HÔM NAY TÔI THẤT TÌNH - CHƯƠNG 08 - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
HÔM NAY TÔI THẤT TÌNH
Tác giả : Hạ Vũ
Thể loại: Ngôn tình hiện đại
CHƯƠNG 08:
Ngày...tháng...năm...
Là em sai rồi.
Anh về đi.
Em sai khi cứ muốn cạnh anh mãi thôi. Muốn được nhìn thấy
anh, nghe anh vui cười, chuyện trò. Thậm chí đôi khi là im lặng cũng được. Chỉ
cần có anh, nghe hơi ấm, nhịp thở của anh gần bên, vậy là cũng đủ hạnh phúc.
Luôn cảm thấy nhớ anh. Lắm khi nhớ chịu không nổi. Thế nên sẽ rất buồn nếu anh
có thời gian rảnh mà chẳng muốn dành cho em.
Em sai khi sợ mất anh quá mức. Nhạy cảm, mong manh. Một chút
thay đổi nhỏ nơi anh cũng khiến em hoài nghi, suy nghĩ. Chỉ cần hôm ấy anh lạnh
nhạt, hững hờ, hay vô tình anh im lặng, chẳng quan tâm, em liền sẽ lo bản thân
đã bị anh nhàm chán. Hoặc những lần điện thoại anh rung lên những âm báo tin nhắn
chẳng từ em, lên mạng thấy em mà chẳng hồ hởi, hộp thư có em mà không xem, xem
rồi mà không trả lời... em sẽ đều tủi hờn anh chẳng cần em nữa.
Và em sai, em biết sai rồi, khi cứ trẻ con, yếu mềm như vậy.
Cứ buồn, cứ tủi, cứ âu lo muộn phiền. Khiến ta bên nhau dần chẳng còn những tiếng
cười vui, thoải mái, ngày càng xuất hiện nhiều hơn những chán nản, tiếng thở
dài.
Em đáng ra phải mạnh mẽ
hơn thế, tin vào mình hơn thế, độc lập vững vàng khi không có anh kề bên. Tự lo
tốt phần việc của mình, miễn sao anh vẫn còn ở đó, còn rất gần bên em, sẵn sàng
bước đến, và vẫn còn có những giây phút kề cạnh nhau, dựa vào nhau, ôm lấy
nhau, mỉm cười.
Em đáng ra không nên
đòi hỏi quá nhiều điều không thật sự cần thiết. Đáng ra không nên nặng lòng quá
nhiều chuyện được mất, hơn thua. Đáng ra phải quan tâm, cảm thông cho anh nhiều
hơn. Để yêu thương trong anh chẳng phai nhạt dần, rồi bất lực đi đến bước lụi
tàn rỗng không.
Em đáng ra phải hiểu, mình yêu anh nhiều hơn thế, cần được ở
bên anh nhiều hơn thế, hơn tất cả mọi điều.
Thế nên, em hiểu, mình sai rồi, sai thật rồi. Anh đừng xa nữa.
Về đi. Có được không?
Có một kiểu người, bản tính rất tinh tế, nhạy cảm, giỏi quan
sát, lại hay suy nghĩ nhiều.
Mọi hành động, lời nói
diễn ra xung quanh họ, thường sẽ được họ ghi nhận và xem xét rất kĩ càng, gần
như từng tiểu tiết, rồi sau đó họ lại nhanh chóng tự mình phân tích các tầng lớp
nghĩa, ẩn ý đằng sau những điều ấy.
Những kiểu người như vậy,
khi bước vào một cuộc tình mà bản thân yêu thương thật lòng, sẽ rất dễ sinh tâm
muộn phiền và hay giận dỗi. Bởi chỉ cần người mà họ thương có chút hành động
không phải, hay vô tình buông những lời nói không đúng, hoặc xuất hiện một chút
đổi khác hơn thường ngày, họ liền sẽ nắm bắt lấy và suy diễn thành rất nhiều
chuyện, thường là theo hướng tiêu cực, rồi cô độc ôm buồn đau.
