HÔM NAY TÔI THẤT TÌNH - CHƯƠNG 15 - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
HÔM NAY TÔI THẤT TÌNH
Tác giả : Hạ Vũ
Thể loại: Ngôn tình hiện đại
CHƯƠNG 15:
Ngày...tháng...năm...
Vì anh hết yêu rồi, biết làm sao? Dù em có kể bao nhiêu kỉ niệm
từng rất đẹp của đôi ta, ta đã hẹn ước thế này, hạnh phúc vậy đó, cùng trải qua
biết bao nhiêu chuyện thì anh cũng chẳng nao lòng đâu. Đối với anh tất cả ngày
xưa đều trở nên mờ mịt. Không còn nhớ nữa, cũng không có chút lưu luyến gì.
Riêng em nhìn lại, sẽ riêng mình em buồn. Mỗi em nhắc mãi, sẽ mỗi em xót xa.
Cũng vì anh đã hết yêu em rồi, đừng tốn lời phí sức nữa em
ơi. Đừng hứa rằng rồi em sẽ tốt hơn bây giờ, chắc chắn rằng ta sẽ hạnh phúc nhất
thế gian. Đừng lặp đi lặp lại em yêu anh rất nhiều, anh thôi đi, ở lại được
không. Dành chi những lời nói đó cho một kẻ đã hết yêu, muốn tìm niềm vui nơi bến
bờ mới. Vô dụng, rất vô dụng em à! Dẫu em đang hoà tiếng cũng những cơn nức nở,
cũng sẽ chẳng đổi nổi hướng anh xa.
Và vì anh đã hết yêu rồi, hết yêu thật rồi, em đừng hoài cố
chấp thêm đau. Nếu anh chịu ở lại thì được gì? Bởi vì anh đã chẳng còn biết
nhung nhớ khi vắng nhau, chẳng thấy hạnh phúc, vui vẻ khi gần bên nữa rồi. Lúc
em dỗi anh chẳng còn đủ kiên nhẫn để dỗ dành. Lúc em yếu đuối cần một chỗ dựa,
anh chẳng thấy mình bận tâm. Em giữ chi hả em, một người trái tim không còn đặt
ở mình như vậy?
Thế nên xin em đấy, một lần thôi, cùng anh buông xuôi đi. Viễn
cảnh cùng mộng mơ sẽ về chung một nhà thuở đầu ấy, hôm nay, đành phải khép lại
rồi.
Ngày...tháng...năm...
Có một giai đoạn trong cuộc đời, người ta muốn giữ mãi một mối
quan hệ không tên, sau khi bước qua bao cơn sóng gió, thăng trầm trong những cuộc
tình.
Đến với nhau vô tình, ở bên nhau bình yên. Chỉ cần mỗi đêm xuống
có nhau, lắng nghe nhau kể về một ngày dài cả hai vừa trải qua. Vui cùng cười,
buồn cùng thinh lặng. Hôm nào rã rời lắm thì cho nhau một cái ôm rồi vỗ về nhau
đi vào giấc ngủ. Thế là vẹn tròn, chẳng mơ gì thêm. Không một lời yêu, không một
tiếng nhớ. Có chăng cũng chỉ nửa đùa nửa thật, để mặc kẻ kia với những phân
vân, đắn đo trong lòng.
Mối quan hệ không đặt tên, nhắn tin không thấy người ta trả lời
cũng sẽ không phải ngồi đợi. Người từ chối hẹn hò, bữa nay muốn vui cùng ai
khác mình cũng không bận tâm. Trò chuyện còn vui thì còn kề cạnh. Chán rồi thì
kẻ tiễn kẻ đi. Không bận lòng níu giữ, cũng không đớn đau trông chờ. Bởi khi
không đặt hy vọng sẽ không thấy thất vọng , không gieo tin tưởng sẽ không nhận
phản bội. Có một giai đoạn trong cuộc đời, người ta sợ lắm rồi những nỗi xót xa
như thế.
Và, quan trọng nhất, vì họ sợ vô cùng những cuộc chia ly. Người
như họ đã hiểu quá rõ những nghịch lý của cuộc đời. Cái gì càng giữ gìn lại
cành dễ lạc mất. Cái gì càng trân trọng thì lại càng dễ đánh rơi.
Rốt cuộc sau ngần ấy dè chừng, phòng bị, tận sâu trong thâm
tâm, cũng chỉ vì họ chẳng muốn mất đi một người đủ sức khiến tim họ rung động một
lần nữa. Đủ sức xoa dịu đi những vết thương đầy cô đơn, sưng buốt lên nơi lồng
ngực họ mỗi khi từng đợt gió quá khứ dội về. Nhưng, tình yêu chẳng ngoan hiền
và dễ dỗ dành như họ nghĩ. Duyên phận cũng chẳng mềm mỏng để tuỳ họ uốn nắn
theo ý mình. Đa số những mối quan hệ không tên, rồi một ngày cũng sẽ được đặt
tên.
Chỉ là đáng tiếc thay, thường đến cuối cùng, tên của nó cũng
vẫn rất buồn như họ đã từng sợ. Buồn như chính đôi mắt của họ đang dần hao gầy
theo tháng năm.
Ngày...tháng...năm...
Chia tay. Em bắt đầu làm quen với chuối ngày chỉ còn một
mình, riêng mình mình. Tập từ bỏ những thói quen khi còn nhau. Tập chấp nhận sự
thật rằng đã không còn anh bên cạnh.
Em bắt đầu tuần tự làm những việc thường nhật trong cuộc sống.
Đi học, đi làm, ăn uống ngủ nghỉ... không sót việc nào. Chỉ khác là giờ đây em
như vô hồn, lầm lầm lũi lũi để mọi thứ hờ hững lướt qua. Tất cả những mệt mỏi
buồn chán đều nhẹ ôm vào lòng vì chẳng còn ai để cùng san sẻ nữa. Rất lặng yên.
Dường như cả thế giới của em nhạt nhoà đâu mất rồi.
Em biết mình buồn. Em sợ hãi, em chán ghét những điều đó. Em
tìm đến những cuộc vui bên đám bạn bè. Em không muốn buồn, càng không muốn đắm
chìm trong nhung nhớ, nghĩ suy. Em muốn cười, em muốn vui, và quan trọng là em
muốn quên. Em lạc mình trong những cuộc chạy trốn như thế. Ít nhất cũng cảm thấy
được thời gian trôi qua mau. Ít nhất cũng không phải nghe lòng mình đang trống
hoác một vùng.
Thế nhưng, em không thể chạy trốn mãi được. Vì cuộc sống vẫn
không ngừng trôi, và em cũng không còn là một đứa trẻ có thể bỏ mặc sự đời nữa.
Em vẫn phải trở về với nhữngg câu chuyện một mình, đơn độc, tiếp tục kiên cường,
mạnh mẽ, không khóc.
Ừ, em vẫn chưa khóc. Không phải cố gắng không được khóc. Chỉ
là chưa thấy muốn khóc thôi. Một cô gáu như em, biết bao nhiêu chuyện đã từng
bước qua rồi, bước qua cả cái thời hơi chút là khóc cũng chưa cảm thấy đau khổ
đến mức nước mắt có thể rơi. Nhưng, anh ơi...
Em... không ổn, rõ ràng đang rất không ổn. Và em cảm thấy dường
như mình sắp kiệt quệ rồi. Nếu có thể, em chẳng muốn đứng nữa đâu anh ơi.
Viết cho những ngày đầu vắng nhau trong đời
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment