HÔM NAY TÔI THẤT TÌNH - CHƯƠNG 14 - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

HÔM NAY TÔI THẤT TÌNH

TRUYENHOANGDUNG

Tác giả : Hạ Vũ
Thể loại: Ngôn tình hiện đại


CHƯƠNG 14:



Ngày...tháng...năm... 

Có những ngày chỉ muốn uống thật say để thôi không nhớ đến người nữa.

Có những ngày chỉ muốn ôm mặt mà bật khóc thật nhiều để vơi đi cái nhói đau đang quặn thắt trong lòng.

Có những ngày chỉ muốn ôm gối ngủ vùi để dẹp đi tất cả nghĩ suy, giằng xé, mỏi mệt.

Có những ngày chỉ muốn tìm đại một người nào đó ở bên để lấp đi khoảng trống trơ trọi trong lòng.

Có những ngày, rất nhiều ngày như thế.

                         
Người đi rồi, chắc chẳng biết đâu.

Hay là... em xóa tất cả!?
                         
Em sẽ không để lại những dòng tin nhắn từ những ngày xưa cũ gợi nhớ lên rằng chúng ta từng hạnh phúc như thế đấy, anh đã từng hứa thề như vậy đó, từng nâng niu trân trọng em đến vậy. Xen lẫn còn có cả những dòng anh chẳng tiếc lời làm tổn thương em, buông câu chẳng còn sợ em đau nữa, dù đã cố lướt vội nhưng vẫn không thể nào không nhìn thấy. Rồi, những dòng im lặng... Hay là em xóa chúng đi!? Để nước mắt thôi phải rơi hằng đêm nữa.
                         
Em cũng sẽ bỏ luôn những tấm ảnh kỉ niệm của đôi ta, khắc ghi những khoảng khắc giờ đã nằm lại trong hồi ức, so với hiện tại đã quá xa vời. Anh cười kìa, em cũng cười kìa. Còn có cả những nụ hôn, những cái nắm tay, những cái ôm siết... Cứ ngỡ rằng sẽ gắn bó đến trăm năm, thật chẳng tin nổi đâu, giờ mỗi đứa một nơi như vậy.
                         
Và, em cũng sẽ xóa luôn cái tên quen thuộc nằm phủ rêu trong danh bạ, lâu thật lâu rồi chẳng còn hiển thị những cuộc gọi đến hay tin nhắn gửi đi, vậy mà em cứ giữ hoài, giữ hoài. Đập vỡ luôn cánh cửa duy nhất mỗi ngày đưa em qua tường nhà anh, mỗi ngày đều thấy anh bình thản cười nói vui vẻ, mỗi ngày đều thấy anh an yên thuộc về vòng tay người khác.
                         
Người đi rồi, hay là em xóa cả nha!?

Chứ xót xa đớn đau, mỏi mệt quá rồi.

Hay là... hay là... em thôi đợi anh về nữa!?

Ngày...tháng...năm... 

Người ơi, cùng tôi về đi! Về lại nơi quá khứ để thấy chúng ta đã từng nói cười rất vui vẻ đến vậy, từng trò chuyện hợp ý nhau ra sao. Từng ngồi đợi nhau từng phút từng giờ để được gặp mặt, xa chút thôi là đã thấy nhớ nhung. Mỗi khoảnh khắc được bên nhau đều mong có thể thấy thời gian kéo dài vô tận. Mọi muộn phiền, đớn đau, cô độc đều tan biến. Hạnh phúc lắm người biết không?
                         
Hãy cùng tôi thăm nơi hiện tại mà xem, từ ngày người xa, tất cả dần trở nên rệu rã, xác xơ như thế đấy. Chẳng muốn cố tỏ ra vui vẻ, khi vốn dĩ trong lòng không vui. Chẳng muốn làm như mình đã từ bỏ, khi thực tế chưa một lần thôi dõi theo, đợi chờ. Nhớ mà cố tìm quên, còn thương mà phải cất hết vào lòng, chôn sâu kỉ niệm, không được quan tâm, không được thăm hỏi gì nhau nữa. Tất cả những cố gắng ấy như rút hết mọi sức lực của tôi rồi.
                         
Và theo tôi nào, đến nơi tương lai mà đoán thử. Sẽ là chuối ngày bình yên, tươi sáng khi chúng ta đã gom hết mọi thấu tỏ từ những sai lầm cũ kĩ, hiểu tường tận hết những niềm trống vắng, mệt nhoài từ những ngày chia ly, để không bao giờ dám mất nhau lần nào nữa. Qua cả rồi những ngày trẻ dại, đầy bồng bột và xốc nổi như xưa kia.

Bạn đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé thăm và theo dõi.
                          
Thế nên người ơi, cùng tôi về lại đi! Dẫu cho xen lẫn nơi quá khứ vẫn có những mảnh buồn, song hành cùng hiện tại đã xuất hiện những điều tươi mới hơn, hay tương lai còn lắm điều mỏng manh, không chắc chắn, nhưng tình thương nơi chốn cũ này vẫn mãi luôn vẹn nguyên như vậy. Luôn hướng riêng về người, duy nhất chỉ mình người mà thôi.

Ngày...tháng...năm... 

Em ơi em! Đừng hư như vậy nữa! Đừng suốt ngày mặt mày cứ ủ rượi, môi lặng thinh chẳng nói chẳng cười, đờ đẫn tới lui chẳng biết gì xung quanh. Nếu không thì sẽ là ngủ vùi, ngủ đến nỗi mắt sưng lên, mặt bự ra. Nhìn vào em, ai cũng biết em buồn. Nhìn mãi chẳng thấy ngày em vui lên. Đến bao giờ em mới có sức sống lại đây?
                          
Đừng liên tục bỏ học bỏ làm mà chạy trốn khắp nơi. Muốn thả mình vào những cuộc vui, nhưng không phải ai cũng luôn rảnh để vui với em được. Cuối cùng thì sao, lại chạy đến nơi đông đúc xa lạ mà ngồi một mình. Ngồi mãi ngồi mãi cũng chẳng thấy người đến. Ngồi mãi ngồi mãi cũng chỉ thấy kỉ niệm về. Thời gian là thứ rẻ rúng để em có thể phung phí vậy sao?
                         
Mỗi khi đêm về đừng thức thật khuya. Đừng xem tới xem lui những điều vô bổ. Đừng bảo rằng em chưa muốn ngủ, trong khi mắt đã mỏi mệt rã rời. Đêm càng khuya lòng càng trống rỗng. Xung quanh càng lặng im càng cô độc bội phần. Xin em đấy! Đừng yếu đuối dung túng cho nỗi nhớ nhung ấy nữa, được không?!
                         
Cuộc sống này là của em! Tương lai phía trước là của em! Chính em vô trách nhiệm với mình, đòi ai có trách nhiệm với em? Người buông tay bỏ em lại, nào có nghĩa là cả thế giới cũng đứng lại theo, kiên nhẫn đợi chờ em ngồi dậy mà bước tiếp, cho em mặc sức mà quỵ ngã hoài. Không thấy tội mình, không thấy thương mình sao em?
                         
Thế nên, nghe anh, hôm nay ngủ sớm đi em!

Ngoan.
                         
Rồi đêm của em, sẽ lại chóng yên bình.


truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.