CHƯƠNG 7 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI
Đỗ di nương tuy là nha hoàn
nhưng cũng là mặc tơ lụa cẩm y ăn sung mặc sướng trưởng thành, nay lại bị tiểu
nha đầu liên lụy, vì muốn có miếng cơm ăn đành phải giặt quần áo đám hạ nhân, sống
cuộc sống cực khổ không nói lên lời.
Suốt ngày ngoài than thân trách phận oán ông trời bất công, chính là than số mệnh
khổ, cuối cùng lại quy chụp lên người nữ nhi, đánh đập nàng.
Tô Mạt âm thầm thề, sẽ có một ngày, tự mình phải trở nên mạnh mẽ, rời khỏi tòa
phủ quốc công này, Không muốn chịu đựng tiếp sắc mặt của bọn họ, tự xác định
không phải nữ nhi của hắn không cần phải hiếu thuận với hắn.
Một nam nhân mặc cho có yêu nữ nhân của mình ra sao đi nữa cũng không nên đem
cái chết nữ nhân của hắn đổ hết lên đầu người khác, đặc biệt là đứa nhỏ mới
sinh.
Trẻ nhỏ không có tội!
Loại nam nhân đó, cũng không đáng kính phục.
Dù cho hắn có là Tướng quân quốc công danh chấn thiên hạ cũng như thế thôi.
Tô Mạt trong lòng càng thấy càng miệt thị hơn.
Nàng nói với Kim Kết : " Ngươi đã nói là chuyển đến chỗ ta hay chưa?"
Kim Kết đôi mắt sáng rỡ, gật gật đầu : " Nô tỳ đã nói, mụ mụ nói rồi, sau
đó mụ mụ cũng có thể đến"
Kim Kết dè dặt nói : " Chúng ta không thể quá vui mừng, cần thận trọng hơn
mới được. Nô tỳ vừa nhìn thấy phu nhân bọn họ sắp xếp, cho người để ý tiểu thư,
không để người này nọ"
Nàng ta đem những gì nghe lén được đọc một lần. Tô Mạt thông minh lập tức lĩnh
hội ngay.
Xem ra Quốc công phu nhân chính là người bề ngoài từ bi, bên trong lại sợ Tô Mạt
gây được chú ý với quốc công, khiến quốc công yêu thích sẽ lạnh nhạt với những
người con khác, đặc biệt sắp xếp nha hoàn mụ mụ đến giám sát nàng.
Mỗi nhất cử nhất động của Tô Mạt phải bẩm báo lại với phu nhân. Vậy có nghĩa là
đám hạ nhân được đưa qua, nàng hầu như không được lợi ích gì, xem như bị thế
kèm hai bên. Tô Mạt lại trăm phần tự tin. Đầu tiên là khiến cho Đỗ di nương an
phận ngồi yên, tiếp theo dẹp yên bọn nô tài điêu ngoa, từ từ thu phục bọn
chúng.
Đợi bản thân có được thủ hạ, xây dựng được thế lực, mới tính đến chuyện giao đấu
với bọn chủ tử khác.
Lúc này có tiếng bà mụ truyền lời của phu nhân : " Đỗ di nương không thể sống
chung với tứ tiểu thư, tạm thời dọn đến phía sau viện ở, đợi thương tích lành hẳn
mới tính tiếp, không thì tà khí xung khắc tứ tiểu thư"
Đỗ di nương hận đến nghiến răng lại không có cách nào.
Tô Mạt lạnh lùng nhìn nàng ta không hề thương xót.
Tối đến, có người đưa cơm đến
phòng riêng cho Tô Mạt để nàng không phải thỉnh an phu nhân.
Kim Kết trốn theo Tô Mạt đến hòn giả sơn, thông báo cho nàng biết các vị tiểu thư
đang trong viện của phu nhân dùng bữa. Lão gia cũng đang ở đó , các vị tiểu thư
còn chê cười nàng , nói nàng xuất thân hèn mạt. Đặc biệt là Tam tiểu thư Tô
Hinh Nhi Nhi đã mắng Tô Mạt là tiểu nghiệt chủng, đồ vịt xấu xí mà muốn thành
thiên nga.
Tô Mạt chỉ lạnh lùng cười nhạt , " Mặc kệ các vị tiểu thư ấy, chuyện này
không đến lượt các ngươi quản." Hiện nay việc quan trọng nhất chính là xử
lý mấy tên nô tài các ngươi. Đây mà là cơm canh sao! Chỉ hơn lúc ở tiểu viện một
tí , nhưng rau canh thì đã nguội tanh, cá nấu nửa sống nửa chín , thịt heo vẫn
chưa được nhổ sạch lông, màn thầu cứng đến nỗi ném cũng chết người, nước canh
trong đến độ có thể đem soi gương.
Lúc nàng ăn cơm , bọn nô tì lại bày ra bộ mặt nhăn nhó đó khiến cho bản thân
nàng cũng cảm thấy khó chịu. Đợi lát nữa đây , nàng nhất định sẽ thu phục bọn
chúng!
Đến khi tắm rửa nàng không khỏi nhíu mày vì nước tắm của nàng không hề được chuẩn
bị mà là nước lạnh. Thấy vậy, Trương mụ mụ lập tức tỏ ra bất mãn: " Tiểu
thư à , tuy rằng chúng ta là một đại gia đình, nhưng các chủ tớ đều chi tiêu tằn
tiện, cũng không kén cá chọn canh, không đua đòi hưởng thụ, cũng chẳng tham muốn
áo quần nhung lụa gì”
Trong lòng của Tô Mạt khẽ hừ một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười khách khí
, " Trương mụ mụ, ta biết rồi ."
Rửa mặt xong nàng bước lên giường, mùi ẩm mốc của chăn màn khiến nàng có cảm
giác giống như những ngày nàng đi tập huấn phải ngủ trong túi vậy. Cái chăn này
có lẽ là chất liệu bình thường , vừa mỏng vừa không thể giữ ấm.
Gương mặt Tô Mạt nhất thời không biểu lộ chút cảm xúc.
Buổi sáng ngày thứ hai, Tô Mạt đã thức dậy thật sớm mặc dù nàng rất buồn ngủ ,
ban đêm chỉ chợp mắt được một lát , nhưng nàng biết rằng phải đến chỗ phu nhân
thỉnh an.
Trương mụ mụ ngáp một cái to , bất mãn nói , " Tiểu thư , trời còn tối ,
người nên ngủ thêm một lát , đừng để lát nữa ngáp trước mặt phu nhân ."
Nàng tự mình mặc y phục.
Nhìn thấy nàng như vậy Trương mụ mụ liền bĩu môi, chỉ đành mặc kệ nàng , ai biểu
nàng ta là tiểu thư.
Lúc rửa mặt cũng chỉ dùng nước lạnh mới múc từ giếng lên , nước lạnh như băng ,
khiến nàng tỉnh táo hơn rất nhiều.
Tô Mạt vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Trong lòng thầm bảo, trước mắt ta nên thu phục
Tam tiểu thư , tiếp đến mới xử lý những tên nô tài còn lại . Kỳ thật những tên
nô tài này rất dễ xử lý, chỉ cần các nàng được sủng ái, bọn họ liền như diều gặp
gió. Nàng không nên quá tổn phí tâm tư quản chuyện của bọn chúng .
Đúng lúc nàng cũng nghĩ ra cách đối phó với Tam tiểu thư Tô Hinh Nhi kia
Trương mụ mụ giúp nàng chải đầu,
cột tóc. Nàng sẽ bị trách phạt nếu để mái tóc khó coi khi đến gặp người khác,
khiến người ta nhìn thấy không ổn. Trương mụ mụ giúp nàng thắt hai cái bím tóc,
phía dưới đuôi tóc thắt thêm hai mảnh ruy băng nhỏ. Thấy nàng xỏ lỗ tai , bà ta
liền giúp nàng đeo thêm hai chiếc bông tai màu vàng nho nhỏ. Sau khi đã cột
xong mái tóc, Trương mụ mụ giúp nàng thay y phục , đeo lên cổ nàng một chiếc
vòng cổ màu vàng , và giúp nàng thu dọn mọi thứ.
Sau khi được chải chuốt, ăn diện đẹp đẽ, nàng cũng là một đứa trẻ khá xinh xắn.
Tuy nhiên khí chất thanh quý giữa đôi hàng chân mày lại hơn hẳn các tiểu thư
khác . Mặc dù tuổi nàng còn khá nhỏ, nhưng khí chất đã bất phàm .
Trương mụ mụ vừa bế nàng vừa dẫn đầu các nha đầu trong viện nhắm thẳng hướng
chính viện của Quốc công phu nhân để thỉnh an.
Mới đến giờ Mão, mọi thứ bên ngoài còn bị bao phủ bởi một lớp sương mờ nhạt ,
Tô Mạt ngẫm nghĩ giờ Mão nếu tính theo giờ hiện đại có lẽ là năm giờ mấy.
Hai nha đầu trước mặt tay cầm hai ngọn đèn lồng , Trương mụ mụ bế nàng đi nhanh
như bay , mấy lần khiến Tô Mạt hoảng sợ muốn rơi xuống .
Tuy rằng Tô Mạt cố gắng thức dậy sớm nhưng lúc ra khỏi cửa các viện khác cũng
đã sáng đèn, trò chuyện to nhỏ cả rồi.
Lúc Trương mụ mụ bế Tô Mạt bước vào , Dương di nương đang phủi bụi trên tấm rèm
, nhìn thấy nàng , liền cười bảo : " Tứ tiểu thư đến rồi ."
Tô Mạt ngoan ngoãn cười , nhẹ nhàng trả lời : " Chào Dương di nương”.
Dương di nương là mẹ ruột của Nhị tiểu thư, lúc trước là nha hoàng hồi môn của
Vương phu nhân .
Lúc tiến vào , nàng nhẹ nhàng bước xuống đất , quỳ trên tấm vải đã được chuẩn bị
sẵn , hướng về Quốc công phu nhân thỉnh an .
"Thỉnh an phu nhân ."
Phu nhân vẫn chưa cho phép nàng gọi bà ta là mẫu thân , nên nàng không dám xưng
hô với bà ta là mẫu thân.Tình huống này đối với nàng mà nói không có gì quan trọng
lắm , dù sao bà ta cũng không phải là mẫu thân của nàng .
Vương phu nhân mỉm cười , ra ý cho Lâm di nương bên cạnh nàng đỡ nàng dậy , vừa
vẫy tay cho nàng về chỗ : " Ban đêm ngủ quen rồi sẽ thoải mái thôi "
Lâm di nương vốn là mẫu thân của nhị thiếu gia, nhưng nhị thiếu gia hiện nay
đang ở thôn trang.
Tô Mạt ngoan ngoãn gật đầu , bước trở về chỗ ngồi của nàng .
Trên các hàng ghế hiện có một tiểu cô nương không quá ba tuổi , là một tiểu cổ
nương xinh đẹp , trang điểm không quá rõ mà rất thanh đạm. Niên kỷ lớn nhất nên
có thể khẳng định đó là Đại tiểu thư do Vương phu nhân thân sinh , nhỏ hơn chút
có lẽ là Nhị tiểu thư do Lâm di nương thân sinh , người còn lại bằng tuổi nàng
đang tựa trong lòng Vương phu nhân nhất định chính là vị Tam tiểu thư kia .
Là nữ nhi của Cố di nương quá cố nên Tam tiểu thư rất được Quốc công sủng ái.
Tô Mạt lặng lẽ quan sát và đánh giá nàng ta, quả nhiên rất xinh đẹp , tuy rằng
vẫn còn nhỏ nhưng mi mục thanh tú, cái mũi nhỏ trông rất dễ thương , đôi má phiếm
hồng , có thể thấy đây rõ ràng là một tiểu mỹ nhân .
Vương phu nhân giới thiệu các vị tiểu thư với nàng, Tô Mạt hành lễ , các nàng
cũng trả lễ, thái độ tao nhã đoan trang rất am hiểu các lễ giáo nhưng trong ánh
mắt vẫn ẩn chứa sự khinh thường, miệt thị .
" Mẫu thân , nàng ta là nghiệt chủng ở đâu ra vậy?" Tam tiểu thư đột
nhiên bạo phát .
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment