HÔM NAY TÔI THẤT TÌNH - CHƯƠNG 09 - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

HÔM NAY TÔI THẤT TÌNH

TRUYENHOANGDUNG

Tác giả : Hạ Vũ
Thể loại: Ngôn tình hiện đại


CHƯƠNG 09:


Ngày...tháng...năm...

Có những ngày em cảm thấy, dường như bản thân đã quên anh thật rồi. Chẳng thấy nhớ nhung, chẳng muốn quan tâm, nghĩ đến anh nữa. Chẳng thiết tìm về những kỷ niệm xưa, hình ảnh xuất hiện cũng chẳng còn khiến tim đau buồn. Mọi chuyện dường như đã xảy ra rất lâu, rất lâu. Lâu như chúng ta đã nhiều tháng ngày rồi không gặp gỡ, chuyện trò. 
                         
Là xa lạ. Là mông lung. Nhạt nhòa. Chẳng quan trọng nữa. 
                         
Có những ngày hệt như thế đấy. Cảm thấy có lẽ tình đôi ta thật sự đã lùi về một nơi ngút ngàn, thăm thẳm. 
                         
 Nhưng đó cũng là những ngày em rất bận rộn và nhiều áp lực, công việc đè nén. Phải chăng, vì thế mà chẳng còn đủ sức thương thầm anh nữa?
                         
 Hay là vì quá lâu không nhìn thấy nhau, không chút tin tức, những gì diễn ra bên người, nên em mới phai mờ, nguôi ngoai?  Đắn đo như thế, bởi vẫn có những đêm, bất ngờ và đột ngột, những ngọt ngào hạnh phúc cứ tràn về, khiến lòng nhớ anh cồn cào chất thành dòng nước mắt. 
                         
Bởi vẫn có những lần, ai vô tình nhắc đến anh, tim xót xa bồi hồi một khoảng trống chơi vơi... 
                         
Vậy rốt cuộc đã quên anh hay chưa? 

Rốt cuộc còn thương anh hay không?

Nếu vô tình gặp lại, có còn đau như thuở nào? 
                         
Rốt cuộc, rốt cuộc, em đã chịu mất nhau hay chưa?

Ngày...tháng...năm...

Anh à! Dạo này anh sống ra sao?

Buồn vui thế nào? 
                         
Đã lâu rất lâu rồi, từ ngày em dứt khoát buông bỏ, ra đi, chúng ta đã không chuyện trò, em cũng không biết chút tin tức gì về anh nữa. Xung quanh em chẳng ai nhắc về anh, bởi em cũng đã tránh mặt hết tất cả những ai có thể nhắc về anh, nhắc về chuyên của chúng ta. 
                         
Gần như là em tránh xa.

Gần như là em trốn chạy. 

Nhưng chạy đi đâu, trốn thế nào cũng không thoát khỏi chính tâm trí và cõi lòng mình. 
                         
Là những lần ngồi không trên những chuyến xe dài, vào những buổi chiều muộn, nỗi thiếu vắng anh cuộn vào lòng cồn cào, quay quắt. 
                         
Hay khi nghe ai đó nói về những câu chuyện, những vấn đề tình cảm, em lại thừ người nghĩ về chuyện chúng ta. 
                         
Hoặc bất giác nhớ về những lời đùa vui anh từng nói, những nét cười, những giây phút hạnh phúc... em rất buồn, thật sự rất buồn. 
Bạn đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé thăm và theo dõi.      
                   
Nực cười nhất, em còn khờ dại tưởng tượng đến một tương lai, một tương lai anh sẽ trở về, sẽ hiểu ra em từng yêu, từng cố gắng vì anh thế nào, từng tủi buồn khi anh đành lòng ra đi ra sao, anh sẽ ôm em vào lòng và nói:

 "Anh xin lỗi. Xin lỗi thời gian qua đã để em một mình." 
                         
Buồn cười quá, anh nhỉ? Buồn cười đến rung động lòng, đến rơi nước mắt... 
                         
Có vài người bảo, nếu em thấy nhớ quá thì tìm về anh đại đi, mạnh dạn xem tin tức của anh, xem hình ảnh, tình trạng anh giờ thế nào, cho buồn thật buồn, buồn cho đã, rồi cũng qua. Còn hơn là em cứ loay hoay, tự kìm mình như vậy, biết buồn thương đến bao giờ. 
                         
Nhưng em sợ lắm anh à, thật sự rất sợ. Sợ khi vừa tìm đến anh, sẽ gặp một nỗi buồn, thậm chí là một nỗi đau, thật lớn, rồi sau đó sẽ là chuỗi buồn đau dài thật dài. Bởi ngày mà em dứt khoát buông bỏ, ra đi ấy, cũng là ngày mà anh thuộc về người khác mất rồi. 
                         
