay quanh bài kiểm tra tâm lí, và
mọi người bắt đầu trở nên vui vẻ.
Sau đó, Minami cũng vào chơi một vài bài kiểm tra tâm lí cùng
với chúng tôi.
Một hồi sau.
“…(bộp bộp).”
“A, chào Muttsurini.”
“Cậu dậy rồi à.”
“…Đói nên dậy.”
“À? Đến giờ rồi sao?”
Tôi lôi điện thoại ra để kiểm tra giờ giấc và thời gian hiện lên
trên màn hình lúc này là 1:15 chiều. Bình thường giờ này đã quá giờ ăn trưa.
“Đúng lúc lắm. Bọn mình cùng ăn trưa thôi nhé?”
“Cậu nói đúng. Bọn mình sẽ không ăn tối được nếu ăn trưa quá
trễ.”
Thức ăn là một nguồn dinh dưỡng vô cùng quan trọng. Lần này tôi
sẽ không thận trọng kiếm cớ rằng tôi đã ăn rồi, nếu không sẽ thật sự lãng phí.
“A, đến giờ ăn trưa rồi nhỉ? Nếu thế---”
Đúng lúc này, Himeji giơ tay lấy chiếc túi bên cạnh cô ấy, tìm
kiếm thứ gì đó và tôi có linh cảm xấu về việc này.
“Thật ra mình có làm khá nhiều cơm hộp, nên nếu có thể…”
Tiên đoán trúng phóc rồi! Himeji lấy một hộp cơm to đùng ra!
Tôi thật sự biết ơn lòng tốt của cô ấy, nhưng không may, thức ăn
cô ấy làm không chỉ là một tác phẩm của sự sáng tạo, nó là một chất độc cực
mạnh có thể đe dọa tính mạng của bất cứ ai.
“Xin lỗi Himeji nhé, tớ có mang cơm hộp của tớ theo.”
“Xin lỗi, mình cũng vậy.”
“…ở đây cũng thế.”
Yuuji, Hideyoshi và Muttsurini đều lôi phần ăn trưa của mình để
chứng minh, có vẻ như bọn họ đã chuẩn bị kĩ càng.
“Thế đấy Akihisa à, cậu vừa ăn phần của cậu vừa lấy thêm phần
của Himeji đi nhé.”
Yuuji để lộ vẻ mặt hân hoan trước sự xui xẻo của tôi. Chắc hẳn
bọn họ nghĩ rằng vì tôi nghèo rớt mồng tơi nên tôi không thể chuẩn bị phần ăn
trưa của mình.
Hôhô, các cậu thật là ngây thơ khi nghĩ thế.
“Tớ xin lỗi. Tớ có chuẩn bị sẵn bánh mì rồi.”
“Ôi trời! Tớ lỡ tay! (bốp)”
“…trượt chân. (dẫm lên)”
“ÁÁÁÁ! BÁNH MÌ CỦA TỚ! BÁNH MÌ CỦA TỚ!”
Sau khi Yuuji khiến tôi làm rớt bánh mì trên sàn, Muttsurini
tiếp nối bằng cách đạp lên nó thêm vài lần.
Chết tiệt! Sự kết hợp hoàn hảo quá! Tôi phải phản ứng làm sao
đây?
Mặc dù thế, tôi không yếu đuối đến nỗi chịu khuất phục sau khi
bánh mì của tôi bị đạp lên vài lần.
“Hahaha, các cậu chả cẩn thận chút nào cả. Thiệt tình, tại sao
các cậu không biết trân trọng thức ăn---”
“---Cậu nói đúng. Tại sao chúng ta không trân trọng thức ăn nhỉ?
Tớ sẽ ăn hết ổ bánh mì nát bấy này, thế nên Akihisa, cậu cứ ăn cơm hộp của
Himeji đi.”
“…….(liếc nhìn nhau)”
“Á xin lỗi Yuuji. Tay của tớ cũng bị trượt---”
“Tớ sẽ tóm chặt cậu để tay khỏi bị trượt.”
“……(liếc nhìn nhau)”
“Thế thì Akihisa…nếu cậu không phiền---”
Himeji đưa chiếc hộp về trước mặt tôi một cách ngượng ngùng. Tôi
thật sự~thật sự vui mừng, nhưng sau khi nhìn thấy bên trong chiếc hộp, tôi
không thể nào tự nhủ mình ăn được.
“A~à, cái này…”
“Aki, cậu muốn ăn cơm của tôi luôn không?”
Ngay khi tôi sắp sử dụng tuyệt chiêu ‘đau bao tử’ của tôi, bỗng
dưng Minami cho tôi một lối thoát. Đây đúng là cơ hội ngàn vàng!
“Thôi, thôi, mình với Muttsurini về chỗ ăn đây.”
“…(gật đầu lia lịa)”
Ồ, cả Hideyoshi và Muttsurini đều có ý định bỏ trốn à? Thôi kệ,
mục tiêu của tôi ngay từ đầu chỉ duy nhất Sakamoto Yuuji.
“Tớ không cần đầu, còn nữa, tớ có bánh mì của Akihisa trong tay
rồi.”
Dù gương mặt của Yuuji trông vẫn điềm đạm như mọi khi, ánh mắt
của hắn vô cùng nghiêm túc.
“Đừng nói thế, Yuuji…”
“Tớ hiểu rồi, thì ra cậu cũng muốn ăn cơm trưa của tớ! Cứ việc,
muốn ăn bao nhiêu thì ăn!”
“HỰỤỰ!!”
Miệng của tôi bị nhét chặt đầy thứ. Dường như Yuuji nhét chặt
miệng tôi bằng bánh sandwich để tôi khỏi nói được gì cả. Làm sao tôi nói được
đây?
Tôi nhai nhồm nhoàm thức ăn rồi nuốt. Hừm! Cái bánh sandwich
kiểu Mỹ này ngon quá! Gà quay với một chút nước sốt trên đó.
“(nuốt)---ngon thật!”
Một lớp bơ được trét trên mặt bánh để tránh ẩm, chỉ có sử dụng
rau xà lách, rau xà lách bao bọc bên ngoài cà chua và thịt gà để nước không
thoát ra ngoài, ngoài ra còn có một lớp wasabi và mayonnaise trên thịt gà nữa…
“Này Yuuji, cậu tự làm mấy thứ này à?”
“…Không được hả?”
Tôi biết nói sao đây? Chiếc bánh sandwich hắn làm ngon một cách
đáng ngạc nhiên, thật sự làm tôi thấy sốc. Cái tên này không phải là một tay mơ
nào đó, hắn luôn có phong cách của riêng mình.
“Vậy ăn của tôi một chút đi.”
Lần này Minami đặt hộp cơm của cô ấy trước mặt tôi. Ồồồ, hộp cơm
của cô ấy giống như truyền thống. Thịt viên chiên kĩ, xíu mại và măng tây được
xếp gọn gàng trong hộp. Cô ấy vẫn đưa chúng cho tôi mặc dù cô ấy có tâm trạng
không tốt trong mấy trò chơi trắc nghiệm tâm lí. Minami đúng là dịu dàng! Tôi
phải có cái nhìn khác về cô ấy thôi.
“Thế thì tớ ăn đấy nhé.”
Bây giờ tôi nên ăn gì đây? Tôi bắt đầu lúng túng bởi vì tôi chưa
có bữa ăn nào ra hồn từ lâu lắm rồi. Ôi~thôi kệ, tôi ăn xíu mại vậy! Dù có hơi
thô lỗ, tôi vẫn lấy tay bốc một miếng và bỏ vào miệng.
“Aki, cái đó, à…Tôi đang cố gắng thu hết dũng khí để nói đây!
Thật ra, tôi định cho cậu ăn cục xíu mại kia---”
“Hở? Cái gì? (nhai)”
“---bởi vì trong hai cục xíu mại, một cục có wasabi trong đó.”