Nhưng ngược lại, chỉ cần người mà họ yêu nhẹ quan tâm ân cần,
bảo vài lời nhớ thương, họ sẽ nhất mực tin tưởng, mọi bão tố trong lòng đều
bình yên hết. Dễ hài lòng, dễ chiều chuộng. Dễ mơ mộng, cũng dễ ước mong. Phải
mà gặp được người có lòng thì không nói, lỡ gặp trúng người chẳng như ý, ngày họ
tổn thương sẽ rất gần.
Và có những người kiểu như vậy, khi bước vào một cuộc tình, bản
thân thường sẽ tự mình xoay vòng mình trong mớ cảm xúc biến đổi liên tục, mệt mỏi
đến rã rời, nhiều lần muốn bước ra. Ai muốn yêu được họ, phải có một tình yêu đủ
lớn, đủ để bao dung và thông cảm.
Chỉ đáng tiếc là, đời này, chẳng được mấy tình yêu là lớn
mãi. Cũng chẳng được mấy ai là đủ kiên nhẫn, hoài bao dung và cảm thông. Cuối
cùng, kiểu người như vậy, mãi mãi cứ là những con người cô đơn...
Ngày...tháng...năm...
Tại sao phải chờ đợi anh trở về? Tại sao mỗi cố gắng, ước
mong, phấn đấu về những điều tốt đẹp nhất, đều muốn dành riêng cho giây phút gặp
lại, đủ sức níu lấy bàn tay anh? Trong khi vốn dĩ trên đời này còn rất nhiều
người tốt hơn, xứng đáng hơn, để em hết mình nỗ lực hòng được kề cạnh, được làm
lại từ đầu.
Chúng ta dường như sinh ra không thật sự dành cho nhau. Giữa
hai đứa có quá nhiều điểm chênh lệch, không phù hợp. Tựa như hai mảnh ghép
không thể nào gắn nối. Càng cố chấp chỉ càng thêm gãy vỡ, tổn thương thân mình.
Chẳng ai hiểu thấu ai, chẳng ai thông cảm ai. Cứ làm nhau phải buồn, vương những
tiếng thở dài mệt mỏi, thậm chí rơi cả những dòng nước mắt đớn đau.
Và anh đã đành lòng bỏ em đi, để em một mình ở lại, mặc kệ những
kỷ niệm vô cùng tươi đẹp, hạnh phúc đã có với nhau, bỏ qua hết những lời hứa thề,
những cột mốc khó khăn đã cùng nhau vượt qua... Bỏ hết, bỏ hết tất cả. Nhanh
chóng tạo dựng một tương lai mới với một người mới.
Vậy tại sao em phải chờ đợi anh trở về? Tại sao cứ luôn mơ rằng
sẽ có lúc chúng mình hạnh phúc hơn xưa? Là quá khờ dại, là quá ngốc nghếch!
Anh hay không? Biết
bao khoảnh khắc em đã nghĩ như vậy đấy. Đã thấy lòng nhẹ nhàng, thông suốt. Đã
tưởng như mình có thể buông bỏ, đã có thể quên anh. Nhưng chỉ cần nghĩ đến những
nét cười của anh ngày ấy, những giây phút êm đềm, ngọt ngào mình đã từng có với
nhau, yêu thương trong em lại dâng đầy.
Đầy đến nỗi, nhớ anh da diết.
Đầy đến nỗi, quên hết những khổ đau, giận buồn.
Cảm giác thấy sợ rằng sẽ bên ai đó, không dịu dàng, ấm áp như anh đã từng nữa.
Đã từng khiến em hạnh phúc vô cùng!
Chung tình quá là khờ đúng không anh?
Nếu bây giờ nhớ anh quá trời, có được đánh liều mà liên lạc,
trò chuyện với anh không?
Nếu bây giờ mệt mỏi, áp lực lắm rồi, có được than thở rồi dựa vào anh mà nghỉ không?
Nếu bây giờ buồn đau, xót xa vô cùng, có được thoải mái đối diện với anh mà khóc không?
Nếu bây giờ còn yêu anh rất nhiều, có được tỏ tình với anh thêm một lần, rồi thật nhiều lần nữa không?
truyenhoangdung.blogspot.com
CHƯƠNG TRƯỚC
|
CHƯƠNG SAU
|
No comments
Post a Comment