HÔM NAY TÔI THẤT TÌNH - CHƯƠNG 07 - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

HÔM NAY TÔI THẤT TÌNH

TRUYENHOANGDUNG

Tác giả : Hạ Vũ
Thể loại: Ngôn tình hiện đại


CHƯƠNG 07:



Ngày...tháng...năm...

Có những ngày, tôi rõ ràng là rất rất rất mệt rồi, nhưng cuộc sống không cho phép ngừng nghỉ, cả thế giới càng chẳng đứng đợi mình, đành phải buộc thở mạnh một hơi rồi cố gắng bước tiếp. Chẳng có ai cùng tôi ngồi lại. Không một ai ôm tôi vào lòng. 
                         
Có những ngày, tôi vô cùng rã rời, rồi cảm thấy cô đơn đến lạ. Chẳng muốn bận rộn việc gì nữa. Muốn đi đâu đó. Muốn ở bên ai đó. Lười biếng ở một mình. Tự nhiên thấy trong người không được khỏe. Không buồn, cũng không vui. Chỉ là hình như rất chán cuộc đời. 
                         
Có những ngày, tôi chỉ muốn lặng im. Không kêu gào, không than vãn, cũng không kể khổ nữa. Không muốn nói quá nhiều, cũng không muốn linh hoạt, năng động. Thấy lòng trống rỗng, trơ trọi giữa hàng tá suy nghĩ đan xen. Muốn đi hóng từng đợt gió thổi vào người, nhẹ nhõm tâm hồn. Muốn nghe tiếng mưa cho lòng lắng dịu lại. 
                         
Và có những ngày, những ngày, tôi như kẻ ủ rục, không chút sức sống như thế. Chẳng muốn nói gì nữa. Chỉ muốn lặng im chui vào một góc riêng làm những điều mình thích. Tạm dẹp hết tất cả những mỏi mệt, muộn phiền. 
                         
 Là những ngày mà người ấy im lặng, rời đi, sau một quãng thời gian dài kề cạnh, tôi chỉ còn lại một mình. Hụt hẫng, chênh vênh kinh khủng. Nhiều lúc ngỡ không còn chút sức lực nào nữa. Muốn gục ngã, muốn buông xuôi. 
                         
Bạn biết đấy, ở lâu trong ấm áp, sẽ chẳng chịu nổi lạnh lẽo nữa. Có một người bên cạnh quen rồi, một mình một chút cũng chẳng thấy vui. Cả quãng thời gian dài tôi vùi mình trong những tiếng nhạc, lời ca, hòng vùi chôn từng khoảng trống trải, từng đợt đớn đau thắt nghẹn trong lòng. 
                         
Mỗi lần gây dựng mối quan hệ yêu thương cùng một người là mỗi lần kỳ công. Lần nào tôi cũng tốn rất nhiều công sức. Thế mà cho đến giờ vẫn chẳng có một mối quan hệ nào là dài lâu, bền vững. Cái nào cũng vội vã vỡ tan, cái nào cũng nhanh chóng chia lìa. Và rồi, tôi lại phải cố gắng làm lại từ đầu. 
                         
Thật sự là rất lười. Thật sự rất mệt mỏi. Rất nhiều khó khăn xuất hiện cho mỗi lần bắt đầu. 
                         
Tôi thấy mình cứ mãi thất bại từ vòng ngoài như thế, chẳng biết bao giờ mới có thể chạm vào được những hạnh phúc trong cùng. 
                         
Cuối cùng sau tất cả những cố gắng, thay đổi, hoàn thiện. Tôi vẫn chẳng đủ sức giữ nổi một người. 

Cuối cùng, tôi vẫn là kẻ bị bỏ lại. Là kẻ đánh mất, Là kẻ đợi chờ mà thôi.

Ngày...tháng...năm...

Tôi nhiều lần đi xem phim một mình, vào buổi tối. Một tay cầm hộp bắp rang đầy ắp, tay còn lại cầm chiếc vé bé xiu, tôi nối theo dòng người xếp hàng vào rạp, mà phía trước mình là cặp đôi, phía sau là cặp ba. Rất ít lần tôi bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của những người soát vé, dù có cũng chỉ thoáng qua. Còn lại họ đều làm việc, tức soát vé của tôi, một cách bình thường. Có lẽ hình ảnh này không có gì là lạ, xuất hiện thường xuyên trong mỗi ca trực của họ. Chắc, có rất nhiều người cũng một mình đi xem phim, như tôi. 
                         
Xem phim một mình - Tôi từng thấy một thằng bạn rất sửng sốt khi biết rằng tôi có thể làm được điều ấy. Nó bảo tôi tự kỷ hạng nặng quá rồi, thiệt không thể tưởng tượng được. Hay có bữa tôi còn được một nhỏ bạn khác cất công giải thích cặn kẽ hơn:  "Đi ăn một mình thôi tao đã thấy không ổn rồi, thà ở nhà nhịn đói ngủ luôn còn sướng hơn, ở đó mà đi xem phim một mình như mày".
                          
Đến lượt tôi cảm thấy khá ngạc nhiên: Ồ! Hóa ra không phải ai cũng dễ chịu với cụm từ "một mình" như tôi, và một số người thường hay một mình khác. 
                         
  Việc tôi đi xem phim một mình như thế này cũng đã có từ khá lâu. Đủ để tôi chẳng nhớ nổi bộ phim đầu tiên mình đi xem một mình là phim gì. Và vì sao lại chọn cách đi một mình đó. Nhưng có lần kia xảy ra chút vấn đề nhỏ làm tôi nhớ mãi về... tạm gọi là "hậu quả", vì đi xem phim một mình của mình.  

Bạn đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé thăm và theo dõi.        
                 
Chẳng là bữa đó, trên phim cứ nhây đi nhây lại một tình tiết rất dở, cách diễn của diễn viên cũng rất dở, làm khán giả phía dưới khá bức bối. Trong đó có tôi. Bữa đó cũng đi một mình. Sau một hồi cố gắng im lặng ngồi xem, vì không có ai bình luận cùng, bức bối cực độ, tôi thốt ra lời bình luận. Kiểu tự nói chuyện một mình, nhưng thật ra là cố ý cho những người xung quanh nghe. Và quả cũng có nhiều người nghe thấy và quay qua nhìn tôi thật. Chỉ đó điều là, nhìn bằng ánh mắt hiếu kỳ. 
                          
Khoảnh khắc đó tôi mới cảm nhận được. Xem phim rạp một mình, xung quanh đông đúc các đôi các cặp, đôi khi cũng không dễ chịu gì mấy. 
                         
Thế mà lần sau, và nhiều lần sau nữa, tôi vẫn tiếp tục đi một mình như thế. Mặc dù thỉnh thoảng, tình huống đó lại xảy ra. Nhưng tôi đã "kinh nghiệm" hơn, đã kiềm lại được lời bình luận thành tiếng của mình. 
                         
Còn lại, mọi chuyện đều khá ổn. Việc xem phim một mình ấy. Hứng lên thì đi, thích phim gì thì chọn, không cần phải đợi chờ, rủ rê, đón rước ai. Nhất là, những buổi tối buồn, mệt mỏi. Không cần phải cố cười nói, chuyện trò rôm rả nhiều. Xem hết phim, đường vắng hoe, đèn giao thông chỉ còn lại mỗi màu vàng, tha hồ mà băng băng, phóng một mạch về nhà ngủ. Hết một ngày buồn. 
                         
Nhưng rồi, mọi chuyện bắt đầu không mấy ổn nữa, từ khi tôi bắt đầu đơn phương, đưa người ấy vào thế giới của mình. 
                         
Xem phim tình cảm sẽ muốn nắm tay, dựa vào người ấy. 

Xem phim kinh dị sẽ muốn rúc mặt vào vai họ. 

Xem phim hài sẽ muốn cùng họ nói cười.
                         
Và hết phim, ra về, cũng không hoàn toàn là nhẹ nhõm, là an vui như trước nữa. 
                         
Tôi bắt đầu thấy cô đơn. 
                          
Dù vậy, những buổi xem phim một mình vẫn tiếp tục diễn ra. Vào những lúc tôi buồn chán. Vào những lúc tôi mệt mỏi. Và vào những lúc, tôi không kịp tìm được một ai. Hoặc đó không phải người tôi cần. Hóa ra, ranh giới giữa "Độc lập một mình" và "Cô đơn" rất gần nhau. 
                         
Sẽ bắt đầu là "Cô đơn", khi ta đơn phương đưa ai đó vào con tim, trí óc của mình.

truyenhoangdung.blogspot.com

CHƯƠNG TRƯỚC
CHƯƠNG SAU

No comments

Powered by Blogger.