Thà cứ như bây giờ đi. Có khi buồn, có khi vui. Có khi nhớ, khi quên. Có khi thấy mất anh là rất đau lòng. Có khi không cần, không quan trọng nữa. 
                         
Để rồi chuyện cũ sẽ dần lùi xa, hình bóng anh cũng sẽ trở thành lạ. Nguôi ngoai, nhạt nhòa, mãi mãi không bao giờ lặp lại. Không hy vọng, không ngóng trông. Cho tới ngày em gặp gỡ, đón chào một người mới đến. 
                         
Như vậy sẽ tốt hơn, phải không anh? 

Chuyên qua rồi, để nó qua đi! 

Tất cả rồi sẽ qua thôi mà.

Ngày...tháng...năm...

Anh biết không, em cũng thế thôi, cũng đã từng có những ngày như thế. Sau khi bước qua những nỗi đớn đau và tổn thương đậm sâu trong lòng, em nhất quyết dặn mình về sau không được đặt ai ở vị trí quan trọng nữa, càng không được xem trọng ai hơn chính bản thân mình, để người ta ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. 
                         
Ngày đó em yếu ớt che giấu đi con tim chằng chịt sẹo, với những vết băng bó ngỡ chẳng bao giờ lành. Em lười gặp gỡ, lười làm quen. Đến số bạn bè cũng niêm phong lại. Vô tình thấy ai vừa ý liền tránh xa. Trót phải lòng ai rồi cũng chỉ dám bâng quơ vài thể hiện, biết người ta chẳng mặn mà sẽ liền tự cắt đứt. Chẳng dám để chân lún quá sâu thêm một lần. Dẫu nỗi cô đơn và cần chỗ dựa, chưa bao giờ em có thể khắc phục một mình. 
                         
Em cũng từng rất vô tư, bất cần và xem nhẹ tất cả. Ai đến thì em đón, muốn đi thì em tiễn. Vui thì ngồi lại, buồn thì rời chân. Chẳng chút bận lòng ai còn hay mất, miễn chính bản thân mình vẫn ở đây là được rồi. Thế nên anh nhớ không, những ngày đầu trò chuyện, em cứ nhắc đi nhắc lại, xin chúng ta đừng là cả thế giới của nhau. Vì em đã quá hiểu nỗi trống trải khi một mình bị bỏ rơi là như thế nào. Hiểu cả đôi phần tính cách của bản thân khi yêu. Và, vì em rất sợ sẽ có ngày hôm nay, ngày mà em chẳng đành tâm đánh mất đi một người. 
                         
Là do em chẳng kìm lòng được trước những hạnh phúc lạ lẫm đầu đời. Như em từng nói đó, là những lần đầu tiên em được quan tâm và trân trọng. Được người mình thích cũng chú ý đến suy nghĩ, cảm xúc của mình. Lần đầu tiên, em yêu, và được yêu. 
                         
Cũng vì thế mà em còn nhiều khờ dại lắm anh. Không biết giữ gìn sao cho phải. Không thích nghi kịp khi một ngày nó vơi hụt đi dần. Một cuộc tình sẽ phải trải qua những giai đoạn, đổi thay thế nào, em hoàn toàn ngờ nghệch bối rối. Có lẽ, điều người ta hay bảo, tình đầu thường rất khó trọn đời, là vậy, đúng không anh? 
                         
Bởi đó mong anh hãy hiểu, em thật lòng không muốn làm anh buồn, cũng chưa bao giờ muốn mình hay buồn để khiến anh mệt mỏi. Chỉ là em quan tâm anh nhiều, xem anh thật quan trọng, nên mới để ý và lưu tâm như thế thôi. Và khi cần được anh quan tâm, dành cho em thêm nhiều thời gian, cũng chỉ vì yêu nhớ anh mà ra cả. 
                         
Không giỏi tiết chế cảm xúc, không biết trưởng thành lí trí hơn, có lẽ em đã sai rất nhiều. Người như em đúng là cần phải thêm rất nhiều thay đổi, hoàn thiện, để giữ lấy tình yêu của mình. Coi như niệm tình em vì yêu anh nên mới thế, và cũng vì anh mà cố gắng thay đổi, anh có thể kiên tâm một chút, đừng dễ nổi giận nữa, cũng đừng vội bỏ đi, có được không?

truyenhoangdung.blogspot.com




CHƯƠNG TRƯỚC
CHƯƠNG SAU

No comments

Powered by Blogger.