“BỘ HẾT THỨ ĐỂ VÀO RỒI HẢ!?”
CAY!!! CAY CHẾT MẤT!! LƯỠI CỦA TÔI MẤT CẢM GIÁC RỒI!!
“Akihisa, có thể nói rằng cậu còn hên lắm đấy.”
Yuuji vỗ tay lên vai tôi trong khi tôi đi tìm nước…
HÊN LÀ HÊN THẾ NÀO…a đúng rồi! Bởi vì tất cả cơ quan vị giác của
tôi đều bị hư tổn, có thể tôi sẽ ăn được thức ăn độc hại của Himeji! Nếu thế,
tôi cần phải ở trong chế độ bất tử này và---
“Tớ ăn cơm trưa của cậu làm đây, Himeji!”
“A, ừm. Cậu ăn nhiều vào nhé.”
“Tớ ăn đâ---”
☆
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.
“A, Akihisa, cậu tỉnh rồi à? Tốt…có vẻ như cho giật điện có hiệu
quả!”
Yuuji giơ cái thứ gì đó giống bàn ủi điện trong tay hắn lên với
vẻ mặt trông như cuối cùng hắn cũng được thở phào nhẹ nhõm.
----ĐỪNG CÓ GIỠN CHỨ? CHẲNG LẼ TÔI MỚI VỪA BƯỚC ĐẾN LẰN RANH CỦA
SỰ SỐNG VÀ CÁI CHẾT?
“Mà này, đây có phải là trại của chúng ta không?”
“À, đúng rồi. Trường mình đúng là giàu thật. Tớ nghe nói trường
Fumizuki mua cả khách sạn này để làm kí túc xá cho khóa huấn luyện.”
Nơi này được chỉnh sửa lại để thành kí túc xá cho khóa huấn
luyện? Nói cách khác, chúng tôi có thể triệu hồi linh thú ở đây, phải chứ?
----Đúng là học viện Fumizuki. Tuy vậy, vì trường đã vung vãi
tiền theo ý định trời ơi nào đó, tôi hi vọng trường sẽ phát cơm trưa miễn phí.
“A, Akihisa! Cậu có sao không? May quá…khi mình nghe cậu bắt đầu
hối hận về những gì cậu đã làm trong kiếp trước, mình nghĩ cậu đi rồi…”
Hideyoshi vừa vào đến phòng, đặt tay lên ngực.
May mà tôi còn sống.
“Cảm ơn cậu đã lo lắng cho tớ. Cậu có ở đây luôn không?”
“Có, cả Muttsurini nữa. Bốn đứa bọn mình sẽ ở đây.”
Dường như nơi này đủ để cho tám người ngủ cùng một lúc, nhưng có
vẻ vì vụ xếp lớp mà bốn đứa chúng tôi có thể ở trong căn phòng rộng thế
này…trường quyết định xếp những học sinh cá biệt chung với nhau à?
Đúng lúc này, tôi nhận ra người cuối cùng đáng lẽ ở cùng chúng
tôi không có mặt ở đây.
“Muttsurini đâu rồi? Cậu ấy đi nhìn trộm à?”
“Mình không nghĩ nên nói bạn bè như thế…”
Tách. “…Về rồi.” – Mới nhắc mà Muttsurini đã có mặt.
“À, Muttsurini về rồi.”
“…Cậu không sao là tốt rồi, Akihisa.”
“Ờ, cậu lo lắng cho tớ à? Xin lỗi nhé.”
“…Nhờ vậy, thông tin mà tớ đã kì công lùng sục đã không lãng
phí.”
“Thông tin? Cậu đang nói thứ mà Akihisa và tớ nhờ cậu kiểm tra
à? Nhanh thật đấy!”
Yuuji phản ứng khá nhạy đúng ngay lúc cậu ấy nghe chữ ‘thông
tin’. A, chúng tôi nhờ Muttsurini tìm thủ phạm chụp hình tôi (mặc bộ đồ hầu gái
đáng xấu hổ) và thu âm giọng nói của Yuuji (cầu hôn).
“…Tớ đã nắm được manh mối thiết bị mà thủ phạm sử dụng.”
“Ồ, đúng là Muttsurini.”
“…Từ phương thức hoạt động của tội phạm, tớ có thể kết luận rằng
trong cả hai trường hợp đều liên quan đến cùng một người.”
“Thì ra là vậy. Nhưng không có nhiều người lại làm việc này. Vì
cậu cũng cảm thấy thế, tớ chắc suy luận hướng này là đúng rồi.”
Mặc dù vậy, không phải nó có nghĩa rằng chúng ta có hai người
cùng một loài (thủ phạm và Muttsurini) trong khối của chúng tôi sao? Lạ thật
đấy.
“Vậy ai là thủ phạm?”
“…(Lắc đầu)”
Sau khi bị hỏi, Muttsurini lắc đầu với vẻ mặt xin lỗi.
“À, cậu cũng không biết thủ phạm là ai à?’
“…Xin lỗi.”
“Cậu xin lỗi làm gì? Cậu chịu giúp bọn tớ, bọn tớ biết ơn lắm
rồi.”
Đúng thế. Chúng tôi mới nhờ cậu ấy ngày hôm qua, làm sao chúng
tôi trông chờ cậu ấy tìm được thủ phạm hôm nay? Mọi việc đâu có đơn giản thế.
“…Tớ chỉ biết rằng ‘thủ phạm là một cô gái, và mông của cô ta bị
cháy xém một chút.”
“Cậu đang điều tra cái gì vậy?”
Không phải người ta thường hay kiểm tra tên người, hình dáng hay
thứ gì đó sao? Ai lại biết được có ai đó bị cháy xém ở mông kia chứ? Tôi thật
sự muốn biết làm sao cái tên này điều tra được chuyện ấy.
“…Tớ dựng nên một mạng lưới khắp trường.”
Ngay khi nói xong, Muttsurini kéo một chiếc máy nhỏ bé ra. Cái
gì đây?
“…Một máy thu âm mini. Tớ đặt một đống thứ này khắp cả trường.”
Bíp--<xin kính chào quý khách.>
Sau khi nhấn nút, hàng loạt thứ tiếng trộn lẫn vào nhau vang
vọng khắp phòng.
“Chất lượng âm thanh tệ quá.”
“Biết sao được. Bởi vì chúng ta truy tìm khắp trường, sẽ khó giữ
lại chất lượng âm thanh và độ chính xác.”
Dù chúng tôi khó có thể lờ mờ đoán ra đó là một cô gái, tôi
không thể nhận ra ai đây.
<Tôi muốn yêu cầu một lời câu hôn khác của Yuuji…>
Sau đó, lại là một giọng nữ nữa. Giống lúc nãy, chúng tôi không
thể khẳng định đây là ai chỉ qua âm thanh, nhưng từ kiểu nói có một không hai
và nội dung cuộc nói chuyện, ai biết sử dụng đầu gối của mình cũng có thể đoán
được người ấy.
“ĐÓ…ĐÓ LÀ SHOUKO!! CÔ TA, CÔ TA ĐÃ BẮT ĐẦU RỒI À?”
“Cô ấy đúng là rất lo âu về chuyện này.”
Không hiểu Kirishima thích cái tên này ở chỗ nào nhỉ?
<Cảm ơn quý khách đã chiếu cố. Vì đây là lần thứ hai, tôi sẽ
giảm giá cho quý khách.>
<Giá cả không quan trọng, nhanh đưa cho tôi mau.>
<Đúng là một tiểu thư quý phái, đi thẳng đến vấn đề. Ngày mai
thì sao---tôi định nói thế, nhưng khóa huấn luyện bắt đầu từ ngày mai, vậy nên
tôi chỉ có thể đưa cho cô vào thứ hai tới.>
<…Tôi hiểu. Tôi sẽ cố chịu đựng vậy.>
“Phù, nguy hiểm quá…may mà khóa huấn luyện cứu vớt cái mạng của
tớ…”
“Vậy là nó bị dời sang thứ hai tới.”
Mặc dù thế, chúng tôi không thể hoạt động vào cuối tuần, nên
thật ra, chúng tôi chỉ còn lại bốn ngày.
“…Và cuộc nói chuyện khác có bao gồm danh tính của thủ phạm.”
Muttsurini bật máy lên lần nữa.
<Đúng là một bức ảnh đáng sợ. Không phải bạn sẽ bị trừng phạt
nặng nề nều người ta phát hiện bạn đang bí mật chụp những tấm hình này sao?>
<À, thật ra hồi trước tôi đã bị mẹ bắt gặp một lần.>
<Rồi có sao không?>
<Mẹ đốt lưng của tôi. Thiệt tình, kiểu hình phạt gì mà man rợ
thế này?>
Tiếp theo sau đó là cuộc nói chuyện làm ăn cực kì chán ngắt.
“…Đó là tất cả những gì chúng ta biết.”
“Thì ra đây là lí do cậu nói thủ phạm có vết cháy xém ở mông.”
“Từ cuộc nói chuyện lúc nãy, có vẻ như thủ phạm là con gái.”
“Người kia thì có hơi khoe khoang, nhưng chắc cũng là con gái.”
Chúng tôi lo lắng về chất lượng âm thanh rằng nó tệ đến mức
chúng tôi không thể nghe rõ ràng cuộc nói chuyện, nhưng vì đây nghe giống như
một cuộc tán dóc của nữ sinh, nếu bọn họ không phải là con gái, thì đó chắc
chắn là việc làm của Hideyoshi.
“Đây đúng là một mẩu thông tin cực kì hữu ích cho chúng ta,
nhưng vết cháy trên mông…ngay cả khi chúng ta tung váy của người ta, chúng ta
cũng không thể tìm ra được thủ phạm. A~hừm…”
“Có dùng camera hồng ngoại đi nữa vẫn không thể chụp được vết
cháy…”
Yuuji ngồi bên cạnh tôi, trông vô cùng nghiêm túc khi hắn suy
nghĩ cách nhìn trộm mông con gái.
“Nãy giờ các cậu nói chuyện gì thế?”
Khi thấy vẻ mặt nghiêm trọng của chúng tôi, Hideyoshi nghiêng
đầu và nói vậy. Đúng rồi, chúng tôi chưa nói cho Hideyoshi chuyện gì đang xảy
ra.
“Hideyoshi, thật ra---(phần còn lại).”
Tôi kể cho cậu ấy ngắn gọn chuyện gì xảy ra với chúng tôi. Nếu
chúng tôi giải thích kĩ càng, Hideyoshi sẽ ra sức giúp đỡ chúng tôi.
“Mình hiểu rồi. Nhưng nếu vết cháy nằm ở…”
Hideyoshi trông đáng yêu vô cùng khi cậu ấy suy nghĩ cách để
giúp đỡ chúng tôi.
“A, sắp đến giờ tắm rồi. Bọn mình đưa Hideyoshi vào kiểm tra xem
ai có vết cháy được không?”
“Akihisa, sao cậu muốn mình vào phòng tắm nữ làm gì?”
Ôi trời, lời đề nghị của tôi tuyệt vời quá! Bây giờ không còn
vấn đề gì nữa rồi.
“Không được đâu, Akihisa.”
Tuy nhiên, Yuuji làm tôi cụt hứng. Bộ có cái gì trong quyển sổ
tay hướng dẫn khóa huấn luyện sao?
“Sao lại không?”
“À, thì đúng rồi còn gì, mình là con trai mà.”
“Cứ đọc trang ba sổ tay hướng dẫn đi rồi biết.”
Tôi nghe lời Yuuji và lật tới trang thứ ba. Nhìn vào đó---
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment