HÔM NAY TÔI THẤT TÌNH - CHƯƠNG 17 - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
HÔM NAY TÔI THẤT TÌNH
Tác giả : Hạ Vũ
Thể loại: Ngôn tình hiện đại
CHƯƠNG 17:
Ngày...tháng...năm...
Có những cuộc trò chuyện, ta luôn phải khơi gợi, bắt
đầu trước. Tìm đủ mọi chủ đề để nói, cho tới cả những lời độc thoại, những câu
hỏi vụn vặt. Bởi bản thân biết, chỉ cần ta im lặng, bên kia cũng sẽ im lặng. Thậm
chí im lặng ngay cả khi chưa đáp lại ta câu nào.
Có những nơi rõ ràng rất buồn, rất nhiều những xót
xa và tủi thân, nhưng ta vẫn cứ ở lại. Bởi vì ở nơi đó có một người. Bởi vì ta
biết, nếu ta đi, chắc chắn người cũng sẽ không đưa tay níu lại đâu.
Chuyện của tôi và người là như thế đấy!
Chúng tôi đã từng trò chuyện với nhau rất nhiều. Đã
từng kể nhau nghe những chuyện trên trời dưới đất, cho đến những gì rất gần gũi
xung quanh cuộc sống mình, cho đến cả những chuyện chưa từng kể với ai. Chúng
tôi từng biết rất rõ mỗi ngày của nhau, thậm chú ngày mai của nhau sẽ đi đâu,
làm gì. Chỉ cần rảnh ra là tìm đến nhau. Ra ngoài nói nhau biết, về đến nhà rồi
liền cho nhau hay.
Chúng tôi đã từng xem việc nhắn nhau mỗi khi thức dậy
và chúc nhau có giấc ngủ ngon mỗi khi đêm về là một thói quen. Hơn nữa nếu thiếu
vắng sẽ thấy không quen, thấy rất thiếu. Có lần người ngủ quên mất, tôi thấy hụt
hẫng vô cùng, thấy nao cả lòng, khó khắn lắm mới ru mình vào giấc ngủ.
Thế rồi một ngày, chúng tôi lặng im. Nói đúng hơn là
chính người lặng im, mà tôi cũng không bắt lời nữa. Cứ thế mà thành nỗi lặng
im, dài thật dài.
Lặng im với một người mình từng rất thân thiết, gần
gũi sẽ thấy rất buồn. Khung trò chuyện trơ trọi dòng tin nhắn xưa cũ, chẳng ai
nói thêm lời nào. Giờ đây người đi đâu, làm gì, hiện tại đang thế nào, không thể
biết được nữa.
Ví như lúc này bình thường người phải đang ở ngoài rồi,
vậy mà chẳng hiểu sao nay lại thấy trên mạng, cũng chẳng biết tại sao.
Ví như một hôm khác người thức khuya thật khuya, hay
có những sáng thấy người dậy từ rất sớm, cũng không thể biết vì sao, vì sao nữa.
Cảm giác thế nào khi phải đấu tranh với nỗi nhớ dành
cho một người?
Không được nói chuyện. Không được quan tâm. Không được
liên lạc. Từng có những khoảnh khắc cảm thấy bản thân sắp thua cuộc đến nơi.
Nhưng cuối cùng vì nỗi sợ hãi khiến cho mình chẳng
dám.
Chẳng dám làm mọi chuyện thêm tồi tệ thêm. Tổn
thương, đau buồn đang gánh càng thêm lớn.
Thế nên, chỉ có thể như thế thôi, chỉ biết cùng người
im lặng.
Có những ngày cảm thấy mọi thứ dường như đã đạt đến
mức cực đại, thật lòng muốn gõ vào khung trò chuyện ấy ba chữ: "Rất nhớ
người" nhưng cuối cùng cũng chỉ dám đưa chuột bấm vào rồi lại thôi, thoả
chút nỗi nhớ.
Ngày...tháng...năm...
Có những ngày cồn cào muốn hỏi hôm nay người ở đâu,
buồn vui thế nào, hiện tại đang làm gì đó. Nhưng cuối cùng cũng chỉ nhìn mãi một
màu xanh rực sáng, cho đến khi nó tắt đi rồi thôi. Có đôi lần còn đưa tay chạm
vào hình ảnh ấy, dòng tên ấy.
Có những ngày biết người gặp khó khăn, muốn quan
tâm, giúp đỡ. Nhưng cuối cùng chẳng thể dùng bất cứ tên gọi của mối quan hệ nào
để lên tiếng. Cái gì cũng mơ hồ, chẳng rõ nên đành thôi, đành lặng thing, âm thầm
làm những điều mình có thể làm.
Có những ngày biết người buồn đấy, nhưng lại vờ như
không. Để dành cho người những góc riêng tĩnh yên một mình. Vì bản thân biết, nỗi
buồn ấy chẳng dành cho mình. Hoặc biết, người vốn cũng chẳng cần sự lo lắng
này. Hay không muốn người biết, vẫn nơi đây, vẫn dõi theo hằng ngày.
Có những ngày, những ngày như thế. Có cả những ngày
mệt mỏi thật nhiều. Ước giá mà có thể kể người nghe, có thể than với người một
chút, rồi thật ngoan chìm vào giấc ngủ, biết bên mình có một chỗ có thể dựa
vào.
Nhưng chỉ là giá như, là giá như thôi.
Chuyện hai đứa, người không muốn vun đắp, người chẳng
dám lún sâu, mãi như vậy thành một màu lặng im, thật không đành lòng.
Để rồi bỗng một ngày giật mình thảng thốt, một cái
tên đã từng luôn nằm đầu tiên ở bảng trò chuyện, hôm nay còn chẳng thấy nó ở
đâu nữa.
Có lẽ, chính trang mạng xã hội này cũng hiểu, chúng
ta đã rất cách xa rồi.
Mối quan hệ này, không ngờ, đã thảm hại đến như vậy.
Ngày… tháng …
năm….
Khi tôi thích một người, tôi không kìm nén nổi sự
quan tâm đặc biệt dành cho họ. Quan tâm từng chút một, lo lắng từng lo từng tí,
và để ý không sót một điều về họ. Thế nên, bản thân dù muốn hay không để lộ ra
tình cảm ấy thì cũng chẳng thể nào giấu diếm nổi. Dẫu mọi thứ bên ngoài đểu thể
hiện rất âm thầm và chừng mực nhưng có lẽ những cảm xúc cuộn trào bên trong đều
vạch trần tất cả.
Bạn
đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé
thăm và theo dõi.
Nhớ những đêm tương tư người ta, nằm trằn trọc mãi
không ngủ được. Cứ nghĩ suy, cứ tưởng tượng. Cứ mơ mộng, cứ ước mong. Mơ về
tương lai được cùng nhau hạnh phúc, được bên nhau mỗi khi cuối tuần, sau chuỗi
ngày trong tuần mệt mỏi. Được dẫn nhau cùng đi chơi với bạn bè của cả hai. Được
giận hờn, được làm lành. Được nâng niu, được trân trọng.
Có lúc còn tưởng tượng cả cảnh …. Sau này người ta
ra đi như những người đã từng ra đi, nước mắt cứ thế rơi ngon lành, vô duyên
không tả được.
Và khi tôi bắt đầu thích một người, thế giới trong mắt
tôi dường như chỉ còn mỗi mình họ tỏa sáng nhất. Ra vào trông ngóng, ngồi nằm
nhớ nhung. Chỉ muốn gặp mặt, chỉ muốn ở bên. Đầu không thôi nghĩ, miệng cứ nhắc
hoài. Điểm xấu xí nhất của họ cũng thấy thật dễ thương. Nhiều lúc tự buồn cười,
chữ “thích” của mình, có khi gần bằng cả chữ “yêu” của người khác rồi.
Đấy!
Biểu hiện của tôi khi thích một người là như vậy đấy!
Đơn giản vậy thôi!
Bây giờ, người đã rõ chưa?
Người tôi trót phải lòng ơi…
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment